Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Chương 6

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Chương 6


“Hôm nay em đến Kim Đỉnh làm gì?”

Nghe anh hỏi, cô khẽ lẩm bẩm, phản bác ngay không chút nghĩ ngợi:

Tống Mộ Chi nghe vậy, ngay lúc rẽ cũng không quên liếc nhìn cô một cái, “Khỏi?”

Anh quay lưng về phía này, giọng nói thỉnh thoảng vang lên đôi câu nhưng không đủ rõ ràng để nghe trọn vẹn.

Hình như… cũng không dữ lắm.

Bầu không khí trong xe lại rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh tích tắc của đồng hồ điện tử, xen lẫn với tiếng xe lăn bánh xé toạc màn đêm. Không lâu sau, xe dừng lại ở con hẻm bên ngoài đại viện. (đọc tại Qidian-VP.com)

So với việc sau này bị anh trai càm ràm thậm chí siết chặt quản thúc, cô thà nhượng bộ còn hơn.

Hai người mỗi người một tâm tư, lúc này đều im lặng không nói lời nào.

Thế nhưng giấc ngủ của bà rất nông, chỉ là chợp mắt một lát. Nghe thấy tiếng gọi, bà lập tức tỉnh dậy, đôi mắt vẫn sáng rõ.

“Anh vừa nhắc em mới nhớ, tối nay em không về nhà cũ mà về thẳng nhà mình, thế nên giờ phải đi rồi.”

“Vậy anh nói xem, nếu em không muốn để anh ấy theo cùng, nhưng lại rất muốn đi, mà vẫn phải bảo đảm an toàn, thì phải làm sao?”

Tống Mộ Chi cũng không vội rời đi, dáng người cao gầy khẽ tựa vào thân xe, ánh mắt rơi xuống đỉnh đầu Cam Mật.

Tống Mộ Chi xoay người, ánh mắt khóa chặt lấy cô, giọng điệu đầy chắc chắn:

ra ngoài.”

Cam Mật hiếm khi lúng túng, qua loa bịa một lý do để lấp li3m.

Thế chẳng thà lén lút tự mình đi chơi còn sướng hơn!

Một nỗi bất mãn vô hình như sóng triều trào dâng trong lòng cô.

“... Cố tình giấu đầu lòi đuôi.” Cam Mật hừ khẽ, mí mắt trĩu nặng vì buồn ngủ, giọng nói cũng yếu dần, “Cậu không nói thì thôi, giờ lại làm tớ cảm thấy cậu cố ý thật.”

Phiền phức tới lui thế này thì còn gì vui nữa?

Vậy mà cuối cùng, anh vẫn túm lấy cô và Tống Ngải Thiên kéo ra ngoài, nhẹ nhàng như xách một con gà con, không cho bất cứ cơ hội phản kháng nào.

Thậm chí còn bị mắng trước.

“Hát đang hay bị cắt ngang, ai mà chẳng thấy ấm ức chứ! Với lại em tưởng anh định mắng em.”

Vòng vo một hồi vẫn quay lại chủ đề này.

Cqm Mật không nhận ra tín hiệu ấy, ánh mắt dừng lại trên cổ áo anh.

Hai chiếc cúc áo sơ mi được cởi bỏ, để lộ xương quai xanh sắc nét, lộ ra một chút nơi đường viền cổ áo hơi mở rộng.

“Cam Cam, cậu ổn chứ!”

Cam Mật vốn chỉ hơi ngà ngà men say, nhưng giây phút này, hơi rượu lại như bị phóng đại vô hình, cuộn lên thiêu đốt từng sợi thần kinh.

Anh liếc mắt nhìn Cam Mật trước, rồi lại chuyển sang Tống Ngải Thiên.

Gió đêm mùa hạ quẩn quanh mang theo hương vị ấm áp quen thuộc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mái tóc cô hơi rối, vài sợi bung lên, tạo thành một đường cong mềm mại.

Cam Mật cúi đầu trầm tư, không vội đáp.

Cam Mật giơ tay nghịch nghịch đồ trang trí trong xe, chậm rãi hỏi:

Bên trong xe phút chốc trở nên yên tĩnh, nhưng điều xảy ra sau đó lại không như những gì Tống Mộ Chi dự liệu.

Cam Mật vẫn sững người, hàng mi vốn khép chặt vì cúi đầu bỗng run lên mở ra.

Lên lầu, cô đè xuống cảm giác chột dạ đang dâng trào, mãi đến khi thở dài một hơi thật dài mới nhẹ nhõm hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô bé nhìn chằm chằm không hề che giấu, đôi mắt sáng rực đến mức không thể nào bỏ qua.

“...Vậy cũng được.”

Cô suy nghĩ một lúc nhưng không tìm được đáp án. Cơn buồn ngủ lại ập đến, mí mắt sụp xuống, sự mệt mỏi vô tận bị giọng nói của Tống Ngải Thiên khơi dậy.

Vì đã báo trước, nên cô không cảm thấy áy náy vì về trễ.

Thế nên khi nhìn thấy Lương Âm Uyển ngồi trong phòng khách, cô không khỏi ngạc nhiên.

Tống Mộ Chi nhận ra qua khóe mắt nhưng không quay đầu, chỉ dừng động tác xoay vô lăng, ánh mắt kiên định nhìn cô, “Có chuyện muốn nói với anh?”

“Ừ, ba con và Thím Trần tối nay không có ở nhà, mẹ cũng chẳng có gì làm nên ngồi đây đợi.” Lương Âm Uyển đã hết buồn ngủ, đứng dậy khỏi ghế.

Một chiêu tất thắng, Cam Mật lập tức câm nín.

Nếu thật sự phải báo cho anh, chẳng phải tự chui đầu vào rọ sao?

Tống Mộ Chi: “…”

Tống Mộ Chi mở miệng nói chuyện với Tống Ngải Thiên, nhưng ánh mắt lại thẳng thừng khóa chặt lên Cam Mật đang rụt cổ đứng một bên.

“Nhưng tớ không cố ý bỏ đi một mình đâu nhé. Anh tớ vì gần công ty nên mới có thể ở lại nhà cũ, chứ tớ thì không được, nơi đó cách chỗ làm xa quá.”

Trên đường lái xe đến ngõ Kinh, không biết nghĩ gì, anh chợt lên tiếng:

“Tớ cảm giác hôm nay anh ấy có xu hướng đó một chút.” Giọng của Tống Ngải Thiên truyền qua loa điện thoại, mang theo hiệu ứng điện từ đặc trưng, “Mà nói thật, trên đường đưa cậu về anh tớ có làm gì không? Có dữ không?”

Hôm nay Tống Mộ Chi không mặc trang phục công sở như thường lệ, có lẽ vì đây chỉ là một buổi tụ tập riêng tư, nên anh ăn mặc tùy ý hơn một chút.

Cam Mật ngáp một cái rõ to, đôi mắt hạnh nhân phủ hơi sương mơ màng, “Tớ rửa mặt chuẩn bị ngủ rồi, cậu nói xem có ổn không.”

Bãi đỗ xe dưới tầng hầm yên tĩnh đến lạ, cơn gió sông mang theo cái nóng ẩm đặc trưng của đêm muộn, len lỏi qua lối ra ùa vào không gian.

Tống Ngải Thiên thao thao bất tuyệt một hơi không ngừng nghỉ, sau đó vỗ vỗ bụi tưởng tượng trên người, chuẩn bị chuồn nhanh.

“Bây giờ đã gần mười một giờ rồi.”

“Vừa khéo thôi, mẹ cũng định đợi đến mười hai giờ là lên ngủ rồi. Đây chẳng phải là đợi trúng lúc con về sao.” Lương Âm Uyển thật ra cũng chuẩn bị đi ngủ.

.

Cô không lên tiếng cũng chẳng làm gì, chỉ đứng yên bên cạnh bức tượng sư tử đá nặng nề, ánh mắt chăm chú dõi theo chiếc xe đang từ từ lăn bánh.

Tầm mắt cô mơ hồ lướt qua một bên mặt nghiêng thanh tú của anh, hòa vào sắc đêm trầm lặng.

“Anh không phải về nhà cũ sao? Vậy anh đưa Cam Cam đi đi, thuận đường hơn đấy!”

Giọng điệu Tống Mộ Chi hờ hững như thể đây chỉ là chuyện vụn vặt không đáng bận tâm.

“Đã mười một giờ rồi sao…” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ơ nhưng cậu còn chưa trả lời tớ mà!”

“Anh đưa em về trước.”

Cam Mật kéo gương xe xuống, mượn ánh sáng mờ nhạt để soi thử.

Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, gương mặt góc cạnh của anh ẩn hiện dưới ánh trăng, khuỷu tay chống lên cửa sổ, giọng trầm thấp cất lời:

“...”

Nghĩ tới đây, không biết chợt nhớ đến điều gì, giọng cô lại hạ thấp, chậm rãi buông một câu:

Tống Mộ Chi ngắn gọn nhắc nhở: “Có phấn.”

Cam Mật vừa lên xe liền chúi đầu vào điện thoại, chăm chú đến mức không để ý xung quanh.

Nói xong, cô nàng sợ ở lại lâu thêm giây nào sẽ có biến, liền lập tức cầm chìa khóa quay đầu chạy thẳng về phía xe mình.

“Vậy lát nữa anh sẽ gửi cho Cam Ngân Hợp địa điểm em vừa đến.”

Tống Mộ Chi vừa đưa cả hai xuống bãi xe, sau đó xoay người gọi quản lý khách sạn đến nói chuyện.

Mặt đường ở đây đã bị thời gian bào mòn suốt mấy chục năm, vẫn giữ nguyên vẻ cũ kỹ, lởm chởm đá sỏi, không dễ đỗ xe. Tống Mộ Chi nhìn quanh tìm chỗ đỗ rồi dặn dò: “Ở đây khó tìm chỗ đậu, em xuống trước đi.”

Không đợi cô đáp, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên vô-lăng, giọng điệu thản nhiên nhưng đầy uy h**p:

Đẹp trai phong độ thì có ích gì chứ, vừa nãy kéo cô ra ngoài mạnh tay đến vậy!

Khi đang cố kéo chăn lên, Cam Mật vẫn nhớ phải nói khẽ vào màn hình, “Ê, tớ thật sự không trụ nổi nữa rồi, Thiên Thiên, buồn ngủ quá, ngủ đây.”

Xe anh không chạy xa, rời khỏi Kim Đỉnh liền dừng lại ở con đường ven sông không xa.

Trước đó, cô nói với Lương Âm Uyển rằng mình ra ngoài để vẽ tranh lấy cảm hứng, có thể nửa đêm về, cũng có thể ngày mai mới về, bảo cô đừng lo lắng quá.

Văn phòng đặt ở phía nam thành phố, đúng là khá xa khu ngõ Kinh này.

“...”

Cam Mật hùa theo, trong đầu tưởng tượng ra cảnh đó.

Cam Mật tiến lại gần, hạ thấp giọng, “Mẹ.”

Tống Mộ Chi thấy cô chậm rì rì, liền quay lại nhìn thẳng phía trước, tay đặt lên vô-lăng, dứt khoát khởi động xe.

“Uống xong thì lên lầu ngay đi.” Lương Âm Uyển hâm nóng một cốc nước mật ong, đưa cho con gái, “Mà hôm nay con đi đâu để vẽ phong cảnh? Tối lại về bằng cách nào?”

Chỉ chốc lát sau, tầng hầm đỗ xe rộng lớn chỉ còn lại hai người.

Đây đúng là chuyện lạ hiếm thấy, trước giờ có bao giờ thấy cô thế này đâu.

Tống Mộ Chi mắt nhìn thẳng, giọng trầm thấp, “Rất đơn giản, báo cho Anh.”

Chuyện vốn chẳng có gì khuất tất, vậy mà qua mấy lượt xoay chuyển, lại bỗng chốc trở nên mơ hồ khó nói.

Chương 6: Chương 6

Tống Ngải Thiên làm trong ngành truyền thông, trước đó nhờ sự ủng hộ của bố mẹ đã tự lập một công ty truyền thông độc lập, do tập đoàn Tống thị đầu tư cổ phần.

“Anh biết không, phòng bao đó em bao nguyên ngày đấy—”

bị ép

Sau khi rửa mặt, còn chưa kịp xem tin nhắn trong điện thoại, cuộc gọi thoại từ Tống Ngải Thiên đã đến đúng hẹn.

Cam Mật tỏ vẻ uất ức, hàng mi dài rũ xuống, ánh đèn xe phản chiếu một bóng mờ nhạt trên sống mũi cao thanh tú của cô.

Cam Mật cứ nghĩ khi về nhà sẽ tối om như mực, ai ngờ khi đến nơi lại thấy đèn phòng khách tầng một vẫn sáng, ánh sáng hắt ra mờ ảo.

“Không cần đâu, em tự lái xe đến mà, lại đâu có uống rượu, lát nữa tự về cũng được. Anh yên tâm, về đến nhà em sẽ nhắn cho anh một tiếng.”

“Anh nói gì vậy, Thiên Thiên chẳng lẽ không phải người?”

Không rõ bọn họ đang bàn bạc điều gì, có lẽ là những chuyện cần thu xếp sau đó.

Giọng điệu của Tống Ngải Thiên lúc đầu cao vút, sau đó lại hạ thấp xuống một cách bí ẩn, “Tớ lo cho cậu mà, ai mà ngờ anh tớ cứ như radar dò mìn chứ, không đúng, ngay cả quét mìn cũng không kỹ như anh ấy đâu, hahaha.”

Anh không lên tiếng, nhưng ẩn ý trong ánh mắt lại rõ ràng đến mức không thể phớt lờ.

Thật ra, người trong nhà cũng không quá khắt khe với chuyện đi lại của cô. Đây vốn dĩ là khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của năm ba đại học, có lẽ cũng là kỳ nghỉ dài tự do cuối cùng trước khi tốt nghiệp. Vì vậy, Cam Mật luôn giữ tâm thế

Cam Mật đón lấy ánh mắt dò xét của bà, “Trễ thế này rồi, mẹ vẫn đợi con à?”

Nói đến đây, cô gái nhỏ ngừng lại một chút, nhấn mạnh từng chữ, “Kết quả là vào chưa được mấy tiếng đã

“Thôi đi, ở đây gió lớn, lên xe rồi nói tiếp.”

Cam Mật chớp mắt mấy lần, “...Hả?”

Chắc là hậu quả của việc áp mặt với người đẹp nổi bật nhất quán bar lúc nãy.

Cô có hơi khó chịu với cơn bức bối đang dâng trào, khẽ cúi người, hai tay chống lên đầu gối, rồi chậm rãi đứng thẳng, đưa mu bàn tay lên áp trán. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậy sao mẹ không nhắn WeChat cho con một tiếng? Nếu con không về, chẳng lẽ mẹ cũng không định đi ngủ à?”

Tống Ngải Thiên đang bứt rứt vì không nhận được câu trả lời, ai ngờ thứ đến trước lại là lời chúc ngủ ngon của Cam Mật. Một lát sau, điện thoại vang lên hai tiếng tút tút.

Màn hình tối đen.

Tống Mộ Chi thấy Cam Mật có vẻ hơi ngẩn người, không biết đang nghĩ gì, bèn dứt khoát đứng thẳng dậy, mở cửa ghế phụ cho cô.

“Anh chẳng cũng ở đó sao…”

“Lau mặt đi.”

Cam Mật hừ nhẹ, “...Vậy thôi khỏi.”

Quả nhiên, bên má trái bị lem một vệt, nhưng không quá rõ.

Tống Mộ Chi vẫn nghiêm túc trả lời, “Không cần lo cho anh, lát nữa anh về thẳng Tống trạch.”

Lương Âm Uyển tựa nửa người lên mép ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần.

Báo cho anh?

Nói xong, cô thở dài đầy nuối tiếc, “Đi vội quá, em còn chưa kịp xin liên lạc của người đẹp hot nhất quán bar.”

Tống Mộ Chi nói chuyện xong, vòng qua đầu xe đi tới trước mặt cả hai, giọng điệu không lộ cảm xúc.

Anh vươn tay rút một tờ giấy từ ngăn xe bên cạnh, đưa qua cho cô:

Tống Mộ Chi nhìn cô, ánh mắt tựa như sợi dây vô hình, chầm chậm quấn lấy, cảm thấy có chút buồn cười.

Tống Ngải Thiên vốn nấp trong góc tối nãy giờ, định lặng lẽ lẩn tránh, giả vờ như chưa từng xuất hiện, nhưng vẫn bị Tống Mộ Chi tóm gọn, cuối cùng chẳng thể thoát thân.

Như chợt nắm bắt được điều gì đó, Tống Ngải Thiên chớp mắt vài cái, rồi đột nhiên đứng thẳng người.

“Sau này nếu muốn đến Kim Đỉnh, tốt nhất vẫn nên nói với anh trai em một tiếng, như vậy an toàn hơn.”

Lương Âm Uyển chỉ hỏi han đôi chút, sau khi dặn dò vài câu thì thoải mái đồng ý.

Khi Cam Mật về đến nhà thì đã gần mười hai giờ đêm.

chơi được bao lâu thì cứ chơi

Tống Mộ Chi nghiêng mặt nhìn sang, cô gái nhỏ đôi mắt sáng long lanh, cánh tay mảnh mai vươn dài, bám lên cửa xe, “Chuyện hôm nay, anh tuyệt đối đừng nói ra nhé.”

Cô gái nhỏ quay đầu nhìn anh, “Thế còn anh?”

“Nói cách khác là không có ai đi cùng mà em vẫn đến?”

“Được rồi, tớ thừa nhận là có một chút xíu. Nhưng cũng tại anh tớ cả. Cậu biết không, anh ấy rất hiếm khi tức giận, nhưng một khi chạm vào nghịch lân của anh ấy thì đáng sợ cực kỳ luôn.”

“Anh còn chưa nói gì, em đã thấy tủi thân trước rồi?”

Cam Mật vỗ nhẹ lên mặt mình, sau đó đụng vào người đang ngồi xổm bên cạnh, suýt chút nữa thì vẽ vòng tròn xuống đất.

Đúng lúc này, Tống Mộ Chi lên tiếng.

Trong lòng gào thét điên cuồng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, cô ném lại vấn đề cho anh.

Câu này khiến cô không khỏi nhớ lại lúc nãy, khi anh mở cửa phòng bao, nhìn thấy bên trong toàn là phụ nữ, biểu cảm lúc đó đúng là đặc sắc vô cùng.

“Ừm.” Cam Mật khẽ đáp, rồi gọi anh, “Anh Mộ Chi.”

Tiếng động cơ gầm rú vang vọng khắp tầng hầm, một chiếc siêu xe màu hồng phóng như bay, lạng lách vài vòng giữa những chiếc xe khác, kéo theo một làn khói xe kiêu ngạo rồi nhanh chóng biến mất vào màn đêm.

Giọng điệu cô ngày càng thấp dần, như một nhịp trống bị dìm xuống.

Cam Mật chào tạm biệt, nhảy xuống xe, mới bước được mấy bước về phía nhà họ Cam thì bỗng khựng lại, đứng một lúc rồi xoay người chạy ngược trở lại.

Tống Mộ Chi làm như không nghe thấy hai chữ “bị ép” mà cô cố tình nhấn mạnh, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, rồi nói: “Lần này tính vào tài khoản của anh.”

“Không phải chuyện đó!” Cô gái nhỏ lập tức bác bỏ, giọng điệu đầy tiếc nuối chân thành, “Tự nhiên nhớ ra em quên mất một chuyện.”

“Anh có phải cảnh sát đâu mà phải mắng em.”

“……”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Chương 6