Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71: Chương 71

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Chương 71


Cô dùng sức véo mạnh eo anh qua lớp áo sơ mi: “Anh ra trước đi!”

Thời gian cấp bách, Cam Mật không biết mình đã luống cuống chỉnh cổ áo giúp anh thế nào nữa.

Giờ thấy Cam Mật hoạt bát vui vẻ trở lại, Tống Ngải Thiên mới nhắc đến chuyện này: “Lẽ nào hôm đó cậu bị ‘ngày dâu’ à?”

Anh trực tiếp ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng cắn m*t rồi tiến sâu vào trong.

Cam Mật nghe xong nắm tay nhỏ siết lại, giơ lên vung vẩy mấy cái.

Tống Ngải thiên không để ý nhiều, kéo cô sang phía dãy ghế sofa, nhập hội với đám đàn ông đang trò chuyện.

Bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo anh, vò đến mức nhăn nhúm, giọng nói mang theo chút nũng nịu sau cơn thân mật, ngọt ngào mềm mại như viên kẹo bông đường:

Cô mơ màng, thử cắn lại anh một cái như phản kháng yếu ớt, nhưng chỉ đổi lại tiếng cười khẽ giữa hai làn môi...

Vừa rồi chắc chắn cô bị lú lẫn, mới chủ động kéo anh vào góc tối này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người đàn ông cao lớn cúi xuống, ôm lấy thân hình mềm nhũn trong vòng tay mình. Trong ánh sáng lờ mờ, đầu lưỡi ửng đỏ của Cam Mật khẽ lộ ra, vừa như trốn tránh, lại như vô tình quyến rũ.

Người nhà đều đã về hết, mấy người anh trai của cô đang chào hỏi Tống Mộ Chi.

Nếu không phải hoàn cảnh lúc này không cho phép, cô đã sớm la lên rồi.

Cam Mật ngẩn ra, ánh mắt dừng lại: “Anh ấy… làm gì cơ?”

Cái gì mà "giải quyết nhanh gọn" chứ...

Cô chưa điên đến mức đó đâu! (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên cạnh đó, ở sofa, đang trò chuyện cùng Lục Uy lại là… Tống Ngải Thiên?

Cam Mật nghe xong cũng không ăn quýt nữa, phối hợp hạ thấp giọng: “Cậu nói lần trước bị chụp ảnh à? Mình có hỏi rồi, nhưng chẳng hỏi ra được gì. Ba mình cũng không truy cứu chuyện này, chắc là không có gì đâu nhỉ?”

Lục Uy thấy gương mặt cô nàng thoáng ửng đỏ, chỉ nghĩ là do vui mừng khi gặp Tống Ngải Thiên nên thức thời nhường chỗ: “Chị đi giúp bác gái pha trà, hai em cứ nói chuyện đi.”

Cam Mật còn chưa kịp phản ứng, đã thấy anh có vẻ định thật sự dắt cô đi.

Nhưng Cam Mật không chủ động nói, cô ấy cũng không tiện hỏi.

Cam Mật khẽ nức nở, trong lòng trào dâng nỗi hối hận muộn màng.

“…”

Không chút do dự, anh cuốn lấy lưỡi cô, rồi mạnh mẽ đẩy luồng hơi thở đang vướng vít giữa hai người trở lại.

Cô lập tức giơ tay ngăn lại, chân lùi ra sau chống xuống đất, kiên quyết không chịu bước theo.

“C-có sao.” Cam Mật chột dạ, vội vàng nhảy xuống khỏi người Tống Ngải Thiên, cầm lấy một quả quýt ăn cho đỡ ngượng: “Có lẽ do mình ăn nhiều quýt quá thôi.”

“Đợi đã…”

Ánh mắt Tống Ngải Thiên lập tức bị thu hút, dừng lại giữa Cam Ngân Thừa và Lục Uy.

Nhìn dáng vẻ này của cô, Tống Mộ Chi hầu kết khẽ động, ánh mắt tối sẫm lại.

Lần này không giống những nụ hôn trước, không còn sự chậm rãi hay trêu chọc, mà giống như cơn bão kéo đến, cuốn phăng mọi thứ.

Chưa kịp nghĩ ra cách đáp lời, Tống Ngải Thiên lại lên tiếng: “Mình còn chưa hỏi cậu đâu, lần trước cậu đang ngủ ngon lành ở nhà mình, sao đột nhiên lại chạy về thế?”

Tựa như những bọt khí nhỏ li ti bốc lên trước khi nước sôi, từng cái một bị chọc vỡ.

Cam Mật nhanh chóng ném bay những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, lập tức chạy tung tăng tới.

“Cùng nhau ra ngoài nhé?”

Quả thực là tự dâng đến miệng sói!

“Ai mà biết được. Mình thấy Lục Uy cũng không tệ, chỉ là ít nói quá. Trước đây cô ấy vẫn luôn ở Linh Sơn sao?”

Cam Mật giật mình hốt hoảng, vội vàng che miệng che cổ, suýt nữa thì nhảy dựng lên.

Cam Mật bị cuốn vào nụ hôn đến mức toàn thân mềm nhũn như dây leo phơi dưới ánh mặt trời, vô thức dựa sát vào anh hơn.

Giây tiếp theo, khi cô bị hôn đến mức gần như không còn hơi thở, anh mới chịu buông ra.

Tống Ngải Thiên thấy Cam Quý Đình kéo anh trai cô ấy qua ngắm cổ vật, lập tức hào hứng muốn kéo Cam Mật theo cùng xem.

Cảm giác tê dại lan khắp từng thớ thịt, khiến cô quên mất nỗi lo bị ai phát hiện, quên luôn cả suy nghĩ muốn phản kháng, chỉ đắm chìm trong từng đợt kh0ái cảm mà anh mang đến.

Tựa như những giây phút cuối cùng trong phòng xông hơi, Cam Mật ngửa đầu ra sau, nhưng ngay lập tức bị Tống Mộ Chi giữ lấy gáy, kéo trở lại.

Tống Mộ Chi nghiêng đầu nhìn cô: “Anh ra trước?”

Cam Mật chau mày, cắn môi, ra sức suy nghĩ cách trừng trị Tống Mộ Chi sau này. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn là do cô quá mềm lòng, nhượng bộ hết lần này đến lần khác.

Tống Ngải Thiên nhướng mày: “Thế còn cậu? đậu Hà Lan bé nhỏ nhà họ Cam?”

Cô còn chưa kịp lên tiếng, Tống Mộ Chi đã nghiêng đầu áp sát, trực tiếp chiếm lấy đôi môi cô.

Cô ngồi trong góc tự lẩm bẩm một hồi, chờ đến khi cảm thấy hơi nóng trên mặt đã dịu bớt, mới chầm chậm bước ra ngoài.

Rõ ràng biết đây là nhà cô, lát nữa còn phải bước ra ngoài, thế mà anh vẫn cố tình trêu chọc như vậy!

Rất nhanh sau đó, đôi mắt tròn xoe như hạnh nhân của Cam Mật đã ngập nước, long lanh ánh sáng. Cô bắt đầu ra sức đấm thùm thụp vào người Tống Mộ Chi.

Nhưng mà… phải thừa nhận một điều, cái cảm giác lén lút này… hình như có chút k*ch th*ch?

Nhưng khi nhìn về phía Lục Uy, người đang lặng lẽ bận rộn không xa, cô bỗng có cảm giác mơ hồ khó tả, “Nhưng mà, Thiên Thiên này, chuyện này cậu nói với mình thì được, đừng nhắc trước mặt Lục Uy.”

Cam Mật rúc mình trong góc, bàn tay đặt lên nơi vừa bị anh chạm qua, khẽ che chắn.

Cam Mật trò chuyện với Lục Uy một chút, chờ khi cô ấy rời đi, liền nhào vào lòng Tống Ngải Thiên như một con gấu túi: “Sao tối nay cậu lại có thời gian qua đây vậy!”

Gương mặt cô đỏ bừng, không biết lát nữa phải làm sao để bước ra ngoài.

“…”

“Quên mất mình làm nghề gì rồi sao?” Tống Ngải Thiên chớp mắt, “Hôm đó đúng lúc mình đi ăn cùng mấy nhà sản xuất mới ký hợp đồng với công ty, tình cờ gặp thôi. Nhưng nhị ca cậu không thấy mình.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đương nhiên rồi, công chúa nhỏ của mình.” Tống Ngải Thiên nhướng mày, nâng cằm Cam Mật lên trêu ghẹo, “Vừa hay mình cũng có một số mối quan hệ trong lĩnh vực này, để mình giúp cậu để ý chuyện này nhé?”

Chẳng lẽ... chỉ trong chốc lát mà anh cũng muốn?

“Vậy em giúp anh chỉnh lại cổ áo đã.” Anh cúi đầu, chậm rãi bổ sung: “Bị em làm rối cả rồi.”

Bây giờ dù chỉ lặng lẽ tựa vào nhau không nói lời nào, từng nhịp thở gấp gáp vẫn quấn lấy nhau, lan tỏa trong không gian chật hẹp.

Như thể muốn triệt để thực hiện lời "giải quyết nhanh gọn" vừa rồi…

Hai người đứng trong góc khuất cạnh phòng chứa đồ, bên cạnh là góc c·h·ế·t của trần cầu thang. Nếu không chú ý, rất khó để ai đó nhìn thấy họ.

Chỉ nghĩ thôi, da đầu Cam Mật đã tê rần, cả người như sắp bốc khói.

Rõ ràng là Tống Mộ Chi dựa vào việc đang ở nhà cô mà càng lúc càng ngang ngược!

Cam Mật gật gật đầu liên tục: “Mình cũng thấy vậy. Nhưng chắc anh cậu chỉ đang giải thích giúp thôi, chứ không có ý gì khác đâu.”

Nói xong, Tống Ngải Thiên bất giác ghé sát vào người Cam Mật, ngửi qua ngửi lại: “Hôm nay người cậu thơm lắm đó, còn có mùi gì quen lắm nha?”

“Anh ấy đang nói chuyện với bác gái về công tử nhà họ Trương đó!” Giọng Tống Ngải Thiên hơi cao lên một chút, nhưng nhanh chóng bị cô ấy đè thấp lại. “Mình mấy hôm trước không về nhà chính cũng là vì chuyện này, mình đâu có muốn sớm bị đẩy ra ngoài như vậy, mình với người ta có quen thân gì đâu.”

Cam Mật gật đầu, còn định nói thêm gì đó thì Cam Quý Đình cuối cùng cũng từ trên lầu bước xuống, khiến bầu không khí trong phòng khách trở nên náo nhiệt hơn.

Cô ấy giãy giụa một hồi, cuối cùng cũng mặc kệ luôn: “Mình vốn dĩ phải về đại viện ở hai hôm nay, ông nội nói anh trai mình đến nhà cậu, nên mình mới ra ngoài, đúng lúc gặp mấy anh cậu về.”

Sau đó, cô ghé sát tai Cam Mật, hạ giọng thì thào: “Mình nói thật với cậu nha, dạo trước mình còn thấy nhị ca cậu ăn tối với một nữ minh tinh đấy, bây giờ lại…”

Cam Mật suýt nghẹn.

Cam Mật thấy Tống Ngải Thiên thần thần bí bí ghé sát lại, nhỏ giọng thì thầm: “Quá đáng sợ luôn, cậu có biết lúc nãy vừa bước vào cửa, mình thấy anh trai mình đang làm gì không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cơn mưa rào cuồng dã như thế này…

Hơi thở nóng rực của anh vờn quanh trong không gian tĩnh lặng, hòa cùng từng động tác m*n tr*n nhẹ nhàng, cùng cánh tay siết chặt nơi eo cô.

Và một sự đáp trả còn mãnh liệt hơn.

Tống Ngải Thiên thấy xung quanh toàn người, muốn đẩy cô ra, nhưng chẳng hiểu sao, trên người Cam Mật lại phảng phất mùi hương vừa mềm mại vừa dễ chịu, như thể bung tỏa giữa không trung.

Tống Ngải Thiên mới vào nghề được hai, ba năm, nhưng nhờ tầm ảnh hưởng của Tống lão gia ở thành phố Ngân cùng với sự cố gắng của bản thân, cô đã trở thành một ngôi sao mới nổi trong giới truyền thông, không thể xem thường.

Hôm đó tình cờ chạm mặt Cam Ngân Thừa – người lẽ ra phải bận rộn với các cuộc hội đàm khắp các tỉnh – lại đang ăn tối cùng một nữ minh tinh, cô thực sự có chút ngạc nhiên.

“Ừm… à, à ha ha.” Cam Mật vội vàng đáp bừa, đúng lúc đó, Lục Uy cùng Lương Âm Uyển từ bếp đi ra, đặt khay trà và bánh ngọt lên bàn trà trong phòng khách.

Khoảnh khắc đôi môi tách rời, một âm thanh nhỏ khẽ vang lên trong không gian tĩnh mịch—mềm mại, ướt át, đầy mê hoặc.

Người này đúng là không chừa cho cô chút không gian nào để thở!

Hai người mà cùng nhau xuất hiện thế này, chẳng phải quá gây chú ý sao?

Tống Mộ Chi lại bắt đầu rồi!

Tên này đúng lad được voi đòi tiên mà!

Hai người vừa rồi đều hôn đến mức quên hết tất cả.

“Được rồi… Ba em sắp xuống bây giờ đó.”

“Ừ, trước đó mẹ mình gọi mấy lần nhưng cô ấy không chịu đến. Lần này mới đồng ý qua đây ở một thời gian.” Cam Mật nói xong, không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên quay sang Tống Ngải Thiên, “Khoan đã… bây giờ mình mới phản ứng kịp. Cậu làm sao nhìn thấy nhị ca mình? Cậu có mặt ở hiện trường à?”

Tống Mộ Chi đứng ngược sáng, bóng dáng cao lớn của anh che lấp toàn bộ ánh sáng phía sau khi anh áp sát.

Khi cô đi tới phòng khách, mới phát hiện nơi này vô cùng náo nhiệt.

Cùng nhau bước ra ngoài?

Chương 71: Chương 71

Trong khoảng thời gian giới hạn, Tống Mộ Chi rõ ràng càng trở nên mạnh bạo hơn.

Hai người dù sao cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, là bạn thân nhiều năm. Lần đó, Tống Ngải Thiên đã sớm nhận ra Cam Mật có gì đó không ổn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ăn ít lại đi, thứ này dễ nóng lắm. Nhìn môi cậu đỏ kìa.”

Chỉ nhớ rằng sau đó, Tống Mộ Chi cúi mắt, sâu thẳm nhìn cô một cái, rồi thản nhiên véo nhẹ phần thịt mềm bên hông cô. Sau đó, anh mới sải bước, rời đi thẳng thừng.

Cam Mật gật đầu liên tục.

Tim Cam Mật như treo lơ lửng giữa không trung.

“Ừm!” Cam Mật nghiêm túc gật đầu, “Nếu không phải đã cùng cậu ăn ngủ bao năm, suýt nữa mình quên mất cậu cũng là đóa hoa kiêu hãnh nhà họ Tống rồi.”

Anh khẽ đáp một tiếng nhưng vẫn chưa buông cô ra. Nhân lúc Cam Mật còn đang choáng váng, anh cúi đầu, bất ngờ cắn mạnh lên chiếc cổ mảnh mai của cô:

Chi bằng đừng đến còn hơn!

Đối với anh mà nói, lần này chỉ như nếm thử một chút hương vị, thế nhưng chỉ xa cô có hai ngày mà lại không thể kiềm chế nổi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Chương 71