Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 80: Chương 80

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80: Chương 80


Trên đường về, Tống Mộ Chi vẫn còn nhớ để cô ngồi xoay lưng lại với mình.

Chỉ hơi chủ động một chút thôi mà Tống Mộ Chi lại thích đến vậy sao?

Cô cố gắng tìm một khoảng trống để thở, nhưng lần nào cũng bị cướp đi.

Da thịt bị vờn quanh, như có hàng trăm con kiến nhỏ bò qua.

Đến khi Tống Mộ Chi cúi xuống sát hơn, Cam Mật mới hoàn toàn nhận ra—

Ngay khoảnh khắc tiếp đất, Tống Mộ Chi nhanh chóng giơ tay ra sau đỡ lấy đầu cô.

Cô gắng sức nhấc chân lên, hai tay vẫn đang vòng qua cổ Tống Mộ Chi, loay hoay trong một tư thế cực kỳ khó xử.

“Bộ cưỡi ngựa của em…” Cô lí nhí, giọng nói mềm như bị đám cỏ bao quanh làm dịu lại.

Cam Mật từ lúc trên đường về đã liên tục tự trấn an mình.

Nơi này đã hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt của trường đua, xung quanh chẳng có bất cứ công trình nào.

Cô vừa đi vừa siết chặt khớp ngón tay của Tống Mộ Chi, lúc thì cấu véo, khi lại chọc chọc như muốn trút giận.

Bọn họ chẳng ai tỏ vẻ gì khi nhìn thấy bộ cưỡi ngựa dính đầy bùn đất của hai người.

Cam Mật vòng tay ra sau gáy anh, như thể lấy hết dũng khí, hỏi về sự chủ động vừa rồi của mình: “Như vậy… anh có thích không?”

Cô vùng vẫy, cố gắng cào cấu, nhưng đối phương vẫn thản nhiên như không.

“Chẳng phải em nói sợ sao?” Anh vừa chạm đất đã đi đến bên sườn ngựa, chuẩn bị đỡ cô xuống, “Xuống thì sẽ an toàn hơn.”

Cô hơi ngại ngùng, cười cười: “Để em, để em tự làm.”

“……!”

Tống Mộ Chi lắc đầu, ra hiệu không sao.

Gió nhẹ từ con suối gần đó thổi qua, mang theo hơi thở se lạnh của lá khô mùa thu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chủ trại chỉ hơi liếc qua, rồi nhanh chóng gọi người chuẩn bị bữa tối: “Hai đứa đi thay đồ trước đi, lát nữa chúng ta ăn tiệc trong lều.”

Bao nhiêu lời định nói đều nghẹn nơi cổ họng, chỉ có hơi nóng từng đợt phả ra.

Cô chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: “Anh có đau không?”

Cam Mật kéo tay Tống Mộ Chi, hứng thú ngắm cảnh hồi lâu, nhưng vừa quay người lại thì phát hiện khoảng không trước mặt trống trơn.

Hai người vẫn quấn lấy nhau trong thảm cỏ, trán kề sát trán. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông liền bỏ lại hai người để đi bê thức ăn.

Cô cắn môi, lí nhí: “Nhưng… Chúng ta cứ nằm thế này thật sao?”

Nhưng động tác của Tống Mộ Chi còn nhanh hơn.

“Ha ha.” Chủ trại ngựa bật cười, “Con ngựa hôm nay cô chọn bình thường rất bướng bỉnh, không chịu nghe lời ai cả. Thế mà gặp cô lại ngoan ngoãn lạ thường.”

Vừa vào trong, anh liền hướng về phía chủ trại và bà lão mà nói lời cảm ơn.

Đôi mắt Tống Mộ Chi phản chiếu ánh lửa trại bập bùng trong lều, giọng anh khẽ vang lên:

"Vợ tôi bảo món ăn vẫn chưa xong, hai đứa cứ ngồi chờ chút đi."

Chuyện đó… là vì lúc nãy ngồi ngược khi ngựa chạy nhanh nên mới có phản ứng vậy thôi mà!

Lực phản hồi khiến cô mất thăng bằng.

Bây giờ cô đâu có sợ nữa!

Chiếc lều rộng lớn, xa hoa, bên trong trải thảm dày dặn với hoa văn tinh xảo.

Hai người cùng cưỡi chung một con ngựa, quay về trại.

Anh vùi mặt vào cổ cô, chậm rãi lướt nhẹ, tựa như dùng mực vẽ từng nét trên giấy.

Nhưng đấm xong rồi, cô lại cảm thấy có gì đó sai sai.

“Em nói xem?” Giọng Tống Mộ Chi trầm thấp, hơi thở vờn quanh, khuôn mặt anh ẩn mình trong nền cỏ xanh rì.

Cam Mật ngoan ngoãn gật đầu: "Bà có cần cháu giúp gì không ạ?"

Tiếng lá cỏ sột soạt vang lên, chỉ mất mấy giây ngắn ngủi—

Cô vừa siết chặt tay, vừa nhủ thầm trong lòng rằng không sao cả.

“Đừng lo.” Tống Mộ Chi ghé sát tai cô, giọng khàn khàn. “Dù sao cũng bẩn rồi.”

Lời nói lập tức nghẹn lại, theo động tác của anh, cô cũng thuận thế trượt xuống.

Chỉ là, không biết do chân cô trượt hay do sợ động đến con ngựa—

Cô hoàn toàn không thể chống lại cái dư vị ngọt ngào trào dâng ấy, đến mức bất giác giơ tay lên che kín đôi mắt mình.

Không biết đã trôi qua bao lâu, mặt trời dần khuất sau dãy núi, chim trời liên tục vút qua cánh đồng cỏ.

Vậy sau này… Sau này còn ra gì nữa đây!

“Cháu nghĩ vậy là sai rồi. Mẹ nó, Maria, có tính khí rất dữ dằn. Chuyện di truyền mà, đợi nó lớn lên rồi sẽ biết.” Chủ trại nói, rồi nhìn về phía Tống Mộ Chi đang đứng tựa nửa người vào bàn tròn: “Nhưng chuyện gì cũng có cách cả. Ngựa cũng giống như con người, có thuật cưỡi ngựa, phải có người điều khiển. Cô gái nhỏ, con ngựa con này là do Tổng giám đốc Tống nhà cháu đặt trước cho đấy, cháu có thể hỏi anh ấy.”

Có lẽ vì trời chưa quá lạnh, nên chủ trại chỉ kéo rèm lên một nửa, còn nhóm củi sưởi ở bên trong.

Cam Mật mất điểm tựa, trực tiếp đẩy Tống Mộ Chi ngã về phía sau.

Cô bị động tác vô hình của anh chọc cho hừ mũi: “Không phải chỉ là cưỡi ngựa thôi sao? Ai mà không biết. Chủ trại cũng nói rồi, điều khiển ngựa và điều khiển người cũng như nhau cả, có gì mà khó.”

Cam Mật khẽ chớp hàng mi, nhìn sang Tống Mộ Chi bên cạnh, lập tức lắc đầu: “Không thèm hỏi anh ấy đâu.”

Vẫn không nói gì, chỉ cười cười nhìn bọn họ.

Tiếng động duy nhất còn lại, còn lớn hơn cả tiếng nước chảy róc rách khi cá nhảy lên khỏi mặt hồ.

Hệt như mùi hương trên người Tống Mộ Chi.

Cam Mật bị Tống Mộ Chi kéo tay lên, ngón tay bị anh nắm lấy. Cô chớp mắt, có chút phân tâm: “Tại sao ạ? Hôm nay cháu đến gần, nó không hề đá chân, rất ngoan mà.”

Cô tròn mắt nhìn Tống Mộ Chi, người đang cúi xuống gần cô, hơi thở anh trầm ổn mà áp bức.

Nhìn dáng vẻ điềm tĩnh, tuấn tú như mọi khi của anh, Cam Mật hất cằm lên, lại giơ nắm tay nhỏ đấm anh một cái: “Tất nhiên là lỗi của anh!”

Cam Mật vẫn còn bị Tống Mộ Chi nắm c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u ngón tay, giãy thế nào cũng không thoát được.

Nhưng chẳng biết có phải do dư âm của nụ hôn trong thảm cỏ vẫn còn quá mãnh liệt hay không—

Đối với Tống Mộ Chi, ông cũng chẳng có ý nịnh bợ gì, chỉ xem anh như hậu bối mà đối đãi.

"......"

Tầm nhìn trước mắt đảo ngược ba trăm sáu mươi độ.

Cam Mật vẫn còn bám chặt lấy Tống Mộ Chi, chớp chớp mắt: “Em… Em còn tưởng anh sẽ đỡ được em chứ…”

Cô vừa định mở miệng phản bác, nhưng chưa kịp nói thì bàn tay rắn chắc của Tống Mộ Chi đã ôm lấy eo cô.

Vừa nghĩ vậy, cô liền định chống tay ngồi dậy. Nhưng ngay khoảnh khắc vừa dồn sức, cánh tay bỗng bị ai đó giữ chặt.

Nói xong, bàn tay nhỏ nhắn còn khẽ nhéo nhéo anh như để kiểm tra.

“Chẳng lẽ anh tự ngã xuống chắc?” Tống Mộ Chi nhìn cô, giọng đầy bất lực. “Đúng là hậu đậu.”

Anh vừa nói dứt câu, Cam Mật đã dồn sức lần cuối để gỡ chân ra.

Vừa mới đứng vững lại, Cam Mật đã phát hiện chân trái của mình mắc kẹt vào góc yên ngựa.

Tống tổng… nhà cô?

Thế nhưng ngay sau đó, Cam Mật mới chợt nhận ra tư thế của hai người lúc này… (đọc tại Qidian-VP.com)

Chủ trại giơ tay thử độ ấm của lửa trại, rồi quay sang nói với Cam Mật: "Cô gái nhỏ, hôm nay tôi có nhìn qua, cô cưỡi ngựa khá lắm đấy."

Chỉ mới phản công được một chút, nhưng ngay lập tức bị Tống Mộ Chi chặn lại.

Khi đến bãi ngựa, hai người vừa xuống, chủ trại cùng một bà lão liền bước ra đón.

Bảo là muốn vào sâu trong thảo nguyên để ngắm cảnh.

“Ê… Anh định làm gì thế?”

Giọng cô lộ vẻ khó hiểu, vội vàng đưa tay kéo anh lại.

Tống Mộ Chi nhìn dáng vẻ xoay tới xoay lui của cô, không nhịn được cười: “Em làm gì chứ? Ôm chặt vào, để anh giúp.”

Cam Mật vô thức đặt hai tay lên vai anh, định đẩy ra, nhưng vô ích.

Cam Mật đang bận dùng tay còn lại bẻ miếng phô mai khô để ăn, nghe vậy bèn ngước mắt lên: “Chờ cái gì?”

Cam Mật sững sờ.

“Vì sao không chịu hỏi anh?”

"Thay, sao lại không thay chứ!" Cam Mật lúc này nhạy cảm với từng cái chạm của anh, đầu lưỡi líu lại, cao giọng đầy khí thế: "Anh đừng có theo vào đấy!"

Chủ trại cười xua tay: "Nói gì vậy, hai đứa là khách mà. Nào, đây là ít đồ ăn vặt nhà tự làm, ăn trước đi."

Rồi liền sau đó, anh lại càng áp sát, không chút do dự mà truy đuổi sâu hơn.

Người bị đ è xuống đất… lại thành cô.

Dù sao thì sáng nay lúc mới đến cũng đã bị nhìn thấy rồi…

Dù đã hôn nhau không ít lần, nhưng sự thay đổi đột ngột này vẫn khiến Cam Mật không kịp thích nghi.

Nhấn chìm trong những nụ hôn quấn quýt.

Nhưng ngay giây tiếp theo—

“Bịch!”

Dường như đã đợi một lúc lâu rồi.

Chủ trại còn định nói gì đó nhưng bị bà lão bên ngoài gọi đi.

Trên đầu là bầu trời phủ mây lững lờ, xung quanh là thảm cỏ mềm mại.

Sau khi thay đồ xong, Cam Mật bị dắt đi về phía lều lớn.

Dù cô có từ chối thế nào đi nữa…

Cam Mật suốt dọc đường chẳng nói gì.

Trong lúc lắc đầu né tránh ánh mắt của Tống Mộ Chi, Cam Mật mới có thời gian nhìn ngắm xung quanh.

Hai người chồng lên nhau, rơi thẳng xuống bãi cỏ mềm.

Cam Mật thoáng sững sờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kết quả vẫn là hai người cùng cưỡi chung một con ngựa!

“Ơ… Sao anh lại xuống vậy?”

Đôi mắt đen nhánh ẩn hiện một thứ ý tứ rõ ràng đến mức không cần nói cũng hiểu.

Nhưng sự dịu dàng này chỉ là khúc dạo đầu, bữa tiệc chính sắp đến mới thực sự cuồn cuộn như thác đổ, mạnh mẽ vỡ tung.

Đầu lưỡi cô bị anh m*t chặt, khẽ cắn nhẹ, gò má đỏ ửng như bị phủ một lớp phấn hồng dày.

Anh cúi đầu, giọng trầm thấp dịu dàng: “Sau này sẽ không như vậy nữa, là lỗi của anh.”

Dù gì thì cô cũng vừa mới làm một cú… bổ nhào hổ vồ, trực tiếp đè anh xuống đất…

Ông vừa nói, vừa nhớ lại chuyện hôm nay dẫn Cam Mật đi thăm đàn ngựa, bèn tiếp lời: “Mario sau này lớn lên e là tính khí cũng chẳng dễ chịu đâu.”

Cam Mật đang tự vật lộn với suy nghĩ của mình, thì Tống Mộ Chi từ phía sau đi đến, nhẹ nhàng đẩy cô về phía phòng thay đồ: "Không định thay quần áo à?"

“Thật à?” Tống Mộ Chi mỉm cười, tay vẫn chưa chịu buông, “Vậy thì anh chờ xem.”

"Không cần đâu, đều là mấy món nhà làm, bà ấy quen tay rồi, không cần ai phụ giúp cả. Cứ ngồi đợi mà ăn thôi."

Ngay lúc ấy, Tống Mộ Chi dứt khoát xoay người xuống ngựa.

Tắm trong ánh sáng nhàn nhạt, chìm vào đám cỏ rậm rạp, trong thế giới của riêng họ…

Cam Mật đang chuẩn bị nghiêng người xuống thì động tác bỗng khựng lại giữa không trung. Một bên chân đột nhiên mất lực, cô cố gắng tránh va vào lưng ngựa, nhưng lại không giữ được thăng bằng, hai tay dang ra, cả người bổ nhào về phía Tống Mộ Chi.

Lần này, Cam Mật không thể cãi lại.

Nhưng rốt cuộc thì sao…?!

Hai người, trong mùa thu này, giữa những ngày vụ mùa bội thu,

Xa xa là những dãy núi nhấp nhô, phía dưới là một hồ nước tĩnh lặng, phản chiếu ánh mặt trời mùa thu dịu nhẹ, lấp lánh làn hơi lạnh mong manh.

“Chờ em điều khiển anh.”

Cô ngẩng đầu khỏi vòng tay Tống Mộ Chi, ngây ngốc nhìn anh, đôi môi đỏ khẽ hé mở, để lộ đầu lưỡi nhỏ ướt át bên trong.

Kéo thế nào cũng không ra được.

Tống Mộ Chi nâng mặt cô lên, đầu ngón tay khẽ ấn vào làn da mềm mại trên má cô, thấp giọng đáp: “Rất thích.”

Chương 80: Chương 80

Cô không nhịn được mà bắt đầu nghi ngờ—Có khi nào, ngay từ đầu anh đã cố tình dẫn cô đến nơi này không?

Kết quả, lời còn chưa dứt, cô lại tận mắt chứng kiến bà lão ở trại ngựa lẳng lặng xách một ấm nước nóng đi ngang qua hai người.

Cam Mật cảm thấy nằm đè lên Tống Mộ Chi thế này không ổn lắm...

Có điều, khi thấy Cam Mật cứ sai bảo vị tổng giám đốc lẫy lừng kia chạy tới chạy lui, ông vẫn không khỏi cảm thấy thú vị.

Trong chớp mắt, cả người cô bị lật lại, áp chặt xuống mặt cỏ.

Trong tích tắc vị trí và tư thế đột ngột thay đổi, cả hai cùng rơi vào tĩnh lặng, mắt đối mắt nhìn nhau.

Mặt trời hoàn toàn lặn xuống phía Tây, ánh hoàng hôn mùa thu cũng nhanh chóng tan dần.

"Thật sao?" Đôi mắt đen láy của Cam Mật sáng lên, "Cháu cứ nghĩ mình cưỡi cũng chỉ tàm tạm thôi, không ngờ lại được khen!"

Chủ trại tuy đã trung niên nhưng tính tình vẫn còn rất thoải mái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Gần những bụi cỏ cao ngang eo là những khóm cây thấp rậm rạp, xen lẫn dây leo bò sát mặt đất.

Nhưng cô vẫn nhớ phải phản công.

Tống Mộ Chi hoàn toàn để mặc cô muốn làm gì thì làm.

"Hôm nay thật sự là quá, quá..."

Anh bị cú nhào bất ngờ của cô làm cho lùi mấy bước liên tiếp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80: Chương 80