Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 87: Chương 87

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 87: Chương 87


Ngay khi cả hai đang chìm đắm trong khoảng thời gian riêng tư ngọt ngào—

Cam Mật khẽ đá nhẹ anh một cái, rồi thoải mái gối đầu lên chiếc gối của anh.

Nhưng rõ ràng Cam Mật tận mắt nhìn thấy, ban nãy Tống Mộ Chi hoàn toàn không hề động vào những trái cây trong khay.

Trong gương, trên làn da trắng mịn như tuyết, những dấu vết in hằn rõ ràng.

Tống Mộ Chi nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô mà ánh mắt tối lại.

Rõ ràng bảo là sẽ về sớm, vậy mà đến khi thực sự về phòng rồi, cô lại hoàn toàn không tài nào ngủ được.

Cam Mật níu chặt chăn của Tống Mộ Chi, cả người nóng ran, tê dại như bị điện giật, cứ rúc vào trong chăn mà ngọ nguậy, trông chẳng khác nào một con sâu nhỏ.

Cô khựng lại, nhẹ nhàng kéo áo lên.

“Thật sự rất giỏi.” Anh cúi người xuống, thấp giọng nói: “Giỏi đến mức anh chỉ muốn thu nhỏ em lại, nhét vào túi mang theo bên mình mọi lúc.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà khi nãy, lúc bị lật người xuống, cảm giác da thịt dính lấy hơi lạnh khiến cô khẽ run lên, trong lòng càng khắc sâu cảm giác…

Chính anh mới là con mèo nhỏ ấy!

Nhắc đến chuyện này, cuốn thứ sáu của “ Lâm Thị Tập Cẩm ” đúng là cực kỳ khó tìm.

Cả người anh như một chai rượu vang đỏ ủ lâu năm, hương thơm quyến rũ mà lại nguy hiểm vô cùng.

Giờ cô hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mấy quả trong tay nữa.

“Cũng không hẳn, chủ yếu là luận văn của em đã viết xong rồi, giờ chỉ đang chỉnh sửa. Nếu có thì đúng lúc có thể thêm vào phần kết, không có cũng không sao đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô lơ mơ đi vào phòng tắm, định rửa mặt cho tỉnh táo một chút.

Đôi mắt tròn xoe của Cam Mật lập tức trợn lên, quên luôn cả quyết tâm ban nãy phải quay lưng lại với anh, cô nhanh chóng xoay người, ngẩng mặt lên nhìn anh: “Rõ ràng không phải cái khay trái cây!”

Anh dặn cô sau này đừng làm vậy nữa, rất nguy hiểm, rồi tiện thể bảo cô ngủ sớm.

“Em sai rồi, em sai rồi!” Cam Mật không muốn chịu trận nữa, vừa buông ra định rút lui thì lại vô tình trúng kế của Tống Mộ Chi. Khi cô vừa nghiêng người ra sau, anh liền mạnh tay giữ chặt lấy cô.

“……”

“Em đang nghĩ gì thế?” Tống Mộ Chi bật cười, ngón tay thon dài luồn qua mái tóc cô. “Anh nói là anh đã cầm khay trái cây rồi mà.”

Chẳng hạn như bây giờ, Tống Mộ Chi đã bóc xong quýt hoàng đế, nhưng lại không chịu đưa cho cô, nhất quyết muốn tự tay đút vào miệng cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đến khi tính toán cho bản thân thì anh ta lại thoải mái biết bao.

“Cộc cộc.” Hai tiếng, rõ ràng và dứt khoát.

“Anh biết.”

Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có chút tin tức nào.

Cô giãy giụa đòi đi.

Sự trống rỗng khi trở về với thực tại khiến cô vô cùng nhớ vòng tay của Tống Mộ Chi.

Dứt lời, cô nhanh chóng chuyển sự chú ý sang một chuyện khác: “Anh không thấy nên quan t@m đến thành quả nỗ lực của em sao? Giờ em đã viết xong luận văn rồi đấy.”

… Anh rõ ràng là đang ám chỉ điều gì đó!

Vốn dĩ tà váy đã ngắn, giờ lại càng trượt lên cao, Cam Mật vội vàng kéo xuống, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Tống Mộ Chi đang lặng lẽ quét qua.

Ngay lúc Cam Mật đang đỏ bừng mặt mũi, còn chưa kịp thoát khỏi sự mê hoặc của giọng nói trầm ấm ấy, thì lại nghe anh bổ sung thêm một câu.

Đêm đó, cô ngủ không ngon giấc.

“Thôi nào, không trêu em nữa.” Tống Mộ Chi cười khẽ, hơi thở phả lên gò má cô, nhẹ nhàng hôn xuống hàng mi cô, “Sao vẫn như con nít thế này.”

Cuối cùng vẫn là anh chủ động giúp cô, cầm lấy một chiếc chăn nhỏ, sợ cô lạnh mà đắp lên người cô, bọc kín mít chẳng chừa kẽ hở nào.

Chương 87: Chương 87

Anh cười, men rượu trên gương mặt dần tan đi, ánh mắt lại hiện lên vẻ dịu dàng đến c·h·ế·t người, một nét ôn nhu chỉ dành riêng cho cô.

Tương truyền, khi bộ sách này được lưu truyền lại, vì tập cuối cùng có cất giấu báu vật nên lúc bị phân tán, cuốn thứ sáu đã trở thành mục tiêu săn lùng điên cuồng của những nhà sưu tầm.

Cam Mật sững sờ đứng yên tại chỗ.

Gương mặt cô bỗng chốc phồng lên, ánh mắt long lanh, hàng mi chớp chớp như thể cô mới là người bị bắt nạt vậy.

Sau khi trở lại phòng, tâm trí cô lúc thì trôi dạt theo hình ảnh Tống Mộ Chi tối nay, lúc lại bị những thước phim ký ức vừa diễn ra không ngừng tua đi tua lại trong đầu.

Sau khi được Tống Mộ Chi đưa về phòng, cuối cùng Cam Mật cũng hùng hổ quay lưng bỏ đi.

“Không sao, dì cứ đi ngủ đi.” Tống Mộ Chi chậm rãi mở miệng, giọng điệu thản nhiên: “Chắc là con mèo nhỏ ngoài sân kêu thôi.”

Môi Cam Mật bị đầu ngón tay anh chạm vào khiến cô ngứa ngáy, bèn dứt khoát há miệng, trực tiếp cắn lấy ngón tay anh.

Bị Tống Mộ Chi kéo lên một cách thô bạo, lại thêm việc tự cô lăn lộn trong chăn, váy đã chẳng còn ngay ngắn gì nữa.

Lời giải thích kia… chắc là cũng có lý đi?

“………”

Mà có vẻ anh ta cũng chẳng khá hơn là bao.

“Rõ ràng là…” Cam Mật suýt thì buột miệng, nhưng giữa chừng lại kịp thời ngậm chặt miệng lại.

Tên này đúng là đồ lưu manh mà!!!

Tống Mộ Chi đang bóc một quả quýt hoàng đế cho cô, “Ừm, em cần ngay bây giờ sao?”

Lần này, Tống Mộ Chi thực sự không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Bây giờ lại chẳng nhắc đến cái bộ dạng dọa nạt ban nãy khi cô tự ý xuống nữa!

Cam Mật hừ hừ: “Sau này em sẽ không xuống nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Gần như ngay lập tức, cô cảm nhận được sự phản công mạnh mẽ từ anh.

Hơn nữa, cũng vì đã có trải nghiệm thực tế nên anh ta tỏ vẻ rất có hiểu biết.

“Ừ.” Tống Mộ Chi gật đầu, “Em không xuống thì anh lên.”

Hơi thở của Cam Mật trở nên hỗn loạn, cô tức giận trừng mắt nhìn Tống Mộ Chi.

Anh nhàn nhạt nhìn cô, giọng nói trầm thấp, thong thả mà vững chắc, từng lời như đặt thêm trọng lượng: “Dù gì xuống đây một chuyến cũng không dễ dàng gì.”

Có tiếng động thì thôi đi.

“Đúng là không phải con nít thật.” Anh cúi sát hơn, chậm rãi nói bên tai cô, “Lúc nãy anh cũng cảm nhận được rồi.”

Anh trông như thể lại muốn làm loạn, khiến cô xấu hổ đến đỏ bừng, hoàn toàn không thể chống cự: “... Đừng trêu em nữa.”

Không muốn để Tống Mộ Chi bận tâm vì chuyện này, Cam Mật nghĩ lát nữa sẽ hỏi người khác thử xem. Cô nói: “Thôi, dù sao anh cũng đừng cứ mãi lo chuyện của em.”

Cô chỉ đáp qua loa cho có lệ, tỏ rõ thái độ chẳng thèm quan tâm.

“…”

Ngón tay cô khẽ nắm lấy quả anh đào, ngay cả động tác dùng khuỷu tay hích anh cũng khựng lại, đôi tai như bị hơi nóng ủ đến phủ lên một tầng sương mỏng.

Cô gái nhỏ bối rối, dùng móng tay cào cào sau lưng Tống Mộ Chi. Anh giữ chặt bàn tay đang nghịch ngợm của cô, lập tức nghiêng mặt về phía cửa, cất giọng: “Đừng vào.”

Cam Mật vốn dĩ đang ôm khay trái cây mà Tống Mộ Chi đưa qua, còn định chọn lựa một chút xem có món nào mình thích không. Bữa tiệc vừa rồi rượu qua rượu lại, cô căn bản chẳng ăn được gì, chỉ có thể tranh thủ chạy xuống bếp, nhờ thím Trần nấu cho chút đồ ăn.

Người này cứ thích nói mấy câu khiến người ta đỏ mặt như vậy.

Tống Mộ Chi vẫn ngồi bên mép giường, cách một lớp chăn giữ chặt cô lại: “Đã đến rồi, không ở lại thêm chút nữa sao?”

Nhưng sao lại là “tiếng động rất lớn”?

Ánh mắt Tống Mộ Chi tối sầm lại: “Em muốn làm lại lần nữa?”

Bỗng nhiên, hai tiếng gõ cửa dứt khoát vang lên.

Anh ấy… có phải quên khóa cửa không?

“Đúng rồi, anh Mộ Chi, em định hỏi anh lâu rồi, cuốn thứ sáu của ‘ Lâm Thị Tập Cẩm ’, anh đang tìm nó à?”

Gì chứ… lấy rồi?

Nhớ lại giọng điệu rõ ràng có chút ngập ngừng của dì lúc nãy, Cam Mật đột nhiên cảm thấy có phần không chắc chắn.

Giữa lúc ấy, ngón tay dài của anh còn lơ đãng lướt nhẹ qua bên hông cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chiếc áo sơ mi vốn rộng rãi của Tống Mộ Chi bị kéo trễ xuống, để lộ một phần lồ ng ngực rắn chắc, mơ hồ mà lại đầy cám dỗ.

… Chính xác là để làm này làm nọ mọi lúc chứ gì.

Nghe xem, nghe xem!

Sao cô cứ thấy câu này có gì đó sai sai nhỉ?

Cuối cùng cũng chui ra khỏi chăn, chiếc váy ngủ của cô đã nhăn nhúm.

Cam Mật chỉ cảm thấy khóe mắt mình nóng hừng hực.

Dì vẫn đứng bên ngoài cửa, nói: “Tôi lên đây để đóng cửa sổ hành lang. Cậu chủ không sao chứ? Vừa rồi tôi đi ngang qua định xuống lầu, hình như phòng cậu có tiếng động rất lớn.”

“Rõ ràng là anh nói trước!” Cam Mật ngẩng lên nhìn anh, nghe anh nói vậy thì không chịu được, lập tức phản bác, giọng có chút cao lên: “Em không phải con nít!”

Thật là sơ suất mà.

“Anh sao lại thế này chứ…” Cam Mật bực bội bóp nhẹ quả anh đào trong tay, rồi hờn dỗi đặt lại vào khay trái cây. “Em không ăn nữa.”

“Ồ?” Tống Mộ Chi khẽ siết chặt vòng tay, cúi đầu nhìn cô, giọng điệu trầm thấp, “Vậy em nói xem, anh đang ám chỉ điều gì?”

Nhưng giờ phút này, vì bị Tống Mộ Chi đang ngồi đó kéo vào lòng, cô lập tức bị đưa về cảnh tượng ban nãy.

Cam Mật cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng non: “Thế nào, em giỏi chứ?”

“Tôi không vào đâu.”

Anh lấy rồi ư?

Trời ơi, cái này sao cô nói ra được chứ!

Giọng nói vang lên vô cùng quen thuộc, hình như là dì giúp việc trong nhà họ Tống.

Lúc nãy, khi bị anh x0a nắn, cô chịu không nổi nên đưa tay bấu vào anh.

Giọng cười của anh vang lên trong không gian, nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến tim cô đập loạn.

Cam Mật vẫn trùm kín trong chăn, nghe anh nói vậy thì hơi ngẩn người.

Bỗng nhiên, cô cảm giác hai bên người có gì đó căng lên, độ phồng không đều nhau.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 87: Chương 87