0
Sáng hôm sau, nhận được lệnh từ bà cả giao phó xuống một gia đinh trong nhà Khẩu Thiện vô cùng kh·iếp sợ mà ba chân bốn cẳng vội vã không quản ngại trời đang bão giông mà chạy một mạch đến Chợ Cảng Cá tìm Khẩu Thiện.
Khi thấy anh ta đang nằm hôn mê trên nền cát lạnh cạnh cầu cảng còn chiếc đèn gió mà lúc tối anh ta mang theo thì cũng đã tắt lịm nằm lăn lóc cách đó không xa. Thấy khuôn mặt Khẩu Thiện trắng bệch, môi tím tái vì lạnh thì anh chàng gia đinh kia tỏ ra vô cùng hốt hoảng rồi chạy nhanh đến tay xoa xoa mặt chàng, miệng la inh ỏi giục Khẩu Thiện tỉnh dậy nhưng Khẩu Thiện vẫn thế, vẫn nằm yên ở đây như một cái xác đã không còn hồn, nhưng may mắn thay Khẩu Thiện vẫn còn sống, anh vẫn còn thở nhè nhẹ và vẫn còn giữ lại cho bản thân mình một nửa linh hồn để tiếp tục sống một cuộc đời héo hon này, chứ không tắt lịm như chiếc đèn gió kia.
Tuy rằng từ lúc ra khỏi Vân Gia Trang vội đến Chợ Cá anh gia đinh chỉ chú tâm tìm người thôi ít để ý cảnh quan xung quanh nhưng anh cũng thấy được cảnh tượng quá đỗi điêu tàn đến mức gợn người của Ngư Hải Trấn sau một đêm giông bão giày xéo mà không giấu được sự kinh ngạc của bản thân. Đi lướt nhanh trên con đường chợ hoa giấy ngày thường vốn tấp nập người buôn kẻ bán ồn ào náo nhiệt nhưng sao hôm nay chỉ sau một đêm vật vã với bão tố lại tiêu điều đến khó tả như thế này, nhà cửa ở đây chỗ thì xiêu vẹo nghiêng ngã, bên nọ lại chuẩn bị đổ sập tan hoang, có chỗ qua một đêm như chỉ còn là một phế tích. Còn về phần cây cối trên đường thì khỏi bàn đến dù lớn dù nhỏ đều bị những cánh tay to lực vô hình của thần bão tố càn qua bứng gốc chặt cành mà đồng loạt gãy đổ, nhưng ngoại lệ chỉ còn hàng dương liễu già ngàn năm tuổi gốc rễ to bằng ba bốn sải tay người ôm, thân cao tán rộng rũ xanh mướt lá mọc ven bờ biển mới có đủ sinh khí ung dung trụ vững trước từng đợt bão táp ầm ầm kéo vào bờ mà thôi.
Mưa gió dần to hơn hôm qua, cây cối gạch đá ngã đổ theo dòng nước mưa tạo cơn lũ trôi dạt chắn ngang giữa lối, nhà cửa tường vách sập sệ, bàn ghế chén đũa tất cả mọi thứ bên trong lũ lượt nổi bềnh bồng tràn thẳng ra đường đi. Tất cả những thứ đó trong mắt anh gia đinh kia đều không là gì gọi là thử thách khó nhằn từ lúc ra khỏi cửa Vân Gia Trang cả tuy rằng đôi lúc phải vượt tường băng rào né cái này tránh cái kia làm anh ta hơi chật vật tí nhưng vẫn còn quá đơn giản với khả năng của anh. Nhưng đối với anh hiện giờ trên đường tìm về lại gia trang mà phải mang thêm một người to cao gần bằng mình trên lưng trở về đó mà không có vấn đề gì xảy ra mới đúng là thử thách lớn với anh. Tuy rằng anh chàng gia đinh có một thân hình to cao cường tráng hơn cả người khác rất nhiều lần nhưng phải vác thêm một người cao to như Khẩu Thiện trên lưng và phải đi ngược chiều gió bão như lúc này thì như một cực hình.
Những giọt mưa hôm nay nương vào gió bão thổi ngược nên khi rơi xuống v·a c·hạm vào da thịt của cả hai nghe vô cùng buốt rát, với mức sát lực không hề nhỏ những giọt mưa này như có vạn bàn tay lạnh lẽo ghim từng mũi lại từng mũi kim vào họ rồi biến mất cứ như thế mà xuyên xỏ suốt đoạn đường về nhà rất đau đớn. Vân gia trang cách Chợ Cá bến cảng không xa bình thường chỉ cần băng qua chợ cá kia không quá năm phút là đến nhưng hôm nay dù những bước chân vội vàng như thế nào thì cũng bị những vũng nước đọng đầy bùn sình to đùng kia rải đầy trên đường bịn rịn lại làm cho đường về gia trang càng trở nên chất trở gấp bội và đôi chân to cao của anh chàng gia đinh kia đôi lúc phải trì trệ ít phút mới có thể vất vả chậm chạp bước đi. Bộ trang phục Vân gia trang hậu cận bậc thượng đẳng màu tím than với những đường chỉ thuê cực kì tinh xảo một cành hoa sen vàng ở ngực áo trên người chàng gia đinh đã ướt sũng bó sát vào người làm hằng lên những múi cơ vạm vỡ mê hồn, trái với sự mạnh mẽ đó thì tay chân anh ta bắt đầu run rẩy lên vì gió lạnh, mưa thấm vào người làm những tràng hắt hơi nhiều hơn hẳn ngày thường.
Ngược chiều màn m·ưa b·ão đầy vất vả, anh chàng gia đinh cũng đưa cậu ba Khẩu Thiện của Vân gia trang về đến trước cổng nhà, anh ta gọi to một tiếng vọng vào kêu mọi người ra giúp đỡ Khẩu Thiện vào trong rồi ngồi vật vã mà thở hổn hển như vừa mới vượt qua những cuộc đua đầy gian khổ trở về.
Bà cả Thiểu Mại, mẹ của Khẩu Thiện đang đứng ngồi không yên trong sảnh chính thì nghe được tiếng gọi vào của anh gia đinh mà hối hả chạy ra cổng nhà xem người con trai quý tử của bà ra sao sau một đêm dội mưa đội bão như thế. Thấy Khẩu Thiện mặt trắng bệch, tóc tay quần áo đều ướt sũng, đầu đặt trên ngực của anh chàng gia đinh kia như xác c·hết mất hồn thì dù bà cả có ngũ quan sắc sảo, mắt phụng mũi công môi hồng quyến rũ đẹp tuyệt mỹ hơn cả tiên cô ở Điện Hoa chốn Thiên cung không bằng thì vào lúc này cũng phải hét toáng lên đầy hốt hoảng:
"Khẩu Thiện, con sao thế này! A Lạc nó bị sao thế."
Anh chàng gia đinh vốn dĩ rất sợ bà cả lúc tức giận thì chính hoàn cảnh như thế này thì càng lo sợ hơn đến nỗi trả lời cũng trở nên cà lăm luôn:
"Dạ, dạ.. cậu.. ba dầm mưa hứng bão cả đêm ngoài cảng đó.. bà cả ạ. Lúc con.. con ra đó tìm, thì thấy cậu ấy đã nằm bất động, mình mẩy đầu tóc đều ướt sủng còn mặt mày thì tái mét rồi bà cả ạ"
A Lạc nuốt nước bọt một cái để nói chuyện không cà bắp nữa và cũng như lấy thêm một ít can đảm mà nói tiếp:
"Dạ, con thấy vậy quýnh quáng chỉ biết bế cậu Khẩu Thiện mà"
Nói đến đây A Lạc ngừng lại suy nghĩ gì đó trong đầu ánh mắt mệt mỏi nhìn bà cả đang đứng đó vẻ mặt rất lo lắng nhìn Khẩu Thiện như không quan tâm những gì xung quanh nữa, thấy vậy anh ấp úng nói tiếp:
"Mà lạ lắm! Bà cả biết không, trên đường về đây con thấy làng mạc điêu tàn đến mức kh·iếp hãi mà người trong làng chẳng thấy một ai. Thật kì lạ, cứ như thể họ cố tình trốn tránh để khỏi giúp bọn con vậy bà cả ạ. Con thấy hình như họ đang muốn né tránh điều gì đó thì phải. Không lẽ!"
Bắt gặp ánh mắt sắc bén như dao của bà cả Mại Thiễu liếc nhìn mình đầy sát lực thì A Lạc hoảng lên thấy rõ, miệng anh ngậm thật chặt lại vì biết mình mới vừa vô tình vạ miệng đôi câu gợi lại chuyện không nên nhắc đến ở cái gia trang giàu có này. Nghe đến đây, bà cả Thiễu Mại thì đùng đùng tức giận, mắt vẫn sắc lẻm, miệng lúc này đang lẩm bẩm như quở trách, như nguyền rủa điều gì một lúc mới ra lệnh thúc giục những gia đinh nhanh nhảu nhất trong nhà ra theo A Lạc bế Khẩu Thiện vào phòng riêng của anh ấy chăm sóc hết sức kĩ càng rồi quay ra gọi Lý Ma Ma cầm chiếc dù hoa theo bà đi một mạch ra ngoài màn m·ưa b·ão mà không nói gì thêm.
Vân gia trang nổi tiếng lắm tiền tài nhiều của cải giàu có bậc nhất không thua kém gì phủ đô hầu ở Vọng Hải này, nhà họ có cửa rộng tám người qua cũng lọt được chạm chỗ tứ linh uyên chuyển như thật, có cột cao 12 thước khắc rồng khắc lân uy hùng sinh động vô cùng, công phu khảm vàng rồng sáng bóng, gia trang nhà họ có đủ nội thất mắc tiền và hiếm thấy nhất cũng đều có ở Vân gia trang này, có nhiều loại chỉ có một hai cái thôi quý giá nhất nhì ở Vọng Hải này, không có một thứ nào có giá thấp hơn năm thửa ruộng cả cộng lại cả, tất cả đều được bày trí cực trang nhã và sang trọng đến kỳ lạ, chỉ một chiếc cốc hưởng trà Ô long của bà cả dùng thường ngày cũng có giá bằng ngang ngửa mười thửa ruộng cộng với hai mươi gốc đào sai quả rồi, hay là ba chiếc đĩa hình tứ linh được trưng bày ngay ngắn trên tường chính điện của sảnh lớn cũng có giá hơn năm mươi mấy kí vàng ròng vô cùng quý hiếm, nhưng quý giá hiếm thấy đến đâu thì trong mắt những người ở cái gia trang này những thứ quý giá đó không khác gì một vật dùng để trang trí, khi muốn dùng thì lấy ra khi không dùng nữa thì vứt bỏ không thương tiếc. Đặc biệt khi lướt trên dải hành lang rộng dài uốn khúc vào hoa viên rộng lớn của Vân gia trang là một bức bình phong lớn bằng cẩm thạch đỏ huyết tuyệt đẹp chắn ngang ngay lối, khi bước qua đó ta như lạc vào cõi mộng, tất cả những gì có ở Vọng Hải rộng lớn ngoài kia như được thu nhỏ gom lại xếp ở nơi này, ở đây có núi cao rừng phong lá đỏ ở tây viện, hồ sâu nước trong sóng rợn rộng lớn ở nam viện, có ao sen liễu rủ ven bờ ở bắc viện và rừng trúc bạt ngàn ở đông viện, tất cả những nơi này đều được bố trí rất nhiều gia đinh to cao khỏe mạnh để ngoài việc phục vụ ra thì còn là canh giữ những nơi huyền bí và đầy thơ mộng nhất của Vân gia trang này không cho người ngoài tìm đến.
Khi lướt qua một dải hành lang dài như vô tận của hoa viên hướng về đông viện cạnh rừng trúc nép dưới một gốc anh đào cổ thụ to tán cành rộng lớn là căn phòng của Khẩu Thiện, vừa đến A Lạc một tay giữ cậu thiếu gia mình trên lưng một tay mở vội cánh cửa bằng gỗ liễu được chạm chỗ những cánh hoa đào sinh động ra rồi bước nhanh vào mang Khẩu Thiện đặt lên chiếc giường to và ủ chăn ấm một cách cẩn thận. Quan sát lại mọi thứ trong phòng này một lúc A Lạc nhận thấy được bày trí trong phòng vẫn y như hàng ngày rất đơn giản không quá bừa bộn và cũng không có gì khác lạ để mà quá quan tâm đến, chỉ có một bộ bình cốc trà đã lạnh và vài cuốn sách đang nằm ngổn ngang trên chiếc bàn gỗ liễu giữa phòng mà thôi. Nhìn qua A Lạc đã biết có vẻ ai kia đã vội vã cỡ nào khi biết một số chuyện, vội đến mức sách đang đọc dở dang cũng bị bỏ lại mà trốn đi, bỗng thấy một tờ giấy bị ướt nhòe mực trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ hướng ra cây anh đào to kia làm cho A Lạc để ý đến, anh ta tò mò bước đến cầm lên xem viết gì thì chỉ thấy ngoài những vết mực loang lỗ thì không đọc được gì cả, thấy được sự kì lạ A Lạc thầm nghĩ trong lúc bị bà cả Thiễu Mại cấm túc không cho ra ngoài thì Khẩu Thiện nhận được lá thư này sao, vậy chỉ có thể là người trong cái gia trang này mới có thể đến đây đưa thư cho Khẩu Thiện được? Mà là ai nhỉ? Không lẽ cả lá thư này, người gửi thư đó và cả Khẩu Thiện đều có liên quan đến c·ái c·hết của Bỉ Ngạn, cậu ấy biết điều gì sao. Nghĩ đến đây A Lạc quay lại nhìn chầm chầm Khẩu Thiện gương mặt anh tuấn ngũ quan sáng hơn ánh dương lúc giữa trưa chiếu rọi của anh cũng không che giấu đi cái ánh mắt mang đầy sự ghen tức cả, người anh tỏ ra một luồng sát khí vô cùng kinh khủng, A Lạc lúc này giống như biến thành một con ác xà to lớn đang nhe những chiếc nanh sắc độc về phía Khẩu Thiện định ăn tươi nuốt sống anh ta ngay lúc này vậy, sau đó răng nghiến chặt vào nhau mà thầm thì:
"Không phải vì cái gia trang độc ác này thì gia đình của Bỉ Ngạn đã không bị bỏ mạng oan uổng rồi. Không vì cậu thì người mà Bỉ Ngạn sẽ yêu thương và gắn kết là tôi chứ không phải thằng thiếu gia vô tích sự như cậu đâu, Khẩu Thiện à"
Không kiềm được sự tức tối bên trong mình lúc này A Lạc càng hung hãn hơn tiến nhanh tới cạnh Khẩu Thiện còn đang hôn mê trên giường, một tay A Lạc đưa ra bóp thật mạnh rồi nâng cằm Khẩu Thiện lên đối diện sát với mặt mình, mắt anh trợn tròn lên, miệng vẫn còn nghiến ken két quát thầm nhưng từ ngữ bên trong lại mang đầy ác ý thâm sâu:
"Cậu có gì hơn tôi đâu, ngoại hình bên ngoài tôi cũng khôi ngô, anh tuấn, cao to, vạm vỡ hơn cậu, tiền đồ cũng hơn gấp bội cậu. Cậu hơn được tôi cái gì chứ, ngoài sự giàu có phù vinh của cái Vân gia trang khốn kh·iếp này áo lên cậu ra thì cậu có gì hơn tôi. Tốt nhất cậu hôn mê suốt quãng đời còn lại luôn đi đừng tỉnh, c·hết luôn càng tốt coi như trả nợ ân tình cho Linh gia chúng tôi và cả những người đã bị cái gia trang này hãm hại c·hết oan uổng ngoài kia nữa"
Nói đến đây giọng của A Lạc đanh thép hơn và vẻ cười kia cũng đầy nham hiểm hơn:
"Đúng. Tốt nhất cậu đừng tỉnh tiểu thiếu gia à, thất công tôi lại tìm cách khác đưa cậu xuống đáy mộ thêm một lần nữa. Cậu c·hết đi thì kế hoạch của tôi mới dễ dàng thực hiện hơn, dứt khoát hơn, tôi sẽ thay cậu thâu tóm và đưa cái gia trang khốn kiếp này đây được xuống đâu đó dưới địa ngục tăm tối kia một lần và mãi mãi, cậu biết chứ. Cuối cùng cậu và tất cả những người kia, những người mà đã làm đau lòng và tổn thương Bỉ Ngạn trước đây đều phải trả giá, phải khổ sở ở cõi âm ti địa ngục kia, các người rồi sẽ được lãnh đủ quả báo mà các người đáng phải nhận ở cái kiếp sống khốn nạn này của các người."
A Lạc buông tay ra khỏi cằm Khẩu Thiện mắt liếc nhìn cái xác không hồn kia một cái đầy ác ý rồi quay đầu bước ra ngoài trên nét mặt vẫn còn dư âm sự tức giận và hung ác, A Lạc quát to:
"A Khái, A Tú đâu. Đến tiệm thuốc Trúc Lâm Trai rước đại phu Khảo Miên về đây, nói là cậu Khẩu Thiện dầm mưa từ tối đến giờ nên hôn mê chưa tỉnh, mời đại phu Khảo Miên đến chẩn bệnh bốc thuốc cho thiếu gia."