A Tú bước nhanh vào trong cỗ xe lục lọi một lúc rồi lại bước ra ngoài với trên tay là hai sợi dây thừng dài cũ. Anh nhanh như một tia chớp lướt tới lướt lùi trong vài giây ngắn ngủi đã lấy dây thừng quắn vào hai bánh xe của cỗ xe ngựa một cách cẩn thận và thành thuộc giống như đang quen với việc này trước đây rồi, nhìn qua cách quắn dây và cả các mối nối này rất kì lạ nhưng riêng anh biết mình đang làm cái gì, đây là một thuật phong bế bằng dây thừng treo chuông hay cột đá phong ấn ở các đền chùa mà rất ít người biết đến chỉ có một số thuật sĩ ở nơi rừng thiêng nước độc hay những lão làng chuyên việc đi lại trong rừng nhiều ở Nam Lâm quê nhà của A Tú thì mới biết được thuật phong bế này mà thôi, một thuật nhìn khá đơn giản nhưng rất hiệu quả để chống lại những năng lực siêu nhiên trong lúc họ dừng chân nghỉ ngơi vào ban đêm ở một nơi âm khí nặng như giữa rừng, hang núi hay cạnh sông, bờ hồ.
Thấy A Tú lục đục một lúc ở bên ngoài rồi từ từ đi vào trong ngồi cạnh Ái Mộc dùng ánh mắt vô cùng thâm tình không thể che giấu hết được ham muốn thể xác khi nhìn cậu thố tiên đang còn mê man không rời tuy rằng chẳng nói gì nhưng có lẽ trong lòng A Tú lúc này đã không kìm chế nổi nữa dục tính của bản thân khi thấy người trước mặt mình đang hôn mê nằm kia không khác gì Bỉ Ngạn, người mà anh thương yêu đến mức quên cả thở. Là một người luôn nghe theo tiếng lòng mình không quan tâm đến hậu quả về sau A Tú bỗng từ từ hạ người nhè nhẹ xuống nằm cạnh chàng thố tiên vòng hai tay mình kéo cậu ta vào lòng ôm thật chặt trước sự ngạc nhiên của cô nàng Liễu Thanh bên kia nhưng rồi cô ta cũng thở phào và cười mỉm một cách đầy mãn nguyện như chính mình đây cũng đã đạt được một thành công gì đó vô cùng to lớn.
Liễu Thanh không nói gì một lúc lâu rồi mới chủ động lên tiếng:
"Cái đèn lồng đó và cuốn tranh kia cậu nên thanh tẩy và giữ lại. Nó sẽ rất có ích cho chúng ta trong quãng đường dài sau này đấy."
"Nhưng tôi không biết thuật thanh tẩy." - Nói xong A Tú áp sát gương mặt anh tuấn của mình lên mái tóc đen tuyền bóng mượt của chàng thố tiên hút hà một hơi thật sâu thì vô tình nhận ra ngay những hương thơm quá đỗi quen thuộc với mình trong quá khứ, mùi hương này ban đầu làm cho anh khá ngạc nhiên và có đôi phần nghi hoặc nhưng một hồi lâu sau đó lại bị nó quyến rũ tới độ trở nên mê mẩn, mơ màng mà quên hết mọi thứ xung quanh.
Hương của sen hồng, lài trắng, hoa tre vàng và có cả hương thơm của lá xương bồ hái vào tháng 7 đầu thu nữa tất cả như hòa quyện vào nhau tạo thành một làn hương kì diệu khiến khó mà quên được dù chỉ ân ẩn trong gió bay đi thôi. Tuy rằng không nồng nàn có chút trầm lắng như hương gỗ tuyết tùng, thông đỏ hay bạch dương, cũng không ngạt ngào và đầy quyến rũ như quỳnh hoa, dạ lan, anh thảo và càng không ngọt lịm tràn trề tươi mát như mận, mơ, đào nhưng làn hương này lại dịu nhẹ thanh tao thoang thoảng vào gió như những cánh tay mền mại ôm lấy tâm hồn người và dẫn dắt họ đến một miền quê mộc mạc xa xôi hoài cổ của xứ Nam Kinh cũ xưa.
Trong đầu A Tú lúc này hiện lên rất nhiều câu hỏi khó đáp được: "Hương thơm này vốn lẽ cũng là mùi hương đặc trưng trên người của Bỉ Ngạn mà? Nhưng sao hôm nay nó lại phảng phất từ phía sau gáy Ái Mộc nhỉ? Mà còn tỏ ra quá mức nồng nàn đến thế này nữa!"
Tuy không biết đây có phải là trùng hợp hay có ý sắp đặt hay không nhưng hiện tại chắc chắn một điều tâm hồn A Tú cũng đang lăng lăng như bay trên chín tầng mây trong cõi tình ái mất rồi, đến nổi mắt anh cũng đã không còn kiểm soát được nữa mà trợn trắng lên rồi nhắm tít lại như một con nghiện đang cơn đói thuốc thì được ngay một liều tiên dược để quên đời mà phê pha luôn rồi. Tuy nhiên, sự sung sướng ái tình này cũng đang lấn áp tất cả mọi mệnh lệnh trong đầu A Tú hiện giờ, nó làm cho mọi thứ như hưng phấn hơn tăng tốc chạy nhanh hơn bình thường rất nhiều lần đến độ trong lời nói cũng pha vài phần vội vã rung rẩy vì đang trong cơn đê mê:
"Nhưng cô nương muốn giữ lại thì chúng ta giữ nó lại. Tôi thì sao cũng được."
Thấy được sự vui sướng của A Tú khi đang chìm đắm trong vị ngọt của mê tình, Liễu Thanh cũng chỉ nói một câu cuối cùng rồi nhắm mắt lại thả lỏng người một chút tựa nhẹ lưng vào vách cỗ xe từ từ chìm sâu vào giấc ngủ:
"Nếu vậy, sáng mai tôi sẽ giúp công tử thanh tẩy rồi phong ấn nó lại."
Lúc này, A Tú cũng đã lắng sâu vào trong giấc mộng, như được sống lại khoảng thời gian của quá khứ bên cạnh Bỉ Ngạn. Trong mộng A Tú thấy mình đang ngồi trên nền cát lạnh của Vọng Hải phía trước ngôi nhà hướng về phía biển cũ xưa của gia đình Bỉ Ngạn, mắt anh nhìn biển về đêm một hồi lâu rồi quay lại nhìn Bỉ Ngạn lúc này. Như chưa từng xa cách, em ấy vẫn như thế, vẫn dáng vẻ tuyệt mỹ của ngày xưa, vẫn nụ cười rất hiền, vẫn ánh mắt đượm buồn như thuở đó, chính vì những thứ đẹp đẽ đến mức tuyệt đối này mới có thể làm cho A Tú yêu thương trân trọng em ấy đến quên cả bản thân mình như vậy. Nhưng sao ánh mắt đượm màu buồn bã tuyệt đẹp đó của em ấy lúc này lại không trao anh những ánh nhìn trìu mến yêu thương nhau như xưa mà vươn xa ánh nhìn bi thương về phía xa ngoài kia biển lạnh, ánh mắt ấy vẫn quen thuộc như ngày nào nhưng hôm nay sao lại bi thương lạ thường đến mức đấy, bỗng dưng trong lòng A Tú quặn lên một cơn đau đớn.
Bấy giờ A Tú mới hiểu được cảm giác bất lực khi nhìn người mình hết mực yêu thương đau khổ mà không thể làm được gì là cảm giác như thế nào. Anh đau đớn quay qua ôm chặt Bỉ Ngạn vào trong lòng mình mà nghẹn ngào xin lỗi:
"Bỉ Ngạn, anh xin lỗi em, anh.. anh xin lỗi em. Anh ước gì mình có thể ở bên cạnh em lúc đó, lúc mà em đau khổ nhất và giành lấy hết những nỗi đau đó về mình. Ôi, ông trời ơi! Sao ông trở nên tệ bạc đến thế chứ. Em tôi có làm gì tội lỗi đâu mà ông phải h·ành h·ạ em ấy như thế này. Ông có mắt không."
Bỉ Ngạn vẫn thế, vẫn không nói gì, mặt không một gợn cảm xúc, mắt vẫn vô hồn hướng về phía biển ngoài kia mặc cho A Tú bên kia nức nở đến mức nào, thương tiếc cậu ra sao thì cậu cũng mặc kệ, giờ trong đầu hay bên tai cậu giống như chỉ còn là tiếng sóng đập vào bờ của biển ngoài ra không còn nghe được âm thanh gì nữa cả.
Bỗng nhiên Bỉ Ngạn đứng hẳn dậy, bỏ mặt tất cả phía sau và đi thẳng một mạch về phía biển mà không chút do dự gì. A Tú lúc này trên mặt hiện rõ sự hoảng hốt miệng muốn nói điều gì nhưng không hiểu sao lại không thể lên tiếng được, đến lúc này anh mới nhận ra toàn thân mình đang cứng đờ ra không nhút nhít được dù là một cái chớp mắt. Và rồi một anh chàng lực điền mạnh mẽ vô địch không khác gì thần thánh mà ngay trong giấc mơ của bản thân mình lại không làm được gì và phải trơ mắt ra nhìn người mình yêu ra đi mãi mãi rồi mất hút trên mặt biển đêm.
Bỗng biển khơi bắt đầu nổi gió lạnh, m·ưa b·ão ở đâu đột ngột kéo đến dữ dội, như bị trúng tà Bỉ Ngạn mặc thời tiết đang thịnh nộ giận dữ lúc này như thế nào đi nữa cậu vẫn vững bước đi xa dần về phía biển tối đen, đến chỗ nước vươn cao đến ngang ngực mình rồi cậu mới từ từ quay lại nhìn về phía A Tú với ánh mắt đầy buồn bã rưng rưng nước lệ nói:
"Tạ ơn anh vì mọi thứ! Xin lỗi anh vì tất cả. Bỉ Ngạn tôi đây sẽ quên anh mau thôi. Tôi hứa với anh đây."
Nói vừa dứt lời Bỉ Ngạn quay đầu lại về phía biển, cùng lúc đó cũng vừa có một cơn sóng vươn thật cao ập đến. Và rồi Bỉ Ngạn biến mất, gió bão mây mưa cũng nhanh chóng tản dần rồi mất hút, biển chiều hiền hòa trở lại sóng nhấp nhô nhảy múa với bờ, gió mát nhè nhẹ từ ngoài khơi xa thổi vào, mọi thứ trở nên yên ả một cách lạ lùng và giống như chẳng có gì vừa xảy ra cả sau khi Bỉ Ngạn rời đi.
Giờ khi cơ thể trở lại bình thường thì A Tú lại cảm giác trái tim và cả linh hồn mình như đã hoàn toàn hóa đá, anh vẫn ngồi yên đó nhìn về phía biển chiều êm ả kia, nơi mà lúc nãy Bỉ Ngạn vẫn còn ở đó bi thương nhìn anh mà giờ em ấy đã biến mất.
Anh cười cười nhàn nhạt nhưng ánh mắt lúc này của anh lại mang đậm nét hung tàn đến đáng sợ, nó như thể hai con dao sắc nhọn đang chờ đợi ai đó đi ngang qua đây để xuống tay tàn sát cho nguôi bớt cơn tức giận điên cuồng đang gặm nhấm tâm trí anh, trong lúc sát khí tỏ ra rất khủng kh·iếp xuyên thấu trời xanh anh vẫn chầm chậm cười nói như tâm sự với biển chiều:
"Sao biển trời lại có thể êm ả đến thế này sau khi chứng kiến một nổi bi thương đến tột cùng như thế. Đúng là trời cao, ông làm gì có mắt."
Bừng tỉnh sau một giấc mộng đau thương, A Tú hơi híp mắt nhìn về phía cửa sổ đang sang sáng rồi mơ màng nhìn lại người mà mình đang ôm chặt giấu vào lòng lúc này bỗng nhiên trong lòng thấy an yên đến lạ, là Bỉ Ngạn, cậu ấy chưa bỏ rơi anh mà đi. Anh nhẹ nhàng tựa đầu mình áp sát đỉnh đầu của cậu ta mà nhẹ nhàng thỏ thẻ:
"Thật may, em vẫn còn ở đây."
Nhưng rồi sau khi tỉnh ngủ hẳn A Tú mới định thần lại mọi thứ và nhận ra người anh mong muốn ở cạnh anh lúc này nhất đã biến mất, còn người đang đầu tựa vào bờ ngực vững chắc của anh lúc này là một người khác chỉ có vẻ ngoài như Bỉ Ngạn anh yêu thôi. Như bị kéo trở ngược về với thực tại A Tú nhanh chóng buông tha cơ thể thố tiên ra và lỏm cỏm ngồi dậy, anh lê cơ thể và tâm trạng nặng nề của mình ra khỏi cỗ xe, vừa bước được ra ngoài A Tú đã hết chịu nổi bản thân mình lúc này mà không tư chủ ngồi bệch thật mạnh xuống nền đất lạnh cho từng ánh bình minh soi rọi xuống sưởi ấm phần nào tâm hồn đang bị đóng thành một tảng băng to của mình. Ngồi dưới ánh nắng ấm áp đầu ngày giữa một cõi xa lạ A Tú buộc mình phải cố gắng nhớ lại tất cả những thứ không mấy tốt đẹp trong cơn ác mộng đêm qua và răn dặn bản thân rằng tương lai sau này có ra sao đi nữa anh cũng không cho phép mình được quên cơn ác mộng này.
Nhất là lúc Bỉ Ngạn quay lại nhìn anh nói một vài lời rồi ra đi cùng cơn bão. Cả đời này anh phải nhớ cảnh đó.
Đang miên man trong dòng suy tư của mình bỗng A Tú nghe tiếng Liễu Thanh gọi vọng ra hỏi:
"A Tú, công tử có mang theo nước không? Cho tôi một ít để dùng với, sớm dậy không có nước rửa mặt, tôi không chịu được."
"Hôm nay là một ngày mới rồi, phải tỉnh táo lại thôi" - A Tú vỗ vỗ vào mặt mình hai cái thật mạnh để dụt bản thân vững lòng và tỉnh táo lại. Anh đứng dậy tươi cười như không có gì đưa đầu vào trong màn nói lời trêu chọc Liễu Thanh:
"Trên người tôi ngoài nước mưa và mồ hôi của đêm qua ra thì không có nước gì khác cả."
Liễu Thanh nghe vậy đành mặt lạnh xuống mấy phần và không kêu ca cầu xin nữa. Sau đó như nhớ ra điều gì đó mà chồm người lên gọi Ái Mộc đang còn mê man nằm bên góc kia:
"Tiểu thố, tiểu thố! Tỉnh táo lại tôi hỏi chuyện nè."
Ái Mộc bừng tỉnh ngay lập tức như chưa từng bị hôn mê trước đó, ngồi dậy khép chân lại rất chỉnh tề, mặt không chút biểu cảm và vô cùng nghiêm nghị "Dạ" một tiếng rồi im lặng đợi Liễu Thanh hỏi chuyện.
Vẫn nét mặt tươi cười như đóa sen hồng và giọng nói vẫn nhẹ nhàng như khánh ngân Liễu Thanh từ tốn hỏi:
"Vì mưa gió dữ dội ngày hôm qua nên tôi sợ ý không mang theo nước và hai vị công tử này cũng vậy. Không biết Thố Dược Tiên giống mấy người tụi tôi không mang theo nước luôn không. Nếu có cho tôi xin một ít dùng được không ạ."
Nghe được những lời này thố tiên mới thò tay vào vạc áo trước ngực móc ra một túi vải màu nâu nhỏ bằng hơn nấm tay của thố tiên một chút và đọc thầm gì đó trong miệng rồi từ trong túi đó lại lấy ra một cái lọ sứ trắng ngà rất đẹp đưa dâng đến trước mặt Liễu Thanh, thố tiên kính cẩn nói:
"Mời Liễu Thanh cô nương dùng ạ. Trong lọ này là nước của cả dòng suối Thiên Đăng ở cung Nguyệt Thiên trên mặt trăng đó ạ. Công nương cứ tùy tiện dùng bao nhiêu cũng được."
"Cái gì nước của cả con suối luôn sao! Có nói quá không đấy. Có lọ nhỏ bé tí đó tôi thấy bất quá chỉ đựng nước chưa được nửa cốc nước. Một con suối. Có trong mơ mới có thể tin được điều cậu vừa nói." - A Tú như vừa nghe được một chuyện hoang đường để mức vô lý mà đứng không yên phải chen ngang vào lên tiếng phản đối.
Thấy Liễu Thanh cười tươi trở lại và đón nhận chiếc lọ bé tí đó từ tay thố tiên mà không nói gì nên A Tú cũng im lặng đứng yên ở đó xem có chuyện lạ kì gì xảy ra hay không.
Đúng như lời Ái Mộc nói, khi Liễu Thanh mở nắp lọ để lấy nước dùng, một dòng nước trong vắt long lanh mát rượi nhè nhẹ chảy xuống không ngừng, số ít đọng lại trên tay Liễu Thanh còn lượng nước tràn ra khỏi tay kia khi rơi xuống chạm mặt sàn cỗ xe lại hóa tận thành một làn sương mỏng lạnh là tà bay từ từ lên rồi biến mất vào không gian. Tận mắt thấy cảnh tượng lạ kì này trí não A Tú bắt đầu tắc nghẽn không thông đến độ mặt tròn mắt dẹt nhìn một lúc lâu vẫn không tin vào những thứ đang diễn ra trước mắt mình tới khi Ái Mộc bưng một chậu thiết vàng sáng óng ả có bề mặt được chạm trổ vô cùng công phu đang đựng đầy nước tới trước mặt anh chậm rãi giải thích A Tú mới hoàn hồn lại:
"Công tử cũng rửa mặt đi cho thoải mái. Đây là nước ở suối Thiên Đăng của cõi trời không phải ai cũng có thể dùng được đâu, chỉ có người có linh lực vượt trội thuộc tiên gia hay người của Thiên giới mới dùng được thôi. Công tử đây có tiên cốt, linh lực lại mạnh hơn không thua kém có đại thần thuộc cấp bậc thượng tiên của nhà trời thì dùng nước bao nhiêu cũng được, không ảnh hưởng gì."
Lúc đầu A Tú nhìn thấy chậu nước đưa tới trước mặt mình có hơi kiêng dè nhưng sau đó cũng đưa tay hốt một ít nước đưa lên mặt để kiểm nghiệm như thế nào. Quả thật, nước của cõi tiên có khác, nước mát vô cùng lại rất dễ chịu nữa, anh còn cảm giác được làn nước này vừa chạm vào da mặt da tay anh đã thẩm thấu hết vào trong da rồi đi vào từng tế bào mạch máu đi khắp nơi trên cơ thể giúp sự thoải mái lan tỏa ra mọi nơi mà nó đi qua. A Tú có thể nhận ra cơ thể như bình phục lại được đôi chút, tâm trạng cũng thư thái hơn trước nhiều đến nỗi bản thân anh cũng ngạc nhiên mà thốt lên:
"Nước này thật sự có sức mạnh thần kỳ, tôi cảm thấy như nó đang từ từ giúp tâm trạng tôi thoải mái hơn lúc trước rất nhiều."
Ái Mộc cười tươi nhìn anh rửa sạch mọi thứ rồi chầm chậm giải thích tiếp:
"Nước này có linh tính và linh lực rất cao. Nên người không có linh lực hoặc linh lực kém cỏi mà tùy tiện chạm đến nhất là nước nguyên chất chưa qua tinh chế lại thì dù chỉ vô ý dính một giọt nhỏ như bụi thôi cũng sẽ bị hàn độc kích tâm c·hết ngay lập tức."
"Ý cậu là sao? Rốt cuộc là như thế nào?" - A Tú không hiểu hỏi lại.
Ái Mộc giải thích tiếp:
"Nước công tử đang dùng là đã được tinh chế lại rồi nên dùng không có ảnh hưởng gì. Nhưng nước suối nguyên chất vừa mang từ suối Thiên Đăng lên chưa qua tinh luyện rồi chế biến lại thì lại là một chuyện khác, vì trong nước đó lượng hàn độc rất cao, ai mà ngu ngốc dùng bừa nước suối Thiên Đăng nguyên chất thì dù bản thân người đó có là đại thần thượng cổ tu luyện cao thâm đến cũng bị hàn độc kích tâm mà c·hết ngay lập tức, còn nữa xác hồn đều bị đóng băng muôn kiếp không tan và không thể siêu thoát được."
A Tú nhăn mặt tỏ vẻ lo ngại nói to như trách cứ thố tiên:
"Thứ nguy hiểm c·hết người như vầy cậu mang đến cho tôi rửa mặt à. Còn đầy nguyên một chậu to nữa. Bộ muốn g·iết tôi c·hết à. Cậu muốn trả thù tôi lúc tôi lỡ tay làm cậu b·ị t·hương đúng không. Đồ thù dai kia."
Thấy được sự ngô nghê trong những lời trách cứ của tên to xác A Tú này mà thố tiên không thể thôi cười được, Liễu Thanh bên ngồi tít ở kia cũng xém cười phát thành tiếng khi cũng vô tình nghe được những lời này của A Tú.
"Cười gì mà cười, hai người bọn cậu ỷ mình cao cao tại thượng được ăn vô số cao lương mỹ vị rồi hùa lại ăn h·iếp một kẻ lực điền vác thóc không biết gì như tôi. Thấy tôi như vậy hai người vui lắm sao mà cười lắm thế. Cậu! Không được cười nữa." - Chính bản thân A Tú cũng đỏ mặt tía tai vì biết mình vừa phát ngôn những ngôn từ vô cùng ngu ngốc. Ai đời thuở thấy người khác dùng thứ y chang cái mình vừa dùng mà không có chuyện gì đáng ngại xảy ra thì biết nó không tổn hại gì rồi mà bản thân lại gào lên với những phát ngôn đi vào lòng đất ngầm như thế thì bản thân chỉ có thể ôm một rổ to "quả Nhãn nhục" vào mặt để chọc cười người khác là quá đúng rồi.
Ái Mộc vẫn tươi cười vì được một phen trêu chọc tên lực điền nóng nảy A Tú này:
"Tôi mà thù dai thì không bận tâm bưng chậu nước này cho Công tử rửa mặt đâu. À, Công tử còn nhớ được mình đêm qua điên cuồng đến thế nào không. Tôi giờ khi nhớ lại vẫn còn kh·iếp hồn bạt vía đấy. Nữa sau này khi nào sắp biết mình như vậy thì nhớ kêu tôi một tiếng mang vài chậu nước suối Thiên Đăng to thật to cho công tử rửa mặt cho tỉnh nhé. Công tử huyết ngưu."
Thấy thố tiên có thể nói chuyện đùa cợt hòa nhã với mình, A Tú biết trong lòng Ái Mộc không hề oán giận gì mình vì chuyện đêm qua, nhưng trong lòng anh lại dấy lên một niềm thương cảm mà bất giác phá ra thành lời:
"Tôi thấy mình có lỗi với cậu quá, thố tiên. Tôi thấy thật mừng vì cậu đã bình phục lại."
Bỗng dưng A Tú vém hai bức màn cửa của cỗ xe lên hai bên, bản thân đứng thẳng mặt vô cùng nghiêm nghị trước Ái Mộc quát to:
"Giờ tôi đứng yên ngay đây cho cậu chút giận. Đánh bao nhiêu tùy ý cậu. Tôi, Võ Nguyên Tú không oán trách nửa lời."
Nhìn thấy sự ăn năn hối lỗi đậm chất hào kiệt của A Tú, làm cho Ái Mộc và cả Liễu Thanh bên kia ban đầu có phần ngạc nhiên nhưng sau đó chuyển sang mừng vui vì có được một người bạn đồng hành đáng yêu như A Tú. Riêng phần Ái Mộc, cậu sững người một lúc rồi tỏ ra vô cùng vô cùng gượng gạo cười vì vui mừng nhưng hiện tại bản thân cậu cũng không biết mình đang vui mừng vì điều gì, vì thấy được tâm chân thành của A Tú dành cho mình hay vì nhận ra bản thân cũng sa chân vào bẫy tình với tên lực điền A Tú rồi. Còn về phần Liễu Thanh, cô càng vui mừng hơn cả thố tiên lúc này vì cô biết dường như mọi chuyện cô cần đều tiến chuyển nhanh hơn cô dự kiến của cô rất nhiều, cô nhìn thấu tất cả những thứ cảm xúc ái tình ngây dại của cả hai người họ lúc này và có những thứ đó đều đã nằm trong các dự liệu toan tính của cô để thực hiện một kế hoạch to lớn của cô trong tương lai.
Liễu Thanh liếc mắt nhìn Ái Mộc nhưng không nói gì mà miệng vẫn mỉm cười thật tươi thì thoáng nghe được vài tiếng ho khan nhè nhè như không từ cái người đang hôn mê nằm trước mặt mình mà lập tức dời mắt dán chặt vào người đó, mặt bỗng nghiêm túc lại không còn cười nữa.
Vậy là người bạn đồng hành còn lại đã tỉnh.
0