Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 12: Ta là nam chính! Có hào quang

Chương 12: Ta là nam chính! Có hào quang


Nhìn thấy Nishida Yuki đột nhiên xuất hiện, mấy người đều rất kinh ngạc.


Đối tượng còn vừa mới thảo luận, bây giờ đột nhiên xuất hiện quả thật đều bị dọa giật mình.


Mọi người đều như là bị vạch trần chuyện gì mờ ám vậy, ngay cả Ayano lúc này công kích lực cũng giảm xuống chín mươi phần trăm.


"Chào mọi người, ta chính là Nishida Yuki, người đã khiến Akimoto-kun tức giận và ép buộc Akimoto-kun gia nhập hội học sinh."


Nishida Yuki lại không hề câu nệ mà đương nhiên ngồi xuống bên cạnh Akimoto Yōichi, cùng với Akimoto Yōichi, Suzuran Ayano ngồi cùng một hàng.


Vẫn như trước giữ vững tư thái đại tiểu thư lễ phép dịu dàng, Nishida Yuki trịnh trọng chào hỏi Kuroo Maya.


"À, ồ? Ngươi, chào ngươi, ta là Kuroo Maya, xin được chiếu cố." Kuroo Maya có chút hoảng hốt đáp lại.


"Ngươi là bạn của Akimoto-kun sao? Hay là của Midori-kun?" Nishida Yuki đánh giá cô gái tóc hai bím trước mặt.


"Này, ngươi muốn gây sự sao, bạn học Nishida?"


Suzuran Ayano cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Nishida Yuki và Kuroo Maya, ánh mắt tức giận nhìn đại tiểu thư trước mắt.


"Ái chà chà, xem ra là bạn của bạn học Suzuran rồi, thất lễ quá, nhưng ngươi cũng không cần lo lắng đâu, ta sẽ không c·ướp bạn của ngươi đâu."


Nishida Yuki cười khẽ nói.


Nhưng lời của ả hoàn toàn không có sức thuyết phục, Suzuran Ayano tức đến muốn bẻ gãy đôi đũa trên tay.


Tạm không nói đến Fukayama Midori, Nishida Yuki chẳng phải đã ép buộc Akimoto Yōichi gia nhập hội học sinh của ả rồi sao? Như vậy mà còn nói là không c·ướp bạn của mình?


"Ồ, Akimoto-kun là ngoại lệ."


"Đối với ta mà nói, ta đã gặp rất nhiều người, nhưng chưa từng gặp ai đặc biệt như Akimoto-kun."


"Cho nên ta cảm thấy trên người Akimoto-kun chắc chắn có một loại tiềm năng nào đó, cậu ấy nhất định có thể phát huy vai trò quan trọng trong hội học sinh của ta."


Nishida Yuki tận hưởng biểu cảm "vô năng cuồng nộ" lúc này của Suzuran Ayano, điều này khiến ả rất thỏa mãn.


Bầu không khí cũng trở nên xấu hổ.


Rõ ràng Nishida Yuki không phải đến để ăn cơm, trong tay ả không có hộp cơm cũng không có bánh mì, chỉ sợ là đến để gây sự thôi.


"Vậy, vậy thì bạn học Nishida buổi sáng ngươi không có mặt ở lớp, là có chuyện gì sao?" Fukayama Midori cố gắng hòa hoãn cục diện.


"Không có gì, ta về nhà thôi." Nishida Yuki trả lời một cách đương nhiên.


"Ồ, ờ vậy sao." Fukayama Midori không biết nên nói gì. "Vậy bạn học Nishida, ngươi ăn cơm trưa chưa?"


Là một trạch nam, Fukayama Midori quả thật coi như là đã cố gắng hết sức rồi.


"Ăn rồi." Nishida Yuki vẫn giữ nụ cười không có một chút sơ hở nào nói.


Hỏi một câu trả lời một câu.


Bầu không khí không những không tốt hơn, mà ngược lại vì những lời này của Nishida Yuki mà trở nên quái dị hơn.


Chỉ là có người làm trực tiếp hơn.


"Ta ăn no rồi, về lớp trước đây."


Akimoto Yōichi uống xong sữa, đứng dậy muốn rời khỏi chỗ ngồi.


"Akimoto-kun, chờ một chút ta cũng về lớp." Suzuran Ayano vốn đã muốn đi từ lâu thấy Akimoto Yōichi muốn đi, liền lập tức hưởng ứng.


Hộp cơm của nàng vẫn chưa ăn xong, nhưng không quan tâm nhiều đến thế nữa.


Nhìn khuôn mặt kia của Nishida Yuki, Suzuran Ayano ăn không ngon miệng.


"A! Đợi, đợi ta một chút Ayano-chan! Ta cũng, ta cũng sắp ăn xong rồi!" Kuroo Maya nhét nắm cơm vào miệng.


Fukayama Midori muốn nói gì đó, nhưng nhìn Nishida Yuki đối diện, hắn lại do dự không nhúc nhích.


Akimoto Yōichi dừng bước, nhìn bọn họ hỏi: "Chẳng phải mấy người vẫn chưa ăn xong sao? Cơm hộp, không ăn nữa à?"


Nhìn hộp cơm mà Suzuran Ayano và Kuroo Maya đang chuẩn bị dọn, cái bụng chưa no của Akimoto Yōichi lại càng đói hơn.


"Đúng vậy, hôm nay ta không có khẩu vị."


Suzuran Ayano nói có ý.


"Ta, ta dạo gần đây cũng đang giảm cân." Khóe miệng Kuroo Maya vẫn còn dính cơm, cô cao mét năm mấy vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển.


"Nếu mấy người không ăn thì cho ta đi, ta vẫn chưa ăn no." Akimoto Yōichi đưa tay về phía hai người họ.


Nghe thấy Akimoto Yōichi nói vậy, Suzuran Ayano có chút đỏ mặt.


Cơm hộp nàng đã ăn rồi, đưa đồ mà mình đã ăn qua cho Akimoto Yōichi, nàng có chút xấu hổ.


Kuroo Maya thì lại hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, đã đưa hộp cơm cho Akimoto Yōichi rồi.


"Vậy sao? Quả nhiên Akimoto-kun rất nghèo mà, vừa nãy cũng chỉ ăn một ổ bánh mì với một chai sữa thôi, ngươi muốn ăn thì cho ngươi này, nếu như ngươi không chê ta thì."


"Cảm ơn ngươi Kuroo." Akimoto Yōichi cầm lấy nắm cơm còn lại trong hộp cơm nhét vào miệng.


Nhìn Akimoto Yōichi đang ngấu nghiến ăn hết nắm cơm của Kuroo Maya, có Maya làm gương, Suzuran Ayano cũng không nghĩ nhiều như vậy nữa.


"Akimoto-kun, cơm hộp của ta cũng cho ngươi này, nếu ngươi không chê ta ăn một nửa rồi."


"Ồ, được thôi, giao cho ta đi Suzuran." Nhận lấy hộp cơm của Suzuran Ayano, Akimoto Yōichi cầm đũa ngược lại rồi vài ba miếng liền ăn hết.


Ăn cơm xong, Akimoto Yōichi và Suzuran Ayano, Kuroo Maya đi về phía tòa nhà dạy học.


Hoàn toàn làm ngơ Fukayama Midori và Nishida Yuki ở phía sau.


"Kuroo nắm cơm của ngươi đúng là không ngon gì cả, lần sau ngươi nhét thêm chút thịt, hoặc là nấm hương các kiểu vào, làm thành xíu mại."


"Xíu mại? Đó là cái gì? Ngon không? Ta không biết nấu ăn cũng có thể làm được sao?"


"Ừm đương nhiên, rất đơn giản, nhưng không phải dùng gạo mà là dùng nếp, cũng hấp giống như cơm vậy."


"Thật sao, vậy thì tốt quá! Ngươi nói cho ta biết làm như thế nào đi!"


"Được thôi, ta gửi cách làm vào mail điện thoại của ngươi nhé, à ta còn chưa biết mail điện thoại của ngươi."


"Vậy thì nói cho ngươi bây giờ luôn nhé!"


"Suzuran mail điện thoại của ngươi là gì?"


"Hả? Của ta sao? Được, được, chúng ta kết bạn đi."


"Cơm hộp của Suzuran cũng ngon, chỉ là hơi ít, ngươi ăn có no không?"


"Không sao, ta ăn không nhiều, thật ra làm cơm hộp cho một mình cảm thấy hơi phiền, cho nên toàn dùng đồ ăn thừa thôi."


"Ừm? Ayano-chan chẳng phải hồi cấp hai ngươi thường xuyên đưa cơm hộp cho Fukayama-kun sao?"


"Hừ, ta không có làm cơm hộp cho tên đó đâu. Ta chỉ là bất cẩn làm hơi nhiều thôi, cho nên mới chia cho hắn, ai mà biết được cái tên đó lại nói vì vậy mà bị người khác chế nhạo, bảo ta đừng đưa nữa."


"Ờ, ta lại giẫm phải mìn rồi sao? Xin lỗi nha Ayano-chan!"


"..."


Nhìn theo bóng lưng Akimoto Yōichi và Suzuran Ayano, Kuroo Maya đã rời đi, nụ cười trên mặt Nishida Yuki lại càng tươi hơn.


Mà Fukayama Midori chỉ nhìn bóng lưng đó, trong lòng có chút khó chịu.


Nếu là trước đây, vị trí của Akimoto Yōichi lúc này nên là của hắn.


Nhưng bên cạnh hắn còn có Nishida Yuki.


"Vậy, vậy thì bạn học Nishida, ngươi thích ăn gì..."


Khi Fukayama Midori cố gắng tìm chủ đề, trò chuyện với Nishida Yuki, Nishida Yuki lại đứng dậy khỏi chỗ ngồi.


"Ừm? Có chuyện gì sao?" Nhìn Fukayama Midori đang nói nửa chừng, Nishida Yuki mỉm cười hỏi.


Dũng khí vừa mới nhen nhóm lên lúc này lập tức xì hơi hết, Fukayama Midori cười gượng: "À, không, không có gì."


"Vậy thì ta còn có chút chuyện, hẹn gặp lại ngươi lần sau nhé Midori-kun." Nishida Yuki chỉ vào mấy tiền bối học trên, học tỷ đang xuất hiện ở cửa nhà ăn nhỏ nhìn ngó xung quanh.


Chào hỏi với Fukayama Midori một tiếng, nghênh đón mấy tiền bối kia đi qua.


Nhìn theo bóng dáng Nishida Yuki đi cùng với những tiền bối kia, câu trả lời của Fukayama Midori đến muộn.


"Ồ, ồ, hẹn, hẹn gặp lại." Nhìn chỗ ngồi trống không, Fukayama Midori cảm thấy món ramen trước mắt cũng không còn thơm nữa.


Ăn thêm một miếng, mì cũng đã nở hết ra rồi.


Ngay lúc này, lưng của Fukayama Midori bị vỗ một cái rất mạnh.


Còn chưa đợi hắn quay đầu lại liền nghe thấy tiếng cười khoa trương truyền đến từ sau lưng.


"Ôi chà, đây chẳng phải là mọt sách-kun sao? Ngươi một mình ngồi ăn cơm ở đây à? Oa, thật đáng thương, vừa nãy nhìn thấy bóng lưng ngươi ta đã nghĩ có thể là ngươi rồi!"


Nagase Kumari ôm một đống lớn bánh mì dán sát vào Fukayama Midori mà ngồi xuống.


"Bạn, bạn học Nagase? Ngươi ăn nhiều bánh mì vậy sao?" Fukayama Midori nhìn đống bánh mì lớn trước mặt nữ sinh dân chơi bên cạnh, hỏi.


Số tiền mà Nagase Kumari đã lấy từ hắn, lẽ nào thật sự dùng để mua bánh mì rồi sao?


Nhìn những ổ bánh mì này có rất nhiều cái dán mác giảm giá, thậm chí nhìn còn hơi bẹp, còn có cả vỏ bánh mì nữa.


Hắn vốn cho rằng Nagase Kumari nói mượn tiền để ăn cơm chỉ là cái cớ.


"A ha ha ha ha ha! Thật buồn cười! Ai mà có thể ăn hết nhiều bánh mì như vậy chứ, đương nhiên là ta phải để lại một ít làm cơm tối và bữa sáng ngày mai rồi."


"Ồ, ờ, cũng đúng."


"Trạch nam-kun có muốn ăn một cái không? Dù sao cũng là tiền của ngươi mua đấy."


"Khô, không cần đâu."


Nhìn Nagase Kumari bên cạnh, sự tiêu trầm vừa nãy của Fukayama Midori cũng tan biến đi.


Chương 12: Ta là nam chính! Có hào quang