Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1 : Cổ Viêm ra đời

Chương 1 : Cổ Viêm ra đời


Đây là nơi nào vậy ?

Mở mắt ra, xung quanh hắn đều là màn đêm u tối, không gian yên tĩnh, không có bất cứ âm thanh nào, ngay cả một con muỗi vo ve cũng không có.

Nơi đây cũng chỉ có mình hắn tồn tại.

Nhìn lại bản thân mình, hắn thấy được mình trong một cái thân thể hài nhi yếu ớt, đoán chừng chỉ có ba tháng tuổi.

Lúc này trong đầu hắn xuất hiện một số thông tin liên quan đến cơ thể này.

Nguyên lai cơ thể hắn đang sở hữu thuộc về chủng tộc nhân loại, một chủng tộc phổ biến trong vũ trụ.

Mặc dù không nhớ rõ bản thân tại sao bản thân mình trở thành nhân tộc, nhưng khởi đầu như vậy không tệ, dù sao thời gian của hắn còn dài, từ từ tìm hiểu thế giới quan cũng chưa muộn.

Điều quan trọng nhất hiện giờ, chính là thoát khỏi khốn cảnh hiện tại, với cơ thể một đứa trẻ ba tháng tuổi như hắn, hiển nhiên không thể tự do di chuyển được, lúc này hắn cần sự trợ giúp.

" Đúng rồi, ta có thể khóc, chỉ cần khóc thật to, sẽ có người nghe thấy."

Thế là hắn bắt đầu khóc, đây là bản năng của một đứa trẻ sơ sinh có thể làm được, hi vọng sẽ có ai đó nghe thấy.

Tiếng khóc của hắn vang lên, đánh tàn không gian tĩnh mịch, đánh thức vô số sinh linh ngủ say trong rừng, trong đó cũng có không ít hung thú.

Xoạt, xoạt.

Từ trong bụi cây gần đó, có ba con thanh phong lang xuất hiện, trên miệng bọn chúng vẫn còn dính máu tươi, hiển nhiên chúng vừa dùng xong bữa tối, mặc dù bụng đã no, nhưng chúng cũng không có chê nếu như có món tráng miệng dâng tới cửa.

Tất nhiên điều này hắn không phát giác ra được, hiện tại ngoài khả năng khóc to để cầu cứu thì hắn chẳng thể làm gì khác hơn, cho dù có bị những con sói này t·ấn c·ông cũng chỉ có cách khoanh tay chịu trói.

Cách đó không xa, có một lão đầu đang cặm cụi hái thuốc, đột nhiên lúc này lỗ tai lão giật giật, ngẩn ngơ, thất thanh nói : " Có âm thanh trẻ con !"

Âm thanh này rất rõ ràng, không phải do tai lão bị lẫn mà nghe nhầm được.

Đột nhiên lão ý thức được điều gì đó, vội vàng dùng ngón tay huýt một tiếng sáo, ngay sau đó trên bầu trời, một con cư ưng màu đen vọt thẳng giữa không trung, phát ra âm thanh chói tai, rất có uy nghiêm của một vương giả.

Ngay khi con cự ưng này bay sát mặt đất khoảng chừng một mét, ngay lập tức ông lão nhún người một cái bay thẳng lên lưng của nó, cứ như vậy, một người một yêu ngao du trên bầu trời hướng về âm thanh của tiếng khóc tiến tới.

Cùng lúc này, âm thanh của đứa trẻ sơ sinh phát ra càng ngày càng lớn, thu hút không ít động vật ăn thịt tiến đến.

Ngoài ba con thanh phong lang ra, còn có không ít lợn rừng, báo, nhện tinh cùng những hung thú khác xuất hiện, tất cả bọn chúng đều tiến đến bờ sông, chăm chú nhìn con mồi đang nằm giữa dòng sông.

Phía dưới dòng sông, một con cá sấu khổng lồ đang tiến đến gần chiếc nôi, nơi đứa trẻ sơ sinh đang nằm khóc.

Ngay khi con cá sấu này tiếp cận chiếc nôi, đột nhiên từ dưới mặt nước một cái miệng khổng lồ to như cái ống cống xuất hiện, chỉ một ngoạm liền đem thân thể của con cá sấu xét nát làm đôi, nhìn kỹ lại đây là một đầu cự xà khổng lồ, toàn thân lân phiến màu đen, toàn thân toát ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.

Cũng vì sự xuất hiện của con cự xà này mà tạo ra vô số làn sóng trên mặt sông đẩy chiếc nôi đến gần bờ hơn.

Thấy chiếc nôi đến gần bờ, trên bờ vô số hung thú nhao nhao xuống sông, muốn ăn thịt đứa trẻ nằm trên nôi.

Cùng lúc này, con cự xà kia đã chú ý đến đứa trẻ trên nôi, đầu lưỡi nó khẽ liếm một cái, trông có vẻ rất thèm thịt tươi, lẳng lặng bơi trên mặt sống tiếp cận con mồi trước mặt.

Ngay khi đám hung thú, tiếp cận chiếc nôi, trên bầu trời mười mấy đạo phong nhận giáng xuống đem không ít hung thú băm thành thịt tươi, ngay cả con cự xà kia cũng bị những đạo phong nhận làm cho b·ị t·hương, cũng may nó da dày thịt béo nếu không cũng bị bỏ mạng dưới đạo phong nhận này.

Trên bầu trời, lão giả kia cũng đã chú ý đến đứa trẻ sơ sinh nằm ở chiếc nôi đang trôi nổi trên mặt sông.

Không do dự một chút nào, lão ta liền ra lệnh cho cự ưng lao xuống gần mặt sông, dùng gậy gỗ trong tay hất nhẹ một cái đem cả cái nôi bay ra khỏi mặt nước, thành công cứu được đứa trẻ trong nôi, cùng cự ưng bay v·út lên trời cao.

Những ung thú khác ý thức được sự nguy hiểm đến từ cự ưng, cũng tự giác thối lui quay trở về hang ổ của mình.

Nhưng con cự xà kia có vẻ không cam tâm để tuột mất miệng mồi ngon, ngay khi nhìn thấy con cự chuẩn bị rời đi, nó liền mở miệng phun ra một cột nước bắn thẳng lên bầu trời, uy lực của cột nước này đủ để nghiền nát nham thạch thành bột mịn.

Trên trời cao, ông lão thấy cự xà t·ấn c·ông đến, khẽ cau mày " S·ú·c sinh, không biết tốt xấu !"

Bạo Phong Ưng, mau đưa hài tử này đi trước, ta sẽ đuổi theo sau.

Lão giả dứt lời, liền nhảy khỏi Bạo Phong Ưng, bay thẳng về phía cột nước trước mặt.

Lệ !

Bạo Phong Ưng dường như nghe hiểu được lời lão giả này, liền hót một tiếng, sau đó cất cánh bay thẳng lên bầu trời biến mất.

Một bên lão giả rơi tự do hướng về cột nước đánh tới, chỉ thấy lão vung trường công bao bọc phong chi khí biến thánh một trường thương ném thẳng về phía cột nước, muốn ngăn cả công kích của con cự xà.

Phong thương giáng xuống, uy lực kinh khủng, rẽ sóng mà đi, trực tiếp phá tan cột nước xuyên thẳng về phía cự xà, mặc dù không g·iết được nó nhưng lại để trên mặt nó một vết xước dài, máu xanh chảy ra, khiến cho cự xà rống lên một tiếng thống khổ.

Bị phong thương đánh cho trọng thương, cự xà trở nên vô cùng hung dữ, nó lè lưỡi, trợn mắt như muốn ăn tươi nuốt sống lão giả.

Lúc này thân thể nó hoàn toàn thoát ly khỏi mặt nước, để lộ ra hình thể khổng lồ dài gần mười trượng, toàn thần lân phiền màu đen tựa như bức tường thành không thể phá hủy.

" Quả nhiên là yêu linh có khác, thực lực đã có thể tiếp cận cường giả võ linh, xem ra không khởi động gân cốt là không được rồi." Lão giả duỗi lưng một cái, tay không nh·iếp vật hút gậy gỗ về phía mình.

Cự xà rộng giận, gầm thét, lấy thân thể khổng lồ lao tới lão giả, muốn dùng cái miệng khổng lồ xé xác lão ta.

Đối mặt với sự hung hãn của cự xà, lão giả vô cùng điềm tĩnh, trong tay múa trường côn rất điêu luyện, ngưng tu phong chi khí thành phương thương, thương ảnh ngập trời, tản mát khí tức khủng bố, t·ấn c·ông về phía cự xà.

Cự xà hung hãn, rộng giận, đem cả cơ thể bao bọc trong màn nước, khiến cho thân thể của nó bành trướng gấp đôi, đã tiếp cận hai mươi trượng chiều dài, giờ khắc này lão giả đứng trước mặt nó không khác gì một con kiến.

" Lại biết sử dụng thần thông bổn mệnh, xem ra ta đã quá xem thường ngươi rồi." Lão giả nhếch miệng cười, trên trán xuất hiện một đạo hồn ấn màu xanh lam.

Cùng lúc này sau lưng lão phong chi lực ngưng tụ mà thành một đôi cánh, dài khoảng mội trượng giúp cho lão bay thẳng lên bầu trời.

Đối diện bốn phía bao vây bởi thân thể khổng lồ của cự mãng, lão gầm lên một tiếng, vung vẩy trường thương tạo thành phong quyển bao bọc lấy thân thể lão. lúc này lão hoàn toàn biến thành cơn gió lốc.

Gió lốc đứng tại trung tâm mặt sông khuấy động mặt sông tạo ra vô số làn sóng lan tỏa khắp mặt sông, khiến cho vô số thủy sinh vật kh·iếp sợ chạy trốn.

Gió lốc mạnh đến mức hút sạch lớp màng nước bao bọc cự xà, mất đi lớp áo giáp bảo hộ, thủy xà bắt đầu lo sợ cho tính mạng của mình, ý thức nó mách bảo, nó phải chạy trốn khỏi lão giả này, đối diện với lão già này nó chỉ có con đường c·hết.

Chỉ là giờ đây nó muốn chạy trốn đã quá muộn, bị phong quyển hút vào bên trong đã định sẵn án tử cho nó, phong quyển đem thân thể nó xoay tròn trên không trung, tạo thành vô số phong nhận cắt vào thân thể của nó, tốc độ phong quyển càng nhanh, phong nhận càng nhiều, chỉ trong chốc lát đã xé nát thân thể khổng lồ của nó biến nó thành thịt vụn.

Thịt vụn n·ộ·i· ·t·ạ·n·g văng tung tóe khắp nơi, tạo thành cơn mưa thịt rơi xuống mặt sông nhuộm đỏ cả một mảng sông.

Phong quyển biến mất, lão giả lúc này cũng lăng không trên mặt đất, khí định thần nhàn, lúc này lão rất có phong thái của một cường giả.

Giải quyết xong cự xà, lão giả không có lưu lại nơi này quá lâu, thúc d·ụ·c phong chi dự đằng sau, ngay lập tức lão bay thẳng lên bầu trời biến mất không thấy gì nữa.

Trên bầu trời, xuyên qua các tầng mây, lão giả cảm nhận được, khí tức của phong bạo ưng lưu lại, nhanh chóng đuổi theo sau.

Bay trên bầu trời gần nửa canh giờ, lúc này lão mới thấy được, phong bạo ưng xuất hiện trên một đỉnh núi, trên lưng của nó có một chiếc nôi, trong chiếc nôi đứa trẻ đang ngủ rất ngon.

Nhìn đứa trẻ này, lão giả lộ ra ánh mắt nhu hòa, giống như nhìn thấy người thân của mình, đứa trẻ đáng yêu như vậy, lão làm sao có thể bỏ rơi nó được.

" Nếu ngươi đã không có người thân, vậy thì đi theo ta đi, phải rồi nên cho ngươi một cái tên." Nghĩ tới việc đặt cho một đứa trẻ một cái tên, lão giả lại nhức đầu, dù sao cái tên này sẽ theo đứa nhỏ cả đời, vì thế không thể tùy tiện đặt tên được, phải đặt một cái tên thật uy mới được.

Lão nghĩ mãi không ra được, lúc này trên đỉnh núi, bình minh đã ló rạng, đón chào một ngày mới đến.

Lúc này lão giả nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên đầu óc thanh tỉnh hẳn lên.

" Phải rồi, chúng ta chính thức gặp nhau vào buổi bình minh, bình minh đại diện cho Thái Dương, mà ta mang họ Cổ. vậy ngươi gọi ngươi là Cổ Dương đi." Lão giả bế đứa trẻ mỉm cười nói.

Nghe được âm thanh lão giả, đứa trẻ đang ngủ bỗng tỉnh dậy, nó òa khóc thật to, tè một bãi nước tiểu vào mặt lão.

Lã giả nhăn mặt khó chịu, mùi nước tiểu thật là hôi.

Có vẻ như đặt cái tên này, đứa trẻ không thích lắm, dù sao trẻ con mới sinh ra, ít nhiều có nhận thức, đối vơi người lớn đặt tên, nếu đặt cái tên không vừa ý chúng, chúng kịch liệt phản đối, đây là xuất phát từ bản năng của chúng.

" Cổ Dương, ngươi không thích, vậy đặt ngươi là Cổ Viêm, có được không ?" Lão giả bế đứa trẻ trên tay, mỉm cười hỏi.

" Cổ Viêm " cái tên này, có vẻ như đứa trẻ này rất hài lòng, cười khúc khích, lão giả cũng thích cái tên này, tuy không hay bằng cái tên Cổ Dương, nhưng dùng vẫn dược, rất có phong độ, bá khí.

" Vậy từ nay, ngươi sẽ tên là Cổ Viêm, ha ha."

Chương 1 : Cổ Viêm ra đời