Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10: Miệng thối rước đại họa

Chương 10: Miệng thối rước đại họa


“ Cứ quyết định vậy đi.” Lưu Hồng Thiên gật đầu đồng ý.

Bỗng vào lúc này thân thể của lão ta hừng hực hỏa khí bốc lên mang theo một cỗ nhiệt độ kinh khủng lan tỏa trong không khí bao trùm một mảng lớn khu vực học viện.

Ở phía dưới quảng trường cho dù bị kết giới bảo vệ, nhưng mọi người đều cảm thấy nóng bức trong người, tựa như đang đứng giữa sa mạc nóng bỏng, thật khó tưởng tượng ra nếu tiếp cận trực tiếp loại nhiệt độ kinh khủng này cơ thể họ sẽ chịu ảnh hưởng lớn như thế nào, nhẹ có thể bị bỏng, nặng có khi biến thành khối thịt nướng, c·hết không thể nào thảm hơn.

Ngước đầu lên bầu trời quan sát vị cường giả mới đến này, Vân Dương không khỏi kính sợ, quả nhiên cường giả võ vương có khác, tuy không phải là tối cường ở đại lục này, nhưng tại thời điểm hắn còn là tụ khí cảnh chính là một loại áp chế tuyệt đối, lúc này trong lòng hắn đang reo lên một trân hưng phấn trước nay chưa từng có, hắn muốn nhanh chóng trở lên mạnh mẽ hơn, trở thành cường giả chân chính, chỉ có cường giả mới có thể có năng lực bảo vệ tính mạng của mình, nếu không vĩnh viễn chỉ có thể làm con kiến cho người ta giẫm đạp.

Trên bầu trời, Lưu Hồng Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mộc Thu Vân như nhìn một kẻ sắp c·hết, đối với một kẻ sắp c·hết như bà ta, lão cũng không có nhiều lời, hai tay đan vào nhau kết ấn, ở giữa mi tâm, một đạo hỏa hồng sắc hỏa diễm hồn ấn b·ốc c·háy hiển hiện ra, ngay sau đó từ trong hồn ấn, một con sư tử màu đỏ thân cao mười trượng, toàn thân lân phiến cứng cáp, một cái bờm lửa phất phơ trong không khí, rất có hung uy lệ khí.

Con sư tử này vừa xuất hiện, liền mở cái miệng to như chậu máu, liên tục ngưng tụ ra mười đại hỏa cầu tựa như một vầng đại nhật nóng bỏng vô cùng, mà theo hiệu lệnh của Lưu Hồng Thiên, con hỏa diễm sư tử này giáng xuống mười đại hỏa cầu trực tiếp hướng tới kết giới công kích.

Mà một bên khác, Vân Kiệt thi triển thần thông Lôi Tịch Thần Ưng đem lôi đình giáng xuống, hỗ trợ Lưu Hồng Thiên giáng xuống muốn đem lão bà này miểu sát.

Ở phía dưới Mộc Vân khóc thảm thiết, nếu hôm nay lão tổ mẫu vì nàng mà ngã xuống tại đây, nàng cả đời sẽ day dứt không yên, nàng biết lúc này dù mình làm gì cũng không cải biến được trận chiến của hai vị cường giả, nếu lão tổ mẫu không có át chủ bài nào bảo mệnh hẳn là phải c·hết không nghi ngờ.

Ở phương xa, Vân Dương thấy Mộc Vân khóc lóc thảm thiết cầu xin, cũng chỉ biết siết chặt quả đấm trong bất lực, đối lại là hắn tâm trạng của hắn vô cùng khó chịu, nếu người thân hắn cũng rơi vào tình cảnh của nàng vào ngày hôm nay, mà hắn lại không có khả năng chống trả đến lúc đó hắn cũng không dám tưởng tượng ra t·hảm k·ịch gì sẽ xảy ra với người thân của hắn, có lẽ tất cả đều phải c·hết.

“ Mạnh, nhất định ta phải mạnh hơn nữa, mạnh đến mức trên thế gian này không ai có thể uy h·iếp được ta.” Vân Dương ánh mắt kiên định, tự lẩm bẩm nói.

Nhìn thấy đại cục đã định, Lưu Lôi tâm tình trong lòng rất vui, lúc này hắn tiến gần đến vị trí của Mộc Vân, nhìn nàng với ánh mắt thân thiện tươi cười nói “ Mộc Vân muội muội, ta gọi ngươi một tiếng muội muội được không ?”

Mộc Vân nhìn Lưu Lôi với ánh mắt khinh bỉ nói “ Ngươi và Lưu gia nhớ kỹ, nếu hôm nay ta còn sống, ngày sau sẽ tính món nợ này lên gia tộc các ngươi.”

Đối với sự uy h·iếp của Mộc Vân, Lưu Lôi chỉ mỉm cười lắc đầu, sau đau chắp hai tay sau lưng làm một bộ dáng bễ nghễ như thái sơn, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nơi ba vị cường giả đang quyết chiến với nhau, nhếch miệng cười nói “ Sợ rằng phải khiến Mộc Vân muội phải thất vọng rồi, sau ngày hôm nay Vân gia sẽ phải chuyện sang họ Lưu ta rồi, ha ha.”

Mộc Vân không để ý đến những lời này của hắn, mà quay sang Diệp Linh Nhi ánh mắt nhu hòa nhìn nàng, phụ thân nàng là phủ thành chủ, cũng có tu vi võ vương, nếu thành chủ đến tiếp viện hẳn là cải biến đại cục.

Diệp Linh Nhi như có thể đọc được suy nghĩ của Mộc Vân chỉ có thể lắc đầu thở dài, nàng đã thông báo cho lão cha một tiếng, nhưng lão cha nhất quyết không đi, hiển nhiên vẫn còn cố kị điều gì đó, nhưng tại Vân Lan học viện ngoài Vân Kiệt ra không còn ai còn có tu vi võ vương, chẳng lẽ vẫn còn nhân vật lợi hại hơn cả Vân Kiệt đang ẩn nấp trong học viện này.

Nghĩ tới khả năng này, Diệp Linh Nhi trong lòng không khỏi thầm kh·iếp sợ, nếu như khả năng này là thật vậy thì cho lão cha nàng mười cái mạng đến đây cũng chỉ rước họa vào thân, cho đến lúc này lão cha của nàng không đến chỉ có khả năng, hắn chưa muốn vạch mặt với học viện, một khi vạch mặt ngày sau Lưu Hương Thành không có chỗ dung thân cho cha con hai người họ.

Ở phương xa trên bầu trời, ngay khi Lưu Hồng Thiên cùng Vân Kiệt liên thủ đánh g·iết thành công Mộc Thu Vân, đột nhiên lúc này không gian bắt đầu xuất hiện vết nứt như mạng nhện xuất hiện, vết nứt sụp đổ xuất hiện một thông đạo không gian, từ trong thông gian, là một chiếc chiến thuyền dài gần chục mét, mà tại trên đỉnh đầu chiến thuyền, một nữ tử thần bí đứng trang nghiêm trên đó, nữ tử này thân mặc một bộ váy hồng bó sát lộ đường cong uyển chuyển mê người, trên mặt mang theo một màn che mỏng như thể đang cố ý giấu đi một bộ dung nhan tuyệt trần không gì sánh được, cả người nữ tử này tỏa ra một luồng uy áp sâm nghiêm, ánh mắt băng lãnh cao cao tại thượng, nhìn về chúng sinh không khác gì sâu kiến.

Mà bên cạnh nàng là một nữ đệ tử trẻ tuổi, nhan sắc tuyệt trần, như để so với thiếu nữ áo hồng còn kém không chỉ một bậc, tướng mạo của nữ tử này cũng khá đặc biệt lại có bảy tám phần giống Mộc Vân khiến người ta thoạt nhìn qua còn tưởng họ là tỷ muội song sinh.

Thiếu nữ váy hồng vừa xuất hiện liền thay đổi toàn bộ cục diện chiến trường, chỉ một cái phất tay áo của nàng cũng đủ trấn áp lại hai loại thần thông trung phẩm của Vân Kiệt và Lưu Hồng Thiên, khiến cho hai người này trong tròng mắt hiện lên vẻ kinh dị kh·iếp sợ.

“ Võ vương hậu kỳ, nữ nhân này vậy mà là võ vương hậu kỳ.” Lưu Hồng Thiên ánh mắt kh·iếp hãi nhìn về phía nữ tử kia, miệng không ngừng lắp bắp.

Mà một bên Vân Kiệt đã run như cầy sấy, không biết phải làm gì bây giờ, đối phương chính là võ vương hậu kỳ, mình nhiều nhất chỉ là võ vương trung kỳ mà thôi, cho dù cho mình mười cái mạng cũng không đủ cho người ta g·iết.

Phải biết từ võ vương cảnh trở đi, chênh lệch một tiểu cảnh giới cũng như trời với biển, chỉ cần trên một tiểu cảnh giới tùy tiện vung tay liền có thể áp chế, càng không nói đến xuất thủ toàn lực, nếu không phải chân chính thiên kiêu hoàn toàn không có khả năng vượt cấp mà chiến, mà Vân Kiệt đâu phải là thiên kiêu gì đâu, lão có thể đi tới ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào một đống tài nguyên cùng đan dược phụ trợ mà thôi.

Ngay khi nữ tử váy hồng hóa giải tử cục, Mộc Thu Vân tâm tình mừng như điên, không để ý đến thương thế trực tiếp bay về phía chiến thuyền, cúi đầu hành lễ trịnh trọng nói “ Mộc gia, xin dược diện kiến tiên tử.”

Nữ tử váy hồng khẽ gật đầu, sau đó vung tay ra lệnh cho Mộc Thu Vân lui lại phía sau, có nàng ở đây, ở Lưu Hương Thành nhỏ bé ai dám có lá gan làm loạn.

Mà ở phía dưới đứng tại một góc nào đó quảng trường, Vân Dương siết chặt quả đấm ánh mắt băng lãnh nhìn về phía nữ tử váy hồng đang đứng ở trên bầu trời kia, lúc này hắn có một loại cảm giác tim đập dồn dập, một loại kinh sợ sâu trong nội tâm, đứng trước vị cường giả này hắn chẳng khác gì một con kiến.

Nhưng mà càng làm cho hắn cảm thấy kh·iếp sợ hơn chính là nữ tử vậy mà trong khoảng thời gian ngắn đã bước vào võ vương hậu kỳ, thiên tư này yêu nghiệt này chỉ sợ xếp ở mỗi phía sau nữ nhân đó mà thôi.

Đối diện võ vương hậu kỳ xuất hiện, cho dù Vân Kiệt cũng như Lưu Hồng Thiên cũng vô sức chống đỡ được, Vân Kiệt khuôn mặt lúc này đã nhăn nhó đến mức khó coi, còn Lưu Hồng Thiên đang liếc mắt nhìn xung quanh đặt tính cảnh giác lên hạn mức cao nhất, bây giờ lão cũng chẳng thèm quan tâm đến ước định trước đó với Vân Kiệt nữa, chỉ cần có cơ hội lão lập tức rời đi, một giây một phút cũng không muốn lưu lại.

Đối diện bậc này cường giả, Vân Kiệt cố nén cảm giác sợ hãi lại, lão ngửa mặt lên trời bình tĩnh hỏi “ Không biết các hạ là ai, từ phương nào đến, tại sao lại muốn làm khó học viện của ta.”

Nữ tử váy hồng liếc nhìn lão như nhìn một con kiến lạnh lùng đáp “ Hèn hạ vô sỉ, ngươi còn chưa đủ tư cách biết tên của ta.”

Lời nói vừa dứt, trên mi tâm của nàng một đạo hồn ấn màu hồng lập lòe xuất hiện rực rỡ chói mắt, ngay sau đó là một đóa liên hoa khổng lồ rộng đến trăm mét tựa như một ngọn núi nhỏ giáng xuống đầu của Vân Kiệt áp lực khủng bố nó tạo ra đủ để làm cho không gian chấn động, một khi phát uy không biết sẽ kinh khủng đến bậc nào.

Ở loại áp lực này giáng xuống, Vân Kiệt toàn thân cơ thịt đều căng cứng không cử động được, đừng nói là muốn hoàn trả t·ấn c·ông, lúc này lão chẳng khác gì một con gà bị người ta trói lại chuẩn bị đem đi cắt tiết.

Mà ở phía dưới quảng trường, cho dù là được kết giới bảo vệ, nhưng mọi người đều cảm giác áp lực nhẹ lên cơ thể mình, tựa như vác trên lưng một tảng đá lớn.

Tu vi thấp như Cổ Viêm không tự chủ được mà ngã khuỵu xuống đất, cơ tim co thắt, miệng thở hồng hộc, toàn thân mồ hôi hột, cảm giác khó chịu này lần đầu tiên hắn mới từng trải qua.

Lúc này hắn thật sự tức giận, giận quá hóa liều, hắn ngửa mặt lên trời quát lớn “ Con mẹ nhà ngươi, ta nguyền rủa tổ tông ba đời nhà ngươi c·hết không yên.”

Lời này của Cổ Viêm vừa dứt, ở phương xa âm thanh đã truyền đến tai của nữa tử thần bí kia, bị một phàm nhân chửi đã làm cho lòng tự tôn của nàng bị vấy bẩn, sát ý trong mắt không che giấu, hôm nay dù là ai cũng không cản được nàng g·iết c·hết kẻ dám sủa bậy trước mặt nàng.

Chương 10: Miệng thối rước đại họa