Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tồn Tại Bất Diệt
Unknown
Chương 3: Thế gia tranh đấu
“ Cái gì ? Vân Lan Học Viện.” Cổ Viêm giật mình sửng sốt.
Mặc dù không phải cái gì cũng biết, nhưng danh tiếng của Vân Lam Học Viện đã vang rất xa, hầu như ai ở Lưu Hương Thành đều biết đến, bất kỳ ai muốn bước chân vào con đường võ đạo, không thể nghi ngờ, học viện này chính là một lựa chọn sáng suốt.
Theo thông tin Cổ Viêm nghe ngóng được, Viện Trưởng của học viện này đã có được tu vi võ vương, thực lực vượt xa so với Cổ Nguyên lão đầu, thậm chí đến những đạo sư trong học viện đã có thực lực võ linh, đối với sự tồn tại của học viện, không ít thế lực trong thành đều phải kính nể, ngay cả thành chủ cũng phải nể phục ba phần, đủ thấy địa vị của học viện lớn mạnh như thế nào.
Bất quá học viện cũng không phải cái chợ, ai muốn vào thì có thể vào được, đặc biệt là phế vật như Cổ Viêm căn bản không có khả năng vượt qua khảo hạch bước chân vào học viện.
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Cổ Viêm, Cổ Nguyên lão đầu khẽ an ủi nói “ Yên tâm đi, nếu ta đã đề cử ngươi vào học viện tất nhiên sẽ có cách.”
Cổ Viêm nghe vậy, cũng gật đầu thả lỏng người, Cổ Nguyên trước giờ chưa từng lừa hắn, lão nói có cách thì nhất định sẽ có cách.
Sáng ngày hôm sau, Cổ Viêm theo chân Cổ Nguyên bước vào trong thành.
Buổi sáng trong thành, không khí nhộn nhịp, rất nhiều người sinh hoạt buôn bán, muôn hình muôn vẻ, mà hôm nay là kì thi khảo hạch 5 năm một lần, tất nhiên sẽ thu hút rất nhiều người trẻ tuổi đến tham dự, tất cả mọi người đều nhộn nhịp theo hướng tây tiến tới, tất cả bọn họ đều có chung một lý tưởng, muốn bái nhập học viện.
Cổ Viêm cũng không ngoại lệ, theo đám đông tấp nập mà tiến về phía học viện.
Vì chạy quá nhanh, Cổ Viêm vô tình va phải một tên tiểu tử lạ mặt, thân thể hắn giống như cục đá vậy, làm cho thân thể của hắn bị phản chấn ngã nhào xuống mặt đất.
Ngẩn đầu nhìn kĩ lại, chỉ thấy trước mặt của hắn xuất hiện một thiếu niên tóc đỏ, trên người mặc trường bào màu đỏ, dáng vẻ rất hung dữ, tuyệt đối không phải dạng người dễ trêu chọc.
“ Rác rưởi, làm bẩn áo của lão tử.” Thiếu niên lạ mặt giận dữ quát, một cước đá thẳng về phía Cổ Viêm muốn đem hắn đánh trọng thương.
Cổ Viêm phản ứng không kịp, bị một cước này đá văng ra xa, miệng thổ huyết lăn mấy vòng ở dưới đất.
Thấy có xung đột sắp xảy ra đám nam thanh nữ tú đang cất bước tiến vào học viện bỗng dừng lại quan sát, ai nấy cũng bàn tán to nhỏ về hai gã nam nhân này, đặc biệt là Cổ Viêm họ không biết tên tiểu tử này có phải từ trên trời rơi xuống không mà cả gan đắc tội với Lưu Lôi của Lưu gia.
Bị tên tiểu tử lạ mặt này t·ấn c·ông, Cổ Viêm không lấy làm sợ hãi, hai tay yếu ớt chống đất mà đứng dậy, chút thương tích này với hắn chưa tính là gì, nếu chỉ có nhiêu đây đã làm hắn gục ngã, thì sao có thể trở thành cường giả được.
Ở phía xa, Cổ Nguyên thấy Cổ Viêm bị người ta đánh cũng không ra tay giúp đỡ, lão muốn nhìn xem, ở trong hoàn cảnh khó khăn này, hắn sẽ giải quyết như này, biết đâu để hắn ma luyện một chút lại kích phát tiềm lực của hắn, trừ khi hắn gặp nguy hiểm đến tính mạng nếu không lão tuyệt đối không ra tay giúp hắn.
“ Ta phải g·iết ngươi.” Cổ Viêm rống giận, rút dao găm trong tay áo, lao tới tiến đánh Lưu Lôi.
Đối diện với Cổ Viêm cầm v·ũ k·hí trên tay, Lưu Lôi không một chút lo sợ, chút tiểu kỹ này, vẫn chưa có tư cách để hắn để ở trong mắt.
“ Tìm c·hết !” Lưu Lôi cười lạnh, lao tơi vung chưởng t·ấn c·ông.
Cùng lúc này Cổ Viêm lao tới, nhưng đột nhiên hắn lại dừng chân, cầm dao găm trên tay ném về phía Lưu Lôi định g·iết hắn.
Thấy dao găm bay về phía mình, Lưu Lôi vung chưởng tạo ra một luồn khí nóng đẩy dao găm bay ra xa, sau đó lại tăng tốc hướng về phía Cổ Viêm, một chưởng vỗ xuống.
Cổ Viêm phản ứng rất nhanh, vội hướng xuống đất, lây nắm cát ném về phía Lưu Lôi, nhất thời ngăn cản được công kích của hắn.
Nhân cơ hội này, Cổ Viêm lao tới Lưu Lôi ôm chặt thân thể hắn vần hắn ở dưới đất, đánh hắn túi bụi, hôm nay đối chiến đối thủ mạnh có như hắn đã dốc hết thủ đoạn, hắn cũng không tin mưu hèn kế bẩn của mình lại thua tiểu tử này.
“ Vô Sỉ, c·hết đi cho ta.” Lưu Lôi thật sự nổ giận, vung quyền đánh về phía Cổ Viêm.
Một quyền này của hắn mang nhiệt lượng kinh khủng đủ để đập c·hết một con hổ, hắn có lòng tin nếu Cổ Viêm dám đỡ, mạng sống của hắn liền kết thúc tại đây.
Chỉ đáng tiếc khi quyền này vừa chạm mặt Cổ Viêm đột ngột dừng lại, không hiểu sao lúc này Lưu Lôi cảm thấy cơ thể mình hư nhược, không còn chút sức lực nào.
“ C·hết tiệt, ta trúng độc rồi.” Lưu Lôi nghiến răng rống giận, nhưng lại bất lực không làm gì được.
Nguyên lai, ngay khi Cổ Viêm tiếp cận Lưu Lôi đã lén dùng châm độc hạ thủ trên cơ thể hắn, cộng thêm Lưu Lôi b·ị đ·ánh, bị phân tâm, sẽ không phát hiện ra Cổ Viêm hạ độc, đợi khi hắn ý thức được, độc tố đã xâm nhập vào sâu trong cơ thể.
“ Đánh ta đúng không, ta đánh cho ngươi không ngóc đầu lên được.” Cổ Viêm nhếch miệng cười lạnh, vung quyền đánh thẳng vào mặt Lưu Lôi.
Phải nói tên tiểu tử này da dày thịt béo, Cổ Viêm đánh lâu như vậy mà cũng gây quá nhiều thương tích cho hắn, trái lại còn khiến bản thân mình b·ị t·hương nhẹ, hai tay sưng đỏ như thể vừa mới đánh vào cục sắt.
Cùng lúc này trong đám đông, đám thị vệ Lưu gia tiến tới, trong tay chúng đều cầm v·ũ k·hí muốn lấy mạng Cổ Viêm.
Hai người này đều là cường giả võ sư, một khi chúng xuất thủ Cổ Viêm tuyệt đốt không phải là đối thủ.
Ngay khi hai tên hộ vệ này t·ấn c·ông đến Cổ Viêm, đột nhiên một chiếc roi màu tím từ trong hư không quất tới đem Cổ Viêm đánh trọng thương, đồng thời cũng đem hai tên hộ vệ Lưu gia đánh bay ra xa.
Lúc này Cổ Viêm nhìn lại thì thấy một nữ tử tóc đuôi ngựa xuất hiện ở giữa hắn và Lưu Lôi.
Nữa tử này dáng người cao gầy, xinh xắn, trên thân mang khải giáp rất có khí chất của một nữ tướng.
Nhìn một đống lộn xộn trước mặt, nàng ta tỏ thái độ khó chịu lạnh lùng nói “ Đủ rồi, dừng ở đây đi, Học viện cũng không phải nơi dám rác rưởi các ngươi gây sự.”
Lời nói của nàng rất có trọng lượng, không ai dám có ý đồ bất kính với nàng, sự xuất hiện của nàng khiến cho đám đông tham gia náo nhiệt giải tán, sở dĩ bọn họ sợ uy thế của nàng bởi vì nàng chính là tiểu quận chúa phủ thành chủ, Diệp Linh Nhi, đặc tội với phủ thành chủ, còn đáng sợ hơn đắc tội với người của thế gia, đến người của thế gia lớn dù nghênh ngang hống hách đến đâu cũng phải kinh nể phủ thành chủ ba phần, vậy dân thường càng không thể đắc tội được.
Một roi vừa nãy uy lực quả thật đáng sợ, nếu không phải Cổ Viêm có mặc áo giáp bảo vệ, thêm vào đó nữ tử này nương tay nếu không thì sợ rằng mạng nhỏ này của hắn hôm nay không giữ được.
“ Nàng ta và Lưu Lôi kia không thuộc cùng một đẳng cấp.” Cổ Viêm nhăn mặt thầm nói.
“ Còn không mau cút đi !” Diệp Linh Nhi lạnh lùng nhắc nhở.
Cổ Viêm cũng không phải kẻ ngốc, đối diện cường giả hắn chỉ có cách lựa chọn tránh mũi nhọn, nhưng thù này hắn vẫn nhớ, sớm muộn gì hắn sẽ khiến bọn chúng trả giá đắt.
Ngay khi Cổ Viêm định rời đi, một tên thị vệ lao tới chặn không cho hắn đường lui.
Tên thị vệ còn lại thì đỡ Lưu Lôi đứng dậy, nhờ có giải độc đan trong tay, không mấy hơi thở Lưu Lôi đã hoàn toàn hồi phục, đối với Cổ Viêm đây là tin tức rất xấu.
“ Còn không mau dừng tay.” Diệp Linh Nhi ra tay chặn Lưu Lôi lại.
Lưu Lôi bình thường rất có thiện cảm với Diệp Linh Nhi, nhưng hôm nay mặt mũi của Lưu gia, mặt mũi của hắn đều mất hết, cho dù hôm nay nàng có rót mật vào tai hắn, hắn cũng không có ý định từ bỏ sát ý đối với Cổ Viêm.
Nhìn thấy Diệp Linh Nhi chặn đường mình, Lưu Lôi lạnh lùng nói “ Việc này không liên quan đến phủ thành chủ, ngươi tốt nhất không nên nhúng tay vào.”
Nghe những lời Lưu Lôi vừa nói, Diệp Linh Nhi bắt đầu nổi giận, không ngờ nhưng lời nàng nói, hắn bỏ ngoài tai, đây chẳng phải đang cố tình chống đối uy nghiêm của phủ thành chủ.
“ Lá gan ngươi lớn lắm, ngươi thật muốn đối đầu với phủ thành chủ ?” Diệp Linh Nhi lạnh lùng nói.
Lưu Lôi nhếch miệng cười nói “ Trước đây Lưu gia ta có thể sợ phủ thành chủ các ngươi, nhưng thời thế đã thay đổi rồi, lão tổ của chúng ta đã đột phá võ vương, nếu ngươi cứ khăng khăng chống đối gia tộc ta thì chúng ta cũng không ngại ngọc nát đá tan.”
Lưu Lôi khi thế bừng bừng như mặt trời ban trưa, đối với Diệp Linh Nhi uy h·iếp, hắn cũng không để vào trong mắt, giờ đây Lưu gia cũng không phải quả hồng mềm để cho phủ thành chủ tùy ý bóp nắn.
Không đợi Diệp Linh Nhi phản ứng kịp, Lưu Lôi bừng bừng khí thế, thân pháp quỷ dị chớp mắt đến gần Cổ Viêm, muốn dùng một quyền nện c·hết hắn.
Ở phía xa, Cổ Nguyên lão đầu định ra tay ngăn cản, nhưng không biết từ đâu xuất hiện một thiếu niên mặc hắc bào màu đen kính người, người này chỉ cần dùng một tay liền dễ dàng ngăn cản một quyền này của Lưu Lôi, sóng linh lực hai người lan tỏa trong không trung vô tình đẩy lui Cổ Viêm ra xa khiến hắn lăn mấy vòng trên đất.
“Cường giả tụ khí cảnh mà thôi, đã có khí thế lớn mạnh như vậy rồi sao.” Nằm trên đất, Cổ Viêm khóe miệng không ngừng run rẩy kính sợ, lúc này trong đầu hắn tự hỏi, không biết đến khi nào hắn mới có được thực lực như hai người này đây.
Một quyền này Lưu Lôi đã vận nửa phần tu vi vậy mà không thể lay động thiếu niên trước mặt, đủ thấy tu vi hắn thâm sâu đến cỡ nào.
Nhưng mà hết lần này đến lần khác đều có người chống đối hắn, Cổ Viêm dùng thủ đoạn bỉ ổi đánh mặt hắn đã làm hắn rất tức giận, lần này lại bị thiếu niên lạ mặt này ngăn cản, càng làm cho hắn tức điên.
“Hôm nay ra ngoài đừng ta đạp phải phân hai sao mà đen đủi vậy, chỉ một tụ khí cảnh tầng một cũng không xử lý được.” Lưu Lôi nghiến răng thầm mắng chửi.
“ Dừng tay ở đây đi, nếu không đừng có trách ta.” Thiếu niên lạnh lùng ra lệnh nói.
Bị thiếu niên áo đen này chặn lại, Lưu Lôi không có cách nào tiếp cận Cổ Viêm, lúc này hắn chỉ có thể mượn đao hai tên thủ vệ của mình làm thịt Cổ Viêm.
“ Còn đừng ngây ra đó làm gì, mau lấy cái đầu của tiểu tử đó xuống cho ta.” Lưu Lôi nhăn mặt quát.
Hai tên thị vệ nhận được mệnh lệnh cấp tốc lao tới vị trí Cổ Viêm, dựa vào một thân tu vi võ sư cảnh như bọn chúng, muốn g·iết một tụ khí cảnh tầng một như Cổ Viêm không khác gì dùng dao mổ trâu g·iết c·hết một con gà.
Thấy Cổ Viêm bị uy h·iếp tính mạng, Cổ Nguyên lão đầu không thể đứng nhìn được nữa, lúc lão định ra tay, đột nhiên lại có hai nữ tử lạ mặt lao tới chặn lại hai tên thị vệ kia, ngăn cản bọn chúng á·m s·át Cổ Viêm.
“ Tiểu tử này vận may thật không nhỏ, xem ra ta cũng không cần ra tay.” Cổ Nguyên lão đầu cười, tiếp tục quan sát kịch biến.
Từ phía sau hai nữ nhân thủ vệ kia, một nữ hài tử cất bước tới, nàng thân mặc một bộ váy lục sắc, trang sức trên người đều rất giản lược nhưng lại mang loại khí c·hết cao quý, không phải tầng lấp bình dân có thể so sánh được.
Nàng tiến lại gần Cổ Viêm, vươn tay nhỏ trắng nón tiếp lấy tay Cổ Viêm.
“ Không cần, ta có tay có chân, tự đứng dậy được.” Cổ Viêm hai tay yếu ớt tự chống đất đứng dậy, hắn cũng biết nàng ta thân phận cao quý, nếu như tiếp xúc với nàng ta quá sâu, đoán chừng sau này mình c·hết lúc nào cũng không biết, người thế gia cũng không dạng người dễ trêu chọc, nếu không phải hôm nay xung đột với Lưu Lôi, hắn thề rằng nhìn thấy người thế gia muốn cách xa trăm bước.
“ Ngươi thú vị thật đấy.” Nữ tử váy xanh che miệng cười.
“ Đáng c·hết, là Mộc Vân, người của mộc gia.” Lưu Lôi một bên quyết đấu với thiếu niên áo đen một bên thầm mắng chửi.
Rõ ràng hai đại thế gia này đang mượn cơ hội lần này thị uy trước mặt Lưu gia, chuyện ngày hôm nay hắn nhớ rất rõ, về sau nhất định phải bẩm báo chuyện này với lão tổ, để ngài ra mặt rửa mối nhục này mới được.