Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 8: Bất phân thắng bại

Chương 8: Bất phân thắng bại


Ở một nơi nào đó trong đám đông.

Sau khi uy áp của vương cường giả biến mất, Cổ Viêm cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, trải qua cảm giác sinh tử lần này, hắn ý thức được cơ thể hắn hiện tại yếu đến mức nào, sức mạnh của võ vương cường giả quá cường đại, cho dù người xì hơi thôi cũng g·iết c·hết hắn trăm ngàn lần.

“ Đáng c·hết cơ thể nhân tộc này quá yếu.” Cổ Viêm cắn răng nhíu mày lẩm bẩm.

Một bên Cổ Nguyên truyền linh lực vào cơ thể hắn chữa trị nội thương bên trong cơ thể của hắn, cũng may cỗ uy áp này của võ vương cường giả chỉ ảnh hưởng tạm thời đối với võ giả cảnh giới thấp, một khi uy áp biến mất loại ảnh hưởng này sẽ tự biến mất, còn vì sao Cổ Viêm lại kêu thảm đến vậy tất nhiên hắn chỉ có một cỗ nhục thân phàm nhân, tụ khí tầng một so với phàm nhân cũng đâu khác biệt, hắn không c·hết coi như mạng đã dài lắm rồi.

Cổ Nguyên phải không chế linh lực đến mức thuần thục cỡ nào mới có thể vừa chữa trị kinh mạch trong cơ thể hắn lại không làm hắn bị tổn thương được, nhưng để làm được điều này lão tốn không ít công phu.

“ Còn cảm thấy chỗ nào không khỏe ?” Cổ Nguyên khẽ hỏi.

Cổ Viêm lắc đầu đáp lại, hôm nay mệt quá lúc này hắn chỉ muốn về nhà chùm chăn ngủ một giấc mà thôi, nhưng mà kết giới phong tỏa khiến cho tất cả mọi người ở đây không ai có thể rời đi được, hắn cũng không ngoại lệ, có lẽ đợi trận chiến của hai vị cường giả kia biến mất hắn mới có thể an toàn rời đi được.

Một bên khác, ở trên chiến trường trên không, sau khi đánh ba chưởng về phía Mộc Thu Vân, Vân Kiệt đại khái thăm dò được sơ bộ thực lực của đối phương, đại khái đối phương cùng lão đều ở cảnh giới võ vương trung kỳ, muốn trong thời gian ngắn cầm đối phương xuống có vẻ sẽ tốn không ít công sức.

“ Lão yêu bà, tiếp một chiêu này của ta thế nào.” Vân Kiện nhếch miệng cường, trên trán hồn ấn xanh lam lập lòe, ngay sau đó chỉ thấy Vân Kiệt kết ấn, từ trong hồn ần một đạo năng lượng kinh khủng hóa thành một đầu cự quy hướng về phía Mộc Thu Vân tiến hành phản công.

Đầu cự quy này càng tiến gần bà ta, lại tạo thành một vòng xoáy nước sắc bén như lưỡi đao, phản phất có thể nghiền nát tất cả mọi vật cản trên đường đi của nói.

Một bên Mộc Thu Vân đối diện đột công kích này của Vân Kiệt, thần sắc không đổi, tựa như loại công kích này không có tính uy h·iếp với bà ta, chỉ thấy bà ta chống quải trường mang theo sóng linh lực khủng bố chấn động hư không, cùng lúc đó trên trán bà ta cũng xuất hiện một đạo hồn ấn màu lục bích, từ trong hồn ấn một sợi, hai sợi, ba sợi dây leo thô ráp to như thùng nước xuất hiện, giống như cự mãng xông thẳng về phía đầu cự quy kia trấn áp nó lại.

Đầu cự quy kia bị ba sợi dây leo trói chặt không thể nhúc nhích được, cho dù nó có dùng lưỡi đao nước cũng không thể cắt được sợi dây leo này khiến cho Vân Kiệt đứng từ xa nghiến răng phẫn nộ trong bất lực.

“Phá cho ta.” Mộc Thu Vân bóp chặt bà tay già nua, lập tức ở phía xa ba sợi dây leo toàn thân bao phủ một loại tử quang thần bí, nhanh chóng siết chặt lấy đầu cự quy kia, mặc cho nó vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được, chỉ trong chốc lát nó đã bị ba sợi dây leo này nghiền nát thành vô số mảnh vỡ năng lượng tan biến trong không trung.

Sau khi tiêu diệt đầu cự quy này, ba sợi dây leo này tiếp tục hướng về phía Vân Kiệt đánh xuống.

Vân Kiệt tức phát điên, nhưng cũng không dễ dàng chịu thua, chỉ thấy trong hồn ấn của lão xuất hiện một cái mai rùa màu đen, bao bọc kín thân thể của lão không có bất kỳ khe hở nào mặc cho những sợi dây leo này công kích mạnh cỡ nào cũng không không phá hủy được.

“ Đáng c·hết, Kinh Tức Quy thần thôn, thật khó chơi.” Mộc Thu Vân cắn răng phẫn nộ thầm mắng.

“ Để xem mai rùa của ngươi cứng đến mức nào.” Mộc Thu Vân dứt lời miệng lẩm bẩm trú ngữ, chỉ thấy sau lưng bà ta xuất hiện hư ảnh một một cây đại thụ màu tím, giống như liễu nhưng không phải liễu, ở mỗi cành cây đều có những sợi dây leo rất dài mà tại thân cây xuất hiện một cái mặt quỷ.

Mặt quỷ há miệng ra, xung quanh miệng nó ngưng tụ thành tử quang năng lượng, sau đó bắn chùm năng lượng này về phía mai rùa kia khiến cho mai rùa chấn động mạnh, có thể nhìn rõ lít nha lít nhít đường vân dường như muốn sụp đổ.

Ở trong mai rùa, Vân Kiệt kịch liệt chống đỡ miệng không ngừng thổ huyết, mặc dù Kinh Tức Quy và Tử U Linh Đằng đều là trung phẩm thần thông, nhưng không hiểu sao lại có sự chênh lệch lớn đến như vậy, cứ tiếp tục như thế này, không sớm thì muộn lão cũng bị thất bại dưới tay bà ta.

Nghĩ đến giải pháp nào đó, Vân Kiệt cắn đầu ngón tay, tinh huyết chảy ra lơ lửng trong không trung, dung nạp vào trong mai rùa, chỉ thấy mai rùa chấn động, ngay sau đó những vết nứt trên mai rùa khép lại tựa như trước giờ chưa nhận tổn thương.

Còn chùm tử quang năng lượng cũng bị huyết sắc phù văn trên mai rùa đem chấn áp lại hoàn toàn bị tan biến.

“ Là ngươi ép ta.” Vân Kiệt giận dữ quát, ngay sau đó mai rùa lít nha lít nhít phù văn màu đỏ ba thẳng lên trời khiến cho bầu trời xuất hiện dị tượng, mây đen kéo tới tạo thành một vòng xoáy cơn bão, tại tâm bão, một đầu cự quy đỏ ngòm nhuộm đỏ cả bầu trời dài mấy chục trượng giáng xuống, nó mở cái miệng khổng lồ của mình ra như muốn nuốt chửng hết thảy mọi thứ cản đường nó.

Mộc Thu Vân thấy cảnh tượng kinh dị này, sắc mặt ngưng trọng, tay chống quỷ chưởng miệng lẩm bẩm chú ngữ, lập tức toàn thân Tử U Linh Đằng lập lòe xuất hiện vô số phù văn, tạo thành một tầng kết giới bao phủ lấy thân thể bà ta, cùng lúc đó đầu cự quy đỏ ngòm kia cũng đã tiếp cận tầng kết giới bị tầng kết giới ngăn cản không thể tiến thêm một bước nữa.

Hai thần thông hủy thiên diệt địa v·a c·hạm vào nhau, khiến cho không khí xung quanh nổ tung, vô số sóng linh lực lan tỏa trong không gian, bao trùm vài trăm mét, trong phạm vi này bất kỳ sinh vật sống nào đi qua đều bị làn sóng linh lực này hóa thành huyết vụ.

Nhìn thì có vẻ như cả hai người đều cân sức bất phân thắng bại, nhưng thực tế Vân Kiệt đang ở thế bất lợi, sử dụng tinh huyết thiêu đốt tăng cường uy năng của thần thông cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ một thời gian, một khi đến giới hạn của cơ thể hắn sẽ cực kỳ suy yếu, chỉ có thể khoanh tay chịu trói mặc cho người ta chém g·iết.

“ Đáng c·hết, lão yêu bà, nếu hôm nay ta mà c·hết ở đây, ngươi cũng đừng mong sống mà ra khỏi đây được.” Vân Kiệt nghiến răng, hồn ấn trên mi tâm biến đổi, lôi đình lập lòe, chỉ thấy sau đó một con cự ưng màu đen bay ra từ mi tâm của hắn, hai cánh sải rộng bay trên bầu trời không ngừng tỏa ra lôi đình hủy diệt, mang theo khí thế bá vương của bầu trời.

Thần thông Lôi Tịch Thần Ưng.

Lôi Tịch Thần Ưng gầm thét rung chuyển trời đất, lôi đình bạo phát mãnh liệt, trút xuống như mưa, hướng thẳng đến kết giới của Mộc Thu Vân đánh tới.

Bị lôi đình trùng kích liên tục, cho dù kết giới của bà ta có vững chắc đến mấy cũng phải bị sụp đổ, chỉ vài giây sau đó, quả nhiên kết giới không chịu nổi được, bắt đầu xuất hiện những vết rách chằng chịt mà Mộc Thu Vân cũng vì vậy mà bị trọng thương, miệng thổ huyết liên tục.

“ Tổ mẫu.” ở phía dưới Mộc Vân ở phía dưới nhìn thấy tổ mẫu trọng thương thần sắc lo lắng, nếu vì chuyện này mà tổ mẫu xảy ra bất trắc, nàng cả đời không thể tha thứ cho mình.

Ở một bên khác quảng trường, Vân Dương vẫn rất chăm chú theo dõi từng nhất cử nhất động của hai vị cường giả võ vương trên bầu trời, thông qua quan sát cường giả chiến đấu, hắn đúc kết được không ít kinh nghiệm, về sau có chút thành tựu cũng có thể linh động trong chiến đấu.

“ Tiểu tử, nhớ kỹ, thần thông phẩm chất càng cao, uy năng càng lớn, nhưng đồng thời tiêu hao năng lượng cũng vô cùng lớn, hai người này đều sử dụng trung phẩm thần thông, nhưng căn cơ đều bất ổn, chủ yếu do dùng đan dược cưỡng ép cơ thể đột phá cảnh giới, nên không thể duy trì thần thông được thời gian dài được, càng sử dụng nhiều thần thông, năng lượng tiêu hao càng lớn, ta cảm thấy nếu không có biến số gì đặc biệt xảy ra, trận chiến của hai bọn họ sẽ rất nhanh kết thúc.” Tiểu Kim Long truyền âm nói.

Vân Dương gật đầu tán đồng ý kiến của Tiểu Kim Long, hắn cũng cảm thấy quá phụ thuộc đan dược căn cơ sau này sẽ không ổn định, mà muốn đi được càng xa, nhất định phải có công pháp lợi hại, hắn cảm thấy mình rất may mắn khi tu luyện được tổ long chân kinh, tu luyện công pháp này về sau trong cơ thể linh lực hùng hậu, không cần phải lo lắng trong thời gian ngắn sử dụng thần thông mà tiêu hao hết linh lực trong cơ thể.

Một bên khác ở trong quảng trường, Lưu Lôi liếc nhìn Cổ Viêm ở phía xa, hắn đường đường là một tụ khí cảnh tầng sáu vậy mà để cho một tụ khí cảnh tầng bảy vũ nhục trước bao nhiêu người, nỗi hận này nếu không giải tỏa hắn mỗi ngày đều ngủ không yên được.

Về phía Cổ Viêm, lúc này vẫn đang nghỉ ngơi bên cạnh Cổ Nguyên, có lão già này bên cạnh hắn cảm thấy rất an toàn, còn về trận chiến hai cường giả trên bầu trời, hắn căn bản không quan tâm, bảo hắn ngẩng đầu lên nhìn hai bọn họ đánh nhau, hắn sẽ rất mỏi cổ, chi bằng trong thời gian này, ngủ một giấc thì tốt hơn.

“ Gia gia, ta mệt quá, ta muốn ngủ một lát, lúc nào bọn họ đánh nhau xong thì gọi ta dậy.” Cổ Viêm dứt lời liền nằm dưới đất ngáy o o, mặc kệ chuyện đời, cho dù trời có sập xuống cũng có người chống đỡ, đâu đến lượt hắn phải bận tâm, dù sao hắn cũng chỉ là một phàm nhân yếu ớt mà thôi.

Cổ Nguyên lão đầu thì lắc đầu một mặt bất lực với đứa cháu này, nhìn tiểu tử Vân Dương chăm chỉ học hỏi kinh nghiệm của các cường giả, lão chỉ biết nuốt nước miếng thèm rõ rãi, tiểu tử này không những ngoại hình xuất trúng, căn cơ vững chắc, lại hiếu học, nói chung không có điểm nào chê, so với Cổ Viêm đúng là một trời một vực.

Nhiều khi lão ước rằng năm đó người lão cứu là Vân Dương, có lẽ lúc này lão đã hãnh diện với thiên hạ, nhưng biết làm sao bây giờ lỡ nuôi Cổ Viêm nhiều năm như vậy, bỏ hắn đi thì thật quá tội cho hắn, lão vẫn là quá nhân từ, bây giờ cũng chỉ đi bước nào hay bước đó, chuyện tương lai thì để tương lai tính vậy.

Chương 8: Bất phân thắng bại