Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tồn Tại Bất Diệt
Unknown
Chương 9: Sát tâm
Ngay khi Lôi Tịch Thần Ưng sắp phá vỡ kết giới, Mộc Thu Vân không nhịn được nữa, lúc này sát ý của bà ta ngày càng nồng đậm, dù phải trả đại giá lớn, hôm nay cũng nhất định phải cầm xuống đầu lão tặc tử này.
Chỉ thấy từ trong ống tay áo của Mộc Thu Vân tế ra một đại ấn màu lục bích, quang mang lục sắc chói mắt lan tỏa không gian mang theo uy thế kinh người không gì sánh được.
Nhìn thấy đại ấn này, Vân Kiệt sắc mặt đại biến, không nghĩ tới lão yêu bà này vì muốn lấy mạng lão mà không cố kỵ gì, lại lấy bảo vật gia truyền Ất Mộc Đại Ấn cấp linh bảo, một khi đại ấn này xuất thế có thể cường hãn một võ hoàng cường giả, ở phía dưới võ hoàng nhất định phải c·hết, nhưng đổi lại cái giá phải trả chính là tiêu hao lượng lớn thọ nguyên và tinh huyết, đối với cường giả mà nói, nếu không đến tuyệt cảnh sẽ không sử dụng đến loại bảo vật này.
Ở phiến đại lục này v·ũ k·hí chia làm v·ũ k·hí, linh khí, pháp bảo, linh bảo, thông thiên linh bảo.
Vũ khí dành cho cường giả từ tụ khí đến võ sư sử dụng.
Linh khí phù hợp với cường giả đại võ sư đến võ linh.
Pháp bảo cường giả võ vương, võ hoàng sử dụng nhiều nhất.
Linh bảo muốn sử dụng được ít nhất cũng phải có tu vi võ hoàng hậu kỳ trở lên, mà thông thiên linh lão quá mức hiếm thấy, có lẽ cũng chỉ có cấp bậc võ thánh võ đế mới có được.
Mộc Thu Vân tế ra một kiện linh bảo, tất nhiên phải trả một đại giá lớn, đó chính là nửa cái mạng già của mình, nhưng nghĩ lại cũng đáng lắm, có thể g·iết được lão tặc tử này, Lưu Hương Thành cũng như mộc gia cũng bớt đi một mối họa ngầm.
“ Lập tức mở tông môn đại trận.” Vân Kiệt trợn mắt hướng về phía dưới quảng trường quát lớn.
Nghe được mệnh lệnh này của Vân Kiệt, ở phía dưới quảng trường, các đạo sư trong bộ dạng sợ hãi vội lấy lại tinh thần, bắt đầu di chuyển về bốn phương tám hướng tiến về các mắt trận, bắt đầu ném linh thạch vào trong đó, dưới lượng lớn linh thạch bổ sung đại trận khởi động bao trùm toàn bộ học viện, cả học viện bao trùm trong kết giới màu vàng óng ánh, xung quanh kết giới phù văn lít nha lít nhít, ẩn ẩn hiện hiện vô cùng thần bí.
Mở ra đại trận mỗi phút tiêu hao đại lượng linh thạch, nhưng vì là đại trận cấp ba nên trong thời gian ngắn có thể chống đỡ được một kích toàn lực của võ hoàng trung kỳ cường giả, đối phó với kiện linh bảo của Mộc Thu Vân vẫn là dư sức, dù sao lão yêu bà này mượn uy năng linh bảo nhiều nhất có thể bạo ra sức mạnh của võ vương đỉnh phong mà thôi, không cách nào thôi động chiến lực võ hoàng cường giả được.
Dưới sự điều khiển của Mộc Thu Vân, Ất Mộc Đại Ấn phát ra hào quang rực rỡ liên tục bành trướng ra kích thước khổng lồ, chớp mặt đã to bằng một ngọn núi nhỏ, mang theo uy áp kinh khủng giáng xuống trên đầu của Vân Kiệt.
Ngay cả sử dụng hai thần thông phản công, Vân Kiệt cũng không thể thay đổi cục diện t·ử v·ong của mình được, dưới uy năng khủng bố của đại ấn, không quá ba giây thần thông vỡ nát, lão ta chỉ có thể dùng nhục thân chống đỡ, lúc này sắc mặt lão đã nhợt nhạt không có sức sống, miệng thổ huyết liên tục, khắp người xuất hiện vô số tia màu như muốn bạo thể mà ra.
Một bên khác, Mộc Thu Vân cũng không kém, thi triển sức mạnh của đại ấn, thân thể bà ta đã bắt đầu hư nhược, mồ hồi đầm đìa, khí huyết hao hụt, dường như cũng không cầm cự được nữa.
Ở phía dưới quảng trường, Mộc Vân khóc hết nước mắt, nàng liên tục gào thét muốn ngăn cản trận chiến này lại, nhưng cho dù nàng có gào đến khản cổ kết cục cũng không thay đổi được gì, một tụ khí cảnh nhỏ bé, căn bản không có tư cách ngăn cản cường giả quyết chiến sinh tử với nhau.
Diệp Linh Nhi, Hàn Thiên bên cạnh chỉ có thể an ủi nàng, bất luận sau này xảy ra chuyện gì, họ cũng mong nàng có thể mạnh mẽ vượt qua được.
Mộc bên khác, Lưu Lôi thu lại sát ý, rời mắt khỏi Cổ Viêm, hướng về phía Mộc Vân, lúc này không biết trong đầu hắn đang nghĩ điều gì, mà nở ra một nụ cười âm hiểm, chỉ thấy sau đó hắn lấy ra một miếng ngọc bội từ trong túi áo, nhìn trước nhìn sau, lén lút truyền linh lực vào trong đó.
Một bên khác Cổ Viêm đánh một giấc đã tỉnh dậy, nhìn trước nhìn sau thấy trận chiến vẫn chưa đến hồi kết, lại nhìn đến phía Lưu Lôi đang tự cười một mình trông rất xấu xa, Cổ Viêm tự hỏi không biết tiểu tử này bị điên hay đầu óc có vấn đề gì không.
Trong lúc hắn đang ngẩn người, có năm hài tử khác đến gần hắn, một người trong nó mở miệng nói trước “ Có muốn cùng bọn ta xử tên thiếu gia của Lưu gia đó không ?”
Nghe được lời này Cổ Viêm có chút động tâm, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy nghi ngờ về lời nói này, nhìn về phía năm hài tử, hắn nhíu mày mở miệng hỏi “ Làm sao ta biết lời các ngươi có phải thật hay không, ngộ nhỡ các ngươi là thuộc hạ của hắn muốn dụ dỗ ta, gài bẫy ta phải làm sao ?”
Một hài tử khác lắc đầu cười “ Nếu muốn đối phó một tụ khí cảnh tầng một như ngươi, cần gì phải dùng thủ đoạn gì, trực tiếp đập c·hết là được.”
Lại một hài tử khác chen lời vào nói “ Chúng ta chỉ là muốn xả giận lên người hắn một chút thôi, g·iết hắn là điều không thể, chúng ta cũng đâu có ngu ngốc đến mức muốn Lưu gia đuổi cùng g·iết tận.”
Cổ Viêm nghĩ lại những lời mà năm hài tử kia, trong lòng cũng bắt đầu động tâm, chỉ là xả giận một chút không thể không thể.
“ Muốn ta giúp gì các ngươi, đừng quên ta chỉ là tụ khí tầng một.” Cổ Viêm nói.
“ Với tụ khí tầng một như ngươi, thêm vào tụ khí tầng ba, tầng bốn như bọn ta, bình thường không thể đối phó được tụ khí cảnh tầng sáu như Lưu Lôi, nhưng nếu ngươi có thể hạ độc lên người Lưu Lôi để hắn nhất thời trở nên suy yếu, chúng ta vẫn có thể đánh úp được hắn.” Một hài tử lên tiếng giải thích.
Đích thực có khả năng, nếu dùng kịch độc hạ thủ, có thể không nhìn cảnh giới hạ độc c·hết đối phương, nhưng Cổ Viêm luyện độc cũng chỉ là độc rắn, độc côn trùng phẩm giai thấp, nhiều nhất làm đối phương suy yếu một thời gian mà thôi, nhưng nhiêu đó cũng đủ rồi.
“ Bao giờ chúng ta thực hiện kế hoạch ?” Cổ Viêm mở miệng hỏi.
Một thiếu niên nhìn lên bầu trời nơi hai cường giả võ vương đấu pháp với nhau, trầm giọng đáp “ Đợi.”
Một bên khác trên chiến trường trên không, Mộc Thu Vân và Vân Kiệt đang ở trạng thái suy yếu, thi triển thần thông thời gian dài, cùng với đó tiêu hao đại giới để cưỡng ép tăng sức mạnh của bản thân, khiến cho cả hai người họ không thể kiên trì lâu hơn được nữa, hiện tại cũng chỉ có thể chờ đợi một trong hai người, xem ai ngã xuống trước mà thôi.
Ầm Ầm.
Đúng lúc này trên bầu trời một bàn tay hỏa diễm mang theo nhiệt độ kinh khủng giáng xuống, đập thẳng vào đại ấn của Mộc Thu Vân khiến cho đại ấn chấn động dữ dội, mà Mộc Thu Vân cũng bị ảnh hưởng theo, miệng thổ huyết sắc mặc trắng bệch không khác gì kẻ sắp c·hết.
Ngay khi bàn tay hỏa diễm biến bất, trên bầu trời một hỏa cầu đột nhiên xuất hiện, từ trong hỏa cầu bước ra là một lão giả trong bộ đạo bào màu đỏ, râu tóc bạc phơ, hai tay chắp sau lưng, hiển hiện dáng vẻ uy nghiêm khiến cho người ta nhìn vào có một cảm giác không rét mà run.
Lão giả mới đến không để ý đến Vân Kiệt mà nhìn chằm chằm vào Ất Mộc Đại Ấn, sau đó lại dùng ánh mắt lãnh khốc nhìn về phía Mộc Thu Vân, không biết trong đầu đang nghĩ cái quỷ gì.
“ Lưu Hồng Thiên, đến đúng lúc lắm, chúng ta có thể liên thủ cầm xuống lão yêu bà, đến lúc đó Mộc gia như rắn mất đầu, tài nguyên tu luyện của bọn chúng tất nhiên sẽ thuộc về hai nhà chúng ta.” Vân Kiệt cười gằn nói.
Lưu Hồng Thiên nghe vậy cũng cảm thấy hứng thú, nhưng hứng thú hơn cả chính là Ất Mộc Đại Ấn, đây chính là một kiện linh bảo chân chính, pháp bảo của Lưu gia ở trước mắt nó mà nói không đáng nhắc tới, nếu có thể có được đại ấn này, thêm vào đó là tài nguyên của Mộc gia, nói không chừng lão ta còn có thể tiến thêm một bước nữa.
“ Điều kiện gì ? “ Lưu Hồng Thiên hỏi thẳng.
“ Mộc Vân và Ất Mộc Đại Ấn thuộc về ta, còn lại tài nguyên của Mộc gia thuộc về ngươi.” Vân Kiệt tươi cười nói.
Lưu Hồng Thiên nghe được lời này, sắc mặt không vui chút nào, Vân Kiệt lão tặc tử này muốn lấy nữ nhân Mộc Vân kia làm lô đỉnh tăng cường tu vi lão còn có thể hiểu được, nhưng nếu dám động vào Ất Mộc Đại Ấn thì Lưu Hồng Thiên cũng không cần kiêng nể gì mà làm thịt lão già này luôn, dù sao hiện tại lão ta đã vô cùng suy yếu, g·iết lão ta đơn giản như bóp c·hết một con kiến.
Vân Kiệt nhìn thấy thần sắc biến đối của Lưu Hồng Thiên có vẻ như không hài lòng, lúc này khóe miệng lão khẽ cong xuống, không biết trong đầu lại nghĩ cái quỷ gì.
“ Lưu huynh ta, cảm thấy chuyện phân chia tài nguyên của Mộc gia có thể thương lượng lại trước mắt vẫn phải g·iết c·hết lão yêu bà này trước.” Vân Kiệt mỉm cười hòa ái nói, tuy miệng nói là như vậy nhưng trong đầu lão có một suy nghĩ táo bạo khác, thật ra chỗ dựa lớn nhất của lão chính là đại ca của mình, Vân Tại Thiên, lão đầu này đã bế quan ở Vân Lan học viện cũng gần mười năm rồi, chỉ cần thành công tấn thăng lên võ hoàng cảnh, đừng nói là Lưu gia, cả cái phủ thành chủ chính là vật trong túi của lão.
Lưu Hồng Thiên nhẹ gật đầu đồng ý, nhưng sâu trong nội tâm đã thật sự động sát tâm với Vân Kiệt rồi, lão cảm thấy đợi sau khi giải quyết xong lão yêu bà Mộc Thu Vân, Vân Kiệt nhất định sẽ suy yếu vô cùng, lúc đó lấy mạng lão ta cũng không phải chuyện khó, đợi sau khi Vân Kiệt c·hết đi, toàn bộ tài nguyên của Vân Lan học viện sẽ thuộc về Lưu gia, thêm vào đó là tài nguyên Mộc gia, nếu có hai lượng tài nguyên này trong tay, lão tự tin trong vòng mười năm có thể bước vào cường giả võ hoàng, đến lúc đó cho dù là phủ thành chủ cũng chỉ là một cái đinh không đáng nhắc tới.