Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 77: 77: Băng Nhi Bị Xe Máy Tông

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77: 77: Băng Nhi Bị Xe Máy Tông


Mẹ Lục vừa đến căn tin bệnh viện mua đồ ăn, thấy cô tỉnh lại thì vội hỏi: “Sao rồi, có đỡ hơn không?”

Nếu không phải lần này cô bị xe tông thì chắc mẹ cũng quên mất chuyện mình từng gãy xương.

Từ góc độ của bác sĩ, vết thương của cô không nghiêm trọng lắm, nhưng da cô trắng, trong mắt anh, vết thương kia cực kỳ đáng sợ.

Anh chỉ gửi video sang máy của mình, chiều hôm sau lại bận rộn như mọi khi.

Anh tớ thua.”

Nhưng bà đã hơn sáu mươi rồi, có cái khổ nào mà chưa từng trải qua, cho nên bà vẫn có thể chịu được.

Lúc này những người khác trong phòng bệnh đã đi ăn gần hết, tương đối yên tĩnh, bà hỏi: “Đừng bảo do Hàn Hi Văn làm nhé? Không phải nó chưa từng làm loại chuyện này bao giờ.”

Anh họp xong bước ra, trước đó di động của anh luôn ở chế độ im lặng.

May thay cô đã trưởng thành, có thể tự lựa chọn, có thể chọn không thường xuyên liên lạc với cha mẹ ruột.

“Sau khi cào thưởng, tớ trúng 300 nghìn.”

Cô đau đến nỗi trán rịn mồ hôi, chỉ thấy trước mắt toàn sao là sao.

Nói thì nói thế, nhưng khi nhớ lại nét mặt của anh lúc đó, cô thật sự không biết anh đang nói dối mà.

Ngẫm lại vẫn thấy bực bội.

Lúc này hai người đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, trong nhà rất an toàn, cô uống một chút cũng được.

Anh hỏi trước đó từng có chuyện gì, sau đó thì không hỏi nữa, nhưng không có nghĩa anh đã quên, chỉ là anh không muốn bàn luận chuyện này trong phòng bệnh ảnh hướng đến việc cô nghỉ ngơi.

Cô nghe một loạt câu hỏi, lập tức khoanh chân ngồi thẳng lại.

Cô đặt ly rượu trên tay xuống, bởi vì uống rượu nên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, ánh mắt cũng long lanh, “Cậu đoán đi.”

Anh bắt tréo chân, ánh mắt trầm xuống, giọng cũng trầm thấp: “Đến nhà họ Hứa.”

Lúc cô tỉnh lại thì đã là giữa trưa.

Sau khi nghe xong, Chu Vũ Lam chỉ nói: “Tớ biết mà.”

Bà Vương đi thăm người thân rồi, con hết bận thì tới đây thay mẹ nhé, mẹ về thu dọn ít quần áo đồ dùng của Băng Nhi.]

Chương 77: 77: Băng Nhi Bị Xe Máy Tông

Vừa lên xe, anh gọi điện ngay cho một người bạn.

“Thật mà, anh ấy còn thề nữa.” Nguyễn Tố cảm thấy anh không giống đang nói dối, tấm vé số kia thật sự do anh tiện tay mua.

“!”

Cô nói: “Con đang đi trên vỉa hè thì đột nhiên có một chiếc xe máy chạy tới, may là con né ra một chút nếu không chắc không đơn giản là rạn xương thôi.

Hàn Băng Nhi cực kỳ cẩn thận, ở bên ngoài cô sẽ không uống rượu.

Thật ra vẫn như thế, dù sao cũng không giảm đau ngay được, song cô vẫn cười nói: “Đỡ hơn nhiều rồi ạ, không đau như lúc nãy nữa.”

Thấy nét mặt bình tĩnh của cô, Chu Vũ Lam vươn tay ôm lấy cô, “Được rồi, sau này cứ kệ bọn họ, để bọn họ tự sinh tự diệt, chúng ta tự mình xinh đẹp.”

Cô ta lại làm gì đó rồi?”

Hóa ra Tổng giám đốc Lục theo đuổi con gái như vậy à, trước đây tớ còn không phục, rõ ràng anh tớ cũng giỏi mà sao ai cũng nói ảnh không bằng Tổng giám đốc Lục.

Mặt anh biến sắc.

Cô vốn giả vờ ngủ, không ngờ lại ngủ thật, có điều ngủ không được yên ổn cho lắm.

“Tổng giám đốc Lục tặng quà gì thế?” Chu Vũ Lam chợt tò mò, “Kim cương à? Có hơi tục.

Đây là vỉa hè, thỉnh thoảng sẽ có người đi xe đạp nhưng sao xe máy cũng đi đường này vậy?

Cô không nghĩ mình xui xẻo đến thế. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không phải hoa.” Ánh mắt cô sáng ngời, “Là một tấm vé số.”

…..

Hơn nữa giờ làm gì còn ai chịu làm việc này thay cô ta, Chương Kiến đã đi nơi khác, Hứa Hoài Đức thì đang cãi nhau với cô ta.

Chu Vũ Lam ngồi bật dậy, ngạc nhiên nhìn cô, “Cậu nói lại lần nữa.”

Vì không muốn mẹ Lục lo lắng, lúc truyền dịch cô thường giả vờ ngủ.

Mẹ Lục thấy mà đau lòng, trước kia bà từng ngã cầu thang, cảm giác đó bà khó mà quên được.

Anh bước tới, anh nhìn cô chằm chằm, thấy sắc mặt cô tái nhợt, vẻ mặt anh càng lạnh hơn.

Chỉ là ngẫm lại thì cách thực hiện hơi khó nhằn, chắc nhiều người không dám học theo đâu.”

[Hạo Thiên: Băng Nhi bị xe máy tông, đang ở bệnh viện.]

Còn sau đó nữa thì thật sự quên mất…

Cô nàng cực kỳ hứng thú với món quà Lụctặng, bởi vì trước kia chưa bao giờ nghe nói anh từng yêu ai nên có hơi tò mò không biết một người đàn ông như anh lúc theo đuổi con gái sẽ như thế nào nhỉ?

Cơ mà sao đột nhiên mẹ cậu lại làm thế nhỉ? Hay là….

…..

Nghĩ đi nghĩ lại, bà cảm thấy vẫn nên báo cho anh một tiếng nên đã nhắn tin cho anh.

Anh bỗng thấy căng thẳng, mẹ Lục biết anh đang họp, gọi điện thoại lại còn gọi mấy cuộc liền tức là có chuyện gì rất quan trọng.

Mặc dù đọc tin nhắn mẹ mình gửi tới có thể đoán tình huống không nghiêm trọng lắm nhưng giờ khắc này lòng anh vẫn nóng như lửa đốt.

Nghe thấy anh cúp máy xong, Vương Kiên mới hỏi: “Tổng giám đốc, giờ mình đi đâu ạ?”

Đến khi phản ứng lại, cô chợt thấy đau nhói ở bắp chân.

Bác bảo vệ nói với vẻ nuối tiếc: “Thảo nào.”

Trên đường tới bệnh viện, cô lấy di động trong túi ra gọi điện cho mẹ Lục.

Nếu như Hứa Hoài Đức không xử lý được tất sẽ có người xử lý hộ.

Anh không ngờ đúng hôm mình không đi đón cô, cô lại gặp phải chuyện này.

Sau khi biết chuyện này, phản ứng đầu tiên của anh không hề giống với tưởng tượng của mẹ.

Hàn Băng Nhi: [Vâng.]

Từ tiểu khu đến trạm tàu điện chỉ mất vài phút đi bộ.

Não cô ta bị úng nước mới dám hại người vào thời gian này.

Túi xách? Thẩm mỹ của trai thẳng tệ lắm… Vậy là thứ gì nhỉ?”

“Em ổn không?”

Nhưng mà, khi ấy tình cảm giữa hai người quá mỏng manh, sau vài ba lần thất vọng và đau khổ, tình cảm ấy chẳng thể phát triển được nữa.

Sáng nay cũng đâu có tắc đường…

Chân cô bị rạn xương nhẹ, rốt cuộc có phải đắp thạch cao không thì phải xem phán đoán của bác sĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đêm hôm đó, Chu Vũ Lam đi công tác về thì tới chỗ Hàn Băng Nhi ngủ lại một hôm.Chu Vũ Lam còn mang cả rượu ngon tới.

Anh hiểu sự rối rắm của anh, cô chủ động vén chăn ra.

Chắc chắn phải tra rõ người nào tông xe xong bỏ chạy.

Nghe cô kể xong, mẹ Lục lo lắng không chịu được, bà nói rằng sau khi đưa Đậu Đậu lên xe nhà trẻ sẽ lập tức đến viện ngay.

Anh nhìn chằm chằm vết thương và vết bầm tím trên đùi cô, vì anh cúi đầu nên cô không thấy được cảm xúc thực sự trong mắt anh.

Vương Kiên ngồi ghế trước quay đầu thấy dáng vẻ này của anh thì giật mình, cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc, có chuyện gì thế ạ?”

[Hạo Thiên: Băng Nhi nằm giường số 45 tầng 5 khoa Nội trú.

Chu Vũ Lam nói: “Hèn chi đêm Thất tịch hay có sấm sét, chắc do đàn ông thề thốt nhiều quá mà.”

Cô sửng sốt, “Anh ấy nói chỉ là tiện tay mua thôi.”

Anh muốn xốc chăn lên xem chân của cô thế nào nhưng lại do dự.

“Anh ấy tặng tớ một tấm vé số, sau khi tớ cào thưởng thì trúng 300 nghìn tệ.”

Sau tám giờ, thời gian thăm bệnh cũng hết, lúc này anh mới rời bệnh viện.

Không cần nhớ những người không đáng nhớ, cũng không cần thứ tình cảm quá hạn này.

Chu Vũ Lam phồng má thở dài, “Lý do này tớ không tin lắm, nếu không thì hoàn hảo quá.

Mẹ Lục cũng nghĩ đến chuyện lần trước.

Mẹ Lục gọi điện cho con trai nhưng không ai nghe máy, lúc này mới nhớ ra anh đang bận họp.

Ở bên kia, sau khi đưa Đậu Đậu lên xe của nhà trẻ, mẹ Lục lập tức chạy đến bệnh viện.

…..

Bởi vì không rõ cô phải ở bệnh viện bao lâu nên họ không thuê hộ lý, mẹ sẽ ở đây vào buổi tối. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước kia lúc anh tớ theo đuổi con gái từng tặng một căn phòng đầy hoa, chẳng lẽ là hoa à? Nhưng có vẻ quê quê sao á, không phù hợp với khí chất của Tổng giám đốc Lục.”

Cô ta chỉ là con nuôi thôi, thủ tục cũng nhanh gọn.

Cô đi trên đường, chợt nghe thấy âm thanh vang lên đằng sau.

Nhìn lại thì thấy còn tin nhắn chưa đọc, anh nhấn mở ra xem —

Sau chưa nói là vì khi ấy anh chưa đủ sức chống lại Hứa Hoài Đức, sợ nói ra lại chọc phải phiền phức.

Cô nằm trên giường bệnh, mặc dù là người giỏi chịu đựng nhưng chỉ cần cử động một chút cũng đau đến nỗi vô thức cắn môi.

Anh thường xuyên đến đón cô, còn mang cả đồ ăn sáng đến.

Nhưng bây giờ điều anh quan tâm nhất vẫn là thân thể của cô.

May thay có người tốt bụng nào đó đi ngang qua thấy cô ngã trên đường thì gọi taxi tới bệnh viện giúp cô.

Xe, nhà?

Cô khẽ mỉm cười, giải thích: “Hôm nay anh ấy có việc ạ.”

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy con?”

Mẹ đã nói cho Hạo Thiên chưa ạ? Để nếu anh ấy rảnh thì đi báo án, đây là đâm người bỏ chạy, con không muốn cho qua dễ dàng như thế.”

Video cũng được lưu trong di động.

Có lẽ ngày trước từng kỳ vọng với mẹ Hàn, có lẽ trong mắt người khác, mẹ Hàn tốt hơn cha Hàn nhiều, dù sao đó cũng là người ban cho cô sinh mệnh, sau này cũng thật lòng muốn bù đắp.

***

Chu Vũ Lam thấy cô không nói gì thì lại sán lại gần, cô nàng nắm bả vai cô, cười nói: “Nhưng mà món quà này thật sự rất tuyệt, nhất định anh ấy có lòng lắm đây.

Đúng lúc cô đang định phân tích với mẹ Lục, một giọng nam trầm thấp chợt vang lên ngoài cửa: “Trước đó còn có chuyện gì mà con không biết sao?”

Hàn Băng Nhi: “…..”

Khu vực khai phá cách nội thành khá xa, tối hôm qua anh đã nói trước với cô, còn cố ý gửi thêm một tin: [Nhớ ăn sáng.]

Sáng sớm mùa hạ, người không đông lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chu Vũ Lam rất ngạc nhiên, còn cô lại cực kỳ bình tĩnh.

Rõ ràng là vỉa hè, người nọ đi sai đường còn chưa nói, giờ còn đâm vào người ta xong bỏ chạy, tình hình rất nghiêm trọng.

Sau khi cô ăn trưa xong rồi đi nghỉ, anh và mẹ bước ra khỏi phòng bệnh đi tới một góc yên tĩnh, lúc này anh mới hỏi: “Trước kia từng xảy ra chuyện gì ạ? Tại sao lại nghi ngờ Hàn Hi Văn?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mẹ Lục thở dài: “Mẹ biết chắc chắn vẫn còn đau.

Dù sao phòng bệnh này cũng là phòng ba giường, người đến người đi kiểu gì cũng phát ra tiếng ồn.

Có lẽ đây là sự thay đổi tốt, ít nhất đã bớt một điều khiến cô đau lòng khổ sở trong đời.

Mẹ Lục tiện tay gửi cả số phòng bệnh cho Lục Hạo Thiên.

Cô và mẹ Lục cùng nhìn ra cửa, không biết anh đã đứng bên ngoài từ bao giờ, hiển nhiên đã nghe thấy cuộc đối thoại vừa nãy.

“?”

Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, anh vốn bận rộn, trước đó ngày nào cũng tới đón cô đã là cố gắng dành bớt thời gian lắm rồi… Việc đưa đón này, thôi cô đừng quen thì tốt hơn.

Dù chỉ bị rạn xương nhưng vẫn rất đau.

Không chỉ bác bảo vệ không quen mà cô cũng hơi hơi.

Giờ tớ xin tuyên bố, tớ thật lòng tâm phục khẩu phục.”

Sau khi cố gắng bình tĩnh lại, anh mới nói với Vương Kiên: “Đến bệnh viện số 2 thành phố.”

Chu Vũ Lam thấy vậy thì sán lại nói: “Xem ra món quà này đặc biệt lắm đây.

Chụp X-quang xong, bác sĩ khoa Chấn thương nói bị rạn xương nhẹ, vấn đề không nghiêm trọng lắm, có điều cần phải ở bệnh viện quan sát ít hôm.

Thói quen thật sự đáng sợ, sáng hôm sau cô đi làm, lúc đi tới cổng tiểu khu, bác bảo vệ lên tiếng chào cô: “Hình như không thấy xe của cái cậu kia.”

Giờ thấy cô mở miệng nói chuyện cũng không có sức, lòng bà lo lắng không thôi.

Anh cầm bệnh án bên cạnh lên, thấy vết rạn nhỏ trên tấm phim X-quang, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không phải ngày nào anh cũng rảnh, hôm nay là một ngoại lệ, anh muốn tới khu vực khai phá để họp.

…..

Khi anh mới tỉnh lại, cả cơ thể chỉ có đôi mắt là có thể cử động, lúc đó kể cho anh nghe cũng chẳng có tác dụng gì nên mẹ không kể.

Thật ra trước đó cô cũng nghi ngờ Hàn Hi Văn, nhưng nghĩ lại giờ cô ta đang có thai, cuộc sống của cô ta cũng nát bét, làm gì còn tâm trí và thời gian để hãm hại cô.

Sau một hồi yên lặng, Chu Vũ Lam vỗ tay bốp bốp như bé hải cẩu, khen không ngớt miệng: “Tuyệt tuyệt, tớ học được rồi.

Trước kia khi nhớ tới cha mẹ ruột cô vẫn còn buồn bã, nhưng bây giờ chỉ còn lại thờ ơ.

Mà người lái chiếc xe kia không hề quay đầu lại, cũng không thèm dừng xe.

Từ chỗ Hàn Băng Nhi, Chu Vũ Lam đã biết chuyện Lục Hạo Thiên đang theo đuổi cô.

Cô bị như thế này thì không thể đi làm một thời gian, hơn nữa có nhiều việc cũng bất tiện.

“Đúng rồi, còn một chuyện nữa hôm nay tớ mới nghe nói thôi.” Chu Vũ Lam nhớ ra gì đó, còn nói thêm: “Không biết cậu từng nghe chưa, mẹ cậu, chính là bà Hàn á, hình như muốn giải trừ quan hệ với Hàn Hi Văn.

Cô cười, “Vẫn ổn.”

Đậu Đậu đã được mẹ Lục giao cho bà Vương, giờ đang chơi ở nhà họ Vương.

Vừa quay lại, chỉ thấy một chiếc xe máy phóng tới, cô không kịp tránh, bị xe máy tông ngã xuống đất.

Lúc lên xe rồi cầm di động ra anh mới nhìn thấy trên màn hình toàn là cuộc gọi nhỡ của mẹ Lục.

Giờ đã nhớ ra rồi, lại còn nghi ngờ có liên quan đến Hàn Hi Văn, tất nhiên mẹ sẽ không giấu giếm nữa nên đã kể hết những chuyện từng xảy ra.

Dù sao bà cũng già rồi, trong bệnh viện có nhiều thủ tục cần dùng tới di động, bà lại không rành lắm, cô thì bị rạn xương nên không thể cử động, có rất nhiều việc phải giao cho người trẻ làm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77: 77: Băng Nhi Bị Xe Máy Tông