0
Đi vào trong phòng bệnh của cha Musashi thì Sena thấy được một người đàn ông chừng năm mươi tuổi với mái tóc hoa râm đang nằm ngủ trên giường và phát ra tiếng thở nặng nề.
Sena kiểm tra không có ai ở gần thì bắt đầu triệu hồi Kayle để tiến hành chữa trị cho cha của Musashi.
Việc chữa trị lần này đơn giản hơn nhiều so với lúc Sena chữa cho Nagi.
Cha của Musashi mặc dù bị bệnh nhưng các bộ phận bên trong vẫn còn nguyên vẹn không hề bị dập nát giống như Nagi nên quá trình hồi phục cũng nhanh hơn.
Chỉ mất vài giây thì sắc mặt của cha Musashi đã tốt hơn nhiều, hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nhờ vào việc căn bệnh giày vò suốt một năm nay đã biến mất nên cha của Musashi như trút được một gánh nặng. Thân thể trở nên thoải mái khiến ông ấy chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhìn thấy vậy thì Sena mới từ trong ba lô lấy ra một giỏ hoa quả mình chuẩn bị sẵn với tấm thiệp ở bên trên rồi rời khỏi phòng.
Đến gần tối Musashi từ công trường xây dựng trở về thì đi thẳng tới bệnh viện.
Khi tới nơi Musashi nhìn thấy y tá trưởng của khoa từ trong phòng cha mình đi ra.
-Ồ Gen-chan, cháu lại tới rồi à? Cha cháu vẫn còn đang ngủ.
Musashi nghe y tá trưởng Oka nói vậy thì hỏi:
-Cha cháu đã ngủ lâu chưa?
Oka đáp:
-Cha cháu đã ngủ từ chiều rồi, đây là lần đầu cô thấy cha cháu ngủ say như vậy đấy. Đây là dấu hiệu khá tốt cho thấy ông ấy đang dần hồi phục.
Nghe Oka nói thế thì Musashi cảm thấy nhẹ lòng. Cậu ta phải bỏ học và gánh vác công ty xây dựng chính là để cha mình có thể yên tâm dưỡng bệnh.
-Đúng rồi lúc chiều cô có thấy một cậu học sinh mặc đồng phục trường Deimon của cháu tới thăm cha cháu đấy. Cậu ấy có để lại một giỏ quà ở trong phòng.
-Kurita?
Người đầu tiên Musashi nghĩ đến là Kurita.
-Anh bạn to béo đó sao? Không phải đâu, là một cậu bé khá cao và gầy.
Là Hiruma?
Musashi vừa nghĩ đến Hiruma thì lập tức lắc đầu.
Hiruma mà sẽ mang quà đến tặng người khác?
Musashi cảm thấy tò mò đi vào trong phòng.
Khi tới bên cạnh giường cha mình thì Musashi cũng thấy được bên trên giỏ hoa quả mà Sena để lại có một tấm thiệp.
Musashi cầm lấy tấm thiệp mở ra đọc thì chỉ thấy bên trong viết.
"Musashi-senpai, mọi người trong câu lạc bộ rất mong anh có thể quay trở về để chúng ta có thể cùng nhau tới Christmas Bowl"
Trong câu lạc bộ bóng bầu dục người biết về chuyện của cha Musashi chỉ có vài người. Trong đó Hiruma, Kurita và cả Mamori đều bằng tuổi nên sẽ không gọi Musashi là senpai.
Lúc này Musashi mới nhớ tới Sena.
-Là cậu ta…
Musashi cầm tấm thiệp trong tay quay sang nhìn cha mình nằm trên giường. Đôi mắt của Musashi nhắm chặt lại mà thầm nói:
-Thật xin lỗi Sena, tôi không thể buông bỏ trách nhiệm với cha của mình và với mọi người trong công ty được…
Lúc này cha của Musashi ở trên giường dần mở mắt ra.
……
Từ sau hôm tới chữa bệnh cho cha của Musashi thì Sena cũng không tiếp tục tới thị trấn Jouka nữa.
Hiruma bắt đầu tăng cường việc luyện tập cho dàn line. Trong trận đấu vừa rồi dàn line của bọn họ đã quá lép vế trước Taiyou.
Đặc biệt là khi bài báo viết về trận đấu giữa Deimon và Taiyou được xuất bản thì bên trong có những lời chê bai với màn thể hiện của Kuroki và Toganou.
Juumonji đọc được bài báo này thì tức điên lên khi hai người bạn thân của mình bị coi thường. Thế là Juumonji càng thêm quyết tâm để tiến hành luyện tập, kéo theo Kuroki và Toganou cũng hăng hái hơn.
Thời gian này Sena cũng không phải chỉ có tập luyện bóng bầu dục mà thôi. Vào buổi tối hắn vẫn dành thời gian cho cá nhân.
Tháng sáu là tháng mở đầu cho mùa lễ hội, khắp nơi đều mang theo không khí náo nhiệt. Vào giữa tháng sáu thì tại khu phố mà Sena ở cùng với một vài khu phố xung quanh có cùng nhau tổ chức lễ hội.
Sena sau khi từ trường trở về thì tắm rửa sạch sẽ và cùng các cô gái đi tham dự lễ hội.
Đối với mấy người Dorothy thì đây là lần đầu tiên họ được dự lễ hội của Nhật Bản nên ai nấy cũng đều tỏ ra hào hứng vô cùng.
Mỗi người mặc lên mình một bộ yukata thật đẹp và bắt đầu dạo quanh lễ hội.
-Sena! Đoán xem ai đây nào?
Sena đang cùng Lala và Riko đứng trước cửa hàng mặt nạ thì bỗng nhiên có tiếng gọi vang lên từ phía sau.
Sena quay lại nhìn thấy có hai thiếu nữ vóc người nhỏ nhắn đang đeo hai chiếc mặt nạ thỏ giống hệt nhau.
Khi cả hai tháo mặt nạ xuống thì Sena mới nhận ra đây là Koyuki và Snow.
Lúc này hai cô bé liếc nhìn nhau một cái rồi đồng thanh nói:
-Cậu thử đoán xem tớ là Koyuki hay là Snow?
Koyuki và Snow lúc này ngoại trừ bộ yukata trên người thì có ngoại hình giống hệt nhau. Cả hai như là chị em sinh đôi, khi Snow đã tháo chiếc nơ mình hay đeo xuống thì khó mà phân biệt nổi người nào.
-Cậu là Koyuki còn cậu là Snow phải không?
Nhưng điều này không làm khó được Sena. Hắn ngay lập tức đoán được thân phận của hai người.
-Làm sao cậu đoán được hay vậy? Tớ đã mượn mẹ Diana Arm có thể che giấu ma lực rồi? Ngay cả Dorothy-san cũng không thể phân biệt nổi kia mà!
Snow vì tránh Sena có thể cảm nhận được sóng ma lực nên đã dùng Arm để che giấu. Nhưng mà cô bé không biết rằng hắn có thể nhìn được tên của cả hai khi quan sát độ thân mật.
-Tớ làm sao có thể nhầm lẫn hai cậu với nhau được. Dù vẻ ngoài giống hệt nhau nhưng trong lòng tớ Koyuki và Snow đều rất đặc biệt.
Sena dùng lời ngon ngọt nói với Koyuki và Snow khiến cho hai cô bé hạnh phúc dâng trào.
Độ thân mật của Koyuki và Snow lúc này đã cùng lúc tăng lên tới 110.
Sau khi biết được độ thân mật đạt tới 200 thì sẽ lại nhận được quà thì Sena cũng không bỏ quên những cô gái đã có độ thân mật cao hơn 100.
Sau khi gặp gỡ Koyuki và Snow thì Sena còn tiếp tục dạo quanh lễ hội.
Trời cũng dần chuyển về tối. Không khí lễ hội xung quanh vẫn còn rất náo nhiệt. Mấy người Dorothy bây giờ đang tự mình đi khám phá lễ hội còn Sena lúc này đang đi cùng Mamori.
Không giống với đám Dorothy lần đầu tham gia lễ hội thì Mamori sinh ra và lớn lên tại Nhật Bản nên đã tham dự rất nhiều lễ hội. Cô ấy cũng không tỏ ra phấn khích giống như bọn họ.
-Sena, em đã mệt chưa?
Mẫu tính của Mamori lại xuất hiện. Mặc dù hiện tại biết Sena đã mạnh mẽ hơn rất nhiều nhưng Mamori vẫn không ngừng quan tâm chăm sóc hắn.
-Em đã phải luyện tập cả ngày thì chắc là mệt lắm rồi mà chị còn bắt em phải đi dạo quanh lễ hội lâu như vậy.
Sena cười đáp:
-Không sao đâu, chỉ cần đi cùng Mamori thì em không thấy mệt chút nào.
Sena vừa nói xong thì Mamori lại nắm lấy tay hắn mà hơi cúi đầu nói:
-Ở đây rất gần nhà chị, hay chúng ta qua đó nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi tiếp?
Sena đang lơ đãng nghe thấy câu nói này của Mamori thì bỗng nhiên mở lớn hai mắt quay sang nhìn cô ấy.
Sena cũng không phải là tên thiếu niên ngây thơ, hắn sao lại không nhận ra tín hiệu mà Mamori đang phát ra. Chỉ là việc Mamori chủ động như vậy khiến cho Sena cảm thấy bất ngờ mà thôi.
-Được chứ, chúng ta hãy đi thôi.
Sena vội đáp, hắn nhanh chóng cùng Mamori rời khỏi lễ hội trước khi bị những cô gái khác bắt gặp.
Nếu là có mặt những người khác thì Mamori chắc chắn sẽ không đủ to gan để tiến tới với Sena.
Sena cùng Mamori đi tới trước của nhà Anezaki thì cô ấy liền mở cửa cho Sena vào.
-Mami-san không có ở nhà sao?
Sena mập mờ hỏi Mamori.
-Mẹ của chị có đồng ý giúp một người bạn nấu nướng cho một quầy bán đồ ăn trong lễ hội, chắc là sẽ về muộn.
Mamori nói xong thì càng thêm xấu hổ. Sena biết mình phải chủ động lên tiếng.
-Mamori, em hơi mỏi chân, chúng ta có thể lên phòng chỉ nghỉ ngơi một chút không?
Mamori không đáp lại mà chỉ khẽ gật đầu. Sau đó cô ấy để mặc cho Sena nắm tay mình và cả hai cùng lên phòng của Mamori ở trên gác.
Sena kéo Mamori cùng nhau ngồi lên giường của cô ấy. Mamori lúc này có chút chưa sẵn sàng vội nói:
-Em có thấy nóng không để chị đi lấy chút nước uống.
Mamori định đứng dậy thì Sena bỗng kéo cô lại. Hắn biết nếu mình để cho Mamori đi ra khỏi phòng thì cơ hội hiếm có lần này sẽ biến mất.
Sena kéo Mamori ngã xuống giường rồi mới chống hai tay cúi đầu nhìn cô.
-Sena…
Mamori nhìn thấy Sena bắt đầu hạ thấp thân thể thì toàn thân nóng lên như phát sốt, hơi thở dồn dập.
Sena cúi xuống hôn lên môi Mamori còn bàn tay bắt đầu trượt xuống và cởi chiếc đai lưng trên bộ yukata của Mamori.
Chỉ chốc lát sau cả Sena và Mamori đã trần trụi đối mặt với nhau. Tối ngày hôm nay Sena đã thành công lấy đi trinh tiết của cô.
……
Chương 84.5 sẽ được đăng trên nhóm tác giả Katsuragi Keima
-------☆☆☆☆-------