Tổng Tài, Anh Thật Lưu Manh
Di Hoàn Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: H(1)
Rất nhanh, Nhất Đằng đã tách hai chân cô ra mà chen vào giữa làm cô xấu hổ.
Đẹp cái đầu hắn, Tô Tịch bây giờ đã đ*ng t*nh, trong mắt ẩn chứa hơi nước mơ mơ màng màng, đôi môi quyến rũ khẽ mở như mời gọi, b** ng*c trắng nõn theo nhịp thở của cô mà lên xuống nhịp nhàng.
Hắn cắm cúi l**m m*t càng điên cuồng hơn, lưỡi chạy dọc xuống cần cổ trắng nõn của cô mà tham lam làm chỗ đó đỏ một mảnh, im hẳn màu đỏ theo từng dấu hôn của hắn.
( không được, ta muốn đi truyền dịch ngay bây giờ)
Tô Tịch bị Nhất Đằng ôm lên giường, kế đó hắn cũng nằm đè lên người cô, xung quanh bỗng nhiên động lại, bây giờ trong đầu cô không còn cảm giác gì nữa mà nhìn hắn tim đập thình thịch.
"không thả"
"Ừm...ah..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhất Đằng cười gian, không biết làm sao mà mặt hắn lại đỏ bừng, như đang kìm nén một cái gì đó.
Cô lại không chịu nằm im mà bắt đầu vặn vẹo, bỗng dưng, đùi cô chạm đến thứ gì đó cứng ngắc. Với trình độ đọc tiểu thuyết sắc lão luyện, mặc dù chưa bao giờ làm thì cô cũng biết mình vừa chạm phải thứ gì.
Nhưng vừa mới nhấc tay lên thì đã bị Nhất Đằng cản lại:"đừng che, nó rất đẹp".
Cô đâu phải con nít nghe theo lời dụ dỗ của hắn:" không cần, hahaha".
__________________18 +__________________
Tô Tịch thấy không đả động được hắn, thôi được rồi, hắn muốn nhìn thì nhìn đi.
Tô Tịch không còn phân định rõ phương hướng nào nữa, chỉ biết cong người, tay ôm đầu Nhất Đằng mà thở than, tai nghe tiếng thở nặng nề của hắn.
trong mắt hắn toàn ý cười, Cô không biết phải làm thế nào, vừa ngượng ngùng vừa quẩn bách trừng mắt nhìn hắn.
Không biết từ lúc nào Nhất Đằng Đã cởi xong hàng cúc áo trên người cô, hắn dùng tay nhấc cô lên, tiện tay vứt chiếc áo trắng và chiếc váy ngắn sang một bên, lúc này, trên người cô chỉ còn lại bộ nội y.
"Anh mau thả em ra " Tô Tịch cố hết sức vùng vẫy, không phải vì Nhất Đằng ôm cô mà bởi vì hắn làm cô thật nhột quá.
Nhất Đằng ngẩng đầu, nhìn cô:" bảo bối của anh làm sao mà bẩn được chứ". Dứt lời, hắn lại cúi xuống tiếp tục công việc còn dang dở.
Nhất Đằng thấy Tô Tịch phản ứng như vậy thì nhíu mày:" không thả " (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô không thể nhìn thêm được nữa đành vờ nhắm mắt giả c·h·ế·t, sức nặng trên người bỗng giảm đi, Tô Tịch nghĩ chắc hẳn hắn đã bỏ qua, cô chưa kịp tiếc nuối thì bỗng nhiên phía dưới lại cảm nhận được một hơi thở nóng hổi phả vào nơi đó của mình làm cô sợ hãi mở mắt.
"khát sao?" chắc vì động tác của cô quá lớn, gây ra tiếng động nên hắn dễ dàng nghe được.
Hắn nhanh chóng tìm đôi môi đỏ mọng của cô mà l**m láp, nuốt lấy hết bao nhiêu tiếng rên từ trong miệng cô phát ra.
Tô Tịch khi nhìn nghiêng qua lại phát hiện ra xương quai xanh của Nhất Đằng gợi cảm làm cho nuốt nước miếng, quả báo, đây là quả báo của cô khi rảnh rỗi mà đọc tiểu thuyết siêu sắc.
"Hay a, không phải là người ta không muốn nhưng mà......mà.....anh làm em nhột quá ha ha" Nghe Tô Tịch giải thích, Nhất Đằng tỉnh hẳn ra, không phải là cô không thích hắn nhưng vì cô rất sợ nhột.
" thật đẹp" hắn cảm thán, nhìn cô mê mẩn như chưa giờ nhìn thấy báu vật nào đẹp nhất trên đời vậy.
Nhất Đằng nghe cô r*n r*, hắn không chịu nổi nữa cho nên vội giật tung áo ngực, hai b** ng*c trắng nõn của Tô Tịch bỗng bị bày ra trước không khí, làm cho cô xấu hổ dùng tay che ngực lại.
Không kìm được, cô mở miệng th* d*c:" ah....ưm"
" Đằng, đừng nhìn mà" giọng điệu hết sức vang xin.
Hình như tim Hắn cũng đập rất nhanh, khoảng cách gần làm cho cô thấy rõ từng lỗ chân lông vô cùng nhỏ của hắn, da mặt của hắn còn mịn màng hơn da của cô, làm cho cô nhìn mà muốn sôi gan, thật muốn đưa tay cào cho vài đường.
________________________________________ (đọc tại Qidian-VP.com)
Không bao lâu sao, vật che đậy cuối cùng cũng bị cởi ra, Tô Tịch bây giờ trần như nhộng, da thịt trắng noãn mịn màng như muốn phát sáng, xấu hổ muốn khép chân.
Chương 17: H(1)
"nóng?" Hắn cười một cách tự nhiên. "đúng rồi, đúng rồi, hình như chỗ này quá nóng" cô cũng gật đầu phụ họa.
Nghe Tô Tịch cầu xin, giọng của Nhất Đằng hơi run run:" em không muốn sao" chắc là cô không muốn rồi, nếu cô không muốn, hắn cũng không ép cô. Giọng nói của hắn có vài phần cô đơn buồn bã hỏi lại cô.
"Tô Tịch của anh là đẹp nhất, da trắng mịn, ngực cầm rất vừa tay, còn..." nghe hắn bình phẩm, cô không còn can đảm nào mà nghe hắn nói tiếp nữa nên lấy tay bịt miệng hắn lại, cấm cho hắn lại phát ngôn lung tung. Nhưng khi bịt miệng hắn, cô cảm giác được lưỡi hắn đang l**m l**m lòng bàn tay của cô, làm cô run người một cái.
Hắn không bị khí thế của cô ép buộc mà còn vô sỉ kéo tay cô xuống, có trời mới biết, hắn đã chờ giây phút này rất lâu rồi, bây giờ đã đến miệng nên không có chuyện hắn bỏ qua cho cô đâu.
" mau thả ra" không thì cô sẽ bị nhột c·h·ế·t mất.
"Đằng...nhột....ah..huh....quá"
Cô lúng túng né tránh:" anh làm việc đi, Em đi đây, ha ha, không cần tiễn" cô đánh trống lảng, vừa định đẩy hắn ra mà ngồi dậy thì hắn đã giữ cô lại, ép chặt vào người hắn, vành tai bỗng có cảm giác bị ướt, còn hơi nong nóng, hắn đang l**m tai cô, Nhất Đằng còn cắn cắn làm cho mặt cô bỗng chốc đỏ gây, vội vã rụt đầu lại, mặt cô có thể đem ấm tới mà đun nước được rồi.
Mắt Nhất Đằng nhìn cô như muốn phát ra lửa, cúi người hôn mạnh lên trên b** ng*c tròn trịa căng mọng của Tô Tịch.
Tô Tịch lúc này cực kỳ xấu hổ mà dịch người ra phía sau, nhưng Nhất Đằng lại nhanh hơn cô, hắn đã dùng tay khóa chặt chân cô lại không cho lùi Bước.
Cảm nhận được chiếc lưỡi ấm nóng của hắn đảo qua làm cho Tô Tịch thoải mái cong người thở ra 1 tiếng.
Nhưng một giây kế tiếp, cô cứng người, từng dòng điện chạy tới tấp dội thẳng vào người cô, hắn đang l**m nơi nào vậy trời.
Từ nhỏ tới giờ, đây là lần đầu tiên của tiếp xúc thân mật như vậy, cảm xúc xa lạ làm cho cô vừa sợ, vừa lo mà cũng vừa thoải mái.
Tô Tịch lần đầu tiên nếm trải thân mật thì cả người mềm nhũn mặc cho Nhất Đằng muốn làm gì thì làm, cơ thể không còn nghe theo cô nữa rồi.
Năn nỉ mãi lại không lay động được hắn:" bảo bối của anh, anh muốn nhìn"
hắn đang quỳ gối, đầu cúi sát, nhìn chằm chằm vào n** t* m*t của cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Anh có thể thả em ra không, Em sắp nhột c·h·ế·t rồi đây này" cô vừa nói vừa cười. Lúc trước, hắn không ôm cô như bây giờ, vừa ôm lấy cô vừa v**t v*, Nhất Đằng lúc trước rất chính nhân quân tử, nói ôm là chỉ ôm, lúc này, hắn đang ôm cô mà không biết tay hắn lại đang đi chuyển tứ phía trên người cô làm cho ngứa ngáy.
Nhất Đằng thăm dò không bỏ sót bất cứ chỗ nào như đang nâng niu một bảo vật quý giá nhất trên đời.
Cô lại cảm giác như có cái gì đó bò trên người cô, cô là phần tử của những nhóm người rất sợ nhột, vì thế, bật cười, không ngừng cầu xin hắn đừng l**m nữa nhưng lời định nói vừa mới thoát ra khỏi miệng thì lại trở thành tiếng r*n r* làm người ta mất hồn, làm cho Nhất Đằng nóng cả người.
Cuối cùng hắn nhịn không nổi nữa nên hóa sói, cúi đầu l**m m*t một bên ngực của cô, bên còn lại ra sức v**t v*, cầm nắm.
Xung quanh im lặng kinh người, cô chỉ nghe thấy nhịp thở hơi dồn dập của hắn, nếu nơi đây mà có cây cối, lá mà có rơi xuống thì ắt hẳn cũng có thể nghe rõ. (đọc tại Qidian-VP.com)
" haha, Trời quá nóng thì phải ?"
"thả ra, thả ra đi, làm ơn thả ra"
Xấu hổ trong khắc ấy không biết bay đi đâu mất, cảm xúc thoải mái chạy dọc sống lưng làm cho Tô Tịch cảm thấy không đủ mà nhấc mông, tay bấu chặt lấy tóc Nhất Đằng.
Hắn cười gian manh:" Vậy thì cởi áo ra sẽ hết nóng".
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.