Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12


Chủ nhân của anh ta mất kiểm soát, đây là lần đầu tiên Duy Đức nhìn thấy điều đó, và tất cả đều là vì một cô gái bướng bỉnh không chịu nhận thua.

Ý của anh là tôi bắt nạt cô ấy” Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói, ánh mắt sắc như dao: “Duy Đức, anh đã theo tôi mười mấy năm rồi, ngay cả đạo đức nghề nghiệp của mình cũng quên hết rồi sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vâng.” Duy Đức vội vàng chuẩn bị đồ ăn, không cần biết Câu chủ nói thế nào, Cậu chủ chịu cho cô ấy cơ hội là tốt rồi.

Mặc Tây Quyết nghe vậy, biểu cảm càng trở nên đáng sợ, Duy Đức vội vàng khuyên Ngôn Tiểu Nặc bỏ ánh mắt không chịu khuất phục đó đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mỗi khi anh ta nhớ đến ánh mắt đầy sự bướng bỉnh và thờ ơ của cô, trong mắt cô anh giống như một con quý

Nhưng mà cô thà ngủ trên sàn nhà, chứ không chịu mở miệng nhận sai. Trong đầu của Mặc Tây Quyết chất đầy hình ảnh cô đang nhắm mắt, dáng vẻ yếu đuối, đuổi thể nào cũng không đi, trong lòng càng giống móng vuốt của một con mèo đang cho loạn, làm cho anh ta càng thêm hoảng loạn, lo lắng bất an.

Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc dài buông lả tả, làn da xanh xao vị thiểu nước và thức ăn, trong mắt lấp lánh nước mắt, hiện lên sự trống rỗng và tuyệt vọng.

“Không thể thuyết phục” Khuôn mặt xinh đẹp của Ngôn Tiểu Nặc nghiêng sang một bên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô liền đứng dậy, nhìn thấy đó là Mặc Tây Quyết, đằng sau còn có Duy Đức đi cùng, trên tay Duy Đức có cầm đồ ăn đến.

“Cô gái đáng c·h·ế·t!” Mặc Tây Quyết tức giận gạt tất cả đồ đạc, gốm sứ đắt tiền rơi xuống đất, đi thẳng một mạnh vô số đồ đạc đã bị anh ta phả hủy, Duy Đức tính nhẩm một lúc, những thứ đồ vật đã bị hỏng có thể đáng giá bằng một căn biệt thự nhỏ.

Mặc Tây Quyết tức giận đi đi lại lại, cuối cùng vẫn cầm lấy chiếc máy tính bảng, trong đó hiện rõ tình hình của tầng sau nhà, ở đó có cô gái đang bị nhốt.

“Anh mang chút đồ ăn đến nơi giam cô ấy, hỏi cô ấy có chịu nhận sai không?” Mặc Tây Quyết lạnh lùng ra lệnh.

Duy Đức hết lòng thuyết phục Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, cô chỉ cần nhận sai với cậu chủ một câu, cậu chủ có thể lập tức thả cô ra”

Người giúp việc vội vã cúi đầu: “Vâng, cậu chủ” Sau đó biến mất không một dấu vết.

Duy Đức bị sốc, vội vàng cúi mặt, “Cậu chủ, Duy Đức không dám” Mặc Tây Quyết nhìn Duy Đức với ánh mắt lạnh lùng, ngay lúc này tiếng chuông điện thoại reo, anh ta cầm điện thoại lên xem, đưa điện thoại cho Duy Đức với vẻ khó chịu. Quản gia Duy Đức nghe điện thoại: “Cuộc họp buổi chiều.”

Mặc Tây Quyết ngồi trong phòng giám sát, thông qua màn hình camera nhìn thấy mọi hành động của cô.

“Anh muốn nói gì?” Mặc Tây Quyết lạnh lùng nhìn Duy Đức.

“Vâng.” Vệ sĩ ở tầng sau thấy Mặc Tây Quyết đi đến liền vội vàng mở cửa “Cạch.” Tiếng mở cửa làm cho Ngôn Tiểu Nặc tỉnh giấc.

Bao nhiêu năm rồi không có cảm giác như vậy? Trái tim đã bị anh ta rèn luyện cũng như sắt từ lâu rồi, nhưng sau khi gặp cô thì lại có cảm giác vui buồn như này.

Duy Đức đem đồ ăn đã chuẩn bị xong đi, Mặc Tây Quyết hét lên “Anh đi cùng tôi.”

chỉ sợ lòng tự tôn của cô bị chà đạp đến nỗi một chút cũng không còn.

Mặc Tây Quyết quả tức giận, chỉ vào Ngôn Tiểu Nặc hét lên: “Duy Đức đem cô ta vứt ra tầng sau nhà!”

Mặc Tây Quyết, thực sự muốn hành hạ cô đến c·h·ế·t?

Khuất phục? Nhận sai? Lòng tự tôn của cô không cho phép cô làm như vậy,

Chương 12 (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không ăn!” Mặc Tây Quyết đột nhiên thốt lên, anh ta còn đang tức giận đến nỗi đau cả dạ dày, vậy mà còn dám nhắc chuyện ăn với anh ta?

Mặc Tây Quyết ném điều khiển từ xa, trong lòng hỗn loạn không yên, anh chỉ muốn dọa cô, xem cô có đỡ bướng bỉnh hơn không, chỉ cần cô nói một câu “Sai rồi”, thì anh lập tức thả cô ra.

Ngôn Tiểu Nặc cắn môi hỏi: “Cậu Mặc đến đây có phải là muốn xem tôi c·h·ế·t như thế nào không?”

Một giọt nước mắt trong veo, rơi từ khuôn mặt nhợt nhạt của cô, và nhỏ giọt trên sàn nhà.

Không tìm được đường thoát ra, cô chỉ có thể bình tĩnh lại để giữ sức lực, như vậy mới có thể giúp cô chịu được lâu hơn trong tình trạng không có đồ ăn thức uống gì.

Quản gia Duy Đức nhìn thấy như vậy thở dài, rồi nhẹ nhàng thuyết phục Mặc Tây Quyết: “Cậu chủ, chân của cô Ngôn vẫn còn bị thương”

“Cậu chủ, cô Ngôn là người phụ nữ yếu đuối …” Duy Đức suy nghĩ hay là mở miệng cầu xin.

“Quản gia Duy Đức, bữa trưa bây giờ có mang lên không..” người giúp việc hỏi rất kỹ.

“Cậu chủ, cậu có điều gì dặn dò?” Duy Đức vội vàng trả lời, lẽ nào cậu chủ đã đối ý muốn thả cô Ngôn ra? Như vậy thì tốt quá rồi.

Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt: “Tôi không sai.”

Nét mặt của Mặc Tây Quyết tái mét, anh ta cứ đi đi lại lại trong phòng vì tức giận, anh ta luôn biết cách kìm nén cảm xúc, nhưng từ khi gặp cô gái này anh ta đã hoàn toàn mất kiểm soát.

“Duy Đức!” Mặc Tây Quyết hét to.

“Cô chửi đi, tôi sẽ bắt cô phải trả giá cho những lời cô vừa nói!” Anh mắt của Mặc Tây Quyết giống như một con dao, anh ta giữ cô thật chặt.

Quản gia Duy Đức đứng ở đó nghe cậu chủ đang tức giận, chỉ thở dài. Mặc dù rất lo lắng, nhưng không dám mở miệng…

Duy Đức giữ chặt cô, miệng lắp bắp: “Cậu chủ..”

“Cử một người quản lý đi! Việc này mà cũng phải hỏi tôi sao?” Mặc Tây Quyết tức giận quát: “Một đám ăn hại, mau thu dọn đồ đạc cút khỏi tập đoàn!”

Cô nằm xuống sàn nhà, ôm mình thật chặt khi ngủ, ánh đèn chiếu xuống, mặt Cô vô cùng xanh xao, lông mi dài cứ run run.

“Vứt cô ta ra sau, tự sinh tự diệt!” Mặc Tây Quyết nói một câu như vậy rồi nhấc chân đi, cánh cửa bị sập kêu vang trời.

Cô không thể c·h·ế·t, nếu như Cô c·h·ế·t đi, bà ngoại không biết sẽ buồn đến thế nào. Cô phải sống! Cô CỐ gắng tìm một nơi có thể thoát ra, ngay lập tức cô đã lần sờ hết bốn

Ngôn Tiểu Nặc bị một vệ sĩ kéo xuống tầng sau. Cô ngồi sập xuống sàn, mới phát hiện đây là một tòa nhà trống không, ngoài đèn ra thì trong nhà không có gì khác, ngay cả một thứ đồ gia dụng cũng không có.

bức tường, nhưng mà ở đây ngay cả cửa chính và cửa sổ đều được đóng rất chặt chẽ, một lỗ hổng nhỏ cũng không có.

Ngôn Tiểu Nặc tức giận đến nỗi nước mắt cô tuôn trào: Đồ khốn Mặc Tây Quyết! Anh đối xử với một người phụ nữ như vậy à, thật hèn hạ! Anh không phải đàn ông!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nếu như cô đã giỏi như vậy, thế thì tôi đành phải xem, cô rốt cục có thể sống sót được không” Mặc Tây Quyết quăng ra một câu lạnh lùng rồi quay mặt bước đi.

Duy Đức nhìn Ngôn Tiểu Nặc thở dài, rồi cũng rời đi. Cánh cửa một lần nữa bị đóng lại. Ngôn Tiểu Nặc biết lần này thì có c·h·ế·t chắc rồi, mắt cô cay xè vì nước mắt cứ thế tuôn rơi, cô dặn lòng không được khóc, cho dù có phải c·h·ế·t thì cũng phải c·h·ế·t trong sự tôn nghiêm.

Mặc dù tức giận, nhưng anh ta vẫn muốn xem tình trạng bây giờ của cô gái.

Mặc Tây Quyết cảm thấy trái tim mình như bị thất lại, quặn lên từng cơn đau đến nỗi anh ta cảm thấy khó thở.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12