Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52
“Cô Tiểu Toàn là cô gái đẹp nhất mà chúng tôi từng gặp.”
“Ừm, sức khoẻ em đỡ chưa?”
“Cô cũng đừng buồn quá, cùng lắm thì tôi phát huy khả năng viết của tôi, ghi chép lại hết là được chứ gì?” Phó Cảnh Dao dùng tất cả khả năng của mình để an ủi Ngôn Tiểu Nặc.
“Em khoẻ rồi, tối hôm đó điện thoại của em bị sập nguồn, vì vậy mà quên mất gửi tin nhắn cho anh.”
“Sao vậy? Tại sao lại như vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc vội vã nói: “Có cách gì vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc thở dài: “Em quên mất.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tìm Lục học trưởng giúp đỡ!” Phó Cảnh Dao nói, “Lần trước việc lớn như vậy anh ấy còn giúp được cô, lần này chắc sẽ có cách thôi!”
Tại sao mỗi lần cô muốn tìm anh thì anh lại đang ở bên cạnh người khác… Ngôn Tiểu Nặc rất do dự không biết có nên gọi điện cho anh không.
“Bút ghi âm tuyệt đối không được mang vào.” Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu nói, những buổi thuyết giảng đặc biệt như này cấm không được mang bất kỳ thiết bị điện tử nào.
“Uyển Cừ” Lục học trưởng có cách gì không?” Phó Cảnh Dao thấy cô tắt điện thoại rồi vội vàng hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, không buồn đối phó lại với sự giận dỗi của anh.
“Em đâu có không làm gì mà cũng ngất?” Ngôn Tiểu Nặc tự biện minh cho mình, ai mà biết được đợt đến tháng lần này làm em bị ngất chứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đây…để anh nghĩ cách xem sao,” Ngôn Tiểu Nặc hít thở dài một hơi nặng nề, trên mặt tràn đầy thất vọng.
Ngôn Tiểu Nặc ấn vào nút nghe, “Lục học trưởng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần trước là Mặc Tây Quyết giúp cô giải quyết vấn đề, chỉ sợ ngay cả Lục học trưởng vẫn nghĩ là do ba anh giúp đỡ.
Gương mặt nhỏ của Ngôn Tiểu Nặc đỏ lên, yếu ớt trả lời: “Không phải em cố ý.”
Nhưng bây giờ, ai ai cũng có những cơ hội tốt chỉ có mỗi cô là không. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 52
“Hay là như vậy, tôi bí mật mang vào một cây bút ghi âm, ghi âm lại nội dung của buổi thuyết trình?” Phó Cảnh Dao nghĩ ra chủ ý.
“Điều này mà cũng quên? Em quên mất việc em ngất vào lòng của anh rồi sao?” Mặc Tây Quyết nhìn vào cô, sự tức giận trong đôi mắt đen của anh như thể đốt cháy cô thành hai lỗ.
“Ngôn Uyển Cừ đi ngủ mà cũng không thèm đắp chăn!” giọng của anh vẫn có chút giận dỗi và trách móc.
“Cậu Mặc bây giờ có lẽ đang cùng cô Tiểu Toàn dùng cơm trưa.”
Ngôn Tiểu Nặc ngượng cười. Cô quay trở lại cố gắng miễn cưỡng học hết buổi học, trở về đến biệt thự, vứt túi xách lên giường bất lực nằm xuống.
Lúc này, điện thoại của Lục Đình gọi tới.
Mặc Tây Quyết tiếp tục nói cô: “Thể chất đã kém như vậy, không làm gì mà cũng ngất được.”
Tâm trạng của Ngôn Tiểu Nặc xám xịt lại, cô không bật đèn phòng lên, ánh đèn rất mờ nhạt, cô chỉ thấy con đường phía trước giống như ánh đèn trong căn phòng này vậy, một màu u ám. Cô không cử động gì cả rồi không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Biểu cảm của em là có ý gì?” Giọng điệu giận dữ của ai đó lại tăng lên gấp mấy lần.
“Không sao đâu, sức khoẻ em không sao là tốt rồi, sáng mai 8 giờ có buổi thuyết giảng của cô Toàn Cơ, nhớ là nhất định phải tới xem nhé, lần này là cơ hội tốt để nâng cao chuyên ngành của em, hơn nữa giờ em đang tham gia cuộc thi thiết kế thời trang.”
“Đã xem lại máy ghi hình chưa?”
“Xem rồi, nhưng không có ai động vào cả.”
“Là thật đấy.”
Việc thẻ tham dự cứ như vậy kết thúc trong vô vọng, ngày mai cả trường đều được tham gia nghe cô Hoàn Cơ thuyết giảng, hơn nữa lại có cơ hội hỏi đáp ngay tại hiện trường, cô vốn dĩ nghĩ tác phẩm của mình nếu như được cô Hoàn Cơ giải đáp, thì việc dành giải nhất trong cuộc thi cũng không khó.
Trong cơn mơ hồ, cô có cảm giác như mình bị ôm lại vậy, cô mở mắt ra thì đó là Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Phó Cảnh Dao lắc đầu.
“Lục học trưởng, em…thẻ tham dự của em không thấy đâu cả.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
