Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tổng Tài Cuồng Vợ

Thập Thất Mạch

Chương 312: Sự chờ đợi cuối cùng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 312: Sự chờ đợi cuối cùng


Giản Minh kinh ngạc: “Tòa Cơ, cô thật sự quyết định bỏ đứa bé này sao? Cô phải nghĩ thật kỹ đó.”

Ngôn Tiểu Nặc bịt miệng, cố gắng ngăn nước mắt rơi xuống.

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc: “Phó Cảnh Thâm, sao anh lại đến đây?”

cho cô ấy thật tốt, sẽ khiến cô ấy nhanh chóng hồi phục.”

Mặc Tây Quyết nhìn chằm chằm cô ấy một lúc, rồi mới thấp giọng nói: “Anh sợ em hối hận.”

Mặc Tây Quyết kéo Ngôn Tiểu Nặc ra sau lưng mình, anh chặn Phó Cảnh Thâm lại, thấp giọng nói: “A Thâm, Tiểu Toàn đã vào phòng phẫu thuật rồi.”

Giản Minh đỡ vai Ngôn Tiểu Nặc, vỗ nhẹ lên người cô, biểu cảm của cô ta rất phức tạp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cơ thể của Mặc Tây Quyết thắng cứng và trên gương mặt không có một chút biểu cảm nào.

Qua một lúc, đèn của phòng phẫu thuật ngừng sáng.

Phó Cảnh Thâm lập tức vào phòng thay quần áo, rồi tiến vào phòng phẫu thuật.

Trong lòng của Ngôn Tiểu Nặc đau đớn, cô nhìn Mặc Tây Quyết đang đứng ở bên cửa sổ vẫn luôn trầm mặc, trái tim của cô càng đau đớn hơn.

Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Huống hồ tay của anh ấy bây giờ vẫn chưa khỏi.

Ngôn Tiểu Nặc không biết bản thây mình và Mặc Tây Quyết đã đưa bà chủ Toàn cơ tới viện điều dưỡng Holyland như thế nào.

“Anh hai.” Giọng nói của cô ấy ngoan ngoãn dịu dàng: “Em gây phiền phức cho anh rồi, em xin lỗi.”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc Tây Quyết đứng dậy, anh nhắm mắt lại lạnh nhạt nói: “Anh đưa em tới Holyland, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất, sẽ không để em phải đau đớn.”

Đôi mắt trong veo của Giản Minh hơi mờ đi, cô ta nói: “Tôi bảo anh ấy đi rồi.”

“Mặc Tây Quyết, bà chủ Toàn Cơ sẽ không sao đâu, về sau cô ấy chắc chắn sẽ có con” Ngôn Tiểu Nặc chỉ có thể nghĩ được từng này: “Em sẽ chăm sóc

Chương 312: Sự chờ đợi cuối cùng

“Đừng nói nữa, anh đều hiểu mà.” Mặc Tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc vào lòng: “Đừng tự trách mình nữa, em tự trách mình cũng chính là đang trách anh”

Bà chủ Toàn Cơ gật đầu, vẻ mặt kiên định, không hề có một chút gì là bồng bột: “Tôi nghĩ kỹ lắm rồi, tôi không cần đứa bé này”

Cô bước tới nhẹ nhàng ôm lấy Mặc Tây Quyết.

Không ai chắc chắn rằng sẽ không có ai hoài nghi bà chủ Toàn Cơ mang thai. Mà chuyện này, nhất định phải nhanh chóng giải quyết.

“Tiểu Nặc, không cần phải như thế đâu. Ngay từ lúc đầu tôi đã quyết định không giữ đứa bé này rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời vừa nói xong, Bà chủ Toàn Cơ có chút mệt mỏi bất lực.

Bác sĩ lập tức rời đi.

Nếu như không xảy ra chuyện này thì bà chủ Toàn Cơ sẽ không quyết định nhanh chóng như vậy.

Bà chủ Toàn Cơ thở dài, trong đôi mắt là sự yên tâm: “Cô thông minh hơn tôi.”

Phó Cảnh Thâm sốc khôn tin được.

Bác sĩ mở to mắc ra, sợ hãi nhìn Mặc Tây Quyết.

Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng thu dọn tất cả đồ ở trên bàn lại. Cô thực sự rất lo lắng, ở trên mũi còn có một tầng mồ hôi mỏng.

Phó Cảnh Thâm c** q**n áo phẫu thuật ra, rồi ôm bà chủ Toàn Cơ lên giường bệnh.

Bác sĩ của Holyland rất nhanh đã tới, họ lập tức điều trị cho bà chủ Toàn Cơ.

Mặc Tây Quyết giơ tay vỗ nhẹ vào lưng cô: “Đừng lo lắng, không sao đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng mà loại cảm giác này phải làm như thế nào mới có thể buông xuống được?

Nếu như lại bị trừng phạt một lần nữa, thì cô ấy phải đối mặt với mọi thứ như thế nào?

“Anh cũng là bác sĩ, chắc anh cũng hiểu rõ điều đó.” Mặc Tây Quyết lại nói thêm một câu.

Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, nếu như ngay từ đầu đã quyết định rồi vậy sao bây giờ vẫn chưa làm?

Đưa Giản Minh về nhà trước, rồi Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc mới

Phó Cảnh Thâm nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, hai tay anh ta nắm thành quyền. Nửa ngày sau mới nói: “Tôi muốn vào với cô ấy."

Mặc Tây Quyết vẫy tay lạnh nhạt nói: “Ông về trước đi, có gì thì tôi sẽ liên lạc với ông.”

Phó Cảnh Thâm trừng mắt với Mặc Tây Quyết, đôi tay run rẩy: “Anh, anh tự tay đưa em gái mình vào phòng phẫu thuật sao?”

Một giọng nói giận dữ truyền tới từ hành lang.

Bàn tay của bà chủ Toàn Cơ đặt trên bụng, cô ấy nhẹ giọng nói: “Em sẽ không hối hận, lần này tuyệt đối không”

Ngôn Tiểu Nặc biết, có lẽ đây là giây phút cuối cùng bọn họ ở với nhau.

Ngôn Tiểu Nặc không biết đáp án sẽ như thế nào, và cũng không có ai có thể trả lời cô.

Giản Minh vẫn luôn ở bên cạnh bà chủ Toàn cơ lúc làm kiểm tra. Cuối cùng, tự mình đưa cô ấy vào phòng phẫu thuật.

“Tôi muốn vào tìm cô ấy. Phó Cảnh Thâm đẩy Mặc Tây Quyết ra, muốn bước về phòng phẫu thuật.

Bà chủ Toàn Cơ nhẹ giọng nói:

Cánh cửa đóng lại một lần nữa.

Vẻ mặt của Mặc Tây Quyết cực kỳ bình tĩnh: “Đúng vậy”

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cảnh này, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên đi sự đau khổ và hối tiếc này.

Mặc Tây Quyết mím môi, trong đôi mắt là sự nguy hiểm.

Giản Minh đau lòng nhìn bà chủ Toàn Cơ, bàn tay của cô ta đặt trên mặt của Toàn Cơ, thương tiếc không thôi.

Đôi mắt đen nháy của Mặc Tây Quyết nhìn bà chủ Toàn Cơ, trong đôi mắt là sự phức tạp.

Giản Minh mở cánh cửa phòng bệnh ra.

Mặc Tây Quyết cúi người xuống nắm lấy tay cô ấy, nói: “Nếu như muốn giữ đứa bé này lại, thì em yên tâm đi, anh nhất định sẽ đảm bảo cho em và nhà họ Phó bình an.”

“Là do em không cẩn thận” Ngôn Tiểu Nặc không dám xác định rốt cuộc có ai nhìn thấy những thực phẩm của người mang thai này không. Nhưng mà bây giờ cô đang rất hoảng loạn.

“Ngôn Tiểu Nặc, em chăm sóc tốt bản thân mình là được rồi.” Bàn tay của anh sờ má cô: “Nếu như em cũng xảy ra chuyện gì, chắc anh sẽ điên mất” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc Tây Quyết bước tới trước bàn làm việc. Bóng lưng của anh cao lớn, lạnh lùng bá đạo. Chỉ là một bóng lưng thôi, nhưng lại khiến tất cả nhân viên cúi đầu xuống hết.

Cô không nói ra nổi.

Giản Minh cắn môi, cúi đầu xuống nắm lấy tay bà chủ Toàn Cơ, cô ta lầm bẩm gọi: “Toàn Cơ...

Giản Minh tựa như từng trải qua một nỗi đau đớn. Đôi mắt xinh đẹp mỹ lệ của cô ta giống như một đầm sen bị gió thổi qua, và chỉ còn lại đôi mắt hoang tàn.

Nhân viên trả lời rồi vội vàng đi ra, giống như sợ chỉ cần chậm một bước thôi thì không giữ được lưỡi của mình.

Cô không muốn vì hạnh phúc của mình mà hủy hoại anh hai và Ngôn Tiểu Nặc. Nếu như bố mà biết cô có thai mà anh hai lại giúp cô giấu sinh đứa bé, thì không biết anh hai sẽ có kết cục như thế nào...

“Cô đang có thai cho nên cơ thể rất yếu, phải nghỉ ngơi thật nhiều mới được.” Bác sĩ nói với bà chủ Toàn Cơ.

Bà chủ Toàn Cơ tiều tụy nằm trên ghế sô pha, Giản Minh đang ở bên cạnh chăm sóc cô ấy. Dáng người cao mảnh khảnh của cô ấy cùng vừa khít che hết những thứ đang ở trên bàn.

Bước chân của Phó Cảnh Thâm ngừng lại.

Mặc Tây Quyết nhẹ giọng: “Phòng thay quần áo ở bên cạnh.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mặc Tây Quyết..."

Cô nhẹ giọng nói: “Vậy, vậy anh có dự định gì chưa?”

“Không” Bà chủ Toàn Cơ lập tức ngồi dậy, kiên định lắc đầu: “Anh hai, đừng nói về vấn đề này nữa, có được không?”

Giản Minh vội lỗi Ngôn Tiểu Nặc tới bên cạnh mình và lắc đầu.

Ngôn Tiểu Nặc càng thấy hối hận không thôi: “Bà chủ Toàn Cơ, đều tại tôi, tôi quá bất cẩn rồi.”

Nhưng bà chủ Toàn Cơ lại kéo ống tay áo của bác sĩ, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ, tôi không muốn đứa bé này.”

“Quay trở về làm việc hết đi.” Anh lạnh nhạt mở miệng: “Ai dám mở miệng nói chuyện ngày hôm nay thì đừng trách tôi cắt lưỡi của người đó.”

ít nhất trước khi tin đồn lan ra thì cô và Mặc Tây Quyết cũng đủ thời gian để nghĩ ra một cách vẹn toàn.

“Mặc Tây Toàn.”

Bà chủ Toàn Cơ nắm lấy tay cô ta hỏi: “Anh cả của tôi đâu?”

Đôi mắt của Mặc Tây Quyết nhìn ánh đèn trong phòng phẫu thuật, anh trầm mặc không nói gì.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn tình hình không tốt, liền vội nói: “Phó Cảnh Thâm, chúng tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng mà, nhưng mà...”

Quay trở về xe ai cũng không nói câu nào, trong lòng mọi người đều trầm mặc, khiến mọi người không cách nào mở lời, ai không cũng muốn nói điều gì cả.

Mặc Tây Quyết không bảo vệ sĩ ngăn anh ta lại mà chỉ lạnh nhạt nói: “Bây giờ anh mà vào trong đó thì chỉ có làm phiền cuộc phẫu thuật thôi, tới lúc đó Tiểu Toàn sẽ gặp nguy hiểm.”

Bà chủ Toàn Cơ vẫn ở trong trạng thái mất ý thức, hoặc là, cô ấy cảm nhận được Phó Cảnh Thâm đang đứng ở trước mặt mình cho nên cố tình không mở mắt để đuối diện với anh ta.

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ tới nơi kỳ diệu kia và Adele dịu dàng ấm áp, cô hơi gật đầu: “Đợi khống chế được chuyện này và bà chủ Toàn Cơ hồi phục được như trước thì chuyện này coi như đã qua.”

Trên hành lang dài rộng, anh ta đẩy bà chủ Toàn Cơ đang hôn mê, từng bước một hướng về phía phòng bệnh. Bình nước truyền lắc lưa theo từng bước chân của anh ta.

Người đẩy giường bệnh của bà chủ Toàn Cơ ra chính là Phó Cảnh Thâm.

Mặc Tây Quyết dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe thấy được: “Anh sẽ đưa con bé tới chỗ của Adele, ở đó rất an toàn, cùng dễ dàng hồi phục nhanh hơn.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 312: Sự chờ đợi cuối cùng