Tổng Tài Giả Ngốc Ai Là Sói
Trịnh Như Quỳnh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: 19: Nhị Thiếu Gia Trở Về
Dù cho mẹ con các người có cùng nhau hợp tác, tôi cũng sẽ không để ai được như ý.
"Vợ hung dữ với anh hả? Hic!"
Nói không chừng, bà ta đã nghi ngờ chuyện mình giả vờ bị ngốc nên mới gọi cậu ta về đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thi Nhi gằn giọng với anh.
Thấy Phó lão gia đứng ở gần đó anh liền có ý muốn tách hai người họ ra.
Lúc này, Hàn Thẩm vẫn chưa hay biết gì về việc Dĩ Văn về nước.
"Im ngay! Anh được nước làm tới hả?"
"Lại theo cái phong cách đó à?"
Thi Nhi lúc này đang cặm cụi làm ở bếp, cô đang chuẩn bị bữa trưa cho cả nhà.
Cô mượn cơ hội trả thù, mỗi một thìa cơm thì cứ to như là một cái bàn tay vậy, làm anh bị nghẹn mấy lần.
"Vợ ơi! Vợ ơi! Anh đói rồi!"
Anh và Thi Nhi đã thống nhất vẫn xem như chuyện cô biết anh giả ngốc chỉ là một giấc mơ, chưa bao giờ xảy ra.
"Hàn Thẩm đã khoẻ chưa?"
Bầu không khí đang yên ắng, thì bên ngoài bỗng có người bước vào.
Dĩ Văn kéo kính răm xuống ngay sóng mũi, hắn giọng.
Nhưng nhìn cách mà chị ấy chăm sóc cho anh hai, mình đâu thấy như vậy?
Ông đứng ở đó, hắn giọng bảo.
Đây là Lục Thi Nhi - chị dâu của mình sao? Mẹ nói chị ấy là người hậu đậu, biếng làm.
Anh như bất lực, ngậm ngùi nhìn những thìa cơm ấy đưa vào cửa miệng của mình rồi nuốt ực xuống.
"Vợ! Anh muốn ăn cơm! Muốn ăn cơm!"
Mỗi lần chọc cô giận là y như rằng khuôn mặt ấy lại đỏ ửng lên rất đáng yêu, nên ai kia cứ khoái chí mà chọc mãi.
Dù Lao Lệ Quyên đang bị nhốt trong phòng, nhưng vẫn phải chuẩn bị đầy đủ ba bữa.
Lão gia cũng rất tinh ý nên đã giao việc mang cơm lại cho Chung Thất làm.
"Con mau dỗ chồng của con đi!"
Chương 19: 19: Nhị Thiếu Gia Trở Về
Một cảm giác nổi da gà khiến cô phải rùng mình một cái, như thể cảm nhận được sự giả trân không hề nhẹ của ai kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một chàng trai mặc đồ theo phong cách năng động, vẫn là cái kiểu xỏ khuyên ấy, tay để lộ hình xăm đang kéo vali.
Thi Nhi trợn tròn mắt, còn chưa kịp giải thích gì thì anh đã khóc oà cả lên.
Thi Nhi bực cả mình, quay sang cầm cái cánh gà chiên trên đĩa thọt vào miệng của anh.
Liếc mắt nhìn thấy bóng dáng của Thi Nhi, cậu ta mới biết hoá ra cô có dung mạo thế này.
Mà anh thì hay ho lắm, thấy cô hậm hực như vậy còn thích thú mà trêu chọc, khóc mãi không chịu dừng.
Cô vừa dọn dẹp gọn gàng lại nhà bếp, vừa thưa.
Phó lão gia vừa mới đi lên cầu thang được vài bậc thì đã nghe anh khóc la om sòm.
"Sao vậy cha? Bình thường con cũng như thế mà?"
"Dạ rồi ạ!"
Phó Dĩ Văn đã trở về rồi? Cậu ta còn về đúng vào lúc này?
Nhìn Hàn Thẩm đang khóc mà hai mắt đắt ý nhướn mày với mình, cô thật chỉ muốn nổi cơn thịnh nộ, một dép là bay ra ngoài.
"Chào chị dâu ạ!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng sau khi biết anh đây là đang giả ngốc thì khác hoàn toàn.
Nghe nói Phó Dĩ Văn định khoảng một năm nữa mới quay về.
Giọng nói này vừa vang lên, ánh mắt của Hàn Thẩm lẫn khuôn mặt anh lập tức từ kinh ngạc chuyển sang tối sầm.
Nhưng bây giờ, lại đột ngột trở về đây như vậy, có lẽ Lao Lệ Quyên đã có động thái gì đó.
Bị lôi kéo quá mức, cô cũng chỉ đành chào Dĩ Văn cho qua loa mà không kịp nhìn rõ mặt.
Lúc này, anh ôm theo gấu bông chạy lon ton xuống tìm cô.
Nhưng Lao Lệ Quyên ghét Thi Nhi như vậy, dĩ nhiên sẽ toàn nói những chuyện không ra gì.
Một phát bất ngờ, Hàn Thẩm "ưm" lên một tiếng rồi như bị á khẩu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm nay lão gia cũng ở nhà, ông cũng không nhắc gì đến chuyện thuốc tránh thai lần trước, chỉ hỏi thăm cô.
"Cha! Con về rồi!"
Lúc trước đã vênh váo đòi hỏi đủ thứ rồi, bây giờ anh thấy cô biết mình giả ngốc còn lấn át hơn.
Ngồi bón cơm cho Hàn Thẩm ăn, bên cạnh thì có Phó lão gia đang xem tài liệu, Thi Nhi chỉ biết trừng mắt với anh.
Quay lại nhìn thấy Hàn Thẩm cứ níu áo mình, cô lườm anh một cái, cố giữ bình tĩnh rồi bảo.
Nếu là bình thường, khi nghe anh nói như thế cô sẽ không phản ứng gì.
Nghe thấy Dĩ Văn đang chào Thi Nhi, Hàn Thẩm liền không muốn cô quay mặt nhìn cậu ta, cứ đưa tay kéo cô về phía mình.
Phó lão gia liếc mắt nhìn, giọng nói vẫn nghiêm khắc với cậu ta như ngày nào.
Thấy cô lạnh nhạt với mình, anh liền tung chiêu mít ướt, hai mắt ngấn lệ.
Đứng chen vào giữa, anh bám lấy Thi Nhi làm nũng.
Lần này có lão gia ở nhà nên cô mới không thể làm thế.
Vì lúc cậu ta đi du học, cô vẫn chưa vào nhà họ Phó nên chỉ xem sơ qua vài bức ảnh chụp vội và qua lời kể của mẹ mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.