Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 113: Vô Ưu Động Phách Mại Hội
Ngoại trừ Thanh Ngư Du Long Kiếm.
Thẩm Tân, Lục Tiểu Phượng và Tư Không Trích Tinh còn có thêm vạn kim nữa.
Nhưng khoản vạn kim này phải đợi một thời gian mới tới tay, Thẩm Tân cũng chẳng bận tâm. Sau một hồi ăn mừng, Thẩm Tân liền đưa Vô Tình về tiểu viện mình thuê.
Nhưng hôm nay là ngày cuối cùng Vô Tình ở lại đây. Thần Hầu Phủ đã mở lại, ngày mai nàng phải dọn về đó.
Đêm trước lúc chia tay, Thẩm Tân đã muốn có chuyện gì đó xảy ra.
Tiếc thay, Vô Tình phòng thủ nghiêm ngặt, không cho Thẩm Tân chút cơ hội nào.
Đến ngày thứ hai, Thẩm Tân giúp Vô Tình dọn đồ, đưa nàng về Thần Hầu Phủ.
Buổi chiều, Thẩm Tân từ Thần Hầu Phủ trở ra, về lại tiểu viện.
Lục Tiểu Phượng và Tư Không Trích Tinh lúc này đều ở đó, cả hai đang ngồi bên bàn đá trong viện, nhâm nhi chén rượu, gắp vài món nhắm.
“Người bận rộn về rồi đấy à.” Thấy Thẩm Tân trở về, Lục Tiểu Phượng không nhịn được liền trêu ghẹo.
“Hai người các ngươi mới là kẻ bận rộn ấy, dạo này tiêu dao ở đâu thế?” Thẩm Tân bước tới ngồi xuống, định bụng cụng vài chén với hai huynh đệ.
Tiếc là, bọn họ lại không chuẩn bị phần bát đũa cho Thẩm Tân.
“Làm cái gì vậy, uống rượu mà không chuẩn bị phần cho ta? Tư Không, đi đi đi, lấy thêm bộ bát đũa lại đây.” Thẩm Tân lập tức đập bàn.
Tư Không Trích Tinh liếc xéo Thẩm Tân một cái: “Muốn uống rượu thì tự đi mà lấy, đừng có sai bảo ta.”
“Hay chúng ta đánh cược một phen?” Thẩm Tân nảy ra ý đồ xấu xa.
“Không cược. Thắng chẳng được lợi lộc gì, thua lại phải đi lấy bát đũa cho ngươi.” Lục Tiểu Phượng lập tức lắc đầu.
“Ai nói không có lợi?” Thẩm Tân cười cười, rút từ trong ngực ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng.
Tư Không Trích Tinh cười khẩy tỏ vẻ khinh thường: “Chỉ thế thôi?”
“Ta thấy được đấy.” Lục Tiểu Phượng lúc này lại đổi giọng.
Tư Không Trích Tinh là tay trộm lành nghề, kiếm tiền cực nhanh. Nhưng Lục Tiểu Phượng lại khác hẳn, hắn là người trọng nghĩa khí, không trộm không c·ướp, lại chẳng có nghề nghiệp gì ổn định, lấy đâu ra tiền mà tiêu pha phóng khoáng.
Giờ đây hắn đã rơi vào cảnh cùng đường bí lối, suốt thời gian này, Lục Tiểu Phượng toàn phải ăn nhờ uống đậu của Tư Không Trích Tinh.
Bây giờ đừng nói một trăm lượng, dù chỉ mười lượng bạc, Lục Tiểu Phượng cũng chẳng hề chê.
“Lục Tiểu Kê, ngươi sa cơ lỡ vận đến mức này từ bao giờ vậy?” Tư Không Trích Tinh ghét bỏ né sang bên, mặt lộ vẻ khinh miệt.
“Haizz, dạo này chỉ mải chơi bời, trời lại chẳng mưa bạc xuống, ta biết làm sao bây giờ.” Lục Tiểu Phượng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói.
“Có cơ hội ta sẽ dẫn ngươi đi tìm sơn trại nào đó c·ướp c·ủa người giàu chia cho người nghèo.” Tư Không Trích Tinh vỗ vỗ vai Lục Tiểu Phượng, an ủi.
Tìm bọn sơn tặc cường hào mà ra tay, đó vốn là nguồn thu nhập chính của Lục Tiểu Phượng.
“Được, ta nhớ kỹ lời ngươi rồi. Nhưng mà bây giờ thì…” Lục Tiểu Phượng cười tủm tỉm cất tờ ngân phiếu một trăm lượng của Thẩm Tân đi, đoạn nhìn sang Tư Không Trích Tinh: “Đi lấy bát đũa cho Thẩm huynh đi.”
Tư Không Trích Tinh: ???
Là ta có vấn đề, hay là ngươi có vấn đề?
Hắn thừa nhận, vừa rồi hắn nói dẫn Lục Tiểu Phượng đi c·ướp phú tế bần, không chỉ vì thương hại Lục Tiểu Phượng, mà phần nhiều là muốn lôi kéo Lục Tiểu Phượng cùng hắn chống lại Thẩm Tân.
Nhưng Lục Tiểu Phượng cũng quá không có khí tiết rồi!
Lợi ích bên mình cũng muốn, một trăm lượng của Thẩm Tân bên kia cũng không bỏ qua.
“Đúng là ngươi có khác.”
“Thấy lợi nhỏ mà quên nghĩa lớn, chính là nói loại người như ngươi đó.”
Thẩm Tân và Lục Tiểu Phượng đã về một phe, Tư Không Trích Tinh biết làm sao bây giờ? Hắn chỉ đành làu bàu chửi rủa đi lấy bát đũa cho Thẩm Tân.
Nhấp chén rượu, gắp vài miếng đồ nhắm, Thẩm Tân lại hỏi vào chuyện chính: “Nói mới nhớ, dạo này hai người các ngươi tiêu dao ở đâu vậy?”
“Không đến Thần Hầu Phủ nữa à?” Lục Tiểu Phượng cười hỏi.
“Có thời gian thì vẫn phải dành cho bằng hữu chứ.”
“Bọn ta không cần ngươi dành thời gian.” Tư Không Trích Tinh và Lục Tiểu Phượng đồng thanh đáp.
Thẩm Tân ném ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Lục Tiểu Phượng và Tư Không Trích Tinh.
Hai người thấy vậy, vội vàng nhích người sang bên.
Cuối cùng, Lục Tiểu Phượng thực sự chịu không nổi ánh mắt của Thẩm Tân, không cà khịa nữa mà thành thật trả lời câu hỏi của hắn: “Vô Ưu Động, ngươi đi không?”
“Đến Vô Ưu Động làm gì? Nhìn thấy những cảnh đó lòng dạ không được thanh thản.” Thẩm Tân biết Vô Ưu Động là nơi rất hấp dẫn, tựa như mấy chốn ăn chơi trụy lạc của hậu thế.
Bên trong tội ác đầy rẫy, đối với người thường mà nói chẳng khác nào địa ngục.
Nhưng ở một mức độ nào đó, lại là thiên đường của một số kẻ.
Nhưng nói đi nói lại, chẳng qua cũng chỉ là những thú vui hưởng lạc đó. Thẩm Tân không có tham vọng cứu giúp thiên hạ, nhưng nếu thực sự nhìn thấy, trong lòng cũng không đành.
Mấu chốt là, thực lực hiện tại của Thẩm Tân không đủ, dù lòng không đành, nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Đã như vậy, thà không đi còn hơn.
Lời của Thẩm Tân lập tức dập tắt hứng thú của Lục Tiểu Phượng.
Tư Không Trích Tinh không có cái gọi là đạo đức cao thượng như hai người kia, thấy cả hai mất hứng, không muốn đi lắm, vội nói: “Hôm nay Vô Ưu Lâu có một buổi phách mại hội.”
“Nghe nói sẽ đấu giá một bộ thần công!”
“Thần công gì?” Thẩm Tân lập tức hứng thú với võ công.
Lục Tiểu Phượng không hứng thú bằng Thẩm Tân, nhưng là người trong giang hồ, bảo hắn không chút hứng thú nào với thần công bí tịch thì cũng là chuyện không thể.
“Huyết Thần Kinh!”
“Huyết Thần Kinh?”
Nghe có vẻ thú vị đấy.
Thẩm Tân thầm nghĩ trong lòng, hỏi rõ tình hình: “Huyết Thần Kinh này có công hiệu gì? Tại sao người của Vô Ưu Lâu lại đem nó ra đấu giá?”
“Nghe nói luyện đến đại thành có thể khống chế máu của bản thân và người khác. Còn về tại sao lại đem ra đấu giá thì ta cũng không rõ.”
“Lại là một môn kỳ công!” Thẩm Tân có chút động lòng, đã thay đổi chủ ý.
Nhưng nghĩ đến việc mình không có nhiều tiền như vậy, chưa chắc đã đấu giá được, Thẩm Tân không định đi cùng Tư Không Trích Tinh và Lục Tiểu Phượng.
Không có hai người họ, Thẩm Tân tự bảo vệ mình không thành vấn đề. Nhưng nếu đi cùng, Thẩm Tân không sao, còn Lục Tiểu Phượng và Tư Không Trích Tinh thì khó nói.
...
Thời gian trôi nhanh, thoáng cái đã đến tối.
Thẩm Tân cùng Lục Tiểu Phượng và Tư Không Trích Tinh cùng nhau đến Vô Ưu Động.
Có điều Thẩm Tân chỉ ẩn mình trong bóng tối, lén lút bám theo bọn họ.
Bên trong Vô Ưu Động đường đi quanh co khúc khuỷu, ngõ ngách chằng chịt. Nếu không có người dẫn đường, chỉ dựa vào một mình Thẩm Tân, e rằng phiên đấu giá kết thúc rồi mà hắn vẫn chưa tìm được đến nơi.
Lục Tiểu Phượng và Tư Không Trích Tinh cũng phải dựa vào người dẫn đường. Đó là Điểm Đăng Nhân của Vô Ưu Lâu, chuyên dẫn lối cho khách. Bởi vì trong Vô Ưu Động tối đen như mực, không chút ánh sáng, nên những người này đều cầm theo một chiếc đèn lồng, vì thế mới có danh xưng Điểm Đăng Nhân.
Đi một mạch hơn nửa canh giờ, đám người Thẩm Tân mới đến được một khu vực rộng rãi.
Mấy tòa lầu cao sừng sững mọc lên giữa hang động. Xung quanh các tòa lầu treo từng chuỗi đèn lồng tỏa ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng cả hang động tựa như ban ngày.
Vừa đến nơi đây, cảm giác âm u và ngột ngạt của Vô Ưu Động liền tan biến sạch.
Nơi này giống hệt như phường thị ở Biện Kinh, người đến kẻ đi tấp nập, náo nhiệt phi thường.
Có điều, phần lớn người ở đây đều đeo mặt nạ che mặt.
Thẩm Tân lặng lẽ hòa vào đám đông, theo dòng người dạo bước.
Nơi đây ngoài mấy tòa lầu cao và một khu đài rộng ra thì không còn kiến trúc nào khác, nhưng những sạp hàng bày bán ven đường lại nhiều vô kể.
Hầu như tất cả đều là đến để tiêu thụ đồ gian, chẳng mấy ai đến nơi này mua bán đàng hoàng.
Người đi lại đa phần ăn vận lộng lẫy, còn những kẻ bày sạp hàng thì ăn mặc tương đối tầm thường, thậm chí có vài người quần áo rách nát, trông chẳng khác gì ăn mày.