Chương 137: Làm thuê sao sướng bằng tự mình làm chủ!
Ngoại ô kinh thành.
Bi Lâm!
Đây chính là nơi Như Yên và An Vân Sơn từng mai phục Bộ Thần. Thẩm Tân ngồi trong một lương đình giữa rừng bia, chờ Như Yên tới.
Đêm đen gió lớn, Thẩm Tân cầm một bầu rượu cũ, ung du·ng t·hưởng thức vầng trăng sáng trên cao.
“Khụ khụ” tiếng ho khan già nua vang lên. Một lão giả vận bạch bào, thân hình cao lớn vạm vỡ, tóc râu bạc trắng, tay chống một cây long đầu trượng cao ngang người, chính là An Vân Sơn, xuất hiện giữa Bi Lâm.
Lão giả bước qua những tấm bia đá, từng bước tiến về phía lương đình.
Mãi đến khi chỉ còn cách lương đình chừng mười mét, An Vân Sơn mới dừng lại.
“Tự chui đầu vào lưới!” An Vân Sơn trừng mắt nhìn Thẩm Tân, quát.
“Trò mèo dịch dung này thì đừng diễn nữa. Với lại, chưa ai nói với ngươi sao, thuật dịch dung của ngươi không tệ, nhưng kỹ năng diễn xuất thì quá tệ rồi.” Thẩm Tân lắc đầu, nhìn “An Vân Sơn” trước mặt mà nói.
Thuật dịch dung của Như Yên quả thật khó phân thật giả, có lẽ cũng vì vậy mà nàng không bỏ công trau chuốt các phương diện khác.
Rõ ràng đang giả dạng lão già An Vân Sơn, vậy mà dáng đi lại uyển chuyển như người mẫu trên sàn diễn.
Một làn khói hồng phai đi, Như Yên hiện ra với dung mạo thật trước mặt Thẩm Tân.
Nàng không hỏi Thẩm Tân làm sao phát hiện ra mình, dù sao thì diễn xuất của nàng có tệ đến đâu, cũng không đến nỗi không nhận ra dáng đi của bản thân, rõ ràng là nàng cố ý.
Cười khúc khích hai tiếng, Như Yên nói: “Xem ra Thẩm trưởng lão rất tự tin vào bản thân nhỉ. Ta còn tưởng ngươi thấy ta giả dạng An Vân Sơn thì sẽ s·ợ c·hết kh·iếp cơ đấy.”
“An Vân Sơn lợi hại lắm sao?” Thẩm Tân thờ ơ.
“Là Đại Tông Sư, đủ để g·iết ngươi rồi.” Như Yên nheo mắt đầy quyến rũ.
“Ha ha,” Thẩm Tân cười khẽ hai tiếng, giơ tay tung một chưởng. Chân khí tuôn trào, phong vân biến ảo. Rõ ràng chỉ là một chưởng hết sức bình thường, nhưng khi đánh xuống nơi không xa, lại tạo ra phạm vi sát thương hơn mười mét.
“Đại Tông Sư, ai mà không phải chứ!”
Sắc mặt Như Yên hơi đổi, nhưng lập tức trở lại như thường, vẻ mặt có chút tinh nghịch.
“Thẩm công tử quả thật khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Hèn gì sư muội ta lại bị ngươi dụ dỗ mất. Ban đầu ta còn tưởng mình nhìn lầm nàng, giờ thì…”
Như Yên cố tình bỏ lửng.
“Giờ thì sao?” Thẩm Tân phối hợp hỏi.
“Ta lại có chút hiểu nàng rồi. Nếu là ta, có lẽ cũng bị Thẩm công tử dụ đi mất thôi!”
“Thẩm công tử gọi ta tới tối nay, không phải là để dụ dỗ ta đó chứ!”
“Vậy ngươi có bằng lòng đi theo ta không?” Thẩm Tân thuận miệng hỏi.
“Vậy phải xem Thẩm công tử đưa ra được cái giá thế nào đã. Ta tự thấy, giá trị của ta cao hơn sư muội nhiều.” Như Yên vân vê lọn tóc, nghịch ngợm quấn quanh ngón tay.
“An gia, đủ chưa?” Thẩm Tân đưa ra cái giá của mình.
“Không ngờ Thẩm công tử lại đang nhắm vào An gia.” Ánh mắt Như Yên sáng lên, tỏ ra rất hứng thú với cái giá Thẩm Tân đưa ra.
“Ta và An Vân Sơn có mối thù không đội trời chung. Ta không xử lý hắn, thì hắn sẽ tới xử lý ta. Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương. Đằng nào cũng phải diệt An Vân Sơn, miếng mồi béo bở là An gia này, tất nhiên không thể bỏ qua.”
“Hừ,” Như Yên hừ lạnh một tiếng: “Ta còn tưởng Thẩm công tử hào phóng thật, muốn đem cả An gia tặng cho ta cơ đấy. Hóa ra cũng chỉ là muốn lợi dụng ta để chiếm lấy An gia mà thôi.”
“Chuyện đôi bên cùng có lợi thôi.” Thẩm Tân thản nhiên đáp.
Hắn đương nhiên không tốt bụng đến mức đem cả An gia tặng cho Như Yên.
Thẩm Tân không mấy hứng thú với tiền bạc. Ở thế giới này, chỉ cần võ công đủ cao, muốn có được những thứ đó dễ như trở bàn tay.
Nhưng không hứng thú, không có nghĩa là hắn phải làm kẻ ban phát của cải.
“Vậy cần ta làm gì?” Phải thừa nhận rằng, điều kiện Thẩm Tân đưa ra quả thực đã khiến Như Yên động lòng.
Làm thuê sao sướng bằng tự mình làm chủ!
Còn về việc chiếm cả An gia, đó chỉ là lời nói đùa, Như Yên vốn chẳng ôm hy vọng gì. Nàng vẫn hiểu đạo lý tham thì thâm, rắn không nuốt nổi voi.
“Sau khi ta diệt An Vân Sơn, ngươi hãy ổn định tiếp quản toàn bộ An gia. Còn nữa, ta muốn ngươi!” Thẩm Tân nói ra yêu cầu của mình.
“Chỉ vậy thôi sao?” Như Yên có chút khó tin.
Chỉ có vậy, món hời này nàng nhận mà thấy không yên lòng.
Nhưng vẻ mặt Thẩm Tân lại rất nghiêm túc, không giống đang nói đùa.
“Xem ra, Thẩm công tử rất tự tin vào bản thân nhỉ,” Như Yên đảo mắt, cười nói: “Ta có một tin tức muốn báo cho Thẩm công tử biết.”
“An Vân Sơn gần đây đang bày một cái bẫy…”
Như Yên miễn phí tặng Thẩm Tân một tin tức, nếu không trong lòng nàng không yên. Cũng như nhận ơn huệ quá lớn mà không báo đáp thì lòng không yên vậy.
Nếu không phải đôi bên vừa mới hợp tác, Như Yên chưa thực sự tin tưởng Thẩm Tân, nàng đã muốn bán sạch toàn bộ tình báo về An Vân Sơn rồi.
Mà tin tức Như Yên nói, không phải gì khác, chính là âm mưu An Vân Sơn nhằm vào Vô Tình.
Rất nhanh, Như Yên đã nói xong những gì mình biết, liền chuẩn bị cáo từ rời đi.
“Khi nào Thẩm công tử g·iết được An Vân Sơn, khi đó Như Yên sẽ dâng hiến bản thân.”
Dứt lời, Như Yên liền phi thân rời đi.
Thẩm Tân cũng không thất vọng. Tuy hắn đã cho Như Yên một cơ hội đầu tư ít rủi ro, lợi nhuận cao, nhưng dù sao cũng chưa đến lúc thu hoạch, Như Yên sao có thể dâng mình vào lúc này được.
Hắn càng không lo sau này Như Yên sẽ lật lọng. Trước mặt hắn, Như Yên không có tư cách nuốt lời.
Huống chi, Như Yên còn cần một chỗ dựa vững chắc như Thẩm Tân.
Tiễn Như Yên đi rồi, Thẩm Tân ung dung quay về tiểu viện của mình.
Lục Tiểu Phụng và Tư Không Trích Tinh đều chưa ngủ.
Hai người thấy Thẩm Tân trở về, đều mang vẻ mặt hóng chuyện mà hỏi han.
“Thẩm huynh, ngươi hẹn Như Yên là muốn làm gì?”
“Đương nhiên là muốn ‘làm’ rồi.” Lục Tiểu Phụng thuận miệng nói đùa một câu t·ục t·ĩu.
“Cũng là một phần lý do, nhưng hôm nay ta gặp nàng, chủ yếu là muốn chiêu hàng nàng.” Đối với Tư Không Trích Tinh và Lục Tiểu Phụng, Thẩm Tân không cần phải giấu giếm.
“Chậc,” Lục Tiểu Phụng tặc lưỡi, cảm thán: “Xem ra Thẩm huynh sau danh hiệu trưởng lão Cái Bang, lại sắp có thêm danh hiệu Tài Thần Gia rồi.”
“Tài Thần Gia gì chứ,” Thẩm Tân đang nói, bỗng nhớ ra một chuyện: “À phải rồi, dạo này Thần Hầu phủ đã đưa tiền cho các ngươi chưa?”
“Tiền gì?” Lục Tiểu Phụng và Tư Không Trích Tinh nhìn nhau, khó hiểu hỏi.
“Lần trước đối phó An Thế Cảnh, ta được một thanh kiếm, ngoài ra, ba chúng ta mỗi người còn có một vạn kim, ta chưa nói với các ngươi sao?”
“Ngươi nói rồi sao?” Lục Tiểu Phụng và Tư Không Trích Tinh nhìn Thẩm Tân chằm chằm, ánh mắt đầy oán niệm.
Thẩm Tân xoa xoa mũi: “Ta chưa nói à?”
Không đợi hai người trả lời, Thẩm Tân lại nói: “Không quan trọng, ngày mai ta đến Thần Hầu phủ, tiện hỏi giúp các ngươi luôn. Một vạn lượng hoàng kim, đủ cho ta tiêu xài một thời gian dài rồi.”
Vừa nói, Thẩm Tân vừa chuồn về phòng mình.
Lục Tiểu Phụng nhìn bóng lưng Thẩm Tân, há miệng mấy lần, cuối cùng vẫn không gọi hắn lại.
Ai nói với hắn một vạn kim chính là một vạn lượng hoàng kim chứ.
Thôi kệ, cứ để hắn vui vẻ trước đã!