Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Tổng Võ: Bái Sư Mã Đại Nguyên, Sư Nương Ngươi Nóng Quá A

Bạch Thố I

Chương 169: Hô hấp dưới nước, thăng hoa

Chương 169: Hô hấp dưới nước, thăng hoa


[Phòng Trung Thuật đại thành (8925/10000)]

Ôm Lý Thanh La mềm mại trong lòng, tâm tư Thẩm Tân lúc này lại hoàn toàn chẳng đặt trên người nàng.

Hắn nhìn chằm chằm độ thành thục của Phòng Trung Thuật, thầm tính toán, cứ theo tiến độ này, chỉ hơn mười ngày nữa, Phòng Trung Thuật sẽ đạt đến viên mãn.

Thẩm Tân vô cùng mong đợi những đặc tính huyền diệu của Phòng Trung Thuật khi viên mãn.

“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Một bàn tay ngọc ngà khẽ lướt qua trước mắt, Thẩm Tân nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Thanh La đang cười tươi như hoa nhìn mình.

“Ta đang nghĩ, giá mà ngày nào cũng được ở bên sư tỷ thì tốt biết mấy.” Thẩm Tân đóng giao diện cá nhân lại, mạch suy nghĩ liền mạch chuyển sang lời ngon tiếng ngọt, chẳng cần đắn đo đã buột miệng thốt ra.

Nụ cười trên môi Lý Thanh La càng thêm ngọt ngào. Nàng biết rõ Thẩm Tân chỉ nói lời giả dối, cốt để dỗ dành nàng, nhưng nàng lại cực kỳ thích nghe.

Nàng nhẹ nhàng chống người dậy, đôi môi hồng mềm mại khẽ chạm lên má Thẩm Tân rồi tách ra ngay.

Thẩm Tân quyến luyến nàng không rời, mà nàng nào đâu khác biệt.

Chẳng bao giờ thấy chán, đúng là chẳng bao giờ thấy chán.

“Ta nghỉ thêm một lát nữa.” Lý Thanh La nhìn Thẩm Tân với ánh mắt long lanh tựa hồ xuân thủy.

Dù thân thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nàng vẫn đưa ra lời mời "giao chiến" thêm ba hiệp.

Thẩm Tân nào nỡ từ chối, bàn tay to lớn nhẹ nhàng nắm lấy bầu phương hoa căng đầy khó lòng ôm trọn.

“Phải rồi, hai ngày nữa ta sẽ quay lại Mạn Đà Sơn Trang.”

“Quay lại một cách công khai sao? Có chuyện gì à?” Lý Thanh La hơi ngạc nhiên hỏi.

“Đến bái kiến sư tỷ một phen. Mối quan hệ hiện tại của chúng ta dù sao cũng không thể công khai, nên việc đi lại quang minh chính đại là không thể thiếu.” Thẩm Tân đáp.

“Với bản lĩnh của ngươi, sao có thể bị người khác phát hiện được chứ. Nhưng ngươi nói cũng đúng, nếu không thường xuyên qua lại, sau này muốn quang minh chính đại gặp ngươi, hẹn ngươi đi du hồ cũng bất tiện thật.”

“Du hồ?”

Thẩm Tân bất giác nhớ lại những chuyện đã xảy ra khi cùng Lý Thanh La du hồ.

Nàng ấy mà là muốn du hồ sao?

Không vạch trần ý đồ của Lý Thanh La, Thẩm Tân lại nhắc đến một chuyện khác: “Ngoài việc này ra, lần này ta đến còn muốn gặp Ngữ Yên một lát.”

“Ngươi gặp nó làm gì?” Giọng Lý Thanh La có chút không vui, vẻ mặt đầy cảnh giác.

“Ngày trước khi ta mới đến Mạn Đà Sơn Trang, Ngữ Yên đã giúp ta không ít việc, nhất là chuyện sao chép bí tịch ở Lang Huyên Ngọc Động, nó còn dụng tâm hơn cả ta nữa.”

“Ngươi cũng là kẻ nặng tình xưa nghĩa cũ đấy.” Nhắc tới chuyện này, Lý Thanh La nhớ lại lúc Thẩm Tân mới đến, chính nàng còn có ý định tác hợp hắn với Vương Ngữ Yên.

Giờ nghĩ lại, may mà khi đó nàng chỉ dừng lại ở suy nghĩ, phần nhiều là muốn lợi dụng Thẩm Tân để Vương Ngữ Yên không còn một lòng một dạ với Mộ Dung Phục nữa.

Tuy có ý định đó, nhưng hành động lại không quá quyết liệt, nếu không, thật khó để nàng và Thẩm Tân đến được với nhau.

Nàng nhìn Thẩm Tân, vẻ mặt nghi hoặc bất định. Có những chuyện, ngay cả nàng cũng không muốn nghĩ tới, chỉ vô thức né tránh.

……

Trên đường bay từ Mạn Đà Sơn Trang về Tham Hợp Sơn Trang, Thẩm Tân lấy ra một miếng Thiên Niên Thái Tuế dày bằng ngón tay, nhét vào miệng, chỉ hai ba miếng đã nuốt hết.

Một luồng hơi ấm dâng lên từ trong cơ thể, chia làm ba nhánh, tăng cường cả Chân Khí, thể chất lẫn tinh thần.

Nhưng Thẩm Tân lúc này lại có cảm giác thòm thèm chưa thỏa mãn.

Bản năng cơ thể mách bảo hắn, rằng hắn vẫn muốn nhiều hơn nữa.

Cảm giác này rất kỳ diệu, rõ ràng bụng không đói, nhưng từng tế bào trong cơ thể, thậm chí cả tâm trí hắn đều đang gào thét rằng hắn rất đói, muốn ăn nhiều hơn nữa.

Thẩm Tân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn không chút do dự thuận theo bản năng, lấy từ không gian tùy thân ra một thanh Thái Tuế nữa, nhét vào bụng.

Không đủ, vẫn còn xa mới đủ!

Thẩm Tân tiếp tục ăn, một thanh, hai thanh, ba thanh…

Bay một mạch về đến Tham Hợp Sơn Trang, số Thiên Niên Thái Tuế dự trữ chỉ còn lại hơn hai cân một chút, cảm giác đói khát cồn cào kia mới dịu đi phần nào.

Thẩm Tân không về thẳng phòng mình mà miệng vẫn nhai miếng Thái Tuế, đi thẳng đến nhà bếp.

“Chuẩn bị đồ ăn mang đến phòng ta, có bao nhiêu làm bấy nhiêu.” Dặn dò đám tỳ nữ trong bếp một tiếng, Thẩm Tân quay về tiểu viện của mình.

Hắn khống chế tốc độ, chậm rãi nhai nốt miếng Thái Tuế.

Đợi đến khi miếng Thái Tuế chỉ còn lại nửa cân, nhà bếp cuối cùng cũng mang thức ăn tới.

Chỉ là so với Thái Tuế, những món ăn bình thường này cung cấp quá ít năng lượng.

Chỗ Thiên Niên Thái Tuế nhanh chóng được ăn hết, thức ăn liên tục mang tới từ nhà bếp cũng bị hắn quét sạch sành sanh. Trong sơn trang vẫn còn đồ ăn, nhưng Thẩm Tân rõ ràng không thể đợi đến lượt thức ăn thứ hai được chuẩn bị xong.

Hắn nghiến răng, lấy ra viên Giao Đảm có vẻ ngoài phi phàm, tỏa ra ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt.

Thứ này cũng là hắn lấy từ dược phòng của An gia, thuộc loại dược liệu quý hiếm, so với Thiên Niên Thái Tuế cũng không hề thua kém.

Thẩm Tân giữ lại nó, vốn định dùng để luyện đan.

Một viên Giao Đảm đơn lẻ, Thẩm Tân thấy đối với bản thân chắc không có tác dụng gì lớn, nên mới tính dùng nó luyện đan rồi chia cho các nữ nhân của mình.

Nhưng bây giờ, chỉ đành dùng nó chống đỡ trước đã.

Hắn trực tiếp nuốt viên Giao Đảm xuống bụng. Đặc tính Thôn Phệ lập tức vận hành với tốc độ cực nhanh, giúp Thẩm Tân tiêu hóa năng lượng của viên Giao Đảm.

Sắp đến điểm giới hạn rồi!

Giao Đảm vừa vào bụng chưa được bao lâu, Thẩm Tân liền cảm giác sắp đủ rồi.

Cảm giác đói khát của hắn đã sớm dịu đi, nhưng cơ thể vẫn không ngừng đòi hỏi. Nuốt viên Giao Đảm này vào, cộng thêm lượng tiêu hao trước đó, thanh tiến độ gần như đã đạt đến chín mươi chín phần trăm.

Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi! Hắn có trực giác rằng, sau khi đạt tới cực hạn, bản thân sẽ được thăng hoa!

Ngoài ra, vừa nuốt viên Giao Đảm này xong, Thẩm Tân cảm giác mình đã có được một loại năng lực đặc thù.

Hắn có thể hô hấp dưới nước, đồng thời sở hữu năng lực khống chế nước ở một mức độ nhất định.

Nhưng bây giờ không phải lúc để tâm đến những chuyện này. Thẩm Tân lại lấy từ không gian tùy thân ra những loại dược liệu không quá quý giá, cũng chẳng thèm để ý dược tính, cứ thế nhét thẳng vào miệng.

Mấy phút sau, Thẩm Tân dừng lại.

Một luồng hơi ấm từ trong cơ thể dâng lên, lan tỏa ra cả bên ngoài. Thẩm Tân cảm thấy toàn thân ấm áp lạ thường, như được ánh mặt trời bao bọc, lại như quay về trong bụng mẹ.

Thể chất, tinh thần lực, cho đến cả Chân Khí, tất cả đều đang tăng lên, tăng lên không ngừng!

Không chỉ số lượng tăng vọt, mà chất lượng cũng đang biến đổi.

Tế bào trở nên năng động, tinh thần hân hoan reo hò, Chân Khí cũng sôi trào mãnh liệt.

Tình trạng này kéo dài suốt nửa canh giờ, đột nhiên, thân thể Thẩm Tân chấn động mạnh, tựa như vừa đẩy ra cánh cửa của một thế giới mới.

Biến đổi trực quan nhất chính là Thẩm Tân cảm nhận được tinh thần của mình đang lan tỏa ra bên ngoài.

Dù lúc này hắn đang nhắm mắt, nhưng vẫn có thể “nhìn” thấy A Chu, A Bích, A Tử và Mộc Uyển Thanh đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt căng thẳng nhìn mình.

Cảm giác này, giống như hắn mọc thêm một con mắt vậy.

Không, không chỉ là con mắt. Thẩm Tân ý niệm khẽ động, trong sân bỗng nổi lên một cơn gió. Ngay sau đó, một viên sỏi nhỏ kẹt giữa phiến đá bị Thẩm Tân điều khiển bật ra, bắn vụt đi rồi dừng lại một cách kỳ lạ giữa không trung.

A Chu cùng ba nàng còn lại đều tròn mắt kinh ngạc, họ nhìn Thẩm Tân, rồi lại nhìn viên sỏi đang lơ lửng giữa không trung.

“A ~”

Bất chợt, cả bốn nàng cùng kêu lên kinh ngạc, họ cảm thấy như có ai đó vừa vỗ nhẹ vào ngực mình.

Cảm giác của họ rất chân thực, nhưng phản hồi mà Thẩm Tân nhận được lại rất mơ hồ, gần như không có gì.

Đánh giá của hắn là: không bằng tự tay chạm vào!

Chương 169: Hô hấp dưới nước, thăng hoa