Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Ăn thịt người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Ăn thịt người


Thanh Likhônghề chú ý đến mấy lời của Hoàng đế màđangsuy nghĩmộtchuyện khác, hai mắt nàng gian xảo đảomộtvòng, nàng kiềm chếkhôngđược bật cười thành tiếng nhưngkhôngnóigì cả.

Chỉ mớimộtlát màđãgiở trò xấu xa rồi.

Hoàng đế nắm chặt bàn taynhỏcủa nàng rồi cúi đầu hônmộtchút, "VậythìDiệu Diệu tự nghĩ ramộtcách xưng hôđi, gọi là gì cũng được."

Qua mấy canh giờ chung đụng ngắn ngủi, Thanh Liđãpháthiệnramộtđiểm —— Chỉ cầnkhôngchạm đến giới hạn của Hoàng đế, vậythìtính tình củahắnrất dịu dàng.

Ánh mắt Hoàng đế chăm chú ngắm gương mặt Thanh Li,hắnbình tĩnh nhìnmộtlát rồinói: "Tất nhiên là có."

Tiếng mưa rơi lớn dần,khôngcần vén rèm lên cũng nghe được rấtrõràng.

Còn nữa, ngay cả khi đối phương nhường nàngđitrướcthìphải gửi lời cảm ơn nàng nữa là, ở đâu ra thể loại gào théttrênđường, hùng hổ dọa người, đúng làkhôngbiết phép tắc.

"khôngphải mà." Lờinóicủa Hoàng đế có chút nguy hiểm, Thanh Li vội vàng phản bác, "Chàng đừngnóilung tung."

Songhiệngiờ, nàng lại chủ động tựa vào lònghắn, quyến luyếnkhôngmuốn rời xa, giống nhưmộtcon mèonhỏmềm mại.

khôngkhí hơi ấm áp của tháng tư mang theomộtchút khô nóng, giờ khắc này hoàn toàn hóa thành hơi nước mát lạnh, khiến lòng người ta càng sáng tỏ hơn.

Lúc xuất hành Ngụy Quốc Công phủ chuẩn bị hai chiếc xe ngựa.

thìra con đường nàykhôngrộng, bên ngoài xe ngựa của mình lại có thị vệ hộ giá hai bên nên tức nhiên là chiếm cứ toàn bộ đườngđi, xe ngựa trước mặtkhôngthểđitiếp nênyêucầu phía mình nhường đường.

hắnkhôngmuốn làm Thanh Li căng thẳng nên tìmmộtchỗ cách xa nàng ngồi xuống, "Trốn cái gì mà trốn, trẫm đâu phải sói,khôngthể ăn nàng được."

Bởi vì nguyên nhân này nên khi vừa lên xe ngựa Thanh Liđãrúc vào trong gốc nhưmộtbé thỏ con, cách chỗ của Hoàng đế xa nhất có thể.

Đừngnóitới nhường đường, ngay cả nép sátmộtchút cho đối phươngđiqua cũng là chuyệnkhôngtưởng, bây giờ chỉ cómộtcách, đối phương rời khỏi con đường này, chờ xe ngựa của nàngđiqua rồi mới đượcđitiếp.

trênmỗi xe ngựa của các nhà quyền quý trong Kim Lăng đều có ký hiệu riêng, mỗi lầnđivào đường hẹpthìngười có gia thế tấp hơnsẽnhường đường mời đối phươngđitrước, đây mới là biết lễ nghĩa.

Muốn Hoàng đế nhường đường cho ngươi, ngươi có bao nhiêu mặt mũi? Là tiêntrêntrời à?

"khôngvui?" Hoàng Đế từ tốn lặp lạimộtlần, sau đóhắncười nhạt nắm lấy cằm nàng, "Vậy là sao, ở trước mặt trẫm, Tiểu Diệu Diệu có lòng kính trọng từ lúc nào thế?"

—— Cùng trải qua cả đời vớimộtnam nhân như vậy, đó là may mắn của nàng.

Ha, Tiểu Diệu Diệu tức giận.

Hoàng đế cười nhưkhôngcười,nóinhỏtừng câu từng chữ vào tai nàng, "—— Tuy trẫmkhôngphải sói nhưng có thể ăn nàngkhông?"

Tư thế này... Quá thân mật, cũng quá nguy hiểm.

hắnhít hàthậtsâu rồi chôn đầu vào hõm vai nàng, đồng thời cũng lẳng lặng nhắm mắt lại.

Ánh mắthắnđảo vài vòngtrênmặt Thanh Li, hình như nghĩ đến gì đó, "Thế nào, cónóihaykhôngđây?"

Chỉ tiếc —— Thanh Li lười biếng mở mắt nhìn lên mặt Hoàng đế, nàngâmthầm cười cười —— Có Hoàng đế ở đây, dù cho đối phương là aiđinữathìtuyệt đốikhôngcó lý gì nàng phải nhường đường.

"khôngcó gì." Thanh Likhôngmuốnnóisuy nghĩ của mình chohắnbiết nênnóiqua loa cho qua, "Chỉ là vui vẻ vì mới nghĩ ramộtchuyện thôi."

Có điềuhắncàng ôm Thanh Li chặt hơn, "Xưng hô thế nàykhôngtốt, vậythìđổimộtcái khácđi."

Thanh Li nằm trong lòng Hoàng đế, lông mi run run ngượng ngùng, nàng ngoan ngoãn lên tiếng, "——khôngphải tađãnóirồi sao."

Hoàng đế lắc đầu bật cười, "Loại chuyện này mà cũng có thể đổi ý à?"

Chỉ tiếc, bầukhôngkhí bình an nàykhôngkéo dài được bao lâu,khôngbiết là do đâu mà xe ngựa bỗng chậm rãi dừng lại, bên ngoài mơ hồ có tiếng ồn ào lọt vào tai.

"Vậy mà vừa rồinóitrong lòng có trẫm." Hoàng đế lại cười cười, "Bây giờ ngẫm lại, hơn tám phần là lừa gạt rồi."

hắnhọ Tiêu, tên Phong Diễn, tên chữ là Thực Thu.

Đương nhiên Hoàng Đế nhìn ra dụng ý của nàng,hắnđànhâmthầm lắc đầu bật cười.

Thấyhắnnhư thế, Thanh Li bỗng sợ hãi, nàng gặp đúng đối thủ rồi, nàng đâm đâm ngón tay lên ngựchắn, "Tanói... Lại sợ chàngkhôngvui..."

"Ồ!" Thanh Linhẹnhàng lên tiếng, "Thế ạ."

Mà điểm giới hạn củahắn——khôngphải là ghét mìnhkhôngchịu gần gũi vớihắnsao! ╭ ( ╯ ^ ╰) ╮

"Đương nhiênkhông." Hoàng đế tùy ý mở sách ra, "Mấy thứ này nữ tính quá, lại dài mênh mang, nữ nhi xemthìđược chứ nam nhân mà xemthìẻo lã quá, chẳng ra sao cả."

Hoàng đế nhìn thấy rấtrõràng, vẻ mặt nàng giống nhưmộttiểu hồ ly trộm được gà,hắnthuận miệng hỏi: "Sao thế, chuyện gì mà nàng vui quá vậy?"

Nếu là lúc khác nhất định Hoàng đếsẽdạy dỗ nàngmộttrận, song giờ khắc này thấy nàng tươi cười vui vẻ tinh khiết như vậy,hắncũngkhôngmuốnnóigì thêm nữa.

Chương 13: Ăn thịt người

Đây là thế lực vô hạn của Hoàng đếtrênthế gian này,khôngcó bất cứ ai đượcđiquá giới hạn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thanh Likhôngngờhắnnóiđến chuyện này, mặc dùkhônghiểu ýhắnnhưng nàng vẫn gật đầu.

Hoàng đếkhôngthèm so đo với nàng, trong xe ngựa rộng rãi, đồ vật mang theo cũng nhiều,trênchiếc bàn nhonhỏcómộtquyển 《 Hoa gian từ tập,hắnmỉm cườinóivới Thanh Li, "Nàng thích xem những thứ này à?"

Thấyhắnnhư vậy Thanh Li có chút sợ, nàng theo bản năng muốn tránhđi, ai ngờ mới vừa nhúc nhíchđãbị Hoàng đế bắt được cách tay, ôm cả người nàng vào lònghắn.

Hoàng đế nắm tay nàng kéo tiểucônương sát lại mình hơn, chỉ cần hơi cúi đầumộtchút là có thể ngửi thấy hương thơmtrêntóc nàng.

Đừngnóingười của Ngụy Quốc Công phủ có nhường haykhông, cho dù đồng ý nhườngthìngười bên cạnh Hoàng đế cũngsẽtuyệt đốikhôngnhường.

Có lẽ dosựthẹn thùng của thiếu nữ, có lẽ do tính tình của Thanh Li mà nàng cực kỳ ít khi thổ lộ nỗi lòng mình, càngkhôngcầnnóiđến chủ động làm gì đó.

Thanh Likhôngpháthiệnánh mắt nguy hiểm của Hoàng đế, nàng càng nghĩ càng thấy vui, ngay cả cái răng khểnh nằm trong phiến môi cũngkhôngkiềm nổi lộ ra bên ngoài, nếu bây giờkhôngphải nằm trong lòng Hoàng đếthìcó lẽ nàngđãcười lăn cười lộntrênđất rồi.

Giống như nhớ ra gì đó,hắnlại cườinói: "Trẫmkhôngthể giống như những người khác được, ngay cả đặtmộtcái tên cũng khó, đặt lại càng khó hơn." Giọng điệuhắnkhó nén được chế nhạo, "Khó hầu hạ." (đọc tại Qidian-VP.com)

Khóe môi Thanh Li tràn ngập tươi cười, xinh đẹp hơn nhành hoa ngọc lan kiakhôngbiết bao nhiêu lần, nàng tựa vào lòng Hoàng đế, đưa tay vòng qua thắt lưnghắnrồi nhắm mắt lại, "—— Trời mưa."

"Vậy cũng chưa chắc." Thanh Linhỏgiọngthìthầmmộtcâu.

Nàng đưa tay v**t v* lông mày Hoàng đế, "Chắc trong những năm qua Diễn lang chưa từng gặp tình huống này đâu nhỉ?"

Hình như mà mùi hương thảo, hương thơmnhẹnhàng thoang thoảng, êm dịukhôngmàng danh lợi.

Ánh mắt Hoàng đế dừngtrênngười nàngmộtlúc lâu, rốt cuộchắnmỉm cười ném quyển 《 Hoa gian từ tập 》 kia lạitrênbàn rồi rồi chuyển đến bên cạnh Thanh Li.

"Diễn lang đừng gán tội lung tung cho ta." Thanh Li nghiêng người lườm nguýthắn, vẻ mặt như hoa đào, tiếngnóitrong vắt, nàng cười hì hì, "Nếu ép ta quá, tađãnóirồi, tasẽkhôngnhận đâu."

Nàng càng ngắm càng thấy thỏa mãn, sau khi ấm ức vì biết tin về hônsựcủa mình xong, nàngđãbắt đầuâmthầm trông mong, ấm áp, mềm mại, giống như có ánh nắng ấm áp chảy xuôi trong lòng nàng vậy.

Ban đầu nàng cũngkhôngbiết, nhưng khi thánh chỉ phong hậu được ban xuống, Đổng thịđãkể sơ lược hoàn cảnh của Hoàng đế cho nàng nghemộtlần, bảo nàng phải nhớ kỹ, bây giờ may mắn là có tác dụng.

"Ồ..., Trẫm đâu cónóilung tung." Hoàng đế đưa tay gẩy gẩy chiếc hoa tai Bạch ngọc liên của nàng rồi thuận thế cúi người xuống hônmộtchút, "Diệu Diệu thích trẫm nhất, có phảikhông?"

Nếu có thể như vầy cả đờithìcòn mong gì hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người gần nhau như vậy, lúc Hoàng Đế kề sát vào tai mìnhnóichuyện, thậm chí nàng có thể cảm giác được đôi tay mạnh mẽ và hơi thở nóng rực củahắn.

Hoàng đế cúi đầu nhìn nàng, thấy vẻ nhịn cười của nàng gần nhưkhôngthể kiềm chế nổi nữa, hoạt bát xảo quyệt đến cực điểm,hắnchỉ có thểâmthầm lắc đầu.

Tất nhiên Thanh Li biếtrõ.

Hoàng đế cúi đầu nhìn nàng: "—— Nàng biết tục danh của trẫm chứ?"

"Đương nhiên có thể, chẳng lẽ bệ hạ chưa bao giờ đổi ý hay sao?" Thanh Li chớp chớp mắt nhìnhắn, giống như hoa đào ngày xuân, như hồ nước mùa thukhônggợn sóng, nàng nghiêng đầunói: "Takhôngtin." (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoàng đế mỉm cười nhìn nàng, cực kỳ dịu dàng trả lời: "Ơi..."

khônghiểu sao, trong lònghắncảm thấy rất bình an.

"Tiểu Diệu Diệu, nàngkhôngngoan." Hoàng đế ung dung nhìn nàng, ánh mắt sắc bén, "Mấy năm đạo hạnh của nàng mà muốn gạt trẫm, nàng còn kém xa lắm."

hắnhơi dùng sức bóp bóp các đầu ngón tay nàng, "Người tanóiphu thê nhất thể, nàng khá lắm, nhìn phu quân mình như thếkhôngnóivàothìthôiđi, còn cười thầm nữa."

Thanh Li thấyhắncố chấp nên thuận miệng trả lời, "Cũngkhôngcó gì, tađangnghĩkhôngbiết có nên mời Tiêu lang ở lại quý phủ dùng bữa haykhôngthôi."

Hoàng đế bình tĩnh nhìn nàng, "—— Trẫm rất muốn biết."

Đối với chuyện đổi đề tài nhanh như chớp của Hoàng đế Thanh Li hết cách, nàng im lặngmộtchút rồi dứt khoátkhôngđể ý tớihắnnữa, "Người muốn tanóilà chàng, người cắt ngang lời ta cũng là chàng, rốt cuộc chàng có muốn nghe haykhông?"

Thanh Li nghiêng mặt lườmhắn, "Khi nhìn thấy quyển 《 Hoa gian từ tập 》 này ta bỗng nghĩ đếnmộtchuyện khác —— Ta gọi chàng là Tiêu lang, như thế vốn là dựa vào họ mà gọi, nhưng Tiêu lang là danh xưng, có điềukhôngchỉ là như thế..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy Thanh Liđãquen thuộc với Hoàng đế hơn, nhưng dù sao cũng ở trước mặt mọi người, bây giờ bỗng nhiên ở riêng trongmộtchiếc xe ngựakhônggian tương đối chật hẹp nên nàngkhôngkhỏi hồi hộp.

Thanh Li hồn nhiên chưa pháthiệnra nguy hiểmđangđến gần, tâm tư nàngđangđặt hết lên chuyện bát quái, "Hả? Là gì thế?"

"Cũngkhôngphải thích lắm." Thanh Li hơi mất tự nhiên giải thích, "Trong lúc rảnh rỗi dùng để g·i·ế·t thời gian thôi, sao thế?" Nàng ngừng lạimộtchút rồi hỏimộtcâu, "Tiêu lang thích những thứ này ư?"

Chiếc xeđitrước đương nhiên là ba người Thanh Li Oanh ca và Ngọc Trúc, còn chiếc phía sau là dành cho mấy vị nữ quan. Nhưng lúc này lại có thêmmộtHoàng đế hết sức mạnh mẽ, Oanh Ca và Ngọc Trúc chỉ có thể đến chiếc xe ngựa phía sau ngồi chung với mấy vị nữ quan, nhường chỗ cho Hoàng đế.

Thanh Likhôngnóigì nữa, nàng bình tĩnh nhìn nam nhân trước mặt này, lông mày rậm đầyanhkhí, mũi cao thẳng, còn có đôi mắt sâu thẳm dịu dàng.

Lệnh bài của Ngụy Quốc Công phủ sáng bóng treo phía trước, đương nhiên đối phươngkhôngthể nàokhôngnhìn thấy, nếu như thế mà còn dám hô hoán bắt nàng nhường đường, chắc hẵn là có chỗ dựa rồi đây.

"Thế gianđanglưu hành rộng rãimộtcâu "Tiến vào Hầu môn sâu như biển, từ nay Tiêu lang chỉ là người qua đường",khôngcó gì hay cả, chàngkhôngcảm thấy vậy à, vậy mà chàng còn rất vui vẻ bảo ta gọi nữa...."

Thanh Li tập trung nghe ngóng, trong lòng cũng hiểu được mấy phần.

khôngđể cho nàng giãy giụa, Hoàng đế giữ c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u vai nàng rồi áp sát vào tai nàngnhỏgiọngthìthầm, "Diệu Diệu ngoan,nóithậtcho trẫm biết, vừa rồi nàng cười gì thế, hửm?"

—— Dù ở bất cứ nơi đâu cũng đều có quy tắc ngầm đấy, đương nhiên Đại Tần cũngkhôngngoại lệ.

Mặc dù Ngụy Quốc Công phủkhôngdámnóilà quyền thế nhất Đại Tần nhưng ít nhiều cũng có thể so với vị trí Tôn Giả, mấy năm nay Thanh Li ra ngoài chưa từng gặp qua chuyện phải nhường đường.

Thanh Li len lén liếc nhìn Hoàng đếmộtlát,khôngbiết tại sao nàng rất muốn cười.

Hoàng đế thấy nàng sắp vươn móng vuốtnhỏra rồi nênkhôngtrêu nàng nữa, "Nghe chứ, Diệu Diệunóiđi."

"khôngđược." Hoàng đế từ chối, "Ta vốn nhân lúc rảnh rỗi ra ngoàimộtchút chứ trong Tuyên Thất Điện vẫn còn rất nhiều tấu chương chưa duyệt,khôngthể bỏ bê được, đưa nàng về phủ xong trẫmsẽhồi cung ngay."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Ăn thịt người