Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng
Sơ Vân Chi Sơ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Cung biến
Nguyên Thành trưởng công chúakhôngcó huynh đệ ruột thịt, vì để đảm bảo nửa đời sau vinh hoa nênkhôngtránh khỏi tìmmộtnơi nương tựa.
Đám hoàng tử vô dụng kia làm saokhôngpháthiệnra, có điều pháthiệnrathìcũng lực bất tòng tâm.
Mặt mày Nguyên Thành trưởng công chúa cứng đờ, đáy mắt thấp thoáng xấu hổ và giận dữ, có điều nàng ta che giấu rất kỹ cười đúng mực sai người đánh xe ngựa rời khỏi ngỏ hẻm này.
Ngũ công chúa còn tỉnh táo cũngkhôngtốt hơn bao nhiêu, nước mắt ràn rụakhôngdám lau, cả người cong lại ngồi dưới đấtkhôngngừng phát run.
"khôngcần đâu ạ." Người nọ thản nhiênnói, "Trời mưakhôngnhỏ, bên ngoài rất ẩm ướt, Bệ Hạkhôngnỡ để nương nương ra ngoài, điện hạ chỉ cần lui xuống là được rồi."
Kể từ sau ngày đưa tang tiên đế, bầukhôngkhí trong triều rất quái dị, đám đại thần trước kia vỗ ngực thề son sắt bây giờ lại sinh ra mấy phần mờ ám.
- -- Huynh trưởng chưa từng được coi là uy h**p bỗng trở về từ Tây Bắc.
Nếuđãnhư vậy, Hoàng đế là trưởng tử danh chính ngôn thuận, là người thừa kế chính tông của ngôi vị này.
khôngđợi Nguyên Thành trưởng công chúa lên tiếng dặn dò mấy câuthìnàng tađãnghe thấy tiếng bước chân vội vã của hộ vệ dẫn đầu đoàn người của mình, trộn lẫn với tiếng mưa rơi bên ngoài có chút dồn dập.
Khi ấy, nàng ta chịukhôngnổi vị đích huynh trưởng th* t*c này, ngay tiếp theo cũng xem thường người hầu hạ bên cạnhhắn, chỉ cần nhìn thấy xa xa trong cung là nàng tađãvội vã tránhđi, e sợ bị lây xui xẻo củahắn.
Nguyên Thành trưởng công chúa nhìn thấyhắnmỉm cười.
Lúc nhìn mìnhhắncũng vô cùng lạnh nhạt,khôngthểhiệnchút bất mãn nào
Nguyên Thanh trưởng công chúa ổn định tâm trạng, tinh thần cũng dịu lại rất nhiều, "thìra là thế."
Chỉ là, sau này mọi chuyện dần thay đổi theo thời gian.
trênmặthắnmỉm cười lạnh nhạt chậm rãiđiđến chỗ Tam hoàng tử, khóe môi hơi động đậy, ngay lập tứchắnrút kiếm chỉa vào yết hầu Tam hoàng tử.
Tiên đế đột ngột băng hà, chưa định người kế vị, mấy vị hoàng tử lớn tuổiđãbắt đầu rục rịch, mẫu tộc của hai hoàng tửnhỏtuổi cũng có tâm, nhất thời Kim Lăng bất ngờ thay đổi.
hắnâmthầm lôi kéo mười sáu đội thị vệ của Kim Lăng, dọc theo đườngđiniêm phong miệng quan viên vô cùng chặt chẽ, mọi người đều cho rằnghắnxuất quân vội trở về chịu tang tiên đế, đêm trước khi hoàng quyền luân chuyển,hắnđóng quân bên ngoài cửa thành.
Về sau mỗi khi nhớ lại Nguyên Thành trưởng công chúa đều cảm thấy rất châm chọc -- Trong lúc các hoàng tử ngu xuẩn chém g·i·ế·t nhauthìđãcó người chờ kẻ địch kiệt sức rồi mới ra tay, chờ ngày thu hoạch.
Người nàng ta và Tĩnh An Hầu phủ lựa chọn chính là Tam hoàng tử thế lực hùng mạnh nhất.
Có điều, lúc này mới đoàn kếtthìđãmuộn rồi.
Tâm tư sâu như biển, cộng thêmâmthầm chịu đựng, chỉ có người phi thường mới làm được, khó tráchhắncó thể lên ngôi Hoàng đế, người thuatrêntayhắnchỉ có thể khóc thôi chứkhôngthể làm gì.
Hơn nữa đám binh línhđãquen sống an nhàn sung sướng này làm sao là đối thủ của quân đội Tây Bắc dũng mãnh,khôngcầnnóiđến lực lượng, chỉnóikhí thế thôiđãthất bại thảm hại.
Thực lực hai bên quá khác biệt, đến nỗi thấyhắnmang kiếm vào điện thờ, bất kính với tiên đế cũngkhôngai dám lên tiếng tranh chấp vớihắn.
Thái độkhôngthích huynh trưởng của nàng ta thểhiệnrấtrõràng, những người khác đương nhiên nhìn ra được, tuy nhiên -- Nhìn rathìnhìn ra, nàng ta là nữ nhi phụ hoàngyêuthương nhất, là công chúa cao quý nhất Đại Tần, mà khi đó Hoàng đế cùng lắm Hoàng đế chỉ làmộthoàng tửkhôngđược hoang nghênh mà thôi,khôngchohắnthể diện,hắncó thể làm gì chứ?
Năm đó, khi Hoàng đế còn chưa đăng cơhắncũng từng trở về Kim Lăng.
Tam hoàng tử dùng lời lẽ chính đáng chất vấn, nàng ta ngồi bên cạnh nghe nhưng chỉ cúi đầukhôngnói, khi lờinóidõng dạc của Tam hoàng tử vừa dứt, trong Nội Điện bỗng lâm vào im lặng đáng sợ, sau đó gần như theo bản năng, nàng ta ngẩng đầu dò xét nết mặt Hoàng đế -- Người này vẫn luôn là vị huynh trưởng mà nàng ta xem thường nhất.
Mặc dù tiên đế tự tay lật đổ Hà gia, cũngkhôngthích Hà phi, nhưngsựthậtlà -- Ông chưa từng phế Hậu.
"thậtlà may mắn, có thể gặp điện hạ ở đây." Giọngnóiẩnchứamộtnét cười mơ hồ chậm rãi tiếp tục: "Có điều điện hạ tớikhôngđúng lúc, Bệ Hạđangngồitrênxe đối diện đưa nương nương về nênkhôngtránh được, mời điện hạ nhường bước." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cómộtlần, Nguyên Thành trưởng công chúa cưỡi ngựa hồi cungthìgặp phải Trần Khánh, xưa nay nàng takhôngthích tên thái giám hầu hạ bên người huynh trưởng, thế là nàng ta phòng ngựađiqua rồi tiện tay quất mấy roi lên người ông, tên nô tài ti tiện kia quỳ rạptrênmặt đấtkhôngdám ngẩn đầu lên, ngay cả kêu đaumộttiếng cũngkhôngdám.
khôngai biết vị huynh trưởng này nghĩ cái gì, càngkhôngbiết rốt cuộchắnmuốn làm gì.
Nguyên Thành trưởng công chúa là người đứng gần nhất, những tia máu ấm áp, mang theo mùi tanh nồng thuận thế văng tung tóe lên mặt và cả người nàng ta, sau đó từ từ chảy xuống, giống nhưmộtcon giun lạnh lẹo uốn lượn quanh thân thể, chảy từ mặt nàng ta xuống phía dưới.
Thậm chí ánh mắthắnchưa từng chớpmộtcái.
Nàng ta sợ ngây người, những người còn lại cũng thế, Lục công chúa sau lưng còn quánhỏthét lênmộttiếng rồi ngất tại chỗ.
Ban đầu, mọi chuyện vẫn giống như tưởng tượng của nàng ta, Tam hoàng tử thúc ngựa xung trận trước, lần đầu ra tayđãlôi kéo được hơn phân nửa cựu thần của tiên đế, tiếp theo bắt đầu lên kế hoạch tẩy trừ thế lực của các hoàng tử còn lại.
Môi hở răng lạnh, máu chảy ruột mềm ---khôngphải do bọn họ muốn là được.
nóivề ân oán của Nguyên Thành trưởng công chúa và Trần Khánhthìđãlà chuyện xưa rồi.
Hai lực lượng bảo vệ mạnh nhất của thành Kim Lăng là mười sáu đội thị vệ và cấm quân Hoàng thành, tại Kim Lăng mười sáu đội thị vệâmthầm cống hiến cho Hoàng đế, còn cấm quân chỉ trung thành với Hoàng đế tại vị, giờ khắc này tân đế chưa xác định, các hoàng tửkhônghẹn mà cùng đánh hơi ra nguy hiểm.
Song đến giờ khắc này, nàng ta mới pháthiện, bị huynh trưởng này...thậtra vô cùng giống tiên đế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nháy mắt đó, hồn nàng ta gần như lìa khỏi xác, tiếng thét chói tai lơ lửngtrênkhôngtrung, ánh mắt thê lương nhìnmộtmàn mà nàng ta chưa bao giờ tưởng tượng nổi.
- -- Bởi vì kẻ địch chung của bọn họ quá mạnh.
Ý đồ trong đóđãquárõràng.
Nếu để vị trưởng tử này kế vị,nóikhôngchừng gia tộc của chúng tasẽxuấthiệnmộtvị nương nương cũng nên.
- - Gia tộc chúng takhôngphải ngoại gia của các hoàng tử, cũngkhôngphải thê tộc của bọn họ, dựa vào cái gì bắt chúng ta c·h·ế·t chung chứ?
hắnnói: "--- G·i·ế·t hếtđi."
Bây giờ nghĩ lại, Hoàng đế có thểẩnnhẫn nhiều năm như thế, con ngườikhôngmảy may dao động, thành công cũngkhôngphảikhôngcó lý.
Ngày xưa, Trần Khánh chỉ làmộtthái giámkhônghơnkhôngkém trong mắt nàng ta, song giờ khắc này ông có thể khiến Nguyên Thành trưởng công chúa cực kỳ sợ hãi,nóiđinóilại đúng là châm chọc.
Lúc nàng tađangnhíu màythìmộtgiọngnóitrầm thấp vàâmthanh kéo màn chói tay vang lên giống nhưmộtlưỡi câu có độc xông thẳng tới, trong nháy mắt vừa k*ch th*chsựoán hận trong lòng Nguyên Thành trưởng công chúa vừa khơi dậy nổi sợ hãiẩnnấp sâu trong lòng nàng ta.
Người bên ngoài cười ra tiếng, dường như tán thành nhưng dường như cũng châm biếm,khôngbiết đến tột cùng là có ý gì.
Những tia máu vô cùng ấm áp nhưng lại giốngmộtbàn tay người c·h·ế·t,nhẹnhàng lướt qua mặt nàng ta, khiến nàng ta chịukhôngnổi mà run rẩy.
Dướisựgiằng co lạ lùng như thế, qua bảy mươi hai ngày đặt linh cữu, trong cung mới tiến hành nghi thức đưa tang tiên đế.
Linh hồn nàng ta lơ lửng giữakhôngtrung, năm giác quan gần như trống rỗng, chỉ còn nghe Hoàng đế dặn dò thuộc hạ, lọt vào tay nàng ta bỗng cảm giác như bị rơi xuống hầm băng, lồng ngực lạnh buốt, nàng ta lập tức tỉnh táo lại.
Kể ra cả đời tiên đế, bình Nam Việt, xây dựng An Đông, giảm thuế má, khống chế chiến tranh, có thểnóilàmộtđờianhminh, có điều chỉ sợ ông chưa từng nghĩ đến chuyện cốt nhục ruột thịt của minhsẽgây ramộttrận náo động lớn như vậy.
Thế nhưng vẻ mặt Hoàng đế vẫn bình tĩnh, thậm chí còn mang theo chút tươi cười, Nguyên Thành trưởng công chúa cố gắng chịu đựng đứng ngây ra như phỗng, ngay cả đưa tay lau mặt cũngkhôngdám.
Trong tay các hoàng tử cókhôngquá năm trăm binh sĩ, cộng hết lại chỉ hơn mấy ngàn, chống đối với hơn mười vạn đại quânthìcó khác gì muối bỏ biển đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thắng lợi trong tầm tay bỗng chốc xuấthiệnvật cản.
Theo bản năng, bọn họ lướt nhìn qua khuôn mặt dữ tợn của nhau rồikhônghẹn mà cùng hư tình giả ý đồng tâm hiệp lực.
Trước sức mạnh tuyệt đối trước mắt,âmmưu quỷ kế hoàn toànkhôngcó tác dụng gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối cùng chuyện trước mắt chỉ có thể đoàn kết lại mới có hi vọng thắng lợi.
Chuyện này cũngkhôngbiết thế nào -- Ông rađiquá mức đột ngột, lăng tẩm và vật dụng đềukhôngkịp chuẩn bịthìhỗn chiếnđãxảy ra, đường đường làmộtđế vương, thế mà sau khi mất bảy mươi hai ngày hoàng thất mới tiến hành đưa tang, ngẫm lại cũngthậtđáng buồn.
Trong Nội điện, Tam hoàng tử là người đầu tiên đứng ra, chất vấn Hoàng đế dưới bàn thờ của Tiên đế --- Suất quân vôi vã về chịu tang mà lại đóng quân ở Kim Lăng, vậy mục đích là gì?"
Chương 15: Cung biến
"thìra là Hoàng huynh và Hoàng tẩu ở phía trước." Giọngnóihàm ý chỉ trích, hời hợt cho qua, "Phần lớn bọn nô tài này đếu xuất thân từ mấy gia đìnhnhỏ, chưa từng trải chuyện đời nênkhôngnhận ra xe ngựa của Ngụy Quốc Công phủ, đúng là đáng c·h·ế·t." (đọc tại Qidian-VP.com)
Dưới ánh mặt trời hám răng trắng củahắnvô cùng chói mắt, sáng đến nổi khiến người ta giật mình.
Tuy nhiênkhôngngờ rằng, thứhắnhời hợt cầm mà bọn họ đềukhôngnghĩ là hung khí đóđãtrực tiếp lấy mạng Tam hoàng tử.
Hai thị nữ bên cạnh nàng ta thức thời xốc rèm lên, vẻ mặt Nguyên Thành trưởng công chúa tươi cười, xinh đẹp khó tả, "Nếu là Hoàng huynh và Hoàng tẩuthìta phảiđivấn an mới được..."
Nghĩ tới người này, hai tay nàng ta kiềm chếkhôngnổi bắt đầu run rẩy, mang theo sợ hãi mơ hồ, dù giấu trong mấy lớp y phục rộng thùng thình vẫnkhôngtrấn áp được.
Xuyên qua cửa sổđangmởmộtnửa, ánh mặt trời ảm đạm len lỏi vào chiếu lên mặt Hoàng đế.
Mặc dùtrênmặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng Nguyên Thành trưởng công chúa rối như tơ vò, khikhôngphiền phức khó chịu từ đâu kéo tớikhôngbiết.
Thái giám tổng quản Trần Khánh.
- - Thậm chí phụ hoàng cũngkhôngnóigì.
Nguyên Thành trưởng công chúa là nữ nhi lớn nhất của tiên đế, thân phậnkhôngcần phảinói, cộng thêm mối giao tình với Tam hoàng tử, đương nhiên nàng ta gần gũi với vị hoàng huynh này nhất.
Lờinóicủa người nọ rất khách sáo, nhưng hàm ý bên trongkhônghề khách sáo chút nào -- Thân thể Hoàng hậu cao quý, bệ Hạkhôngnỡ để người ướt mưa, chẳng lẽ bản cung đội mưa qua thăm hỏithìbị ướt ít hơn nàng ta chắc?
Các hoàng tử còn lạiđãkịp phản ứng đoàn kết lạikhôngngừng công khai lên án Hoàng đế.
Nguyên Thành trưởng công chúa cúi đầu xiết chặt hai tay mìnhkhôngđể nổi sợ hãi của mình lộ ra ngoài.
Nghĩ tới đội quânđangđóng bên ngoài cửa thành, tâm tư đám triều thần bắt đầu dao động.
Tuy nhiên điều khiến người ta yên tâm chính là, thái độ của Hoàng đế cũngkhôngquá ngông cuồng,hắnchỉ đóng quân ngoài thành chứkhônghề đụng đếnmộtsợi tóc của binh lính trong thành.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.