Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: Không nghi ngờ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Không nghi ngờ


- -- Rốt cuộc do tuổi cònnhỏ,khônggiấu được suy nghĩ trong lòng.

Biết Thanh Li muốn ra ngoài, Ngụy Quốc Công phủđãchuẩn bị xe ngựa từ lâu,đingoài nắng chỉ cómộtxíu, cho nên khi nghehắnnóiThanh Li hơi ngạc nhiên, Hoàng đế nhìn thấy cũngkhônggiải thích nhiều,hắnchỉ mỉm cười, dịu giọng hỏi: "Diệu Diệu có biết cưỡi ngựakhông?"

Thanh Li ngơ ngác nhìn Hoàng đế, tựa nhưđãhiểu ra gì đó, lại tựa nhưkhôngbiết gì, kinh ngạc quađinhưng nàng vẫnkhôngthốt nên lời.

- --hắncòn hỏi nàng, nàng có hiểu ýhắnhaykhông.

Vừa nghe câunóinày,khôngchỉ đầu ngón tay, mà ngay cả trái tim Thanh Li cũng run lên.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, Thanh Li bỗng có chút khó chịu.

Oanh Ca vừađi, chỉ còn lạimộtmình Thanh Li ngồi ởtrêngiường, nàng lại bắt đầu ngẩn ngơ.

Lỡ như... Hoàng đế thừa nhậnthìbiết làm sao?

Nếu như Hoàng đế chưa từng hứa hẹn cả đời này chỉ có mình nàng, nếu nhưhắnkhôngđối xử với nàng tốt như thế, nếu nhưhắnchưa từngnóilời đường mật trêu chọc trái tim nàng, nếu như lòng nàng vẫn luôn lặng im như nướckhônggợn sóng,thìhoàn cảnhsẽkhôngnan giải như bây giờ.

Có điều, bình thường tâm trạngkhôngtốtthìcó thể hiểu được, hôm nayrõràng tiểu thư nhà mìnhkhôngrảnh mà, nàng có hẹn với người ta đấy.

Giả sửhắnthậtsựcómộtđoạn tình kia, nàng nên làm gì?

"Tiểu Diệu Diệu." Hoàng Đế buông lỏng tay, sắc mặt bình thường nhưngkhônghề thiếusựbá đạo đặc trưng của nam nhân,hắnchỉ nhìn nàng bình tĩnhnói: "--- Trẫm là nơi nàng dựa vào, nàng phải tin Trẫm."

TừnhỏThanh Liđãrất thông minh, song giờ khắc này, cả người nàng cứng ngắc, miệng như bị dán lạikhôngnóiđượcmộtlồi, trừ ngơ ngẩn nhìnhắnrathìkhôngcó động tác gì khác.

Nàngâmthầm thở dàimộthơi, nhanh chóng sắp xếp nỗi lòngđanglộn xộn, sau khi ăn mặc trang điểm ổn thỏa, nàng mới dẫn hai thị nữ ra ngoài.

Tố chất nàngkhôngtệ, học rất tốt, nếu lần đầu gặp mà Hoàng đế hỏi như vậy, Thanh Li nhất địnhsẽtrả lời thoải mái, tuy nhiên hôm nay, do bị ngăn cách bởimộtnữ lang dưới thành mà nàng khó tránh cảm giáckhôngđược tự nhiên, nàngkhôngngẩng đầu mà chỉnhẹgiọng trả lời, "Biết ạ."

Trong lòng Thanh Liđangrối rắm chuyện kia, nàng cũngkhôngđể tâm đến mấy thứ vặt vãnh này, nàng chỉ thuận miệng đápmộttiếng, chưa kịpnóithêm tiếng nàothìVương nữ quanđãbước nhanh tới bẩm báo, "Nương nương, Bệ hạđãtới." (đọc tại Qidian-VP.com)

Hôm này là mùng bảy tháng năm, vừa đúng thời gian Hoàng đế hẹn nàng.

hắntrở mình xuống ngựa, bước nhanh đến nắm tay tiểucônương, thấy nàng cúi đầukhôngnóichuyện,hắncũngkhôngnghĩ nhiều mà quay sang dặn dò hai thị nữ bên cạnh nàng, "đilấy cho nương nương các ngươi mũ trùm đầu, trời nắng to,khôngnên phơi ra ngoài.

Quan trọng nhất là.... Nàng có can đảm mở miệng hỏi chuyệntrêntờ giấy kiathìchính làkhôngtin tưởnghắn, biết đâu Hoàng đếsẽnhớ kỹ chuyện này.

Cách nhaumộtđoạn, Thanh Li cảm nhận được ánh mắt sáng rực củahắnrơitrênmặt mình, ánh mắt chuyên chú, tựa như chỉ cómộtmình nàng mà thôi.

Nhắc tới cũngthậtmỉa mai, vừa mới nếm trải tìnhyêungọt ngào, thế mà Thanh Liđãnếm được vị đắng chát nhàn nhạt trong đó.

Dù là như thế, chuyện nên làmthìphải làm thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng ngạc nhiên về ánh mắt Hoàng đế, trái timkhôngtự chủ đập thình thịch, song khi nhớ đến câu nữ lang dưới thành kia, đầu óc nàng lập tức thanh tỉnh, nàng cúi đầu cắn môi, cất bướcđitiếp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này đây so sánh ra,khôngkhác cảm giác đó là bao nhiêu.

Ngọc Trúc chỉ biết Thanh Likhôngkhỏe, tiểucônương chưa từng nghĩ nhiều, tiến lên ân cần hỏi han: "Tiểu thưkhôngkhỏe ạ? Có muốn mời đại phukhông?"

Oanh Ca nháy mắt bảo Ngọc Trúcđichuẩn bị nước, còn mìnhthìđiđến trước giường Thanh Li, "khôngphải mấy ngày trước tiểu thư còn rất vui vẻ ư? Sao đến hôm nay, ngược lại trông người có vẻkhôngchờ mong lắm?"

Thanh Li bị những lời ấy làm cho sững sờ.

Bởi vì như thế,hắnđành phải buông bàn tayđangnắm tay nàng ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Càngkhôngcần phảinói, người hẹn tiểu thư hôm nay chính là quân chủ Đại Tần, thiên tửtrênvạn người.

đãlâu rồi Hoàng đế chưa gặp nàng, lònghắncực kỳ thỏm nhớ mong, nhìn thấy tiểucônương mặcmộtbộ váy áo xanh nhạtđitới, thanh nhã như hoa sen dưới ánh mặt trời, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, da trắng hơn tuyết,hắncảm thấy trái tim mình mềm nhũn.

Thanh Li thấy bàn tay ấm áp rờiđi,khônghiểu tại sao, trong lòng nàngkhônghề muốn.

Oanh Ca thấy nàngkhôngmuốn nhiều lời nên cũng thức thờikhônghỏi nữa, tiểucônương làm theo lời dặn của nàngđiđến tủ y phục lấymộtbộ thích hợp để mặc trong hôm nay.

- --- Chính vì động lòng cho nên mới có cảm giác đau lòng.

Ngụy Quốc Công phủ là con nhà võ, nam hài tử từnhỏđãtập cưỡi ngựa bắn cung, nữ hài tử phải mềm mại hơn nên họckhôngnhiều, có điều dù sao Thanh Li cũngkhôngphảithậtsựlà nữ hài tử, nàng biết học thêmmộtchút mới tốt nên dướisựkiên quyết phản đối của Đổng thị nàng nhất định học cưỡi ngựa.

Thời đại này, nam nhân ba thê bảy thiếp chứkhôngphảimộtvợmộtchồng nhưhiệnđại, nếu Hoàng đế muốn nạp nàng tathìchắc chắnkhôngcó ai phản đối.

Giống như hồinhỏkhôngcẩn thận cắn trúng lưỡi, đau đớn ê ẩm mấy ngày liền.

Cho đến giờ khắc này, nàng vẫn còn rối rắmmộtvấn đề --- Có nên hỏihắnchuyện nàykhông?

Hoàng đế cũngkhôngthèm để ý,hắnxiết chặt tay nàng, mạnh đến nổi nàng cảm thấy xương cốt rã rời, nàngnhẹnhàng chớp mắt nghehắnchậm rãinóitiếp: "Kết tóc làm phu thê, ân áikhôngnghi ngờ."

- -- Đừngnóilà thất hẹn, chỉ cầnđimuộnmộtchút, lỡ đâu bệ hạ tức giận, chỉ sợ phải mang tội.

Ngụy Quốc Công phủ ở nội thành, xung quanh đều là phủ đệ của các triều thần khác, Hoàng đếkhôngmuốn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, cũngkhôngmuốn so đo thân phận nên đứng ở cửa sau Ngụy Quốc Công phủ đợi nàng.

Thanh Li lười biếng mở mắt ra,khôngvui vẻ chút nào, "Takhôngsao."

Buồn cười, Bệ hạ quản người nghiêm như vậy, sao có thể nguyện ý cho người tađitheo làm kỳ đà chứ.

Có điều, tuyhắnbiết nhưng vẫnyêuthích. (đọc tại Qidian-VP.com)

hắnnói: "Lần đầu tiên gặp nàng, Trẫmđãbiết --- Nàng phải là nữ nhân của Trẫm."

Đối với hôm nay, ban đầu Thanh Li rất chờ đợi, tuy nhiên vì miếng ngọc bội hoa lan kia mà tâm trạng nàng hoàn toàn sa sút, dù biết hôm naysẽđược gặp Hoàng đế, nàng cũngkhôngvui nổi.

Hoàng đế nhìn nàng cười cười, ngón tay như có nhưkhôngvéo cằm nàngmộtcái, giọngnóivừa mang theosựngạo nghễ cũa thiên tử, vừa đậm tình ý của tình lang.

- --hắnnói, nàng là thê tử củahắnchứkhôngphải Hoàng hậu.

Đầu ngón tay run rẩy, nàng vội rút vào ống tay áo, cố gắng kiềm chế.

Nếu thái độ Hoàng đế lạnh nhạtmộtchút nàngsẽđỡ đau lòng hơn,hắncứ dịu dàng như thế, ấm ức tích tụ trong lòng Thanh Li mấy ngày nay đồng loạt dâng lên, mắt nàng hơi xót, giọngnóimang theo mấy phần đáng thương, mạnh mẽ lên tiếng: "Nào có."

Chương 22: Không nghi ngờ

"Tiểu oan gia." Hoàng đế cao hơn nàng rất nhiều, lúc tới gầnnóichuyệnkhôngkhỏi khom lưng,hắntiến đến trước mặt nàngnhỏgiọng hỏi: "Trẫm vừa mới tới, còn chưa kịp bắt nạt nàng mà,đangyên lành, sao nàng lại buồn rồi?"

Lục nữ quanđangchờ ngoài cửa, thấy Thanh Liđira bà chỉ cười cười, "Bệ hạ muốn dẫn nương nương ra ngoài giải sầu, đám nô tìđitheothìgò bó quá, hôm nay chúng tasẽở nhà."

Nàngkhôngchịunói, cónóicũng chối bỏ, Hoàng đếkhôngbiết có nên tin haykhông, ánh mắthắnrũ xuống dừng lạitrênmi mắt nàngmộtchút, sau đóhắnquay qua nhận chiếc mũ che trong tay Oanh Ca, tự mình đội cho nàng.

Thấy Thanh Li như thế,khôngbiếthắnnhớ ra gì đó mà cười khẽ, rồi lại thở dài, "Có điều, Trẫmnóisợ nàng lạikhôngtin."

Lúc Thanh Li khoan thaiđitớithìthấy Hoàng đếđangngồitrênlưng ngựa, mặt mày vẫnanhtuấn sắc bén như trước, có điều khóe môi cong lên, tư thế oai hùng phấn chấn có thêm mấy phần dịu dàng.

Thanh Li nghehắndịu dàngnhỏnhẹ, trong lòng nàng rất ngọt ngào, cộng thêm mấy phần khổ sở mơ hồ, cuối cùng,khôngrõmùi vị gì nữa.

"Vẻ mặt buồn rầu này là sao?" Hoàng đế cúi đầu, thắt lại dây lụa nơi cằm Thanh Li, ánh mắt chuyên chú, giọng điệu rất nặng, "Nếu trong lòng có nghi ngờthìhãy hỏi thẳng Trẫm, bất luận thế nào, Trẫm cũngsẽtrả lời nàngrõràng."

Song nếu bảo Thanh Li hỏi, nàngkhôngbiết phải mở miệng như thế nào.

Đối với nàng, chuyện này nặng tựa ngàn cân, đè nặng trong lòng, nếukhônghỏi, quả thực giống như con ruồi kẹt trong cổ họng, nghẹn c·h·ế·t nàng.

Sao đóthìsao, Hoàng đếsẽlàm thế nào?

Mùng bảy tháng năm, Oanh Ca và Ngọc Trúc thức dậy từ sớm, chuẩn bị hầu hạ Thanh Li rửa mặt, thế nhưng sau khi tiến vào nội thất, hai người thấy Thanh Li vẫn còn nằmtrêngiường chưa chịu thức dậy, nhất thời cả hai giật nảy người.

Thanh Li thảng thốt bừng tỉnh, ngón tay mạnh mẽ run run trong lòng bàn tayhắn.

TừnhỏOanh Cađãđitheo hầu Thanh Li, tính tình cẩn thận, nghe giọng điệu của nàng như thếthìbiết ngay tâm trạng nàngkhôngtốt, vậy nên cả người mớikhôngcó tinh thần, lười biếngkhôngmuốn nhúc nhích.

Thanh Li hỏimộtcâu: "Có ý gì ạ?"

****

Hoàng Đế nhìn sâu vào mắt nàng, làm nhưkhôngthấysựrun rẩy trong đáy mắt tiểucônương,hắnnóitiếp: "---- Trẫm xem nàng là thê tử chứkhôngphải Hoàng hậu, đương nhiên, Trẫm cũng hi vọng nàng xem Trẫm là vi phu chứkhôngphải thiên tử." Lúc Thanh Li nữa tỉnh nửa mêhắnlại tiếp tục: "Diệu Diệu, nàng có hiểu ý Trẫmkhông?"

"khôngcó gìthậtmà." Thanh Li ngồi dậy, thản nhiênnói: "Lấy y phục đến cho tađi."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Không nghi ngờ