Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Trảm Yêu
Ma Lạt Bạch Thái
Chương 11: Yêu Đao
Hồi 1 : Yêu Đao !
Chân trời le lói một tia sáng.
Vào một khắc trước khi ban ngày tiến đến, thường thường là lúc đêm tối sâu nhất.
Trong rừng cây mờ tối.
Hứa Thanh nắm lấy chuôi đao.
Đồng thời yêu trảo trong lưỡi đao cũng bóp lấy cổ Hứa Thanh.
Nếu như nói trường đao thò ra khỏi móng vuốt còn tính là một thanh đao, như vậy giờ phút này Hứa Thanh đang ở trong một loại trạng thái quỷ dị.
Hứa Thanh nắm đao, mà đao chỉ vào chính mình!
Hai mắt Hứa Thanh đỏ đậm như máu, một tay gắt gao nắm đao, một tay hung hăng nắm lấy yêu trảo, muốn tách nó ra.
Nhưng mà lực lượng trên yêu trảo lại khủng bố đến cực điểm, lấy lực lượng của Hứa Thanh căn bản là không có cách lay động.
Yêu trảo kia có thể dễ dàng g·iết c·hết tu sĩ thất phẩm và võ giả thất phẩm!
"Trở về... Trở về cho ta!"
Hứa Thanh gian nan phát ra tiếng gầm nhẹ, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi dữ tợn dọa người.
Rắc! Rắc!
Âm thanh kỳ quái xuất hiện, phảng phất có đồ vật đang rạn nứt.
Ánh mắt Hứa Thanh rũ xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào yêu trảo.
Ở mu bàn tay của yêu trảo, một vết nứt mở ra, giống như một cái miệng.
"Hì hì hì!"
"Ha ha ha!"
"Ga ga ga ga ga!!!"
Vết nứt vặn vẹo nhúc nhích, phát ra tiếng cười âm trầm khiến người ta tê dại, giống như vật còn sống.
Trong tiếng cười quỷ dị, phía trên miệng mở ra một con ngươi dựng đứng màu máu!
Khoảnh khắc con ngươi dựng thẳng xuất hiện, màu máu trong mắt Hứa Thanh càng thêm đậm đặc, che lại một tia thanh minh nơi đáy mắt.
Phụt!
Hứa Thanh lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Máu loãng nhuộm trên con ngươi dựng đứng, chậm rãi chảy xuống như huyết lệ, bị vết rách giống như miệng rộng kia tham lam cắn nuốt.
"Đủ rồi... Trở về!"
Hứa Thanh gần như đang rít gào, trong âm thanh khàn khàn lộ ra suy yếu cực hạn.
Nhưng cái miệng kia sau khi cắn nuốt máu tươi, cũng không biến mất, ngược lại phát ra tiếng người quỷ dị.
"Ngươi cố ý đuổi nha đầu kia đi, chẳng lẽ thích người ta rồi? Loại sơ hở này là muốn m·ất m·ạng đấy. Kẻ săn yêu, sơ hở càng ít càng sống được lâu."
Giọng nói không nghe ra nam nữ, giữa rừng hoang lại như thể có quỷ ngữ.
"Cần ngươi quản! Cút về cho ta!" Hứa Thanh quát lên.
Miệng trên yêu trảo lần nữa khép mở, phát ra âm thanh:
"Muốn ta giúp thì gọi ta ra, dùng xong rồi thì bảo ta cút đi. Nam nhân các ngươi quả nhiên vô tình, bao nhiêu năm rồi ta chưa được ngửi thấy khí tức người sống mới mẻ. Huyền Âm chi thể của nha đầu kia chính là đại bổ đấy, hì hì hì hì!"
"Chỉ cần ta chưa c·hết, ngươi đừng hòng đi ra!" Hứa Thanh gầm nhẹ nói.
"Điều đó không do ngươi đâu, ngươi không có lực lượng cũng chẳng có tế phẩm, lấy gì để ta quay về đây? Ta ra ngoài chơi đùa chút thôi, cần gì phải sợ hãi như vậy, nhân thế này, ngươi còn lưu luyến điều gì sao? Hay là chúng ta cùng nhau hủy diệt thiên hạ này đi, hì hì hì, ga ga ga!!!"
Trong tiếng cười quỷ dị, trước mắt Hứa Thanh bắt đầu trời đất quay cuồng, cho đến khi bị bóng tối lấp đầy.
Trong rừng, Hứa Thanh ngất đi.
Vẫn gắt gao nắm lấy chuôi đao.
Mà thân thể hắn lại bắt đầu biến hóa, một đầu tóc đen, từng sợi từng sợi chuyển sang màu đỏ...
Tiếng cười của Yêu Đao dần dần đi xa.
Hứa Thanh không nghe thấy âm thanh, cũng không nhìn thấy gì.
Bốn phía một vùng tăm tối.
Hắn như lâm vào Cửu U Địa Phủ, chờ đợi Hắc Bạch Vô Thường đến dẫn đường.
Cố hết sức rồi...
Hứa Thanh thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.
C·hết cũng được, mọi chuyện coi như kết thúc.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải c·hết.
Là người của Trảm Yêu ti, có ai có thể c·hết già đâu.
Hứa Thanh ngồi xuống trong bóng tối, lấy tay chống cằm, bình yên chờ đợi t·ử v·ong giáng lâm.
Suy nghĩ cứ như vậy đình trệ, dường như thế giới cũng ngưng đọng lại.
Không biết qua bao lâu, một tia sáng xuất hiện ở trước mặt, sau đó trải rộng ra một vùng thiên địa.
Trước mắt, là một chiến trường thảm khốc!
Thi thể nằm ngổn ngang, mênh mông vô tận!
Lại một lần nữa, Hứa Thanh nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng giống như địa ngục khi hắn ba tuổi.
Khắp nơi đều là chân tay cụt đứt.
Không có người sống.
Cũng không có vật sống.
Một cái đầu sói còn lớn hơn cả bò Tây Tạng treo trên một gốc cây cổ thụ che trời.
Hai bàn tay gấu to bằng chậu nước được khảm nạm trong một khối đá lớn.
Hơn một ngàn bộ xương khô nhân loại trắng hếu chất đống thành một ngọn núi xương.
Hàng trăm thanh trường đao đầy vết mẻ cắm trên t·hi t·hể một con cự thú cao bằng hai người.
Ngọn núi cao bên trái bị xé ra làm hai nửa, tạo thành một khe núi lớn. Một con Ưng Yêu sải rộng đôi cánh dài hơn mười trượng c·hết trên đỉnh núi, móng vuốt buông thõng quấn đầy quái mãng khô héo, tựa như những sợi dây leo lấp đầy khe núi.
Mặt hồ nhỏ phía bên phải bị nhuộm đỏ, không một gợn sóng, trên mặt hồ nổi lơ lửng vô số t·hi t·hể, có người, cũng có yêu.
Nơi xa, cung điện nguy nga cao v·út trong mây xuyên thẳng lên trời.
Một con đường nhuốm máu đỏ trải đầy thi hài, nối liền khoảng cách giữa Hứa Thanh và cung điện.
Đó là Yêu Đô!
Điểm đến cuối cùng của trận chiến kinh thiên động địa này.
Trận chiến kết thúc khi nào, Hứa Thanh không biết.
Thắng hay bại, Hứa Thanh cũng không biết.
Hứa Thanh chỉ nhớ nhiệm vụ duy nhất của chuyến đi này.
Trảm Yêu!
Nhưng đao của hắn đã sớm gãy, đáng lẽ phải bỏ mạng nơi này, không biết vì sao vẫn còn sống.
Vùng đất tử khí âm trầm này là cơn ác mộng mà Hứa Thanh nhiều năm qua vẫn luôn ám ảnh.
Hồi 2 : Trảm Yêu - Chạy thật nhanh
Bách Ngọc thành là một trong những thành trì lớn nhất huyện Tri Viễn, mức độ phồn hoa gấp mấy chục lần trấn Tàng Thạch.
Sáng sớm tinh mơ, ngoài cửa thành đã xếp thành hàng dài, người chờ vào thành nhiều đến mấy trăm.
Trong đội ngũ đa số là thương nhân nhỏ lẻ, phần lớn gánh đòn gánh, kéo xe vận tải, còn có không ít đoàn xe, chở hàng hóa lớn nhỏ.
"Hôm nay là ngày hội tụ của Bách Ngọc thành, giỏ cá lớn này của ta chắc chắn sẽ bán được giá tốt!"
"Cá thì đáng giá mấy đồng, muốn kiếm tiền còn phải là ngọc tốt mới được, Bách Ngọc thành mỗi năm đều có thể xuất hiện vài khối tuyệt thế mỹ ngọc."
"Nghe nói Ô Kê trấn xuất hiện một khối huyết ngọc, là từ trên người một con gà đen c·hết già đào ra!"
"Cái gì mà gà đen c·hết già, đó là một con yêu quái! Ô Kê trấn nuôi nó nhiều năm, mỗi ngày đều cho ăn huyết thực, chỉ vì nuôi ra một khối huyết ngọc!"
"Chẳng trách ở Ô Kê trấn cứ động một chút lại có đại tế, đây là lấy người sống nuôi yêu quái sao?"
"Suỵt! Đừng nói bừa, để người Ô gia nghe thấy, ngươi khó giữ được mạng đấy!"
"Thế đạo gì thế này, yêu tà khắp nơi không nói, còn có người cố ý nuôi yêu... Ê! Cái gì vừa lướt qua vậy!"
Một bóng người như cuồng phong xông qua, đám người một trận xôn xao.
Rất nhiều người không nhìn rõ là cái gì, còn tưởng rằng chỉ là một trận gió.
Dưới cửa thành, Vân Khuyết rốt cục dừng bước.
Ít nhất phải mất nửa ngày đường, Vân Khuyết chưa tới một canh giờ đã đến, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi.
Một bên cửa thành có một tảng đá lớn.
Trên tảng đá khắc mười hai canh giờ, ở giữa là một cây kim sắt cao hơn năm thước.
Đây là nhật quỹ, dùng để tính toán thời gian mở cửa thành.
Hai bên cửa thành đều có quân binh canh gác.
Cầm đầu là một gã giáo úy trẻ tuổi, thân mặc giáp nhẹ, trên dưới hai mươi tuổi, lông mày rậm, đuôi mắt xếch ngược, thần sắc lạnh lùng, hộ tâm kính to lớn sáng loáng, rất là uy vũ.
Nhìn tướng mạo, đây không phải là người dễ đối phó.
Vân Khuyết liếc nhìn nhật quỹ, còn gần nửa canh giờ nữa mới đến giờ Thìn mở cửa.
Độc rắn đã vào cơ thể, thời gian trì hoãn càng lâu càng nguy hiểm.
Một đường xóc nảy, lúc này Khương Hòa ung dung tỉnh lại, nàng đã không nhìn thấy gì nữa, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, chỉ có thể nghe được âm thanh, giống như hồi quang phản chiếu.
"Mở cửa." Vân Khuyết nhìn chằm chằm về phía giáo úy nói.
Giáo úy cười lạnh một tiếng, lười biếng chỉ chỉ nhật quỹ, nói: "Nửa canh giờ nữa sẽ mở cửa."
"Ta có việc gấp." Vân Khuyết nói.
Giáo úy dùng cằm hất về phía dòng người đang xếp hàng dài, khinh miệt nói: "Ai cũng có việc gấp, trừ phi ngươi có thánh chỉ hoặc là văn thư thông quan đóng dấu của Lục Bộ nha môn, nếu không đều phải chờ."
"Người đang nguy kịch, trì hoãn ngươi cũng khó thoát tội!" Vân Khuyết nói.
"Bản quan phụng mệnh canh giữ cửa thành, mạng người của ngươi, có liên quan gì đến ta." Giáo úy lạnh lùng nói.
Nghe đến đó, Khương Hòa hoàn toàn tuyệt vọng, nàng cảm nhận được nhịp tim càng thêm kịch liệt, đó là dấu hiệu rắn độc sắp xâm nhập vào tim.
Khương Hòa tinh thông y thuật, nàng có thể tính ra thời gian độc phát của mình.
Không cần bao lâu, một khắc đồng hồ sau, nàng sẽ trúng độc mà c·hết!
Thời khắc sắp ngất đi, Khương Hòa lại nghe được Vân Khuyết và giáo úy đối thoại, chỉ là lần này có chút kỳ quái.
"Bớt nói nhảm, ra giá đi." Vân Khuyết nói.
"Quy củ cũ, năm lượng." Giáo úy nói.
"Trừ vào sổ, ngươi còn nợ ta một trăm chín mươi lăm lượng bạc." Vân Khuyết nói.
"Giờ Thìn đã đến, mở cửa." Giọng nói của giáo úy mang theo vẻ hài lòng.
Khương Hòa nghe đến đó, không khỏi từ trong tuyệt vọng dâng lên hi vọng, đúng là phong hồi lộ chuyển, thì ra vào thành cũng không khó.
Quân binh canh giữ nhận được mệnh lệnh, lập tức chuẩn bị mở cửa thành.
Lúc này, những người đang xếp hàng không chịu.
Vào thành cần kiểm tra hàng hóa, đội ngũ dài như vậy, ít nhất một canh giờ mới có thể đi hết, có kẻ chen ngang, ai mà muốn.
"Dựa vào cái gì hắn ta được chen ngang!"
"Hắn ta đến sau cùng, phải xếp cuối cùng chứ!"
"Còn ra thể thống gì nữa! Ai cũng chen ngang như vậy, chúng ta cần gì phải dậy sớm xếp hàng!"
Vân Khuyết nghe vậy nhíu mày.
Hiện tại hắn đang vội vào thành, không rảnh rỗi đôi co với đám tiểu thương này, nhất là đám người này rất giỏi lươn lẹo, càng để ý tới lại càng dây dưa không dứt.
Giáo úy trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, phất tay ý bảo dừng mở cửa.
Sau đó đi đến trước nhật quỹ, bẻ cong kim sắt, lúc này còn nửa canh giờ nữa mới đến giờ mở cửa, trực tiếp bị hắn ta kéo dài thành một canh giờ.
"Quan binh bắt tay nhau ức h·iếp dân thường! Chẳng lẽ không có vương pháp hay sao!"
"Được, vậy chúng ta không vào thành nữa! Hôm nay cứ ở đây chờ, xem ai sốt ruột hơn!"
"Đừng mà! Lâu như vậy, giỏ cá của ta sẽ bị hỏng mất!"
"Ta nhận ra người kia rồi! Là Liệp yêu nhân của Thanh Hồ sơn! Người ta chắc chắn là có việc gấp, để cho hắn ta vào thành trước đi, nếu không có hắn ta, chúng ta làm sao sống yên ổn ở Tri Viễn huyện này được."
"Liệp yêu nhân thì đã sao nào! Có thể săn yêu quái thì giỏi lắm sao! Có thể săn yêu quái thì không cần tuân thủ quy củ nữa à!"
Trong đám người có người bất bình, có người chịu thua, có người mắng chửi không ngớt, trong nháy mắt bên ngoài cửa thành ầm ĩ hỗn loạn.
Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, hi vọng vừa mới le lói trong lòng Khương Hòa cũng theo đó tan biến, trước mắt tối sầm, nàng lại ngất đi.
Cục diện gần như mất kiểm soát.
Giáo úy trẻ tuổi cũng không nói thêm gì, lại bẻ kim sắt cong hơn nữa.
Lần này, thời gian mở cửa bị hắn ta trực tiếp kéo dài thêm hai, ba canh giờ.
Đám người rất nhanh chóng im lặng.
Giáo úy trẻ tuổi chắp tay sau lưng, thong thả lên tiếng:
"Ai đến trước?"
Vút v·út v·út!
Vô số ngón tay đồng loạt chỉ về phía Vân Khuyết, đám người đồng thanh nói:
"Hắn ta đến trước! Để hắn ta vào trước!"
Buổi tối một canh giờ trước, mọi người đều không có ở...