Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Trảm Yêu
Ma Lạt Bạch Thái
Chương 13: Yêu Huyết Vũ Phu
Hồi 1 : Yêu Huyết Vũ Phu
Dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, trong tiếng ca vui nhộn, gương mặt xinh đẹp của Linh Vân quận chúa càng thêm kiều diễm, khiến người ta say đắm.
Vân Khuyết vẫn luôn nhíu mày, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đánh giá hồi lâu.
"Bởi vậy nên loại bằng hữu này phiền phức quá, ta nhiều nhất chỉ tìm nửa người." Vân Khuyết thở dài nói.
"Vì sao không tìm một người bạn, nhất định phải là nửa người." Mục Thanh Dao hơi nghiêng đầu, tò mò hỏi.
"Nửa người bạn dùng thuận tiện nhất, có thể bán đứng bất cứ lúc nào, không cần áy náy." Vân Khuyết nói.
"Vậy ta là nửa người bạn hay là một người bạn?"
Tiểu quận chúa hỏi, Vân Khuyết không trả lời, mà đi tới ngồi xuống dưới một gốc cây cổ thụ.
"Ta không thích bằng hữu, bởi vì ngươi vĩnh viễn cũng không thể nào nhìn thấu lòng người, ngươi không biết bằng hữu của mình sẽ ra tay g·iết ngươi lúc nào."
Vân Khuyết vỗ vỗ vỏ đao sau lưng, nói: "Đao của ta chính là người bằng hữu đầu tiên của ta, nếu như có cơ hội, ta sẽ tự tay chôn nó."
Mục Thanh Dao ngồi xuống bên cạnh Vân Khuyết, nàng có thể cảm nhận được hận ý ẩn hiện trong đáy mắt hắn.
"Đao kiếm với võ giả chính là sinh mệnh thứ hai, sao huynh lại hận một thanh đao?"
"Lúc ta tới núi Thanh Hồ được một lão thợ săn thu dưỡng, lão dạy ta cách săn bắn, cách đặt bẫy, khi đó ta cứ ngỡ mình lại có gia đình, nhưng đến năm thứ hai, lão thợ săn đ·ã c·hết."
Vân Khuyết ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, lẩm bẩm nói: "Hôm đó, ta một mình đi đặt bẫy, để đao lại trong nhà gỗ, lúc quay về, lão thợ săn chỉ còn lại một tấm da người, huyết nhục đều không còn, đao của ta không chỉ săn yêu, mà nó còn ăn thịt người."
Nghe Vân Khuyết kể, Mục Thanh Dao thấu hiểu được một đoạn quá khứ đau khổ, Linh Vân quận chúa thông minh cũng đoán được phần nào bí mật của Trảm Yêu ti tiền triều.
"Võ giả Trảm Yêu ti Đại Yến sở dĩ thần bí và cường đại như vậy hẳn là có liên quan tới v·ũ k·hí mà bọn họ sử dụng." Mục Thanh Dao nói.
"Trên thế gian này có một loại võ giả đặc thù, dùng yêu huyết tôi luyện thân thể, dùng yêu cốt tăng cường sức mạnh, dùng yêu hồn củng cố tinh thần, cùng yêu cộng sinh, bị tu sĩ trong thiên hạ bài xích, người đời nghe đến biến sắc, gọi bọn họ là Yêu Vũ Giả hoặc là Yêu Huyết Vũ Phu."
Giọng nói của Vân Khuyết trở nên trầm thấp:
"Muốn tạo ra Yêu Huyết Vũ Phu rất khó, cần phải phong ấn yêu hồn vào trong cơ thể bọn họ, sau đó luyện hóa thân thể yêu thành đao kiếm, biến thành v·ũ k·hí bản mệnh, sau khi thành công có thể mượn yêu hồn để thi triển ra lực lượng cường đại ngang ngửa yêu tộc, nhưng nhược điểm là một khi v·ũ k·hí bản mệnh bị gãy, Yêu Huyết Vũ Phu cũng sẽ t·ử v·ong theo. Có lẽ, ta là Yêu Huyết Vũ Phu cuối cùng trên thế gian này."
Mục Thanh Dao yên lặng lắng nghe.
Mặc dù giọng điệu của Vân Khuyết rất bình tĩnh, nhưng tiểu quận chúa vẫn nghe ra được sự chua xót ẩn giấu trong lòng hắn.
Yêu Huyết Vũ Phu, chẳng qua chỉ là một cái tên dễ nghe khác của quái vật mà thôi.
Yêu Vũ Giả không phải người, cũng không phải yêu, đã thoát khỏi thân phận là con người thuần túy, trở thành cỗ máy c·hiến t·ranh được tạo ra một cách cố ý, chỉ tồn tại để chém g·iết!
Đến lúc này, Mục Thanh Dao mới hiểu được vì sao lúc trước Vân Khuyết lại nói mạng của hắn sớm đã bán đi rồi.
Yêu Huyết Vũ Phu đều bán mạng cho đao kiếm của mình!
Đao gãy người vong!
"Thủ đoạn tạo ra Yêu Huyết Vũ Phu chỉ có Giám Chính Ty Thiên Giám tiền triều mới nắm giữ, Tấn quốc các ngươi đừng có mơ tưởng nữa, một mình ta không gánh vác nổi Trảm Yêu ti, cho bao nhiêu tiền cũng vô dụng. Nếu Ty Thiên Giám các ngươi mở một Tham Tác ty, đãi ngộ tốt một chút, có lẽ ta sẽ suy xét." Vân Khuyết nói.
Tâm trạng Mục Thanh Dao vốn đang nặng nề, nghe hắn nói vậy suýt nữa thì bật cười.
Đường đường là Ty Thiên Giám, làm sao có thể có cái Tham Tác ty nào đó chứ.
Nhưng vừa nghĩ lại, Ty Thiên Giám chuyên môn phụ trách những vụ án quỷ quái và yêu tà gây rối trong Tấn quốc, lập ra một Tham Tác ty chuyên môn điều tra nguyên nhân t·ử v·ong, hình như cũng rất hợp lý.
"Nếu không có thanh đao này, e là huynh đã bỏ mạng trong trận chiến ở Yêu Đô rồi, tuy rằng nó hại c·hết lão thợ săn, nhưng cũng từng bảo vệ huynh, sau này nếu huynh cẩn thận khống chế, nhất định nó sẽ trở thành trợ thủ đắc lực nhất của huynh."
Mục Thanh Dao dịu dàng khuyên giải.
Không ngờ Vân Khuyết lại đột nhiên cười một tiếng kỳ quái.
"Ha ha! Đao của ta, đã gãy từ trận chiến ở Yêu Đô rồi!"
Mục Thanh Dao kinh ngạc.
Theo như lời Vân Khuyết nói, Yêu Huyết Vũ Phu cùng yêu cộng sinh, một khi v·ũ k·hí bản mệnh bị gãy, Yêu Huyết Vũ Phu cũng sẽ t·ử v·ong.
Đao đã gãy, vì sao Vân Khuyết vẫn còn sống?
Nghi hoặc trong lòng Mục Thanh Dao, cũng là nghi hoặc trong lòng Vân Khuyết.
Muốn giải đáp, chỉ có thể hồi tưởng lại ký ức một tháng đã biến mất kia, mới có thể tìm được đáp án.
Mục Thanh Dao lại nhìn vỏ đao sau lưng Vân Khuyết.
Đen như mực, lạnh như băng, cho người ta một cảm giác quỷ dị và nguy hiểm.
"Vân Khuyết, huynh có biết phẩm cấp của tu sĩ Nho gia không?" Mục Thanh Dao nhỏ giọng hỏi.
"Biết một chút, Cửu phẩm Khai Khiếu, Bát phẩm Tu Thân, sau đó là gì thì ta không rõ lắm, loại địa phương nhỏ như trấn Tàng Thạch này không có bao nhiêu sách để đọc." Vân Khuyết nói.
"Thất phẩm Cách Vật, Lục phẩm Lập Mệnh, Ngũ phẩm Quân Tử, Tứ phẩm Nhân Giả, Tam phẩm Hiền Giả, Nhị phẩm Đại Nho, Nhất phẩm Á Thánh."
Mục Thanh Dao bổ sung phẩm cấp của Nho gia, nói: "Kỳ thật, ta có tu vi Thất phẩm Cách Vật cảnh, nhưng phải đợi thêm nửa năm nữa."
"Nàng thật sự có tu vi sao? Sao ta chưa từng thấy nàng dùng? Nghe nói tu vi Bát phẩm Tu Thân cảnh là rèn luyện văn đảm, tuy rằng chiến lực không mạnh lắm, nhưng vẫn hơn phàm nhân rất nhiều." Vân Khuyết kỳ quái nói.
"Bây giờ ta không có tu vi, bởi vì pháp môn mà ta tu luyện rất đặc thù."
Mục Thanh Dao thổ lộ, nói ra bí mật của mình:
"Ta sinh ra đã thông minh hơn người, một tuổi đã bắt đầu tiếp xúc với pháp môn Nho gia, Giám chính sư tôn tự mình chọn cho ta một môn tuyệt học, gọi là Thập Thất Niên Thiền, môn pháp này cần phải khổ tu mười bảy năm mới có thể thành công, trước khi tu thành sẽ không có chút pháp lực nào, một khi tu thành, có thể trực tiếp đạt tới Thất phẩm Cách Vật cảnh, hơn nữa là cảnh giới viên mãn."
"Thập Thất Niên Thiền kỳ thật là một loài ve sầu sáu cánh, bởi vì nó sống trong lòng đất mười bảy năm nên mới nổi tiếng. Khi lột xác, nó có thể bay tới độ cao mà những loài ve sầu khác không thể nào với tới, đây cũng chính là ý nghĩa của công pháp Thập Thất Niên Thiền."
"Thập Thất Niên Thiền bao gồm...
Hồi 2 : Thần tiên đánh nhau, phàm nhân g·ặp n·ạn
Trong phủ thành thủ, Phụ Dịch tướng quân đang ở thư phòng thưởng ngoạn một khối ngọc bích.
Trên bàn sách trước mặt, bày một phong mật tín niêm phong bằng da trâu.
Mật tín và ngọc bích vừa được đưa tới, không cần mở niêm phong, Phụ Dịch cũng biết bên trong không có thư từ gì, mà là ngân phiếu ba trăm lượng.
"Ngọc dương chi thượng phẩm, ít nhất cũng đáng giá hai trăm lượng, hôm nay Lão Thụ thương hành kiếm bộn rồi."
Phụ Dịch hài lòng cười cười, cất kỹ mỹ ngọc, định bụng sẽ tặng cho mỹ th·iếp mới nạp.
Muốn kiếm được đầy bồn đầy bát ở Bách Ngọc thành, nhất định phải có vị tướng quân thủ thành này làm chỗ dựa vững chắc, Lão Thụ thương hành có thể phát triển đến quy mô ngày hôm nay, không thể tách rời khỏi sự tồn tại của Phụ Dịch.
Mỗi tháng vào ngày đại hội, Lão Thụ thương hành đều dâng lên lễ tạ hậu hĩnh.
Đang định mở phong thư mật lấy ngân phiếu ra, ánh mắt Phụ Dịch bỗng nhiên trở nên sắc bén, khí tức của võ giả thất phẩm trong nháy mắt được kích phát.
Một con hồng yến bay vào phòng.
Nó đáp xuống bàn sách rộng lớn, đôi mắt nhỏ linh động nhìn chằm chằm vị tướng quân trước mặt.
Phụ Dịch nhíu mày, khí tức theo đó được áp chế xuống, ông đứng dậy đi tới cửa, xác định bên ngoài không có ai, mới đóng kỹ cửa sổ lại.
Sau khi trở lại phòng, thần sắc Phụ Dịch trở nên ngưng trọng.
Hồng yến trên bàn lắc lắc đầu, há miệng phun ra một bọt khí.
Bọt khí kia vô thanh vô tức lơ lửng trên mặt bàn, dần dần hiện ra một thân ảnh nữ tử ngồi xếp bằng trên đài sen.
Chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, không nhìn rõ dung mạo.
Phụ Dịch chắp tay nói: "Giáo chủ đêm khuya ghé thăm, không biết có chuyện gì quan trọng."
Trong bọt khí truyền ra một giọng nữ trầm thấp mà ngắn gọn.
"Linh Vân quận chúa đã vào Bách Ngọc thành của ngươi rồi đấy, đã đến lúc Phụ tướng quân ra tay rồi."
Nghe vậy, Phụ Dịch lập tức nhíu chặt lông mày, trầm ngâm một chút rồi nói:
"Giáo chủ đã dặn dò, tại hạ tất nhiên sẽ dốc sức, nhưng mà, Bách Ngọc thành có hơn ba mươi vạn dân cư, rồng cá lẫn lộn, muốn tìm một người trong thành trì lớn như vậy, thật sự không dễ dàng gì. Nếu phái binh lùng bắt, cho dù tìm được quận chúa cũng không thể dễ dàng động thủ, dù sao ta vẫn là võ quan của Đại Tấn."
Lời nói của Phụ Dịch ẩn chứa ý tứ thoái thác.
Trong bọt khí truyền ra một tràng cười khẽ.
"Phụ tướng quân lo thân mình cũng là lẽ thường tình, Hồng Liên giáo ta sẽ không ép buộc người khó xử, ngươi chỉ cần phong tỏa Bách Ngọc thành trong ba ngày là được, chuyện còn lại, tự nhiên có người xử lý."
Nghe vậy, Phụ Dịch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Từ hôm nay, Bách Ngọc thành sẽ bị phong tỏa trong ba ngày, để truy bắt sơn phỉ."
"Rất tốt."
Để lại một câu cuối cùng, bọt khí theo đó vỡ tan.
Con hồng yến kia phá cửa sổ bay ra, lẫn vào màn đêm.
Thần sắc Phụ Dịch dần lạnh xuống, nhìn chằm chằm cửa sổ bị thủng một lỗ, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo, nhưng rất nhanh sau đó lại biến thành bất đắc dĩ.
Hành động phá cửa sổ của hồng yến, hiển nhiên là muốn dằn mặt, bất mãn với việc ông từ chối vừa rồi.
Phụ Dịch và Hồng Liên giáo sớm đã cấu kết với nhau, có thể leo lên được chức vị này, Hồng Liên giáo đã ra không ít sức.
Bản thân Phụ Dịch không phải người của Hồng Liên giáo, nhưng ông ta nợ Hồng Liên giáo một ân tình.
Phụ Dịch biết rõ sự cường đại và tàn nhẫn của Hồng Liên giáo, ông chỉ là một võ giả thất phẩm, căn bản không thể trêu vào, chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
"Ngay cả Linh Vân quận chúa mà cũng dám động, Hồng Liên giáo rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ không sợ Phụ Nam vương nổi giận san bằng các ngươi sao!"
Phụ Dịch âm thầm lẩm bẩm, vẻ mặt biến ảo bất định.
Ông ta là người thông minh, biết rõ trên con đường làm quan phải dựa vào đâu, càng hiểu rõ các thế lực trong Đại Tấn quốc hiện giờ.
Trên triều đình, những người có thể đối đầu với Phụ Nam vương, chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Từ việc Hồng Liên giáo t·ruy s·át Linh Vân quận chúa, Phụ Dịch có thể nhìn ra thế lực khổng lồ đứng sau lưng Hồng Liên giáo, chỉ là ông không cách nào nhìn rõ chân tướng của thế lực đó.
Trầm tư một lúc, Phụ Dịch gọi thân binh tới.
"Truyền lệnh của ta, có sơn phỉ trà trộn vào Bách Ngọc thành, phong tỏa thành trong ba ngày để truy bắt, điều một ngàn tinh binh, canh giữ các cửa thành, không có thủ lệnh của ta, trong vòng ba ngày, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào, kẻ nào vi phạm, quân pháp xử lý!"
Thân binh lĩnh mệnh, sau đó bẩm báo:
"Bẩm đại nhân, Mai Tiền hiệu úy canh giữ cửa thành phía Bắc vừa mới cáo bệnh, nói là thân thể không khỏe, muốn xin nghỉ vài ngày."
"Bảo hắn ta ba ngày nữa rồi nghỉ, tất cả hiệu úy trong Bách Ngọc thành, chỉ cần chưa c·hết, ba ngày nay đều phải đi canh giữ cửa thành cho ta, không dậy nổi thì nằm đó mà canh! Nếu để lọt một người, ta sẽ hỏi tội bọn họ!"
Thân binh lĩnh mệnh, vừa muốn rời đi, lại bị gọi lại.
"Truyền lệnh xong, đóng cửa phủ lại, bất luận kẻ nào đến tìm ta đều nói ta không có ở đây, nhớ kỹ, là bất luận kẻ nào." Phụ Dịch trầm giọng nói.
"Nếu như các vị đại nhân khác trong thành đến thì sao ạ?" Thân binh hỏi.
"Cứ nói ta đang dẫn binh lùng bắt sơn phỉ trong thành, không tìm thấy đâu." Phụ Dịch nói.
Đợi thân binh rời đi, Phụ Dịch một mình ngồi trong thư phòng, chẳng còn tâm trạng nào để gặp mỹ th·iếp nữa.
"Thần tiên đánh nhau, phàm nhân g·ặp n·ạn, các ngươi cứ việc đánh, bản quan bàng quan là được."
Vừa lẩm bẩm, Phụ Dịch vừa cầm bút, viết bốn chữ lên tờ giấy Tuyên Thành.
Minh triết bảo thân.
Sau đó, ông ném tờ giấy Tuyên Thành vừa viết vào lò lửa bên cạnh, đốt thành tro bụi.
...
Ở góc Đông Nam Bách Ngọc thành có một ngôi miếu hoang, lâu năm không được tu sửa, trở thành nơi trú ngụ của những kẻ ăn mày.
Bên trong miếu hoang bẩn thỉu, hôi hám, phân và nước tiểu có thể thấy ở khắp nơi, chuột chạy đầy.
Nửa đêm,
Một con hồng yến bay vào miếu hoang, cánh vỗ phần phật, lao thẳng vào một hang chuột.
Không lâu sau, một con chuột mắt đỏ chui ra từ trong hang, đứng thẳng người dậy, nhe răng, phát ra tiếng kêu "chít chít" trên răng nanh đầy chất nhầy màu xanh đen.
Âm thanh sột soạt vang lên không ngớt xung quanh hang chuột.
Từng con chuột mắt đỏ bò ra khỏi hang, tản ra bốn phía.
"Ái chà! Ai, thằng c·h·ó nào cắn ta thế?