Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Trảm Yêu
Ma Lạt Bạch Thái
Chương 23 : Đến lượt ngươi
Hồi 1
Mật thất rộng lớn dưới lòng đất, giờ phút này hoàn toàn bị huyết sát khí lấp đầy.
Trước sát khí ngút trời của Hứa Thanh, Huyết Long trông thật ảm đạm, sát khí như cuồng phong gào thét khiến nó tự sụp đổ.
Ô Nhân Kiệt không kiềm được mà lùi lại ba bước, Ô Tinh càng không chịu nổi uy áp, bị cỗ sát khí cuồng phong này hất văng ra xa.
Vô luận là gia chủ Ô gia Ô Nhân Kiệt hay là Đại Trưởng lão Ô Tinh, trong lòng đều dâng lên nỗi kinh hãi tột độ!
Lời Hứa Thanh nói quả nhiên không sai chút nào.
Nếu để cho Ô Nhân Kiệt cùng Ô Tinh nhìn thấy sát khí ngưng như núi này, e rằng bọn họ nào dám động vào một sợi tóc của Ô Linh Nhi.
Năm ngoái, người Ô gia chỉ cho rằng Hứa Thanh là một võ phu bát phẩm đỉnh phong, có thể chống lại hai con Long Vĩ Trĩ, vì muốn tránh phiền phức nên mới để Hứa Thanh mang Ô Linh Nhi đi.
Nếu biết Liệp Yêu Nhân của Thanh Hồ Sơn lại đáng sợ đến mức này, Ô Nhân Kiệt tuyệt đối sẽ không dám trêu chọc cường địch như vậy.
Đáng tiếc là,
Hứa Thanh cho rằng một đao năm xưa đã đủ để Ô gia trại khiếp sợ.
Mà Ô Nhân Kiệt cùng Ô Tinh lại cho rằng, chiến lực của Hứa Thanh bất quá chỉ là bát phẩm mà thôi.
Trên đời có biết bao nhiêu là tiếc nuối, có những chuyện đã không thể nào cứu vãn.
Cục diện bây giờ, chỉ còn lại một con đường sống mái đến c·h·ế·t.
Từ khi Hứa Thanh thi triển sát khí chân chính mà bản thân mang theo, Ô Nhân Kiệt đã hiểu rõ một điều.
Gã Liệp Yêu Nhân đến từ Thanh Hồ Sơn này, quả là một tên đồ tể máu lạnh chính hiệu!
Yêu khí ngưng tụ như núi kia, ít nhất cũng phải chém g·i·ế·t vạn yêu vật mới có thể ngưng tụ mà thành.
Ô Nhân Kiệt thậm chí có thể tưởng tượng ra thi cốt yêu vật mà Hứa Thanh chém g·i·ế·t, chất thành một ngọn núi cao ngất!
Đến lúc này, trong lòng Ô Nhân Kiệt không còn bất kỳ ý niệm nào khác, hắn chỉ muốn dốc toàn lực, chém g·i·ế·t gã đối thủ đáng sợ này tại đây!
Pháp lực cuồn cuộn của Huyết Vu thất phẩm được hắn thúc giục, huyết long trong mật thất lại lần nữa ngưng tụ, gào thét lao về phía Hứa Thanh.
Huyết Long này được luyện chế từ máu tươi của hai con Long Vĩ Trĩ, dưới sự thi triển của Ô Nhân Kiệt, nó có thể phát huy chiến lực ngang ngửa yêu thú thất giai đỉnh phong.
Nhưng lực lượng của Huyết Long, trước mặt Hứa Thanh vẫn chưa đủ.
Đã nuốt sống một quả trứng ếch trước khi bước vào Ô gia trại, hôm nay Hứa Thanh không hề có ý định nương tay.
Tế phẩm đã được dâng lên, tiếp theo, chính là lúc Yêu Đao cần phải uống máu.
Trung tâm thân đao, một con ngươi màu máu dựng thẳng lần nữa xuất hiện.
Bề mặt thân đao như được bao phủ bởi một lớp máu tươi nồng đậm, tỏa ra ánh sáng đỏ sẫm!
Động tác của Hứa Thanh không nhanh.
Một đao, lại một đao.
Hắn chém từng nhát cực kỳ nghiêm túc.
Mỗi một đao vung xuống, thân thể Huyết Long lại bị chặt đứt một phần.
Huyết Long nhanh chóng bị chém thành từng mảnh nhỏ.
Sắc mặt Ô Nhân Kiệt âm trầm, hắn rạch một đường trên cổ tay mình, máu tươi tuôn ra ào ào, dung nhập vào Huyết Long.
Có được máu tươi của Ô Nhân Kiệt bổ sung, Huyết Long nhanh chóng ngưng tụ lại, tiếp tục gào thét lao về phía Hứa Thanh.
"Nhân lực có hạn, dù ngươi là võ phu thất phẩm, cũng không thể nào chiến đấu mãi được. Huyết chú chi thuật của ta lại có thể thi triển liên tục, chỉ cần còn máu tươi, ta chính là tồn tại bất bại cùng cấp!" Ô Nhân Kiệt lạnh lùng quát.
Máu tươi của hai con Long Vĩ Trĩ rất nhiều, đủ để cho Huyết Long tồn tại rất lâu. Giờ lại được máu của hắn bổ sung, chiến lực của Huyết Long lại càng tăng mạnh.
Ngược lại, Hứa Thanh muốn ngăn cản công kích của Huyết Long, nhất định phải dốc toàn lực xuất đao. Cường độ chiến đấu cao như vậy, đủ để kéo c·h·ế·t bất kỳ võ giả nào có tu vi thấp hơn.
Tuy rằng thể chất của võ phu cường hãn hơn người thường rất nhiều, nhưng dù sao bọn họ cũng là người, chỉ cần là người, khí lực ắt có lúc cạn kiệt.
Ý định của Ô Nhân Kiệt, chính là dùng huyết long để kéo c·h·ế·t Hứa Thanh!
Nếu máu tươi của Long Vĩ Trĩ không đủ, hắn sẽ dùng máu của chính mình. Nếu máu của hắn vẫn chưa đủ, vậy thì dùng máu của toàn bộ người Ô gia!
Ô Nhân Kiệt có lòng tin, nhất định có thể kéo đến lúc Hứa Thanh kiệt sức.
Một khi võ phu đã hao hết toàn lực, bọn họ chẳng khác gì con dê con chờ bị người ta chọc tiết.
"E là ngươi phải thất vọng rồi, đao của ta, kỳ thật nó còn háu ăn hơn cả ta."
Hứa Thanh vừa dứt lời, đột nhiên chấn động trường đao trong tay.
Trong nháy mắt, trên thân đao nứt ra một khe hở màu đỏ thẫm, nhìn như một cái miệng khát máu.
Lúc Hứa Thanh lại lần nữa vung đao chém trúng Huyết Long, con huyết long dữ tợn kia lập tức bị trường đao hút chặt, đầu rồng không ngừng thu nhỏ, bị cái miệng trên thân đao dần dần thôn phệ!
Một màn quỷ dị như vậy khiến cho Ô Nhân Kiệt và Ô Tinh đều trợn mắt há mồm.
Trên đời này, làm gì có võ phu nào như vậy!
Không những ăn thịt Long Vĩ Trĩ thất giai, mà vũ khí trường đao mang theo bên người cũng uống máu Long Vĩ Trĩ!
Chủ nhân ăn thịt!
Yêu đao uống máu!
Kết cục của hai con Long Vĩ Trĩ của Ô gia, thật sự là quá mức thê thảm.
Lúc Ô Nhân Kiệt và Ô Tinh còn đang ngây người, huyết long khổng lồ đã bị Yêu Đao thôn phệ đến không còn một giọt.
Không còn sót lại một chút gì!
Kế hoạch dùng Huyết Chú thuật kéo c·h·ế·t cường địch của Ô Nhân Kiệt, cứ như vậy mà trở thành trò cười.
Người Ô gia bọn họ tuy nhiều, nhưng cộng lại cũng không nhiều bằng máu tươi của hai con Long Vĩ Trĩ.
Cho dù có rút hết máu của toàn bộ người Ô gia trại, e là cũng không đủ cho thanh đao kia uống!
Lúc Ô Nhân Kiệt hoàn hồn, hắn liền nhìn thấy Hứa Thanh lao về phía mình như một tia chớp.
Ô Nhân Kiệt kinh hãi.
Hắn nào dám để cho loại võ phu khủng bố này đến gần.
Với thực lực kinh khủng mà Hứa Thanh thể hiện, đừng nói là Huyết Vu thất phẩm, cho dù là Vu Yêu lục phẩm bị cận thân, e rằng cũng chỉ có một con đường xuống suối vàng!
Võ phu bị tất cả các phe phái tu hành khác khinh thường, nhưng đồng thời, bọn họ cũng là đối tượng khiến cho tất cả các phe phái tu hành khác phải e ngại.
Bởi vì, chỉ có võ phu, mới có thể vượt cấp g·i·ế·t người!
Chỉ cần để cho võ phu cận thân, cho dù đối thủ mạnh hơn bọn họ hai đại cảnh giới, bọn họ cũng có khả năng chém g·i·ế·t đối phương!
Ô Nhân Kiệt không dám do dự, vội vàng ném ra một vật.
Đó là một đài sen nhỏ bằng bàn tay, tỏa ra hào quang bảy màu, rơi thẳng xuống dưới chân Hứa Thanh...
Hồi 2 : Nguyền rủa vô hiệu
Ô Nhân Kiệt đã hoàn toàn bị năng lực của Vân Khuyết làm cho chấn động.
Hắn biết đại thế đã mất.
Hôm nay Ô gia sẽ nghênh đón một trận hạo kiếp!
Ô Nhân Kiệt chưa bao giờ nghĩ tới, ở trong mật thất như chỗ nhốt thú này, hắn - Ô gia chi chủ có một ngày cũng sẽ trở thành con thú bị nhốt.
Ô Nhân Kiệt kinh hãi xen lẫn tức giận, vội vàng mở ra cơ quan chỗ tối trong mật thất.
Cọt kẹt…ttt…ttt!!
Ầm ầm!!
Vách tường bốn phía mật thất trong tiếng nổ vang dần tách ra, hiện ra hơn trăm hốc tối rộng hơn một trượng.
Mỗi một hốc tối đều là một căn phòng nhỏ, bên trong bày một cái thùng gỗ cực lớn, trong thùng gỗ ngâm lấy từng người Ô gia.
Những tộc nhân Ô gia này thân thể to lớn, nhắm chặt hai mắt.
Trong thùng gỗ là một loại chất lỏng kỳ quái, hiện lên màu xanh sẫm, trong đó còn lẫn mảnh vỡ vỏ trứng lớn nhỏ không đều.
Quái nhân trong thùng gỗ là cỗ máy chiến đấu Ô Nhân Kiệt bí mật chế tạo, trên trăm tên Cửu Phẩm Chiến Vu!
Không giống với những Chiến Vu khác, những quái nhân này dùng để tẩy luyện Vu độc, gia nhập trứng của Long Vĩ Trĩ.
Trứng của yêu thú Thất Giai đỉnh phong ẩn chứa yêu khí mãnh liệt, cộng thêm Vu độc khác, hỗn hợp thành một loại độc dịch đặc thù.
Chiến Vu Cửu Phẩm lấy độc dịch ngâm, ngoài thân thể càng thêm cường hãn, còn bị loại bỏ cảm giác đau, mặc dù bị chặt đứt tay chân, chỉ cần còn có thể động là có thể tiếp tục hướng kẻ địch xung phong!
Cùng lúc mở ra hốc tối, Ô Nhân Kiệt thi triển Vu chú, mạnh mẽ đánh thức trăm tên Chiến Vu Ô gia.
Trăm người trước sau mở mắt, ánh mắt lạnh lùng không có chút cảm tình nào.
Ùm… ùm…
Tiếng nước không ngừng, từng Chiến Vu Ô gia cao lớn từ trong thùng gỗ nhảy ra.
Trong mỗi hốc tối, còn chuẩn bị sẵn một thanh trọng kiếm cao hơn nửa người và một trọng thuẫn có độ cao tương đương, đều nặng mấy trăm cân.
Các Chiến Vu một tay cầm trọng kiếm, một tay nắm lấy trọng thuẫn, trầm mặc lao ra hốc tối, bao vây Vân Khuyết.
"G·i·ế·t hắn cho ta!"
Ô Nhân Kiệt hét lớn một tiếng, trăm tên Chiến Vu đồng thời giơ kiếm.
Sau đó, Ô Nhân Kiệt cũng không quay đầu lại, vội vã chạy dọc theo thông đạo.
Hắn sợ.
Sợ mình c·h·ế·t trong tay Vân Khuyết.
Hắn muốn triệu tập càng nhiều cao thủ Ô gia, đem Vân Khuyết hao tổn c·h·ế·t ở Ô gia trại.
Trên đường trốn lên mặt đất, Ô Nhân Kiệt tức giận chửi ầm lên.
Mắng Vân Khuyết, cũng mắng Ô Tinh.
Đang yên đang lành bế quan tu luyện, chuyện gì cũng chưa làm, vừa ra ngoài đã gặp phải cường địch như thế, Ô Nhân Kiệt cảm thấy mình cực kỳ xui xẻo.
Vừa đến mặt đất, Ô Nhân Kiệt lập tức triệu tập nhân thủ.
Không bao lâu, lại có hơn hai trăm con em Ô gia hội tụ đến, trong đó không thiếu Cửu Phẩm Chiến Vu cùng Cửu Phẩm Võ Giả, còn có hai tên tộc lão già nua, nhiều năm không hỏi thế sự, đều là tu vi Bát Phẩm Pháp Vu.
Nhìn cao thủ Ô gia hội tụ ở bên cạnh, Ô Nhân Kiệt rốt cục có chút tự tin.
Tộc nhân bên cạnh hắn là lực lượng trung tâm chân chính của Ô gia!
Ô Nhân Kiệt cho rằng chỉ cần gia tộc đồng tâm hiệp lực, sẽ không có cường địch nào không thể chiến thắng.
Càng không cần phải nói trăm Chiến Vu đặc thù dưới lòng đất, nếu cùng nhau tiến lên, kéo c·h·ế·t hai Võ Giả Bát Phẩm cũng không phải nói suông.
"Cường địch trước mắt..."
Ô Nhân Kiệt đang chuẩn bị động viên trước trận chiến, tăng lên sĩ khí cho tộc nhân, chợt nghe một tiếng hét thảm.
Một gã cao thủ Ô gia ở ngoài cùng bị một đao chém bay đầu!
Đám người kinh hãi phân tán ra, hiện ra hung thủ.
Ô Nhân Kiệt sau khi thấy rõ, sợ hãi đến biến sắc.
Chỉ thấy Vân Khuyết một thân đầy máu đứng ở đối diện, trường đao cầm trong tay đang tí tách nhỏ máu loãng.
Vốn tưởng rằng có thể kéo Vân Khuyết c·h·ế·t ở dưới lòng đất, ít nhất cũng sẽ tiêu hao đại lượng khí lực, không ngờ chỉ trong thời gian chưa đến một chén trà nhỏ, hắn ta đã đi ra!
Trong lòng Ô Nhân Kiệt từng chút một lạnh xuống.
Vân Khuyết đã xuất hiện, nhưng trăm tên Chiến Vu kia lại một tên cũng không thấy đâu.
Điều này chỉ có thể nói lên một chuyện.
Trong thời gian một chén trà, Vân Khuyết đã g·i·ế·t c·h·ế·t trăm Chiến Vu đặc thù mà Ô gia hao tâm tổ lực bồi dưỡng nhiều năm!
"Sao có thể như vậy... Chiến Vu do Ô gia ta dốc lòng chế tạo sao có thể bị g·i·ế·t hết!" Ô Nhân Kiệt khàn giọng quát.
"Thì ra ngươi cũng thích nuôi quái vật." Vân Khuyết cười lạnh nói: "Đáng tiếc quái vật ngươi nuôi quá yếu, đầu rơi xuống liền không đứng lên nổi, ngươi không bằng nuôi thêm Long Vĩ Trĩ, thứ đó còn có thể để ta chém thêm mấy đao."
Ô Nhân Kiệt hoảng sợ hét lớn: "Cùng nhau động thủ, g·i·ế·t hắn cho ta!"
Cao thủ Ô gia trong sân đồng thanh hét lớn, cùng nhau tấn công về phía Vân Khuyết, ngay cả hai lão già run rẩy là tộc lão Ô gia cũng liều mạng, bất kể giá nào thi triển Vu thuật.
Trong nháy mắt, sâu trong đại viện Ô gia, đao quang kiếm ảnh, cuồng phong bạo vũ.
Lợi dụng lúc hỗn loạn, Ô Nhân Kiệt nhanh chóng kết ấn, lần nữa thi triển Huyết Chú pháp.
Lần này hắn quyết tâm phải g·i·ế·t c·h·ế·t Vân Khuyết.
Trước đó, hắn dùng máu của Long Vĩ Trĩ, nhưng đã nguội lạnh từ lâu, uy lực không đạt đến cực hạn.
Lần này, Ô Nhân Kiệt muốn dùng chính là tinh huyết của tộc nhân!
Chỉ cần có người bị g·i·ế·t, cho dù là trọng thương, hắn cũng sẽ không chút do dự rút máu của người đó để thi triển Huyết Chú thuật.
Loại máu đồng tộc này lại ẩn chứa sinh hồn lực, là môi giới tốt nhất để thi triển Huyết Chú.
Âm mưu của Ô Nhân Kiệt rất hoàn mỹ.
Nhưng tốc độ tộc nhân c·h·ế·t đi có chút vượt quá dự liệu của hắn.
Ngay khi vừa mới kết ấn, Ô Nhân Kiệt mơ hồ nghe được một tiếng cười kỳ quái.
Hì hì hì…
Tiếng cười giống như nữ nhân phát ra, trầm thấp mà quỷ dị.
Nghe được tiếng cười, sau một khắc, Ô Nhân Kiệt nhìn thấy một mảng hồng quang!
Đó là ánh đao!
Một luồng ánh đao đỏ sẫm như máu!