Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Trảm Yêu
Ma Lạt Bạch Thái
Chương 29 : Tư Thông Sơn Phỉ
Cửa tây thành Bát Sơn.
Hàng người vào thành xếp dài như nêm cối.
Là tòa thành lớn gần kinh thành, quy mô thành Bát Sơn lớn gấp mấy lần thành Bách Ngọc, sự phồn hoa chẳng những tiểu thành hay trấn nhỏ nào ở địa giới huyện Tri Viễn có thể so sánh được.
Mặt trời lên cao, cuối cùng cũng đến lượt Vân Khuyết.
Tên binh đầu lĩnh trấn giữ cửa thành nhe hàm răng vàng khè, liếc mắt nhìn đoàn xe, cất giọng điệu cà lơ phất phơ:
"Trên xe chở gì thế?"
"Toàn bánh trà thôi, đường sá xa xôi đến đây kiếm chút bạc lẻ." Vân Khuyết vừa nói vừa nhét vào tay gã hai lượng bạc.
Tuy số bạc không nhiều, gã kia lại tỏ vẻ rất hài lòng mà gật đầu.
Loại chuyện này Vân Khuyết đã quá quen thuộc, bởi vì hắn vô cùng hiểu rõ Mai Tiền.
Mai Tiền từng nói, đưa bạc ở cửa thành là cả một nghệ thuật.
Một lượng bạc, chứng tỏ hàng hóa quý giá, sợ lúc quân binh kiểm tra làm hư hại thì tiền mất tật mang.
Hai lượng bạc, ngoài việc hàng hóa quý giá còn cho thấy chủ nhân đang vội vàng giao hàng, sợ chậm trễ thời gian.
Ba lượng bạc, là có hiềm khích với quân coi giữ cửa thành, sợ bị gây khó dễ.
Một khi đưa quá ba lượng bạc, vậy thì có vấn đề, chắc chắn có điều mờ ám.
Phàm là những khi Mai Tiền nhận được phí thông quan từ ba lượng bạc trở lên, hắn chẳng những không cho qua mà còn cho người kiểm tra thật kỹ càng, chắc chắn sẽ moi ra được nhiều lợi ích hơn.
Tên binh đầu lĩnh kia giả vờ mở hai hòm bánh trà ra, chỉ liếc mắt nhìn rồi xua tay cho qua.
Ngay cả giấy thông quan cũng chỉ cần giơ lên cho có lệ, hắn ta lười xem xét.
Một đường thuận buồm xuôi gió.
Khi đoàn người sắp sửa đi đến cửa thành, từ trong thành đi ra một đội quân binh, dẫn đầu là một tên phó tướng mặc giáp trụ sáng loáng.
"Dừng lại."
Tên phó tướng khoảng bốn mươi tuổi, cưỡi trên con tuấn mã cao to, giơ tay ra hiệu cho đoàn xe dừng lại.
Vân Khuyết thầm than xui xẻo.
Tên phó tướng này rõ ràng không phải người trấn giữ cửa thành, có lẽ đang đi tuần tra đến đây, hoặc là đang muốn ra khỏi thành làm việc gì đó.
Nếu như hắn ta cẩn thận kiểm tra, chỗ trọng nỗ được cất giấu dưới bánh trà kia chắc chắn sẽ bị lộ.
Tên phó tướng xuống ngựa, bước đến trước đoàn xe, gõ gõ vào hòm gỗ lớn, hỏi:
"Bên trong là gì?"
Tên binh đầu lĩnh nhận bạc vội vàng cười làm lành: "Bẩm Lê tướng quân! Là bánh trà, tiểu nhân vừa mới kiểm tra rồi ạ."
Lê tướng quân hừ lạnh một tiếng:
"Tổng cộng mấy chục hòm, ngươi chỉ kiểm tra có hai hòm, gần đây sơn phỉ hoành hành, nhỡ đâu trong mấy hòm này cất giấu thảo khấu muốn trà trộn vào thành làm loạn thì ngươi gánh tội thế nào?"
Tên binh đầu lĩnh toát mồ hôi lạnh, liên tục dập đầu nhận lỗi.
Cảnh tượng này khiến cho đám người Hắc Phong trại đều thót tim.
Ngay cả Linh Vân quận chúa trầm ổn lúc này cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn, trong lòng dâng lên sự hồi hộp, lo lắng.
Rõ ràng Lê tướng quân muốn dạy dỗ tên binh đầu lĩnh kia một chút, những lời nói ra cũng chỉ là để hù dọa mà thôi.
Nhưng hắn ta lại nói trúng phóc!
Tuy rằng trong hòm không có thảo khấu, nhưng đám người đang kéo xe này đều là thảo khấu cả!
Lê tướng quân tự tay mở một hòm gỗ lớn, đổ hết bánh trà bên trong ra, kiểm tra từ trên xuống dưới.
Cả trăm cây nỏ tập trung ở hòm gỗ cuối cùng của đoàn xe, cứ tiếp tục kiểm tra kiểu này, sớm muộn gì cũng lộ tẩy.
Thường Uy căng thẳng đến mức nuốt nước bọt ừng ực.
Hắn biết rõ muốn làm phó tướng ở một tòa thành lớn như thành Bát Sơn này, ít nhất cũng phải có tu vi Thất phẩm.
Nếu như để cho đối phương nhìn thấy trọng nỗ, vậy thì phiền phức lớn rồi.
Lê tướng quân cho người dọn sạch sẽ hai hòm gỗ, sau đó ra lệnh cho thuộc hạ: "Mở hết tất cả hòm ra cho ta."
Quân binh xung quanh vội vàng bắt đầu cạy hòm, đổ bánh trà ra ngoài.
"Rầm" một tiếng.
Đúng lúc này, Vân Khuyết lại làm ra một hành động khiến mọi người bất ngờ, hắn đẩy một hòm gỗ xuống xe, phát ra tiếng động nặng nề.
"Vị tướng quân này, đồ của ngài rơi kìa."
Vân Khuyết chỉ vào hòm gỗ rơi dưới chân Lê tướng quân, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Ồ? Vậy sao?"
Lê tướng quân nheo mắt lại, thản nhiên nói.
"Đương nhiên rồi! Ta tận mắt nhìn thấy mà." Vân Khuyết nói: "Bánh trà sợ nhất là ẩm ướt, không chịu được va đập đâu, đại nhân xem như nể mặt tiểu nhân."
"Hừ, bớt giở trò khua môi múa mép đi, quy củ chính là quy củ, há có thể vì một tên thương nhân như ngươi mà dễ dàng thay đổi."
Giọng điệu Lê tướng quân lạnh nhạt, hắn ta nhấc chân đá hòm gỗ ra phía sau, phân phó với quân binh đang kiểm tra hòm gỗ:
"Nhanh tay lên cho ta, bản tướng còn có việc phải ra khỏi thành, không rảnh rỗi ở đây lãng phí thời gian."
Quân binh đang kiểm tra hàng hóa nghe vậy lập tức hiểu ý, không kiểm tra kỹ bên dưới nữa, chỉ qua loa xem xét một lượt rồi nhảy xuống xe.
Lê tướng quân mang theo một hòm bánh trà cùng thuộc hạ nghênh ngang rời đi.
Hắn ta thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Vân Khuyết lấy một cái.
Đám người Hắc Phong trại thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhặt số bánh trà bị rơi vãi nhét lại vào hòm.
Hú hồn hú vía!
Mục Thanh Dao nhìn Vân Khuyết với ánh mắt bội phục.
Chỉ với một hòm bánh trà đã hóa giải hoàn mỹ một nguy cơ lớn, phong thái bình tĩnh, xử lý tình huống nhanh nhạy như vậy, thật khiến người ta khâm phục.
Thực ra Vân Khuyết đã sớm nhìn ra Lê tướng quân kia bất mãn với tên binh đầu lĩnh, chỉ muốn mượn đoàn xe của mình để ra oai mà thôi.
Nếu vị tướng quân kia đã bất mãn, vậy thì cứ để cho hắn vừa lòng là được.
Món quà nặng nhẹ, luôn là thước đo tốt nhất cho sự hài lòng.
Chỉ là Vân Khuyết không ngờ, Lê tướng quân lại nhận hối lộ một cách dễ dàng như vậy, không hề có chút nghi ngờ nào.
Một hòm bánh trà ít nhất cũng phải mấy chục lượng bạc, nếu là Mai Tiền, chắc chắn hắn ta sẽ phát hiện ra điểm bất thường.
Nhìn theo bóng dáng Lê tướng quân đã đi xa, Vân Khuyết cười lạnh một tiếng.
Cái gì mà phó tướng, ngay cả Mai Tiền cũng không bằng, đúng là đồ thùng cơm.
Con đường vào thành đã thông suốt, nhưng Vân Khuyết không vội rời đi, hắn lại sai người chuyển một hòm bánh trà xuống.
Sau đó, hắn đi tìm tên binh đầu lĩnh...
Hồi 2 : G·i·ế·t người phóng hỏa
Mã Dung Ngưu vừa nghe lập tức sợ đến mức run rẩy.
Loại chuyện phong hỏa hí chư hầu, Hoàng đế có thể làm, hắn nào dám.
Làm một lần, chính là kết cục tru di cửu tộc!
"Không dối gạt đại nhân, quận chúa hiện tại đang gặp nguy hiểm, tính mạng khó giữ, cần hoàng thành phái binh ứng cứu." Vân Khuyết nói.
"Trong thành Bát Sơn có hơn vạn quân trấn giữ, chẳng lẽ chừng ấy người còn chưa đủ bảo vệ quận chúa sao?" Mã Dung nghi hoặc hỏi.
"Ta được tin chắc chắn, trong quân trấn giữ thành Bát Sơn có kẻ phản bội, muốn lấy mạng quận chúa." Vân Khuyết trầm giọng nói: "Cho nên mới cần viện quân từ hoàng thành, ngươi yên tâm, đốt phong hỏa chẳng những vô tội, ngược lại còn lập công lớn!"
Mã Dung nghe vậy suy nghĩ một chút, cắn răng đồng ý.
Chuyện phong hỏa, chuyện hệ trọng, nếu là quận chúa công chúa tầm thường, hắn tuyệt đối không dám mạo hiểm.
Cho dù cứu được, chưa biết chừng thưởng chưa đủ bù cho cơn giận của Hoàng đế. Dù sao chẳng có quân địch, Hoàng đế biết được chân tướng tất nhiên không vui, được không bù mất.
Nhưng Linh Vân quận chúa thì khác!
Vì an nguy của nàng, lấy phong hỏa báo động hoàng thành, không những không chọc giận Hoàng đế, mà còn có cơ hội thăng quan tiến chức rất lớn.
Quan trọng nhất là, ôm được cái cây to Linh Vân quận chúa này, về sau ở Đại Tấn cho dù không thể bình bộ thanh vân, cũng tuyệt đối không ai dám trêu chọc.
Linh Vân quận chúa là con gái ruột của Phụ Nam vương!
Cả Đại Tấn, mấy ai có thể sánh ngang với Phụ Nam vương.
Sau khi hẹn nhau dùng pháo hoa bắn t·ên l·ửa làm tín hiệu đốt phong hỏa, Mã Dung Ngưu Bất Tài vội vàng rời đi chuẩn bị.
Hai người đi rồi, Mục Thanh Dao tán thưởng:
"Ngươi quả thực lắm kế, phong hỏa nổi lên, hoàng thành chắc chắn phái binh đến thành Bát Sơn xem xét, chúng ta lại có thêm một đường lui."
Khiến hoàng thành phái binh, chẳng khác nào rút ngắn khoảng cách đến đó.
Hoàng thành không phái người đến, Vân Khuyết và Mục Thanh Dao ít nhất phải chạy trốn đến dưới chân thành, còn nếu hoàng thành phái binh đến, chẳng khác nào tự đi đón.
"Trước mặt thợ săn tài giỏi, con mồi dù xảo quyệt đến đâu cũng không thoát, khó giữ được mạng." Vân Khuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói.
Vạn dặm không mây, trời cao trong xanh.
Nhưng hai người ngồi đối diện nhau, trong lòng đều nặng trĩu như mây đen kéo đến.
"Vân Khuyết, ta lấy thân phận chủ nhân giao hẹn với ngươi."
Mục Thanh Dao nhìn thẳng vào Vân Khuyết, nói: "Giao dịch lần này của chúng ta, chỉ đến khi có kẻ mạnh cấp bậc Tứ phẩm xuất hiện. Nếu có kẻ như vậy đến, ngươi tự lo lấy mình. Nếu ngươi cứ muốn đâm đầu vào chỗ c·hết, mọi lời hứa trước đó của ta đều tan thành mây khói, ngươi không những không có bạc, mà còn chẳng có được danh ngạch học cung."
"Nàng là chủ nhân, nàng nói là được." Vân Khuyết duỗi lưng, nói: "Nhưng đao của ta muốn chém ai, ta là người quyết định. Đi thôi, đi với ta g·iết người phóng hỏa!"
Phía đông thành Bát Sơn có một tòa phủ đệ nguy nga.
Nơi này là phủ đệ của Đồng Kỳ.
Thường Uy đội mũ che khuất hơn nửa khuôn mặt, lúc này nghiến răng nghiến lợi, hận đến thấu xương.
Hắn đã đến nơi này không chỉ một lần.
Năm đó phủ đệ của Đồng Kỳ còn chưa được một nửa quy mô hiện tại, vậy mà bây giờ đã to lớn như vậy, có thể thấy được y sống sung sướng đến mức nào.
Vân Khuyết đẩy cửa bước vào.
"Các ngươi là ai?" Một lão gia đinh cất giọng khó nghe.
"Có phải phủ của Đồng giáo úy Đồng Kỳ không?" Vân Khuyết lễ phép hỏi.
"Ngươi là tên quê hẻo lánh nào, nói bậy bạ gì đó! Lão gia nhà ta đã là thiên tướng rồi!" Lão gia đinh lạnh lùng nói.
"Thật sao, hóa ra là được thăng chức, chúc mừng chúc mừng." Vân Khuyết cười nói.
"Ngươi có biết quy củ không hả? Muốn gặp lão gia nhà ta thì đưa th·iếp mời trước, còn gặp hay không là tùy tâm trạng của lão gia." Lão gia đinh khinh bỉ nói.
"Không cần phiền phức như vậy, ta và Đồng Kỳ là bạn cũ, ngươi vào bẩm báo một tiếng, y nhất định sẽ gặp." Vân Khuyết nói.
"Nói hươu nói vượn! Cút nhanh! Đồng phủ chúng ta không có cơm thừa canh cặn cho kẻ ăn mày đâu."
Lão gia đinh thấy Vân Khuyết chỉ là một thiếu niên, làm sao chịu tin, bèn phất tay đuổi như đuổi ruồi.
"Xem ra lão gia nhà ngươi làm quan lâu quá, ngay cả tên gia nô cũng ra vẻ ta đây."
Vân Khuyết vừa dứt lời, Thường Uy đứng sau đã sấn lên, đạp lão gia đinh ngã lăn ra đất.
"Lão già! Năm đó ngươi đâu có cứng rắn như vậy, nhìn thấy ta đều cúi đầu khom lưng, bây giờ giỏi rồi!"
Thường Uy xách lão quản gia lên, gằm giọng: "Mở to mắt c·h·ó của ngươi ra mà nhìn cho kỹ, ta là ai!"
Lão gia đinh kinh hãi: "Ngươi, ngươi là Thường Uy!"
"Nói đúng! Tên cẩu tặc Đồng Kỳ kia đâu!" Thường Uy tức giận quát.
"Không, không có nhà! Lão gia ra ngoài rồi!" Lão gia đinh cầu xin: "Thường thiếu gia tha mạng! Năm đó là ngươi tự đ·ánh b·ạc thua hết gia sản, không liên quan đến lão gia nhà ta!"
"Không liên quan? Lão già ngươi rõ ràng biết sòng bạc đó có một phần của Đồng Kỳ, năm đó ngươi nói thế nào nhỉ? Ngươi nói phong thủy luân chuyển, Thường thiếu gia ta đây có tướng đại phú đại quý, sớm muộn gì cũng gỡ gạc được!"
Thường Uy rút trường đao, gằm giọng: "Hôm nay ta đến tìm các ngươi gỡ lại đây!"
Phù một tiếng.
Lưỡi đao xuyên thủng tim lão gia đinh.
G·i·ế·t lão gia đinh xong, đám hộ vệ trong phủ ùa ra, la hét om sòm xông vào t·ấn c·ông.
Những người này đều có chút võ công, trong đó có hai tên là võ giả Cửu phẩm.
Nhưng bọn chúng phải đối mặt, là trăm tên thổ phỉ được trang bị nỏ hạng nặng, chỉ trong nháy mắt đã biến thành cái xác không hồn.
"Xem ra Đồng Kỳ không có nhà."
Vân Khuyết phân phó: "Vừa hay c·ướp sạch chỗ này, bắt hết người sống trong phủ, đồ đạc có giá trị, anh em chia đều."
Nghe vậy, đám thổ phỉ đều sáng mắt lên.
Đây chính là nhà của thiên tướng, chắc chắn có rất nhiều thứ tốt!
Bọn chúng c·ướp b·óc nhiều năm như vậy, nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, có một ngày lại có thể xông vào thành Bát Sơn c·ướp b·óc.