Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trân Quý

Sư Tiểu Trát

Chương 51

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51


Cô trực tiếp nhào tới, cả người đè lên người anh, anh theo quán tính ôm lấy eo cô, không để cô ngã khỏi sofa.

“Em chỉ thích anh?” Anh trầm giọng hỏi, giọng nói còn thêm cảm giác làm nũng, “Em sẽ không thích người khác chứ?”

“Đã qua ba tiếng rồi.” Nhiễm Khải Minh nhẩm tính khoảng cách tới bữa ăn trước.

“Chuyện này không khó, chắc chắn em làm được.”

Đợi khi làm xong hết, cô rót một ly nước ấm quay lại phòng khách. Khi nhìn thấy anh ngồi trên sofa, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, cô rất đau lòng, lặng lẽ tới bên anh, đưa ly nước cho anh.

Lạc Chi Dực cũng không định giấu anh, nói thẳng: “Mấy ngày nay anh không liên lạc với em. Em biết mẹ anh gặp chuyện, anh cần chăm sóc bà ấy, anh rất bận, nhưng thực ra anh có thể dành ra một phút gọi cho em mà.”

Mặc dù mẹ anh luôn bảo anh cố gắng học tập mới là quan trọng nhất, nhưng anh nhìn thấy rõ lo lắng trong mắt bà ấy, bà ấy cũng sợ những ngày tháng khó khăn.

Bà có con trai tốt như vậy mà còn muốn trốn chạy thì hèn nhát quá. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Em biết.” Lạc Chi Dực nhẹ giọng, giọng điệu như đang dỗ dành, “Anh đừng quá lo lắng, em nghĩ cách cùng anh.”

Tất cả lo lắng đều tan thành mây khói, những cảm xúc do dự, giãy dụa đều chẳng là gì khi so sánh với niềm hạnh phúc vô bờ khi được ở bên cô.

“Ừm” Anh cười đáp, vẫn nằm trong lòng cô như cũ, để cho ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên từng tấc da thịt, thấm vào từng lỗ chân lông.

Anh hừ một tiếng.

Cô lặng lẽ mỉm cười, bản tay còn lại dịu dàng vu.ốt ve mái tóc anh, ánh mắt lưu luyến ngắm nhìn đường cong hoàn mỹ từ mũi đến cằm anh, càng nhìn càng thấy quyến rũ.

Lúc này đây, anh thật sự cảm giác mình được cô chiều chuộng, như thể cô có sức mạnh vô hạn, sẽ luôn dịu dàng bao dung anh, ủng hộ anh như vậy, không hề có chút khinh thường anh, anh có thể dũng cảm tiến về phía trước.

Lạc Chi Dực bất ngờ, tuy rằng cô hiểu suy nghĩ của anh, nhưng lại không thể hoàn toàn hiểu hết. Đối với cô, cùng nhau đối mặt với khó khăn là điều đôi tình nhân nào cũng nên làm, ai mà ngờ anh lại phản đối đến vậy?

Lời nói này nổ tung trong đầu anh như pháo hoa xán lạn, trong phút chốc anh cảm thấy thế giới dường như chỉ còn lại nụ cười dịu dàng của cô, không còn tâm tư để suy nghĩ đến chuyện gì khác.

“Không bao giờ hối hận.” Anh kéo một bàn tay cô, dịu dàng mà chăm chú hôn lên từng ngón tay, vừa hôn vừa nói, “Chuyện tốt đẹp như này, ai lại hối hận bao giờ?”

“Anh đừng nói như vậy, em rất lý trí, rất có niềm tin ở anh.” Lạc Chi Dực vội vã nói, “Anh là bạn trai của em, chúng ta đã nói sẽ bên nhau trọn đời, đương nhiên phải cùng nhau vượt qua khó khăn. Em không thương hại anh, cũng không có tư cách nuôi anh, chỉ là cho anh mượn tiền để cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này, điều này thực ra rất bình thường, không có gì to tát cả.”

Rất nhiều cặp đôi chia tay vì hiện thực, rất nhiều câu chuyện đều kể như vậy.

Hiếm khi nghe anh dùng giọng nói như vậy, lòng cô ngứa ngáy, hận không thể cắn anh một miếng, sau đó hết sức chiều chuộng anh, thế nên cô trả lời chắc chắn: “Đương nhiên là chỉ thích anh.”

Trên máy bay trở lại, anh đã nghĩ xong, muốn kể cho cô tất cả sự thật, sau đó xin cô đừng rời xa anh, không ngờ khi thực sự đứng trước mặt cô, hai suy nghĩ “nhất định phải giữ cô bên mình” và “rời khỏi cô ấy, cô ấy sẽ sống thoải mái hơn bây giờ” được đặt lên bàn cân, nhất thời không biết bên nào nặng bên nào nhẹ.

Ngay giây phút anh thực sự có được cô, anh đã quyết định rồi. Bảo anh ích kỷ cũng được, tham lam cũng được, anh thật sự không nỡ rời bỏ cô, anh không thể trải qua những ngày không có cô được nữa.

“Em trẻ con thật đấy.” Anh đột nhiên nở nụ cười, ý cười thu lại rất nhanh, trong lòng anh biết rõ lời cô nói đều là nghiêm túc.

Nhiễm Khải Minh ngẩn ra, sau đó liền hiểu cô đang nói gì.

Nhiễm Khải Minh nhướng mày, cảm giác giọng điệu cô ngày càng dịu dàng một cách lạ thường, không nhịn nổi nói: “Sao anh thấy em ngày càng biết dỗ dành thế?”

Lạc Chi Dực ôm lấy anh, quay đầu hôn lên mặt anh, hôn liền mấy bận, hôn đến khi cô thấy khó thở mới thôi.

Nhiễm Khải Minh xin nghỉ ba ngày, vẫn luôn đợi ở Quảng Châu cho đến khi dì út mang theo hành lý tới chăm chị gái mình, anh mới yên tâm quay lại.

Lạc Chi Dực dịu dàng xoa đầu anh, sau đó hỏi: “Anh có yêu em không?”

Nhắm mắt lại mới có thể ngăn cô nhìn thấu khát khao trong đôi mắt anh.

Ai ngờ không phải vậy.

Anh mở mắt ra, hoài nghi lặng nhìn đôi mắt xinh đẹp như mưa xuân của cô.

Anh vẫn đang do dự trong lòng, bỗng dưng nhận ra cô đã buông tay anh, mạnh mẽ đứng dậy, khi đó anh nghĩ cô định rời đi.

Anh nhìn vào mắt cô, có thể thấy rõ sự sợ hãi và đau khổ của cô, bỗng dưng thấy không đành lòng, vốn anh định nói “Nhưng anh là một người ích kỷ, anh càng không muốn trải qua những ngày không có em” rồi lại do dự.

“Đây không phải chuyện nhỏ.” Anh đè xuống bực bội trong lòng, thẳng thắn nói cho cô sự thật, “Giờ anh chẳng có gì cả, em có biết không? Đây là vấn đề vô cùng thực tế, liên quan đến chuyện sinh tồn. Em thích anh nên đồng cảm với anh, nhưng em đã thực sự sẵn sàng tiêu những đồng tiền mình cực khổ kiếm được cho anh chưa? Còn bản thân em thì sao? Em đã tính toán cho bản thân chưa? Nếu sau ba năm, năm năm, mười năm anh cũng không trả được chỗ tiền đó, em sẽ luôn tốn thời gian và tiền bạc vào một cái động không đáy?”

Lạc Chi Dực chồm qua hôn lên mặt anh, nhẹ giọng nói: “Bây giờ anh đã là người của em rồi, vậy anh phải nghe lời em. Đề nghị của em anh suy nghĩ cho kỹ, em thật sự không thương hại anh, em muốn đầu tư cho anh, vì em tin tưởng mắt nhìn của mình, chắc chắn sẽ thu được khoản lợi khổng lồ trong tương lai.”

Cô đang run rẩy nắm lấy tay anh.

Lạc Chi Dực cảm thấy trong lòng lạnh lẽo đớn đau, hít sâu một hơi, tựa như không tin những lời mình vừa nghe thấy, hỏi lại anh: “Anh đang nói gì vậy?”

“Nhưng nếu tiếp tục ở bên anh, em sẽ rất vất vả.” Khi nói câu này, anh không nhịn được lộ ra sự nóng nảy.

“Xin lỗi.” Nhiễm Khải Minh nói.

“Chỉ cần anh trả lời em vài chữ là em yên tâm rồi. Em vẫn luôn đợi anh gọi điện cho em, nhưng em không đợi được.” Vẻ mặt Lạc Chi Dực buồn buồn, đưa tay xoa mái tóc lấm tấm bụi của anh, “Em rất lo cho anh, cũng rất nhớ anh, anh có biết không? Thế mà anh không liên lạc với em, điều này làm em rất sợ, cảm giác như quay lại mấy năm trước vậy.”

Mấy ngày nay bà được con trai chăm sóc cẩn thận kỹ lưỡng, ngoài cảm động và áy náy, trong lòng còn dần dần có thêm dũng khí sống tiếp.

Đương nhiên cô biết anh sẽ không biến mất khỏi thế giới của cô như mấy năm trước, nhưng cô vẫn như trước, chỉ cần một ngày không nghe thấy tiếng anh là sẽ căng thẳng.

“Theo anh tình yêu là gì? Hay phải nói là, tình yêu cần điều gì?” Lạc Chi Dực mỉm cười, “Tình yêu cần niềm tin và ỷ lại, rõ ràng anh biết điều này, thế tại sao anh không kể cho em những khó khăn anh gặp phải, rồi nhờ em giúp đỡ? Như vậy em sẽ thấy anh thật sự yêu em.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong phòng tràn ngập ấm áp và hạnh phúc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh tới trước mặt cô, nhẹ nhàng kéo cô dậy rồi dẫn cô lên lầu.

Từ sofa đến sàn nhà rồi vào vòng ngủ, cả một đường thử thách toàn tư thế có độ khó cao, vậy mà còn đói thì cô còn là người sao?

“Đói không em?” Nhiễm Khải Minh đặt chìa khóa xuống, đi vào phòng bếp, nhanh chóng tìm thấy một ống mì, “Nấu bát mì ăn vậy.”

Lạc Chi Dực tưởng anh nhắc đến chuyện hai người vừa làm, đỏ mặt nói: “Không đói, no rồi.”

Nhiễm Khải Minh không từ chối, quay người rời khỏi nhà bếp, đến trước sofa trong phòng khách rồi nằm xuống nghỉ ngơi.

Đương nhiên anh cũng là người của cô.

Tại sao cô ấy phải phấn đấu? Tại sao anh lại kéo cô vào cuộc sống vất vả? Chỉ vì anh đẹp trai? Nếu ngay từ đầu đã kiếm cơm nhờ mặt, đến anh cũng muốn tự vả.

Anh nhắc nhở bản thân cần nhanh chóng tỉnh khỏi giấc mộng, bên tai như nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của bản thân, một giây sau lấy lại lý trí đẩy cô ra.

Lạc Chi Dực thả tay, thở dài một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: “Sao anh lại nghĩ em sẽ rất vất vả? Cảm giác hạnh phúc của mỗi người không giống nhau, từ nhỏ đến lớn em chưa bao giờ quan trọng đồng tiền, em chỉ muốn ở bên anh, chỉ cần được ở bên anh đã cảm thấy mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ. Anh bảo em ấu trĩ, mơ mộng, không thực tế cũng được, dù sao em cũng nghĩ như vậy. Anh đừng nói mấy câu ngu ngốc như sợ liên lụy đến em nữa, em sẽ đau lòng đấy. Anh cũng đừng nghĩ đến chuyện đột nhiên biến mất, nếu anh dám làm thế, em sẽ đến cổng công ty anh tìm anh mỗi ngày.”

Anh nhìn cô, đồng thời cũng đang do dự đưa ra lựa chọn trong lòng – lựa chọn như nào mới là tốt nhất cho cô.

Lạc Chi Dực mơ một giấc mơ bình phàm, trong mơ không có tiền tài hay phiền não, chỉ có bong bóng xà phòng bay lên cành cây. Trái Đất nhẹ nhàng xoay vần khiến cô mất đi trọng lực và bay lên trời cao, nhón chân lướt qua những đám mây, ngón tay khẽ chạm tới cầu vồng, cô thậm chí còn muốn nếm thử đám mây mềm như kẹo bông gòn, tò mò không biết mùi vị ra sao.

Chương 51

Anh không nỡ rời khỏi bàn tay cô, ngước lên đối diện với ánh mắt cô, lặng lẽ gật đầu.

Khiến anh bất ngờ là, cô đau lòng hôn lên mái tóc anh rồi dịu dàng nói: “Tại sao không tiếp tục?”

“Anh còn muốn em đảm bảo gì nào?” Cô chọc anh, chờ anh tiếp tục làm nũng.

Nhiễm Khải Minh nghe được sự quyến luyến và buồn bã trong giọng cố, dừng một hồi rồi nói, “Anh không biết nên nói gì với em, chính anh còn không biết mình nên làm gì tiếp.”

“Vậy nói rồi đấy nhé, đời này em không được bỏ rơi anh.”

Nhìn thấy cơ thể cao gầy tuấn mỹ của anh, cô chớp chớp mắt, không hề động đậy.

Hai người đều không nói gì, đến tận khi mở cửa vào phòng cũng không nói nửa lời.

Lạc Chi Dực không biết nên nói gì, chuyện của mẹ anh cô đã biết qua Đại Lượng. Ngay khi biết tin mẹ anh tự sát, trái tim cô nhưng bị thứ gì cứa vào, có một cảm giác kh.ủng bố ập tới: Cô không tưởng tượng nổi nỗi đau của anh khi nghe tin này.

Anh nhắm mắt lại, chỉ biết mạnh mẽ hôn cô.

Mà trong thực tại, cô nắm lấy tay người bên cạnh, còn đưa lên miệng g.ặm cắn.

Từ giờ anh không còn cô đơn nữa.

“Em ở bên anh không chỉ vì tìm kiếm niềm vui, em muốn cùng anh gánh vác mọi việc. Anh phải tin em, em chịu đựng được.”

Trước khi anh đi, mẹ Nhiễm nói một câu: “Con yên tâm, mẹ sẽ không làm vậy nữa.”

“Em muốn hỏi…” Cô bị anh vừa sờ vừa hôn, chậm rãi hỏi một câu mình đang cân nhắc, “Anh có hối hận không?”

“Đương nhiên, anh thử không chăm sóc em tốt xem?”

Lạc Chi Dực kinh ngạc bởi ánh mắt anh, không tự nhiên mà rũ mắt, biểu cảm ngượng ngùng, nói tiếp: “Đợi sau này anh kiếm ra tiền thì trả em là được.”

“Em muốn nói gì với anh?” Nhiễm Khải Minh uống nước xong đặt cốc xuống, thấp giọng hỏi cô, “Em nói đi.”

Đúng vậy, phải có tiền, một điều kiện khó khăn nhưng lại rất quan trọng. Không có tiền, không có cuộc sống phong phú, không có tâm trạng thoải mái, thậm chí tinh thần và tôn nghiêm cũng bị bào mòn, còn yêu đương cái gì?

Tuy rằng sau này cô đi theo anh sẽ vất vả, anh cũng đã quyết sẽ ích kỷ đến cùng, không bao giờ có ý định đẩy cô ra nữa.

Lạc Chi Dực cảm nhận được bầu không khí giữa hai người có sự thay đổi nho nhỏ, thậm chí cô còn nghe được âm thanh lạnh lùng và u ám của hiện thực đang lại gần, như một con quái vật ngủ đông dưới tầng hầm đang từ từ lộ ra móng vuốt.

Không biết là không khí trong nhà hay mùi hương trên người cô, anh cảm thấy trong cơn mệt mỏi bủa vây có một hương thơm quẩn quanh chóp mũi, khiến thần kinh căng thẳng được thư giãn phần nào.

“Em sẽ thích anh cả đời chứ?” Anh cố ý hỏi, chỉ muốn nghe đáp án mình đang chờ đợi.

“Để em.” Sau khi sực tỉnh, Lạc Chi Dực theo anh vào phòng bếp, đưa tay nắm lấy tay anh, giọng nói dịu dàng, “Anh nghỉ ngơi đi đã.”

“Đâu chỉ đời này? Kiếp sau cũng thích anh.” Cô hứa hẹn, “Trái Đất tồn tại được bao lâu, em sẽ thích anh bấy lâu.”

“Vì anh vẫn luôn là bảo bối của em.”

“Em sẽ luôn thích anh, chắc chắn không thay đổi.” Cô thuận tay vỗ vỗ lưng anh, nhịn không được bật cười, “Rốt cuộc anh đang lo lắng điều gì? Sao lại làm nũng như thế?”

Anh không thể trở thành kiểu đàn ông nói chuyện như điều hiển nhiên với người yêu rằng “Phấn đấu cùng anh, sau này anh sẽ cho em một tương lai tươi sáng.”

Bọn họ còn chưa phải là vợ chồng, tài sản của cô là của riêng cô, cớ gì phải giúp anh trả tiền? Chẳng lẽ chỉ vì cô thích anh mà anh có thể vô liêm sỉ hưởng thụ mọi thứ của cô?

Từ lâu anh đã nhìn rõ nhân tình thế thái, hình như từ ba tuổi anh đã nghe thấy hàng xóm không ngừng bàn luận chuyện tiền lương tiền nhà. Khu phố anh ở hồi nhỏ có thể nói là phân chia giai cấp rất rõ ràng, người khá giả thì đi trung tâm thương mại mua quần áo, nghèo túng hơn thì đi chợ đầu mối mặc cả. Người trước có vật chất, thể diện, tôn nghiêm, thoải mái và an nhàn, người sau có vất vả, lo lắng, ủ rũ và bị người khác chế nhạo, khinh miệt, thậm chí là bắt nạt.

Ngay tại giờ phút này, anh có đủ dũng khí đối mặt với mọi khó khăn chưa biết trong tương lai.

Cuối cùng anh cũng nhận ra mình không nghe lầm, đưa mắt về phía cô, nhìn chăm chú đôi mắt cô, lớp băng mỏng trong mắt như vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

Ăn xong, Lạc Chi Dực vào phòng bếp rửa bát đũa, lại lấy giẻ lau sạch mặt bếp, tiện thể sắp xếp lại tủ lạnh, xem xem có đồ gì hết hạn không.

“Anh sẽ chăm sóc em thật tốt.” Anh hứa hẹn.

“Nói thật, anh không muốn cùng em trải qua ngày tháng như vậy.”

Nhiễm Khải Minh quay qua, ánh mắt nhìn chăm chú người bên cạnh, đột nhiên bình tĩnh nói: “Em có biết bà ấy vay bao nhiêu tiền không? Nếu như không thể nhanh chóng tìm thấy kẻ lừa đảo kia thì sao? Số tiền đó sẽ như ném qua cửa sổ, mất sạch. Em có biết bây giờ anh cần bao nhiêu tiền không?”

Anh buông bàn tay đang chống eo cô, ngón tay chuyển sang nắm cằm cô, sau đó trực tiếp cắn môi cô.

“Thực ra em vẫn luôn muốn cắn anh một miếng, hôm nay còn muốn hơn.” Cô nói bên tai anh, nói xong lại hôn xuống tai anh, sau đó nhìn anh, “Anh có biết ý em là gì không?”

Anh cười, thấp giọng sửa lời cô: “Anh hỏi em là có đói bụng không? Có cần anh nướng pizza cho em ăn không?”

Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh biết chuyện này hơi khó, nhưng mong em luôn thích anh, chỉ thích anh.”

“Sẽ không thay đổi? Em thực sự sẽ luôn luôn thích anh? Dù cho sau này anh già nua xấu xí?”

Không còn cách nào, nếu như đánh mất cô, có lẽ anh chẳng thể vui vẻ được nữa, thậm chí một ngày cũng không sống nổi.

“Tỉnh rồi à?” Anh dịu dàng hỏi cô, đưa tay gạt sợi tóc vương trên mặt cô, “Có đói không?”

Trước đây có bao nhiêu người khinh thường anh đều không quan trọng, ở bên cô, anh là quý giá nhất.

Nhiễm Khải Minh nhận đũa, ăn mì cà chua trứng do chính tay cô làm.

Lạc Chi Dực đặt tay lên lưng anh, ánh mắt ngọt ngào rơi trên mái tóc đen rối bù và khuôn mặt thanh tú của anh.

Cùng lúc đó, cô đưa tay nắm lấy tay anh.

“Hồi nhỏ anh từng có một thời gian rất nghèo túng, chưa đến 7 giờ tối không được bật đèn, không đến thời điểm lạnh nhất đến rửa tay cũng phải dùng nước lạnh.”

“Anh yêu em.” Anh trả lời thẳng thắn.

Cô không thể rời khỏi anh, chẳng lẽ anh có thể? Về tình cảm, anh hoàn toàn không nỡ rời xa cô, nhưng anh cũng phải đối mặt với hiện thực, những điều anh có thể đem đến cho cô ngày càng ít, ít đến mức chỉ còn lại tình cảm. Nếu như chỉ có tình cảm, vậy họ có khác gì học sinh cấp ba yêu sớm đâu? Là người trưởng thành, mục tiêu của họ là cùng nhau sống tốt hơn, có một ngôi nhà thuộc về họ, trước mắt những điều này đều cần đến tiền. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ồ, ra là vậy… Nhưng không phải mình vừa mới ăn mì cà chua trứng à?” Lạc Chi Dực xoa xoa mắt, giờ mới nhận ra cả người mình gần như dán chặt vào lòng anh, giờ mới thấy ngại ngùng, “Rốt cuộc bây giờ mấy giờ rồi?”

Lạc Chi Dực thấy anh ăn được thì trong lòng cũng yên tâm, lúc này mới cầm đũa cùng ăn mì cà chua trứng với anh.

Anh muốn ích kỷ chiếm lấy cô cả đời này.

“Anh cứ nghĩ đi, được không?” Cô dùng giọng nói dịu dàng nhất, “Em đã xem anh như người nhà, nếu người nhà với nhau còn phải để ý lòng tự trọng, tính toán xem ai nợ ai nhiều hơn thì còn nói làm gì? Với cả em cũng đâu cho anh mượn không đâu, em cũng có điều kiện mà. Từ giờ về sau anh phải chăm sóc em rồi, đúng không?”

Lạc Chi Dực kinh ngạc, nhanh chóng ngồi dậy, tầm mắt lướt qua bờ vai anh mà nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ánh mặt trời chói chang, cảm giác như tầm hơn ba giờ chiều.

Khi Lạc Chi Dực bê hai bát mì đến bàn dài trước sofa, anh ngửi thấy mùi thơm, mở mắt nhìn về phía cô, sau đó chậm rãi ngồi dậy.

Lạc Chi Dực nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu, nhìn anh chăm chú, khi thấy khuôn mặt tái nhợt tiều tụy và đôi mắt phát xanh của anh, lòng cô đau nhói.

Anh chìm vào suy nghĩ của chính mình, rất lâu không nói lời nào. Tuy nhiên trong một giây như nghe lầm, anh thấy bên tai vang lên một giọng nói ấm áp cẩn trọng: “Vậy anh cần bao nhiêu tiền? Em cho anh vay được không? Em có tiền tiết kiệm, không nhiều nhưng cũng không quá ít, dù sao bây giờ cũng không cần dùng gấp, coi như em đầu tư lên người anh vậy.”

Nhiễm Khải Minh không trả lời, một lúc sau anh cúi người xuống, ghé đầu lên bụng cô, tận hưởng sự mệt mỏi và thoải mái sau khi sức cùng lực kiệt.

Anh nhớ lại thời thơ ấu của mình, vốn tưởng rằng chuyện xưa như vậy giờ đã quên đi phần nhiều, không ngờ những hình ảnh đó không hề mơ hồ mà cụ thể đến mức như có thể chạm tới, thậm chí anh còn cảm giác được sự tê cóng trên mu bàn tay.

“Ăn mì trước đã.” Lạc Chi Dực đưa đũa cho anh.

“Em yêu anh.” Cô cười nói với anh, “Em rất sẵn lòng, anh không sẵn lòng sao?”

Nhiễm Khải Minh vội vã ngồi chuyến bay sáng quay lại. Khi anh về tới dưới lầu, vừa nhìn đã thấy một người đang ngồi dưới gốc cây, anh giật mình, chạy vội qua.

“Sau này là bao lâu? Chính anh cũng không thể tính được.” Giọng anh lạnh lùng, “Em có thương hại anh thì cũng phải lý trí. Chẳng nhẽ em định nuôi anh cả đời?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Giờ đây, trái tim anh như được lấp đầy, như thể mọi yếu đuối và bất an đều đã rời đi, chỉ có hạnh phúc là ở lại.

Một lát sau, cô lại nói: “Em ở bên anh không hề vất vả chút nào, chỉ thấy vô cùng hạnh phúc, anh có hiểu không?”

“Anh yêu em, nên anh chia sẻ với em phần hạnh phúc của cuộc đời anh.” Anh nói, “Mà không phải thứ gì khác.”

Nghe như có người đang gọi mình, cuối cùng cô cũng mở mắt, đạp đạp cẳng chân trong chăn, nhanh chóng đạp phải chân của người bên cạnh.

Anh biết rõ bây giờ cô đang ngại ngùng và căng thẳng, nhưng anh không nói ra, chỉ đưa tay xoa tóc cô, lại với qua hôn lên má cô, xoa dịu tâm tình cô bằng cách của mình, chấp nhận sự thật rằng cô đã là người của anh.

Thân thể cô ở gần trong gang tấc, lời cô nói lại khiến lý trí còn sót lại của anh nhanh chóng tan biến.

Cảm thấy vẫn sớm, cô lại nằm xuống, kéo chăn lên. Không ngờ cô dùng sức hơi quá, chăn bị kéo cả về phía cô, bên anh không còn vật gì che chắn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51