Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Cao Bá Vinh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Cao Bá Vinh


“Bởi lẽ, cuộc thi này là cuộc đối đầu của những bậc siêu nhiên, người giám sát không chỉ đóng vai trò quan sát mà còn là người cầm cân nảy mực. Họ cần có khả năng can thiệp tức thì khi có hành vi vi phạm quy tắc. Chính vì thế, những cá nhân có năng lực kiểm soát và gây nhiễu đối thủ sẽ được ưu tiên lựa chọn làm giám sát.”

Đàm Thị Nga lắc đầu:

Lạc Tiên Minh quay lại, nhận ra người đàn ông đang bận rộn sắp xếp dụng cụ đằng kia.

Lạc Tiên Minh quét mắt quanh phòng, sau đó hỏi lại:

“Không cần phải tìm ông Long đâu, tôi biết rõ về địa điểm tổ chức cuộc thi.”

Đàm Thị Nga, mải mê suy tính cho nước cờ tiếp theo, không để ý đến câu hỏi. Trần Tác Nam, nhận ra điều này, thay mặt trả lời:

“Tại sao chị lại nhận định rằng sức mạnh của tôi phù hợp với vai trò giá·m s·át?”

Sau khi cất chai nước, anh lấy ra một quyển tiểu thuyết và bắt đầu đọc. Khi lật đến trang thứ sáu, anh ngẩng đầu lên và nhìn quanh, thì phát hiện một bóng dáng quen thuộc từ xa đang tiến lại gần.

Lạc Tiên Minh nhìn Cao Bá Vinh, hỏi:

“Chiếu tướng.”

“Không có việc gì cả” Đàm Thị Nga vuốt nhẹ bàn tay cậu và nói:

Không chờ đợi xác nhận, cô tiếp tục:

“Không đáng lo, chỉ là cảm lạnh mùa thay đổi thôi” Cao Bá Vinh lắc đầu, rồi chuyển sang vấn đề chính: “Mình không nên bàn luận nữa, tàu sẽ khởi hành lúc ba giờ kém mười. Chúng ta nên đi ngay, kẻo lỡ mất.”

TOANG!

Đàm Thị Nga không trả lời trực tiếp mà đặt câu hỏi ngược lại:

Lạc Tiên Minh băn khoăn: "Anh ta có chuyện gì hay không?"

“Đúng rồi, hôm nay chị hướng dẫn cho em một số bài tập cơ bản để nâng cao sức khỏe trước tiên. Khi đã là người siêu nhiên, chúng ta không thể lơ là sức khỏe bản thân. Thay vào đó, chúng ta cần phải phát huy sức mạnh ấy, kết hợp với thể chất để tăng cường khả năng chiến đấu cho mình.”

Nghe được lý do, sự khó chịu trong lòng Lạc Tiên Minh tan biến. Anh hỏi thăm: “Con gái anh không sao chứ? Tôi cũng vừa tới trước anh một lúc thôi.”

Người đàn ông ngồi xuống chỗ Đàm Thị Nga vừa rời đi, nở nụ cười thân thiện:

“Thông tin đó tôi không rõ, anh cần phải hỏi tổ trưởng để biết chính xác.”

“Không chỉ đáng sợ, chúng còn là hiện thân của những kẻ khủng bố trong thế giới siêu nhiên,” Đàm Thị Nga chen vào, sau đó cô thực hiện một nước đi quyết định, đẩy quân hậu của mình về phía trước và tuyên bố:

“Là anh tự mình chi trả hay được tài trợ từ cuộc thi?”

Nhìn theo bóng lưng hai người khuất xa, Lạc Tiên Minh quay sang Trần Tác Nam với vẻ mặt băn khoăn:

“Tại nhà ga, khoảng hai giờ chiều. Anh có thể đợi tôi ở khu vực C.

Lạc Tiên Minh mở rộng đôi mắt đầy kỳ vọng:

Uỳnh uỵch! Uỳnh Uỵch!

“Cuộc thi chỉ còn bảy ngày nữa sẽ bắt đầu. Chúng ta cần đến đó trước ba đến bốn ngày để anh có thời gian nhận bàn giao công việc và làm quen với địa điểm. Hành trình từ đây đến đó đòi hỏi hai chặng, một chặng tàu hỏa và một chặng tàu thủy, mất ít nhất gần hai ngày.”

Chương 13: Cao Bá Vinh

Với vẻ mặt áy náy, Cao Bá Vinh nói: “Anh chờ lâu chưa? Thật xin lỗi, con gái tôi bị ốm, tôi phải chăm sóc nó trước khi mẹ nó về.”

Chiếc chén trong tay Trạng Vĩ Hải tuột khỏi lòng bàn tay, tan vỡ thành từng mảnh vụn trên nền nhà. Đôi tay cậu run lên không kiểm soát, như thể lời nói của Trần Tác Nam đã cuốn hồn cậu vào một cõi địa ngục tăm tối.

Tiếng gầm rú của động cơ vang lên như một bản giao hưởng công nghiệp, khi những đoàn tàu khổng lồ bắt đầu lăn bánh, chầm chậm tiến về phía ga trong ánh nắng chói chang buổi chiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đàm Thị Nga, người chứng kiến sự việc gần nhất, tinh ý nhận ra ngay tại sao cậu bé như vậy.

Trước khi Trạng Vĩ Hải kịp phản ứng, Đàm Thị Nga đã nắm tay cậu và kéo cậu ra khỏi phòng.

“Ông ấy có lẽ đang ở hầm phong ấn. Nếu không gặp được, anh có thể thử hỏi quản lý Đỗ Trúc Nguyệt.”

Lạc Tiên Minh, trong bộ vest lịch lãm, đứng dưới cột đá cẩm thạch, nơi có tấm biển to lớn in chữ “C” nổi bật.

Nhận được sự an ủi từ hai người, tâm trạng Trạng Vĩ Hải dần trở nên ổn định. Cậu bé gật đầu nhẹ nhàng, giọng nói thanh thản:

“Được, chúng ta sẽ khởi hành chiều nay. Tôi cần về nhà chuẩn bị hành trang. Vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu? Tại trụ sở hay nhà ga?”

“Thật sự là chiều nay sao?”

Hầm phong ấn? Lạc Tiên Minh lưu ý thông tin này, trong đầu bắt đầu hình dung nơi đó ra sao.

Lạc Tiên Minh ngạc nhiên, hỏi lại:

Cao Bá Vinh mỉm cười, giọng điệu bình tĩnh: (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Tác Nam dừng tay, ánh mắt lướt qua không gian như đang tìm kiếm câu trả lời, rồi nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chiều nay” Cao Bá Vinh đáp, chân chéo nhau một cách thong thả.

Cao Bá Vinh lấy chiếc đồng hồ từ túi áo, nhìn chăm chú và trả lời:

“Ah, lại là một trận thua nữa” Trần Tác Nam thất vọng thốt lên.

“Vì vậy, chúng ta sẽ khởi hành sớm chiều nay. Nếu anh còn việc gì chưa xong, thì việc khởi hành vào sáng mai cũng không quá muộn.”

“Tôi cần lên đường vào thời điểm nào, và cuộc thi sẽ diễn ra ở địa điểm nào?” Lạc Tiên Minh đưa ra một câu hỏi khác.

Là một người luôn tuân thủ kỷ luật, việc bị phá vỡ lịch trình khiến anh cảm thấy khó chịu. Để xoa dịu tâm trạng, Lạc Tiên Minh mua một chai nước khoáng lạnh, tìm chỗ ngồi trên ghế công cộng, và uống một hớp lớn để làm dịu cổ họng khô rát.

“Tổ chức Ma Thần nguy hiểm đến vậy sao?” Lạc Tiên Minh hỏi với vẻ tò mò.

Anh liền đặt câu hỏi về giá vé:

“Rõ ràng là tổ chức phải thanh toán. Tôi không đủ giàu có để vung tiền vào một chiếc ghế bọc vàng khi mà ghế nhựa cũng đủ dùng.”

Số tiền lớn đến mức Lạc Tiên Minh không khỏi sửng sốt. Anh tiếp tục hỏi:

Lạc Tiên Minh suy tư một lúc, rồi gật đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tôi đã đọc qua tài liệu về tổ chức Ma Thần, những người siêu phàm tự do trong thành phố bị tổ chức này săn đuổi và g·i·ế·t c·h·ế·t gần như tuyệt diệt, đến mức ngoại trừ chúng ta, không ai dám công khai mình là người được chọn và tự do lưu thông.”

Anh ta quan sát dòng người tấp nập lên xuống các toa tàu, rồi nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay.

Vẻ mặt của Trần Tác Nam trở nên nghiêm túc, và anh từ tốn giải thích: “Tôi không biết nhiều, nhưng theo những thông tin tôi thu thập được từ đội và các nguồn khác, tổ chức này quả thực đáng sợ với đội ngũ siêu phàm hùng hậu.”

Anh đè nén sự tò mò, định đứng dậy thì một giọng nói trầm ấm vang lên:

“Trừ phân cấp đã biết từ ông Long, tôi chả khác gì tờ giấy trắng cả. Mong anh chỉ giáo cho.”

“Mỗi vé là ba mươi tám triệu đồng.”

“Vậy ông Long đang ở đâu?” Lạc Tiên Minh tiếp tục hỏi.

Cô không chần chừ, nắm lấy tay cậu, giọng nói dịu dàng nhưng chứa chan sự ấm áp, dỗ dành:

Đối diện, cậu bé Trạng Vĩ Hải cười nói: “Đây là lần thua thứ sáu từ sáng tới giờ phải không anh? Sao anh luôn tự tin mình là cao thủ cờ, không ai trong đội có thể sánh bằng.”

“Không có gì phải sợ hãi, giờ đây em đã là một phần của Liên Vũ, không ai có thể làm tổn thương em hay gia đình em được. Tổ trưởng đã quyết định sẽ có người canh gác em mỗi ngày, đảm bảo an toàn cho em trên đường về nhà, nên em hãy an tâm nhé.”

“Bây giờ khi tổ trưởng vắng mặt, làm thế nào tôi biết được thời gian khởi hành và địa điểm đến để tiến hành nhiệm vụ?”

“Tổ trưởng vừa rời khỏi thành phố, anh ấy đang trên đường tới trụ sở chính để bàn giao công việc và tìm kiếm sự hỗ trợ cho chiến dịch tiêu diệt tổ chức Ma Thần.”

Anh cân nhắc từng từ và hỏi:

“Tôi là Cao Bá Vinh, giống như ông Long, tôi cũng là người gác cổng của Thiên Tra.”

Anh ta bắt đầu lời chào:

“Em biết ơn anh chị, có lẽ em đã lo lắng quá mức.”

Kéo vali của mình, anh hướng về quầy nước gần đó. Anh đến sớm hơn dự kiến nửa tiếng, nghĩa là đã chờ đợi một tiếng đồng hồ trôi qua.

“Đừng để sợ hãi chi phối, làm con trai phải kiên cường để che chở cho mẹ và em gái” Trần Tác Nam khích lệ.

Lạc Tiên Minh và Cao Bá Vinh, mỗi người xách một chiếc vali, hướng tới toa C3. Sau khi Vinh trao cho anh hai tấm vé, họ được nhân viên dẫn đến khoang tàu đặc biệt, nơi chỉ dành riêng cho hành khách VIP.

“Khi đội trưởng ra đi, ông ấy đã giao nhiệm vụ cho tôi, vì anh mới đến nên ông ấy muốn tôi hộ tống anh đến đó.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đó là Cao Bá Vinh, người đàn ông đeo kính đen, lôi vali nặng nề của mình. Khi nhận ra Lạc Tiên Minh, bước chân của gã trở nên nhanh hơn.

Bị cậu bé trêu chọc, Trần Tác Nam cảm thấy xấu hổ, vội vàng đổi chủ đề:

“Nhiệm vụ tổ trưởng giao tôi không chỉ là hộ tống anh, mà còn là truyền đạt kiến thức siêu nhiên. Anh đã biết gì về chúng?”

Lạc Tiên Minh cất chiếc vali vào gầm giường, ánh mắt anh lướt qua không gian sang trọng của căn phòng. Anh không khỏi thốt lên trong thầm lặng: “Quả là nơi xứng đáng với những kẻ thượng lưu.”

Một nếp nhăn xuất hiện trên trán, anh ta thì thầm: “Gần hai rưỡi rồi, mà người đó vẫn chưa đến sao?”

Cao Bá Vinh cởi bỏ chiếc kính, từ tốn đặt nó lên bàn cạnh giường, và đáp lại:

Cao Bá Vinh đặt vali lên giường, mở nó ra để lộ nội thất không phải quần áo mà là những vật dụng kỳ bí. Anh ta nhấc một thứ, nhìn Lạc Tiên Minh và nói:

“Khả năng của anh có phải là kiểm soát đối thủ không?”

“Ừm, tôi cũng không rõ lắm. Có lẽ anh nên hỏi ông Long, ông ấy là phó đội trưởng, chắc chắn sẽ có câu trả lời cho anh.”

Trần Tác Nam, người đang cẩn thận thu dọn bàn cờ, nhìn lên và đáp:

“Vậy chúng ta sẽ khởi hành khi nào?”

“Chào anh, tôi là thành viên mới, rất mong nhận được sự giúp đỡ từ anh.”

“Muốn ngồi nơi này, phải trả giá bao nhiêu?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Cao Bá Vinh