Tranh Đoạt Quyền Năng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Chàng trai, bà lão, 18+
Chương 16: Chàng trai, bà lão, 18+
“Đợi khi cậu tiến vào tầng lớp cao hơn, cậu sẽ hiểu những gì tôi nói.”
Chàng trai bất chợt nhận ra một sự thay đổi bất thường trong ánh mắt của bà Mai. Anh ta từ từ ngẩng đầu, chỉ để bắt gặp nụ cười mang một chút điềm báo, một nụ cười hàm ý sâu sắc, đang ra hiệu về phía mình.
Bà Mai đưa tờ chân dung cho anh thanh niên và nói:
“Thưa bà, cho tôi hỏi, lúc đầu bà nói chỉ có hai mươi một người, vậy tại sao giờ lại có thêm ba người nữa?”
Anh ta không nghe rõ tên "Cao Bá Vinh" nên gọi sai tên.
"Dù chưa thể xác định được ai là thật, ai là giả, chúng ta vẫn nên tạm gác lại việc này và sau đó buộc họ phải tự xác nhận. Lúc đó, chúng ta sẽ biết được ai là người thực sự siêu phàm."
"Bằng cách đưa họ vào những giấc mơ đen tối nhất, ta đã thách thức họ đối mặt với nỗi sợ hãi thầm kính của ban thân và quan sát họ thể hiện hết thảy khả năng của mình."
Có lẽ, một chân không thể làm nên việc lớn, chàng trai hỗ trợ bên tay xuống tham gia, phá qua lớp hàng rào tam giác, lấn sâu vào vùng tăm tối, vượt qua màn dung dịch nhớt nhát, truy tìm vào nơi sâu nhất.
Về đôi chân tượng, một chân kiên cố niêm phong đôi vật thể giãy giụa chống cự, trong khi chân kia nâng cao đầu gối như một đòn tấn công mềm mại vào lòng khu rừng âm u, nơi che giấu một hang động thần bí, chứa đựng bí mật mà cánh mày râu nhiều ngàn năm nghiên cứu.
"Đúng vậy, nhưng con số này có thể không phản ánh đầy đủ sự thật. Một trong số họ, khó thể phân biệt ai là người siêu phàm thực sự, ai chỉ là ảo tưởng..."
Chàng trai cẩn thận quan sát bức chân dung phác họa Cao Bá Vinh, sau đó ngẩng đầu lên hỏi:
Không chỉ phía trên mà cả phía dưới cũng không ngừng nghỉ, đôi bàn tay thực hiện những động tác mát xa nhẹ nhàng nhưng chuyên nghiệp, khéo léo nắn bóp những điểm cần thiết, mềm mại và uyển chuyển như dòng nước mát lượn lờ từ đồng bằng mênh mông lên tận đỉnh đồi núi hùng vĩ.
Bà Mai cười khẽ và giải thích:
Sau khi nói xong, bà ta đảo ánh mắt về phía chàng trai. Vẻ thanh tĩnh trước đây đã không còn, thay vào đó là d·ụ·c vọng mãnh liệt đang nảy nở sâu thẳm trong đôi mắt ấy, tựa như một con sói đói khát đang dõi theo một cừu non trước mặt.
Người phụ nữ tư thế ngồi thẳng, mắt nhắm nghiền, dường như đã lạc vào thế giới nội tâm của mình, không một tiếng động, không một phản ứng nào với lời hỏi của chàng trai.
Khi sự yên lặng trở lại, bà Mai mở mắt, quan sát chàng trai đang ngồi đối diện, và nhìn xuống những bức chân dung trên giấy.
Chàng trai với đôi tay khéo léo, lau chiếc dao găm bóng loáng và chậm rãi đặt câu hỏi:
“Tôi thấy tổ chức của chúng ta có vẻ e ngại tổ chức này, không hiểu vì sao? Theo tôi, với lực lượng hiện có, chỉ cần một nhóm nhỏ cũng đủ sức quét sạch chúng trong một đêm trên khắp quốc gia.”
"Dù ta đã thấy họ, với sức mạnh kỳ bí, chiến đấu trong mê cung của tâm trí. Nhưng, ta lo sợ rằng một số kẻ đã giấu giếm năng lực thật sự của mình, ngay cả khi đối diện với hiểm nguy."
Lời nói của bà Mai tựa như ẩn chứa thần chú, hóa giải lớp vỏ bọc bình thường, đánh thức trong chàng trai một tên trộm có tiếng tăm. Với bản lĩnh và kinh nghiệm uyên bác, anh ta không chần chừ, điệu nghệ cởi bỏ lớp phòng vệ mỏng manh, phơi bày ra một thân gỗ nhăn nheo và thô ráp.
Bà Mai mỉm cười, nói câu hàm ý:
Anh ta nhìn bà Mai: "Tôi đã sẵn sàng, xin bà hãy bắt đầu." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Bà Mai, trên con tàu huyền bí này, liệu có bao nhiêu hành khách sở hữu năng lực siêu nhiên?"
Có vẻ chàng trai không ưng ý hình thái thân gỗ lắm, anh ta lập tức cho tay xuống ống quần, rút ra đồ hành nghề, và muốn thể hiện năng khiếu thợ mộc của mình.
Khi bà Mai bày tỏ mong muốn được phục vụ chu đáo hơn, chỉ một câu nói giản dị mà sâu sắc đã vang lên:
Khi thấy bà Mai không muốn giải thích thêm, anh thanh niên đổi chủ đề:
“Không cần thiết phải lo lắng, dù tổ chức phía sau có đáng sợ đến mấy, chúng ta cũng không nên e dè đến mức không dám hạ gục một kẻ nhỏ bé.”
Trên đỉnh đầu bà, hai mươi bốn sợi tóc mảnh dần nhẹ nhàng nâng lên, mềm mại như những sợi lụa, bay bổng trong không gian, theo ý muốn của bà, chui vào tâm trí của chàng trai.
Bà Mai gật đầu:
Chàng trai nhíu mày, suy tư, nhưng không hề phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Họ là những kẻ tình nghi có khả năng là kẻ siêu phàm. Mặc dù ba người này không lộ rõ, nhưng có vài dấu hiệu khiến ta nghi ngờ, nên ta quyết định kiểm tra họ cùng lúc với những người khác.”
“Cậu phải hiểu, dù đất nước Anh Hoa này có sụp đổ, Liên Vũ vẫn sẽ tồn tại.”
Sau khi xem qua loạt ảnh, bà Mai gật đầu nhẹ nhàng, khẳng định:
Quá trình diễn ra nhanh chóng, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hai mươi bốn hình ảnh đã được khắc họa.
“Quả không sai, đúng là hai mươi bốn người này.”
“Tổ chức này thật sự đáng sợ đến vậy sao?” Chàng trai tỏ ra nghi ngờ.
Bà Mai nở nụ cười đầy ý nghĩa:
Vốn đang nằm thư giãn, bà Mai bỗng cảm nhận phần dưới cơ thể bị đâm sâu. Bà lập tức ưỡn người kêu lên, nhưng cuống họng đột nhiên gặp vấn đề khó hiểu, chỉ có thể vang vọng mỗi chữ “A!” cực kỳ yếu ớt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chàng trai cúi xuống, lấy một xấp giấy trắng từ ba lô, đặt lên bàn, và chuẩn bị chiếc bút bi.
“Chúng ta nên để hắn ở cuối danh sách. Có câu, ‘món ngon nên để dành đến cuối cùng’ mà.”
Chàng trai bày tỏ sự thắc mắc, anh hỏi:
Chàng trai sau khi hoàn thành, xếp gọn các tờ giấy, trao những chúng cho bà Mai và hỏi:
“Ừ, người này thuộc Liên Vũ, từ thành phố Minh Tinh, tên là Cao Bá Vinh, một tên thích sưu tầm 'vật phi phàm'. Trong quá khứ, giữa ta và hắn đã có những tranh chấp nhất định.”
Ngay lập tức, chàng trai hiểu rõ ý nghĩa sâu xa đằng sau ánh mắt và nụ cười ấy. Trái tim anh trĩu nặng với cảm giác chán chường, bất bình và không cam tâm, nhưng rốt cuộc, anh không thể nào gạt bỏ nỗi thống khổ để đối đầu.
“Hãy vào công việc quan trọng nhất đi.”
Chàng trai nhấc người, hai tay vươn ra, áp vào bờ vai bà Mai, đẩy nhẹ bà ta nằm ngửa về sau. Đột nhiên anh ta biến hóa, y hệt con c·h·ó, chiếc lưỡi đỏ liếm liềm phần cổ thật sạch sẽ, hàm răng thì cắn nhẹ, dùng các vết bầm đỏ, đánh dấu lãnh thổ.
Chàng trai nhìn bà, một cái liếc nhẹ đầy tôn trọng, rồi tiếp tục công việc của mình, lau sạch khẩu s·ú·n·g bên hông với sự cẩn thận đáng ngạc nhiên.
Khoảng thời gian ngắn sau, bà Mai mở mắt, trở lại từ sâu thẳm của tâm linh, và bắt đầu báo cáo:
Chàng trai với ánh mắt sáng suốt, đề xuất: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ở trong không gian yên tĩnh của phòng VIP khác, ánh đèn dịu nhẹ phản chiếu lên khuôn mặt đầy tập trung của một chàng trai trẻ và một người phụ nữ lớn tuổi. Họ ngồi đối diện nhau tại hai đầu trên chiếc giường lớn, không gian chỉ có tiếng giấy lật nhẹ và hơi thở đều đặn.
Khiến người ngoài không rõ được một chuyện kinh khủng đang diễn ra:
“Vậy tên Cao Bã Ninh này, chúng ta có nên loại bỏ khỏi danh sách săn lùng không? Tôi lo rằng sẽ gây ra hậu quả không lường trước, làm ảnh hưởng đến kế hoạch của tổ chức.”
Chàng trai vẫn còn băn khoăn, nhưng lời tiếp theo của bà Mai lại càng khiến anh khiếp sợ:
"Bà hãy xem, liệu chúng có chính xác không?"
Bà Mai tiếp nhận, từng trang giấy được lật nhẹ nhàng, bà đặt chúng sang một bên sau khi quan sát mỗi bức chân dung một cách tỉ mỉ.
Bà Mai với vẻ mặt nghiêm túc, lau đi giọt mồ hôi trên trán và nói:
“Bà có quen biết người này không?”
Bước đầu tiên, anh dùng dụng cụ mài nhẵn trên bề mặt da sần sùi, in lại vài đường nét mờ mờ. Cuối cùng, anh cho đầu dụng cụ vào điểm chính đã xác định, rồi bắt đầu đục liên tục một cách mạnh mẽ và điên cuồng.
“Không hề đơn giản như cậu nghĩ đâu, đừng nhìn thấy mỗi thành phố chỉ có một nhóm nhỏ Liên Vũ mà lầm. Họ thực chất là những ‘con mắt’ của kẻ cầm đầu ẩn sau lưng.”
Bà Mai lắc đầu và quyết định: (đọc tại Qidian-VP.com)
Chàng trai dưới sự dẫn dắt của bà, bắt đầu phác họa, mỗi nét bút là một đường nét của số phận, mỗi hình ảnh là một câu chuyện chưa kể.
Chàng trai với sự miệt mài không mệt mỏi, thực hiện nhiệm vụ được giao. Trong khi đó, bà Mai, với đôi mắt nhắm nghiền, dường như đang đắm chìm trong không gian của sự yên bình và dịch vụ tận tâm. Hơi thở của bà, nhẹ nhàng mà đầy hứng khởi, tựa hồ như lời hiện sự đánh giá cao về anh ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà Mai cầm tờ giấy trên tay, nghe câu hỏi từ anh thanh niên, bà nhìn vào chân dung và trả lời:
Chàng trai tỏ ra ngạc nhiên: "Thật sao? Con số này quả là ngoài sức tưởng tượng của tôi."
"Ta đồng ý, hãy chuẩn bị giấy bút, ta sẽ truyền đạt cho cậu hình ảnh của họ."
“Một chàng trai trẻ bạo ngược, hành hung một bà lão bằng một vật thể lạ thân hình trụ, đầu tròn nhọn.”
Bà Mai một lần nữa nhắm mắt, tập trung sức mạnh tinh thần vào việc tái hiện những khuôn mặt từ sâu thẳm ký ức.
"Sau hàng giờ lặn lội trong biển cả của giấc mơ, ta đã phát hiện ra hai mươi một linh hồn có khả năng vượt qua ranh giới của phàm tục."
Gian phòng được lắp đặt cách âm rất cẩn thận, khiến tiếng hét bà Mai vô vọng truyền ra ngoài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.