Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Giả Tưởng.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Giả Tưởng.


“Vâng, có chút thông tin quan trọng. Trạng Vĩ Hải, cậu bé mới gia nhập đội chúng ta, đã báo cáo rằng đã bắt gặp một thành viên của tổ chức áo đen tại quận Hoàng Mi, ngay gần nơi tôi và Đỗ Trúc Nguyệt đã tìm chỗ trọ cho gia đình cậu bé.”

“Có chút việc cần nhờ em” Lạc Tiên Minh trả lời, quay người và giơ tay về phía Nguyễn Xuân Cường:

Nguyễn Xuân Cường lắc đầu:

“Người trẻ tuổi nhất mà ông đã gặp là bao nhiêu tuổi?”

“Vâng tổ trưởng, tôi linh cảm bản thân có thể giúp ích được gì đó, nên tôi chưa vội về.”

Nguyễn Hoàng Long tiếp cận Lạc Tiên Minh và thì thầm:

Trạng Vĩ Hải quay lại, đánh giá Nguyễn Xuân Cường từ đầu đến chân, sau đó lễ phép chào hỏi:

Nguyễn Xuân Cường quay đầu, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt:

Lạc Tiên Minh lịch sự đáp lại:

“Chào cậu, tôi là Đàm Thị Nga” Người phụ nữ tự giới thiệu mình:

Sau khi nói xong, cậu bé nhẹ nhàng đóng cửa, giảm tiếng ồn để mẹ và em gái có thể ngủ ngon, rồi cùng đi với Lạc Tiên Minh và Nguyễn Xuân Cường.

Lạc Tiên Minh định mở lời chào hỏi, nhưng Nguyễn Xuân Cường đã nhanh chóng mở lời trước:

Khi cánh cửa thang máy khép lại, Lạc Tiên Minh không vội rời đi. Anh ngồi xuống chiếc ghế trong sảnh chính, tựa lưng vào tường và suy nghĩ:

“Chắc chắn cậu bé này là thành viên trẻ tuổi nhất của Thiên Tra từ trước tới nay ha.”

“Nếu mai này có ai làm phiền cậu, hãy nói với chị. Chị sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc để bảo vệ cậu.”

Lạc Tiên Minh quay mặt sang chào hỏi:

“Em có thể dẫn chúng anh đến quán cơm nơi em đã gặp những kẻ mặc áo đen không?”

“Chào ông, tôi là Lạc Tiên Minh.”

Nguyễn Hoàng Long suy tư một lúc trước khi trả lời:

“À, cậu đấy à, thành viên mới. Có việc gì sao?”

“Tôi đã gặp nhiều người siêu phàm, nhưng chưa từng thấy ai trẻ như cậu bé này được chọn làm trí giả.”

“Chúng ta xuất phát thôi.”

Cậu bé nhìn Lạc Tiên Minh với ánh mắt đầy hoài nghi và hỏi:

Người đàn ông già gật đầu thừa nhận:

“Cậu đã làm rất tốt.”

“Chúng ta sẽ đi bộ à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi nói xong, anh ta quay người định bước vào thang máy nhưng đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn Lạc Tiên Minh và khen ngợi:

“Có lẽ vậy” Nguyễn Hoàng Long chẩn đoán và thêm vào một cách trầm ngâm:

Trạng Vĩ Hải cúi mình, với thái độ kính trọng đáp lại:

Lạc Tiên Minh và Nguyễn Xuân Cường ngồi vào hàng ghế sau. Nguyễn Xuân Cường ra hiệu:

Lạc Tiên Minh “ồ” một tiếng, ánh mắt theo dõi tổ trưởng, suy nghĩ một chút, rồi bị Nguyễn Xuân Cường giục:

“Tổ trưởng” Anh gọi nhẹ.

Đàm Thị Nga ngạc nhiên và thốt lên:

Nguyễn Xuân Cường trở nên nghiêm túc, ánh mắt đượm suy tư:

Không lâu sau, cánh cửa thang máy mở ra lần nữa, và ba người bước ra. Ngoài Nguyễn Xuân Cường, còn có hai gương mặt lạ.

Lời chào “chị” khiến trái tim Đàm Thị Nga như được sưởi ấm, cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu bé và nói với giọng đầy quyết đoán:

Nguyễn Hoàng Long ngồi phía sau, quan sát cậu bé và nhận xét:

Đàm Thị Nga gật đầu và đi vòng về lối đi khác, đối diện quầy lễ tân.

Bên cạnh là một phụ nữ trung niên, phong thái thanh lịch, mặc chiếc blazer đen cổ điển, kết hợp với quần âu đồng điệu.

Bước vào sảnh chờ vắng lặng, Lạc Tiên Minh chú ý thấy quầy lễ tân không một bóng người. Anh không để tâm đến điều đó, mà tiếp tục bước nhanh về phía thang máy bên trái, chuẩn bị lên tầng ba, nơi đặt văn phòng của đội Thiên Tra.

“Cậu là người mà lão Vũ gửi đến đây sao?”

Một người đàn ông già, thân hình đậm đà, đầu tóc bù xù xoăn tít với bộ râu trắng rậm, dựa vào cây gậy gỗ để chống đỡ.

“Ta đã nghe nhiều về cháu, thật sự là một cậu bé ngoan và thông minh. Ta tin tưởng rằng, tương lai của cháu sẽ rực rỡ lắm đấy, cố gắng lên nhé.”

Trong khi ngồi ở ghế lái, Đàm Thị Nga trông hướng cậu bé Trạng Vĩ Hải và nói:

Người đàn ông già bất ngờ hỏi:

“Cậu biết không, chỉ có Đàm Thị Nga mới biết lái xe và có bằng lái ở Thiên Tra. Tổ trưởng đã thử thi vài lần nhưng không thành công.”

“Nếu được chọn lại, tôi ước mình không phải là Kẻ Được Chọn,” Đàm Thị Nga nói với giọng đầy tâm trạng.

“Em chào anh, em là Trạng Vĩ Hải. Em biết ơn anh đã giúp đỡ gia đình em.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Dạ, cảm ơn chị.” Cậu bé mỉm cười hồn nhiên, sau đó quay xuống chào Nguyễn Hoàng Long:

“Cháu chào ông.”

“Với tài năng của mình, em xứng đáng nhận được những điều đó. Em có bận việc gì không? Anh muốn nhờ em một chút công việc.”

“Đừng đứng đó nữa, chúng ta đi thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyễn Hoàng Long biết rõ quá khứ và quá trình trở thành Kẻ Được Chọn của Đàm Thị Nga. Lão thở dài vuốt vuốt bộ râu và an ủi:

Nguyễn Xuân Cường gật đầu mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng:

“Thật may mắn khi cậu vẫn còn ở đây. Đỗ Trúc Nguyệt đã về nhà, và giờ chỉ có mình cậu biết chỗ trọ của cậu bé. Thật là rắc rối nếu phải gọi cô ấy quay lại trụ sở lúc này.”

Sau vài giây chờ đợi, cánh cửa mở ra, để lộ hình bóng của cậu bé Trạng Vĩ Hải dưới ánh trăng. Mái đầu của cậu ướt sũng, quần áo tươm tất, có vẻ như cậu vừa mới tắm xong và chưa kịp lau khô.

“Chị lấy xe nhé, chúng tôi sẽ chờ ở ngoài trước.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mỗi Kẻ Được Chọn đều có số phận riêng, không ai có thể thoát khỏi bánh xe vận mệnh đã được khoá chặt. Chúng ta nên tuân theo nó, tránh những nguy hiểm không cần có.”

Lạc Tiên Minh không quay trở về chốn trọ ngụ, thay vào đó, anh lựa chọn ghé thăm trụ sở Liên Vũ.

“Khi tôi bốn mươi bảy tuổi, tôi và đồng đội may mắn khám phá ngôi mộ của một hiền giả từ thế kỷ Hỗn Loạn, nếu không tôi mãi mãi là một người bình thường suốt cuộc đời.”

“Nếu Đỗ Trúc Nguyệt không ở đây, có lẽ chỉ mình mới biết nơi trọ của cậu bé. Cứ chờ một lúc xem sao, giờ về cũng chả làm gì cả.”

“Em chào chị.”

“Mười sáu tuổi đã đạt đến đỉnh cao của con đường siêu phàm? Liệu cậu bé mười tuổi đã bắt đầu con đường ấy?”

Lạc Tiên Minh mỉm cười: (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh quay sang hai người mới và hỏi:

“Ừ, chúng tôi từng hợp tác vài lần. Tôi là Nguyễn Hoàng Long, bảo canh của Thiên Tra. Rất vui được gặp cậu.”

“Mười sáu. Lần đó tôi gặp cậu bé ấy ở vùng Cương Thiên trong một nhiệm vụ. Điều đặc biệt là cậu bé không phải là người mới, có vẻ như sắp tấn thăng thành Giả Tưởng.”

“Anh quay lại có việc gì không ạ?”

Lạc Tiên Minh gật đầu, bắt đầu trình bày:

“Dạ được ạ” Cậu bé đồng ý ngay lập tức.

Anh ta đối Đàm Thị Nga nói:

Lạc Tiên Minh bỗng hỏi:

“Đây là tổ trưởng Nguyễn Xuân Cường, cũng là tổ trưởng của em nữa.”

“Hai vị này là ai vậy?”

“Không cần tôi phải giới thiệu từng người đâu nhỉ. Chúng ta hãy lên đường thôi.”

Ba người đứng dưới bậc thềm, vài phút sau, Đàm Thị Nga lái chiếc xe màu đen ra. Lạc Tiên Minh được mời ngồi ghế phía trước để chỉ đường.

Khi cậu bé Trạng Vĩ Hải nhẹ nhàng bước vào chiếc xe, ngồi vào chỗ mà trước đây Lạc Tiên Minh thường ngồi, ánh mắt của hai người lập tức dịu dàng chuyển hướng về phía cậu.

Chỉ vài giây sau khi anh đứng chờ, cánh cửa thang máy bắt đầu mở. Lạc Tiên Minh nhường đường cho người bước ra, và bất ngờ nhận ra đó là tổ trưởng Nguyễn Xuân Cường.

“Không, chúng ta sẽ đi xe ô tô.”

Đàm Thị Nga khởi động xe, theo chỉ dẫn của Trạng Vĩ Hải, cô nhấn ga và xoay vô-lăng, điều khiển chiếc xe lướt nhẹ trên con đường.

“Ông biết tổng chức Đặng Vũ?” Lạc Tiên Minh ngạc nhiên:

“Nếu thông tin này là xác thực, tôi và một số người sẽ ngay lập tức đến đó để tìm kiếm manh mối về nơi ẩn náu của chúng.”

“Hải, em đã ngủ chưa? Là anh đây.”

Nguyễn Xuân Cường càng nhìn cậu bé càng cảm thấy hài lòng. Không muốn lãng phí thời gian, anh ta chuyển thẳng vào vấn đề chính:

“Dạ không, anh cần gì em cứ nói, em sẵn sàng giúp đỡ các anh.”

Nguyễn Hoàng Long với nụ cười rạng rỡ, đáp lại:

Trạng Vĩ Hải lắc đầu và trả lời thành thật:

Khi họ đến nơi, Lạc Tiên Minh và Nguyễn Xuân Cường, tổ trưởng đội, bước lên gọi Trạng Vĩ Hải, trong khi hai người khác ở lại trông coi xe dưới lầu.

Nguyễn Xuân Cường nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện:

“Chào chị, mong được sự giúp đỡ của chị sau này.”

Đàm Thị Nga quay đầu về sau và hỏi với vẻ tò mò:

Đã quá chín giờ tối, nhưng ánh đèn vẫn rực rỡ tỏa sáng khắp tòa nhà, như thể ngọn đăng của khu vực chung quanh.

Lạc Tiên Minh gõ cửa ba hồi và gọi với giọng vang vừa:

“Chào cậu, nhóc con.”

Chương 8: Giả Tưởng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Giả Tưởng.