0
Phũ phàng bỏ mặc ánh mắt mỹ nhân, lại thấy Thanh Minh nói:
"Người ta hay nói : "Nhiều tiền chưa chắc đã hạnh phúc" đa số người nghèo thường dùng suy nghĩ này an ủi bản thân chứ có mấy kẻ giàu khẳng định điều này? Cũng giống như vậy, "Tiên đạo vô tình, hồng trần nên tuyệt" chỉ là câu nói của tu sĩ vô lực vô năng, những kẻ chỉ có thể mang một mình bản thân đơn độc mà giũ bỏ tất cả, chứ chưa thấy vị Tiên nhân nào khẳng định như vậy cả."
Yên Hưu Lộc ngước lên hỏi: "Vậy Tiên nhân nói gì?"
Thanh Minh không do dự trả lời: " Tiên nhân là siêu thoát, hoặc cũng chỉ là tên gọi. Phàm trần là nơi vây hãm, hoặc vốn là nơi trở về."
“Khi con người ta muốn đạp tiên lộ, hầu như đều nhớ tới khái niệm ‘trảm hồng trần’. Vậy, tu cái gì mà phải trảm? Hồng trần là gì mà phải trảm? Hay là chỉ biết ù ờ gật đầu đi theo tiền nhân. Nổi trội nhất ngươi có thể bắt gặp, có người nhìn gia thân tư chất không tốt, huynh đệ phụ mẫu vô duyên tiên lộ, bèn thốt lên bốn chữ ‘tiên phàm cách biệt’ từ đây liền tuyệt hồng trần.”
“Nhưng để làm gì? Họ nói rằng: để xóa nhân quả, để không vướng bận, để chuyên tâm tu hành, để đạo tâm trong sạch.”
Ai ai cũng biết muốn thành tiên, ấy là nhảy ra ngũ hành, nhảy ra nhân quả quá khứ.
“Vậy không trảm phàm, tuyệt trần duyên thì sẽ không thể cầu tiên ư? Hồng trần nuôi ngươi, vậy sao lại chối bỏ nó? Không biết những người khác nghĩ như thế nào, Viên Thanh Minh ta đánh giá những kẻ ấy là yếu kém. Đạo tâm yếu kém tới mức phải trảm hồng trần, vô năng tới mức phải trảm hồng trần.”
“Cái gì là gánh nặng, hay là muốn chối bỏ tránh nhiệm. Cái gì là quấy nhiễu, hay là lương tâm cắt dứt không thôi. Cái gì là nhân quả vướng bận, hay là yếu kém tới mức không tự mình gỡ được?”
“Không muốn ngoại đạo ảnh hưởng tiên lộ, vậy dàng buộc sư đồ là sao? Nhân quả với tông môn là sao? Sư huynh sư tỷ, quan hệ phân bố lợi ích giữa các thế lực là sao? Đều không phải đều là vướng bận sao?"
"Xét cho cùng, thực ra vòng luẩn quẩn giữa tu sĩ – thế lực – tu sĩ phức tạp hơn bất kể mọi thứ, đừng kể chi dây mơ rễ má hồng trần, làm sao so sánh?”
Thanh Minh càng nói càng say sưa:
"Vậy tại sao lại có thuyết pháp một người đắc đạo, gà chó thăng thiên? Chẳng phải vẫn vướng bận tình cảm cả hay sao?"
Cái gì là Tiên, cái gì là phàm?
Thanh Minh nói chắc như đinh đóng cột, khẳng định:
“Muốn gì, cứ vươn tay ra với lấy là được. Tu tiên thì tu tiên, lấy đâu ra lắm thứ phức tạp như vậy?”
Thao thao bất tuyệt như vậy mà vị đạo trưởng họ Hư này vẫn muốn nói thêm điều gì đó, ấy vậy mà chợt bắt được điểm gì, vạn điều muốn nói tiếp lại được hắn cản lại ở cuống họng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Yên Hưu Lộc trầm ngâm.
Người lớn tuổi nhất ở đây - Vấn Tử Mẫn im lặng bấy giờ, khi này mới nhỏ tiếng thì thầm:
“Thật ra ngươi nói không đúng hoàn toàn.”
Thanh Minh không do dự gật đầu, hoàn toàn không phản bác:
“Đúng vậy, chuyện này vốn không có đúng sai, do cái nhìn của người với người khác nhau mà thôi. Suy nghĩ khác nhau, lý niệm đương nhiên khác nhau.”
Mở miệng không chỉ nói vẻn vẹn mấy câu này với Vấn Tử Mẫn, thừa nước bọt còn dư giả, Thanh Minh nói tiếp:
"Nhiều người nói tiên đạo cần vô tình, lại đem cái gì mà vạn năm thời gian trôi tịch mịch ai cũng vô tình mà thôi, nghe thật là thối hết lỗ tai. Lại cái gì mà nhìn người bên cạnh dần bị tuế nguyệt ăn mòn mà biến mất, vậy nên tình cảm dù đậm sâu tới mấy thì cũng theo gió mà bay, đúng thật là không ngửi được. "
Thanh Minh nói như rót thẳng vào tai chú huơu nhỏ:
"Vô tình, tất nhiên có thể có người như vậy, nhưng mà không thể đem một cá nhân như vậy đi khẳng định một tập thể to lớn. Tựa như thấy một vài kẻ ma đạo nổi hứng làm chuyện tốt, thấy vài kẻ chính đạo lén lút làm điều xấu, vậy là cứ bô bô lên rằng chính đạo toàn lũ đạo mạo, ma đạo nhiều khi tốt hơn. Sai ở chỗ không nên lấy một cái bị chứa để đại diện toàn thể vật chứa đựng, hoán dụ như vậy là sai hoàn toàn."
Thở dài thôi nghĩ về chuyện chính ma, hắn nói : "Đã khổ hàn, cớ chi không ôm nhau sưởi ấm."
“Muốn thành Tiên không phải trảm nhân quả, tuyệt tình tuyệt tính, đó là con đường của kẻ yếu kém." Nói tới đây, Thanh Minh nhấn manh: "Tiểu Hươu ngươi nhớ lấy, không phải "trảm" mà là "trả" không phải "tuyệt" mà là "gỡ."
Vấn Tử Mẫn nghe vậy không nói gì nữa. Nàng biết lý niệm khác biệt, cho dù cãi nhau thế nào cũng không thể phân đúng sai, thế là ba người yên lặng lội suối trèo đèo.
Càng lên cao thế càng lớn, vậy nên Tẩy Kiểm Khê chảy càng xiết cũng dễ hiểu. Ngay cả Thanh Minh và Vấn Tử Mẫn đã Luyện Khí cũng cảm thấy khó đi, nói chi tới thiếu niên mới lớn Yên Hưu Lộc chưa tố Linh thai lại càng thêm thách thức. Vậy nên không cần ưa ngạnh háu thắng làm gì, nghe lời trưởng bối vẫn là lý tưởng. Yên Hưu Lộc lại không phải người cổ hủ, theo lời Thanh Minh, Yên Hưu Lộc trực tiếp ngồi xuống giữa dòng nhập định, vậy là cuộc hành trình phải tạm dừng ở đây, Thanh Minh và Vấn Tử Mẫn không có gì làm, chỉ biết loanh quanh chờ đợi.
Chẳng biết có thu hoạch được gì không nhưng Yên Hưu Lộc cũng đã ngồi như vậy được khá lâu. Trong thời gian này đã có người từ phía sau vượt qua ba người, tu vi cao hơn Vấn Tử Mẫn một bậc. Hắn lội nước tỏ ra cực kỳ khó khăn, bên khóe miệng ẩn ẩn vệt máu chưa khô. Vượt qua Yên Hưu Lộc, hắn chỉ liếc nhìn không nói gì, yên lặng mà đi, không có khinh bỉ, chỉ chừa lại chút tôn trọng nào đó.
Hồi lâu chán nản, để Vấn Tử Mẫn ở lại, Thanh Minh đi loang quanh gần đó một vòng rồi về, Vấn Tử Mẫn thầm nghĩ phải chăng Thanh Minh là con hoẵn nhỏ, không thể ngồi một chỗ được hay sao. Nhưng mà không sao, Thanh Minh vẫn mang về một chút tin tức, dù nghèo nàn nhưng có còn hơn không.
“Quanh đây có kẻ vẫn đi tiếp, có kẻ ngồi mài đạo tâm, cũng có kẻ thực sự ngồi tẩy kiếm. Tu vi cao hơn chúng ta rất nhiều.”
Vấn Tử Mẫn nghe vậy gật tỏ đã biết, bật chợt nàng hỏi vu vơ, tâm thái chẳng mong có được đáp án:
“Đạo tâm là từ từ tích lũy, từ từ chui luyện trong cả cuộc đời, không phải tự dưng đùng tới đạt được. Kể cả những kẻ đã sống ngàn năm, ai giám nói đạo tâm vô địch.”
Nói tới đây, nàng khẽ liếc nhìn biểu hiện Thanh Minh một lượt.
“Kể cả kẻ sinh ra đã biết, đạo tâm cũng không đùng một cái lớn mạnh lên được. Tâm cảnh có Thông Niệm, Tri Hành Hợp Nhất, Tông Sư, Thiên Nhân Hợp Nhất, Vô Tướng. Ngươi đứng ở đâu?”
Thanh Minh nghe vậy lắc đầu không biết nhưng vẫn nói ra: “Vô Tướng đi.”
Cái thời của hắn trước kia còn chưa có chia cảnh giới uyên bác như vậy, hoặc có thể hắn không biết. Rất rất lâu sau khi hắn đi du lịch, có một kẻ phán tâm cảnh của hắn rất cao, phải ở mức Vô Tướng, vậy nên hắn chỉ biết một cảnh giới Vô Tướng này, còn những thứ Vấn Tử Mẫn liệt kê kia Thanh Minh chẳng biết một cái nào. Vậy nên khi nàng nói qua, hắn bèn nhẩm lại một lượt dụng tâm ghi nhớ.
Trong khi hai người nói chuyện phiếm, xa xa có tiếng động cứ tưởng chạy tới góp vui, hóa ra lại là một vụ bạo nổ, nương theo đó là một tiếng kiếm minh inh tai nhức óc, cảm giác đốt thủng được cả màng nhĩ người nghe. Giật mình, hai người đưa mắt nhìn nhau.
“Tỷ ở đây đi, ta đi coi một chút.”
Tiếng vọng kia rất toạc nhưng cũng rất nhỏ, ắt hẳn không gần. Thanh Minh có tính tò mò nhưng không phải kẻ ngu, hắn nào dám theo một đường thẳng chạy tới quan chiến từ xa, nào biết được có hặp được kẻ tâm ngoan thủ lạt giết người diệt khẩu hay không nữa. Thế là theo suy nghĩ, hắn chuyển hướng chạy chéo lên trên đỉnh rồi mới đi ngang sang địa điểm hắn cảm nhận được. Đi gần ba dặm, xuất hiện trong tầm mắt Thanh Minh là vài người đang đấu pháp. Để cẩn thận, hắn giữ khoảng cách nửa dặm quan sát từ trên cao nhìn xuống. Tuy không quá rõ ràng nhưng an toàn là trên hết.
Quỳ rạp trong dòng nước là hai nữ tử có khuôn mặt ba phần khác biệt bảy phần tương tự nhau. Trong hai vị nữ tử xinh đẹp này, Thanh Minh thế mà lờ mờ nhận ra một vị, nếu không nhầm hẳn là Mộ Dung Hoa, vị tỷ tỷ này ngày trước cho hắn một bát cháo nóng, nhớ khi ấy, cùng nàng còn có một nam một nữ khác, tên gọi có lẽ là Hải Đông Nhi và Hứa Kim Tuyền.
Nhưng hai người kia chẳng thấy đâu, đối diện với hai tỷ muội này là một nam tử hắc y, hai tay đeo vuốt hoàng kim sắc lạnh. Từng ngón tay bọc kim loại trạm trỗ những trận văn lấp lóe, chảy xuôi nó là huyết khí hồng nặc. Thiếu chủ Thiên Ma Tông – Diệm Ngọc.
Sóng vai với Diệm Ngọc là một nam tử, tay cầm một thanh kiếm sáng bóng như gương, đạo bào thêu hỏa diệm và đại nhật. Hắn chính là Dương Công Thiên vừa rồi trên tầng bốn kiếm sơn gặp qua Mai Hoa Thiên Lý, cũng là kẻ cướp thanh kiếm Chiếu Thiên của nữ nhân xinh đẹp mà hắn gọi Hải tỷ kia.
Mộ Dung Yên Nhiên là tỷ tỷ, được Mộ Dung Hoa đỡ lấy, nàng lau đi vết máu khóe miệng, không cảm xúc nói:
“Chiếu Thiên Kiếm của Hải muội trong tay ngươi, vậy quả thực là một trận vu oan giá họa. Thái Dương Môn cùng Thiên Ma Tông giết người Vô Ngân Môn giá họa cho Thiên Địa Kiếm Trang. Thiên Địa Kiếm Trang đang bận rộn với bảo tàng, lại mượn thế các ngươi gán tội cho Hải Vân Lĩnh ra tay với Mộ Dung gia ta, các lão đầu Thiên Địa Kiếm Trang phối hợp với Vịnh Hảo Vọng diệt Hải Vân Lĩnh, quả là diệu.”
Hóa ra việc Hải Vân Lĩnh giết người Mộ Dung gia là do những thế lực kia gán tội, nếu trưởng lão Ôn Bất Hối của Hải Vân Lĩnh ở đây, e rằng hắn chẳng thể kiềm nổi tức giận mà chụp chết đệ tử chính phái Dương Công Thiên kia cùng với thiếu chủ Ma tông trẻ tuổi Diệm Ngọc đang oai phong này.
Không để ý những lời kia của Mộ Dung Yên Nhiên, Dương Công Thiên cầm Chiếu Thiên sáng bóng, động tác hơi do dự chưa vội ra đòn kết thúc. Liếc nhìn Diệm Ngọc, tuy nói là hợp tác nhưng không thể không phòng người trong Ma môn, nhất là kẻ có thể ngồi vững vị trí thiếu chủ, hắn không dám tung chiêu lúc này để đưa bờ lưng của mình cho Diệm Ngọc ‘bảo hộ”.
Đồng dạng Diệm Ngọc cũng có suy nghĩ như vậy. Hai người đều mới mở ra được một tới hai đầu Linh Khê trong cơ thể, tuy vẫn chưa tiến vào Linh Hà cảnh nhưng chiến lực không chênh nhau quá nhiều.
Vả lại, cả hai đều đang tính toán góc độ ra chiêu làm sao thuận lợi rời đi nhất, đồng thời để lại một đòn cường kích cho “hảo hữu” đang chung tay hợp tác. Nếu thật là đắc thủ, vậy coi như ngươi xấu số dưới tay tỷ muội Mộ Dung đi.