0
Một cảnh tượng như thực như mộng, dễ khiến người ta lâm vào miên man bất tận hiện lên. Dị tượng xuất hiện nào không bắt mắt, Dược sư và Thanh Minh phía góc nhà chợt giật mình chú ý ra đằng này, ánh mắt mờ mịt vô cùng. Màn sáng nhẹ bao trùm khắp gian nhà, sau đó như một bức tranh huyền ảo hiện ra, lưu họa luân chuyển không ngừng, sống động như thật.
Một đại điện rộng lớn khắc đầy hoa văn hàm ý cổ xưa, trong chính điện, ngồi trên chủ vị là một nam tử trung niên, mày kiếm mắt sắc, không giận tự uy, giống Bạch Y đến bảy phần. Bên cạnh hắn là hai đồng tử, một nam một nữ, chỉ mặc một cái yếm, tóc để trái đào phân ra ba nửa.
Bên dưới đại điện là nền cẩm thạch quý giá, 'vinh dự' quỳ trên đó là một phạm nhân tóc tai bơ phờ, thần thái tiều tụy, trên người quấn đầy xiềng xích. Trạng thái của phạm nhân này rất không ổn, nhìn thoáng qua cũng làm người ta khẽ cau mày, hoàn toàn hiểu rõ hắn đang chịu đau đớn. Thực thể của hắn như ẩn như hiện, cảm giác lúc nào cũng có thể lụi tàn đi.
Hắn như muội tro đêm tuyết lạnh, tựa như chỉ cần thở mạnh một chút hoặc khẽ khua tay, hắn có thể hoàn toàn tan biến không gì xót lại.
Hắn là một linh hồn đang vụn vỡ!
Phán quan cất giọng nói:
“Ta kính người có ơn với tu sĩ, mở Thần Kiều. Nhưng việc này không thể trách ta được, ta cũng chỉ nhận lệnh mà hành thôi.”
“Ngươi là hoa yêu tu luyện mà hóa hình, vốn không mang nhân đạo, làm ác khắp nơi. Sau này gặp một nữ tử, lại vì vậy mà c·hết trong đêm tân hôn, cũng là một bất hạnh, ta có thể hiểu. Nhưng ngươi, oán niệm quá nặng, không hiểu lý do gì lại bước lên con đường quỷ tu. Quỷ tu chủ tu hồn, khi ấy nhiều hạn chế, ngươi vì vậy mà điên cuồng mở đường.”
Nói đến đây, hắn ngừng một chút nhìn phạm nhân, đổi một bộ giọng tức giận.
“Luật pháp, đạo đức, quy củ, lục dục, chỉ cần cản ngươi, tất cả đều bị gạt bỏ chứ đừng nói tới trung nghĩa ái tình cũng như phù du. Một lòng chấp niệm với dương thế, muốn Quỷ Đạo phi tiên, ngươi đã làm vô số chuyện vô pháp vô thiên. Đạo của ngươi, chỉ cần ai chạm đều thành kẻ thù, lại nói những kẻ không liên quan, chỉ cần có lợi, ngươi đều bất chấp kéo vào mớ hỗn độn.”
Nói tới đây thanh âm của hắn chợt dừng, đại điện lâm vào một hồi yên ắng.
Phán quan thở dài, bàn tay đẩy nhẹ bát trà bay lại tới chỗ tội nhân: “Mạnh Bà Thang này là chuẩn bị cho người, uống đi rồi không cần đau đớn. Nhất định phải uống, cũng đừng giở trò gì. Ngươi nên hiểu?”
Bên dưới lặng im, Mạnh Bà Thang lở lửng rơi đến trước mặt tội nhân, âm trầm lúc lâu vẫn dưới nền, không hề động. Hắn không muốn uống.
Công dụng của Mạnh Bà Thang rất nhiều, đơn cử nổi bật nhất chính là tẩy sạch đi hết thảy, thế nhân ai cũng biết điều này. Nhưng có một điều không ai nghĩ tới, nếu tẩy sạch hết thảy trí nhớ cùng nhân quả, vậy những thứ đó trôi đi đâu? Hay nói cách khác, vào tay ai?
Muốn uống, cũng phải có điều kiện thích hợp trước đó mới có thể uống, không thể tùy tiện.
“Chuyện ngươi làm, nếu xét cho cùng thì cũng chỉ bình thường, cũng chả ai quan tâm, cớ sao lại cấu kết Đọa Tiên, giăng lưới g·iết c·hết Kim Ô, con trai của Đại Nhật Thánh Vương. Ngươi nên hiểu rõ sức nặng của bọn họ, chưởng khống cả một phương thiên địa, vậy mà ngươi cũng giám g·iết.”
“Đốt bí cảnh Nam Cực Tiên Ông, vạn n·gười c·hết, hai Tiên thai cũng bỏ mình. Lại cái gì mở trộm cổ mộ Vu tộc, độc cương thi nhấc lên cả trăm năm không sạch, hoàn toàn không thể sánh được việc ngươi g·iết Kim Ô, lấy đi Kim Ô Thần Tính.”
“Những chuyện ngươi làm, cường giả vi tôn, g·iết người đoạt bảo tu sĩ ai đều chẳng làm qua, ngay cả ta cũng từng làm chuyện giống ngươi vậy, rất bình thường. Nhưng mà chuyện lần này, ngươi c·hết ắt đã định. Ngươi cũng nên rõ, quỷ tu không thể phi Tiên, hà cớ sao chấp niệm mãi không buông. Ài… Cũng phải nói lại, nhờ chấp niệm này mà con đường Quỷ Tiên ngươi không thành, ấy vậy mà thành tựu của người lại giúp tu sĩ chúng ta tăng thêm tỉ lệ một thành khi Độ Kiếp, chính là Thần Kiều.”
Hai tiểu đồng nghe vậy cũng gật đầu tán thưởng. Đến đây, quỷ hồn phía dưới mới hữu khí vô lực lên tiếng, hắn cố gằn giọng lên.
“Ngươi biết, rất nhiều kẻ phi thăng chịu ta ân trạch này, ngươi g·iết ta hẳn phải rõ, ngươi sẽ bị ứng xúc mệnh lý?”
Phán quan nghe tới đây lại ảm đạm.
“Ta không phục, chỉ một bước nhỏ nữa thôi ta có thể làm được. Ta không phục!”
Tội nhân hét to, khí thế tỏa ra phần phật, hắn muốn gào lên những ấm ức, những gì hắn trải qua, hắn muốn gào vỡ trời xanh. Tựa như tận thế ập tới, biển động không ngừng, nhưng ngay lập tức lại như có một cây định hải thần châm bay tới chế trụ tất cả, bốn bề bỗng chốc trở yên yên ắng.
Không có chút sức mạnh nào có thể huy động, tất cả rơi vào lặng thinh.
Đại điện này hẳn là có cấm chế. Quá mạnh!
Lóe lên một ý nghĩa trong lòng, hắn không phản kháng nữa. Chẳng ai biết là hắn lại đang đánh giá vị Phán Quan ngồi trên.
Giờ phút này, kể cả những người đứng ngoài quan sát như Thanh Minh hay là Bạch Y cũng khó hiểu ý nghĩ của hắn bây giờ, nhưng từ thông tin nghe được, cũng mơ hồ nổi lên một hai suy đoán.
Tên Phán Quan này chắc chắn là một kẻ đần. Biết nếu đứng ra xử hắn, nhất định mệnh lý sẽ chịu tổn hại vì hắn có ân trạch với Tu sĩ, hễ ai phi thăng đều nhận hắn phần ân trạch này. Kẻ này chắc chắn bị đẩy ra chịu thay!
Run run cánh tay, tội nhân kia lôi ra một hộp gỗ đào không biết từ đâu tới, khẽ mở ra có một chiếc nhẫn bạc chạm trổ tinh xảo, biểu đạt thành ý.
“Xin Phán Quan đại nhân xem xét lại!"
Đại điện sửng sốt một hồi. Tên phán quan đánh một cái ánh mắt với tiểu đồng. Đồng tử chạy xuống lấy, vừa mang tới tay, Phán Quan cầm chiếc nhẫn mà vội quẳng đi vỏ hộp, tựa như độc xà vồ mồi, lòng hắn nóng như lửa đốt.
Hắn nhắm mắt quét qua thần niệm một lượt. Cảm nhận được vài khí tức mờ ảo trong đó, mặt ngoài vẫn đường hoàng kiên định nhưng trong lòng phán quan kia đang nhảy loạn xạ, cứ như cả ngàn con sóng đang đập mạnh vào mạn thuyền, không thể ngừng lắc lư.
Động tâm không, nhất định là có!
Là Kim Ô Thần Tính sao không động cho được. Nhưng một khi cầm cái vật “phỏng” tay này, theo cả nghĩa hiện nghĩa bóng, hễ có người biết được thì hắn chỉ có một đường bị đuổi g·iết.
Chính tà hai phe, Thần Tiên hai phái, không một nơi nào dung.
“Chưa giải cấm chế?” Phán quan cau mày nhìn tới không vui.
“Cái đó, việc kia liệu có thể làm tới?”
Phán Quan vỗ bàn, cố nén kích động vạn phần lại mà biểu hiện ra mặt vẻ tức giận, liêm nghiễm.
“Tội đồ, còn miệng lưỡi giỏi, lại đi hối lộ giữa bạch nhật. Xử người hồn linh tan biến vạn kiếp bất phục, không cho luân hồi!”
Giờ đây trong lòng hắn chỉ rõ một điều: diệt. Phải diệt khẩu, không thể để hắn luân hồi, nhất định phải diệt khẩu!
Người c·hết, cấm chế sao còn, chỉ cần nhỏ máu nhận chủ lại là xong. Khi ấy cao chạy xa bay, lẳng lặng quật khởi trở ngày khải hoàn đường đường chính chính trở về. Việc này vạn phần nguy hiểm, nhưng hắn lại liều mình đánh cược, thọ nguyên của hắn đã không nhiều.
Cái gì mà phán xử, cái gì mà khai ra đồng bọn,... tất cả đều không cần quan tâm nữa. Trực tiếp nhanh gọn, vạn kiếp bất phục, không chút dấu vết, khả năng lộ cũng rất ít. Cộng với vật phỏng tay này không nghĩ tới là để ở chỗ tội nhân kia, cứ nghĩ vật quan trọng này phải ở trong tay Đọa Tiên mới đúng.
Nhưng như vậy thật là trời giúp.
Điều hắn suy nghĩ, ai trong tình huống này đều có thể lý giải.
Một mạch suy nghĩ sơ qua, hắn tút ra thẻ “lệnh” ném xuống dưới, một cái kết giới bao bọc lấy quỷ hồn.
Ngàn lôi oanh thể, vạn gai xuyên tâm!
“Ngươi...”
Kẻ ở dưới nghiến răng gào lên, nhưng sau đó vô vàn sợ xích như ẩn như hiện quấn lấy thân thể hắn, gai nhọn đang mọc ra cực nhanh trên từng mắt xích, muốn xé toạc linh hồn ra thành từng mảnh nhỏ
Một cái gai đâm xuyên mi tâm, lôi đình theo nó mà oanh, ngàn gai giằng xé linh thể, lôi đình theo đó mà tạc.
Vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn tan biến!
Đau đớn, cực kỳ đau đớn. Linh hồn tội nhân đang nứt dần, linh khí cứ thế trào ra phần phật, đại địa rung lắc cựa quậy.
Rất nhanh, cũng chẳng ngờ, Mạnh Bà Thang được hắn đưa tay trộm lấy, không một lời uống sạch. Hắn mở miệng lẩm bẩm một đạo âm:
"Quá khứ hết thảy, tan thành khói mây."
Phán Quan dường như không nghe thấy, chỉ liếc qua rồi cũng không bận tâm đến việc này, đơn giản lúc trước hắn đưa tới miệng rồi mà còn không chịu uống, nay ngoan ngoãn như vậy còn cầu gì hơn. Lực chú ý của hắn đều để tâm lên chiếc nhẫn và tính toán sau này, nhất là việc giấu giếm.
Chỉ thoáng qua một nháy, thật nhiều gai nhọn đỏ chót đã đâm xiên hồn thể một cách đau đớn, xiên qua hốc mắt, xiên qua yết hầu, xuyên tâm xuyên phôi, linh hồn đang hóa bụi chả về thiên địa năng lượng của nó. Khí trường tản ra như bị thiên không hút ngược lên, thăng thiên đi mất.
Ầm Ầm - Khí lưu chấn động không gian.
Quỷ hồn kia gào thét, muốn chồm tới nhưng lại bị giữ lại. Một chữ “Định” thật to hiện trên đỉnh đầu hắn. Ngay lập tức hắn bị ép tới khụy rạp trên mặt đất, lún sâu xuống vài trượng.
Tinh thần hắn đang phân liệt.
Hắn nhắm mắt, vẻ tiếc nuối thống hận vô cùng. Khóe mi hắn nhỏ giọt lệ rơi xuống, rất nhanh bị gió cuốn đi. Mạt sa linh hồn tan vỡ rồi biến mất, duy chỉ giọt lệ vừa rồi là theo gió mà đi về nơi xa.
“Ài, một kẻ như ngươi, đến cuối cùng vẫn biết rơi lệ.” Phán quan nhìn cảnh này cảm khái.
Đến cuối cùng trước khi tan biến, tội nhân hồn quỷ kia vẫn nở một nụ cười nhạt còn lưu lại: “Các vị, nếu không tranh, vậy đành tặng hắn nhỏ máu nhận chủ!” Vừa dứt lời, hạt linh hồn cuối cùng đã tan vào hư không biến mất.
Triệt để biến mất!
Ầm!
Ngay sau đó, đại điện sập xuống, từng đợt sóng xung kích tràn ra tứ phía, từng bóng người tại không trung hạ xuống phần phật, biến đổi này nhanh tới mức không thể lường trước được. Một cuộc loạn đoạt diễn ra kéo dài tận vài ngày. Hẳn là những kẻ phía ngoài tới quan sát một màn này.
Cả một vùng chấn động, chiến đấu đến long trời lở đất, sau ba ngày cuối cùng cũng dịu lại. Một bàn tay khô gầy nhô ra từ đ·ống đ·ổ n·át rồi, kéo theo đó vụt ra một bóng người. Hắn cầm chiếc nhẫn mà ai oán, tiếng nói vọng ra.
“Dù biết là dương mưu nhưng không thể không nhập, c·hết rồi mà vẫn tính kế, giỏi lắm! Một chiếc nhẫn rỗng tuếch, không cần phải tranh nữa.”
Nói rồi hắn vứt chiếc nhẫn đi, hóa thành một vệt lưu quang vụt nhanh biến mất. Chiếc nhẫn lắc lư qua tay vài bóng người. Sau đó vài vệt lưu quang cũng nối nhau mà đi sau khi dùng thần niệm tra xét nhẫn bạc.
Tên Phán Quan thoi thóp ngoi lên, muốn nói hai chữ nhưng hữu khí vô lực.
Miệng hắn cố mở như muốn nói với ai, nhưng hơi thở yếu dần đang kéo mí mắt hắn sụp xuống. Lúc này nếu có thể, trong lòng hắn muốn hét lớn hai chữ: “Hộp gỗ!”
Nhưng sau tất cả, sẽ chẳng ai biết được điều này nữa. Cũng chẳng ai biết hắn muốn gì, hậu thế của hắn cũng chỉ hiểu, có lẽ đoán là một chút hối hận lúc cuối đời. Khung cảnh dần mờ ảo, sau đó một màn máu phủ xuống, rất nhanh rồi tan biến.
Khối đại địa bị p·há h·oại đến không chịu nổi, sau nhiều năm cũng bị vứt bỏ đi, cũng chả ai nhờ lại chuyện này. Rất lâu sau mới có một bóng hình tới, từ trong đ·ống đ·ổ n·át tìm tìm gì đó.