Tranh Minh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Vạn quân vây một tốt
Yên Hưu Lộc tới đây vẫn cầm theo hôn thư, đây là vật chủ chốt trong lần này. Có nó, đạo lý đã nghiêng lệch về phía hắn, cùng với cả ngàn người ở đây, phủ thành chủ muốn làm việc gì cũng phải suy xét. Đây chính là lý do hắn dám tới, ngàn người tuy không dám khẳng định ai ai cũng là chính nhân quân tử, nhưng chắc chắn cũng sẽ có người công chính. Yên Hưu Lộc không mong chờ những người này đứng dậy ủng hộ nói giúp điều gì nhưng hắn biết, họ sẽ là một bức tường phía sau mà Phủ thành chủ cần e ngại, vậy nên Yên Hưu Lộc sẽ giữ được mạng rời đi dù kết quả ra sao.
“Tam hoàng tử phải không, người lớn nói chuyện, ngươi nên quản c·h·ó của ngươi.”
Bên ngoài là vậy, nhưng trong lòng Yên Hưu Lộc đa phần là sợ hãi, xen vào đó là kích thích khó hiểu.
“Có khí độ dám nói mà không dám đứng ra, nếu ngươi cũng là người mến mộ Ngũ tiểu thư, vậy thì với phẩm chất ấy của ngươi liệu có xứng với nàng không? Nói tiếp, chuyện hôn nhân phải rõ ràng, chư vị có thể thấy ta không bức ép hay gì cả, chỉ đứng ra muốn một cơ hội với Ngự thành chủ nhân ngày vui hôm nay. Ta trước giờ luôn tuân thủ quy củ, tuân thủ đúng sai.”
“Hoa Nhi hôm nay không về.”
Phía này, một quản sự già tới chỗ Ngự Cần Vi theo lời gọi của hắn, không biết Ngự Cần Vi nói với quản sự già kia cái gì, chỉ thấy lão gật rồi đi ngay.
“Được, ngươi nói ngươi tuân thủ lẽ đúng sai, hoàng tử một nước có lẽ là tin được, mong là sẽ có phân lượng hơn một thành chủ đạo mạo nào đó.”
Trầm ổn như Tam hoàng tử đứng đó nhưng nghe câu này cũng sôi máu không kém Ngự Cần Vi, hắn từ tên vệ binh gần nhất cướp tới một thanh thương, bước đến Yên Hưu Lộc.
Ngự Cần Vi nghe câu này mặt chợt đen ngăm, hắn không ngờ Yên Hưu Lộc lại hỏi trước tiếp như vậy. Hắn ban đầu còn nghĩ Yên Hưu Lộc chỉ đến quấy rồi và gạt đi Tam hoàng tử giúp con gái hắn thôi, vậy thì hắn còn cho Yên Hưu Lộc chút mặt mũi mà lời qua lời lại với Tam hoàng tử, nhưng mà ai ngờ lại hỏi trực tiếp như vậy với hắn.
“Lúc trước thì nói lời dễ nghe, đúng đúng sai sai. Giờ đây thấy sắp mất hết lại dở bộ mặt này, ta khinh. Nếu không được, cho ta gặp Ngự Hoa Nhi một lần, ta muốn hỏi ý kiến nàng.”
Kỳ thực, ngay từ lúc Yên Hưu Lộc bước vào Ngự Hữu Trí đã ngờ ngợ như gặp ở đâu, nhưng vị tam công tử phủ thành chủ này không tài nào nhớ ra được. Lúc này, Yên Hưu Lộc nhếch nhác đứng lên, hắn mới nhớ được vị “bằng hữu” của kẻ lừa đảo kia tại Đáo Sơn Lâu hôm trước cũng có vẻ mặt hơi đọng máu ứ như vậy, cộng với lời của Thanh Minh thả ra lúc trước, khi này Ngự Hữu Trí hoàn toàn nhớ ra.
"Ta phản đối."
Thanh âm vang lên xong yên bặt, vậy mà không ai đứng ra. Lúc này, bất ngờ trong mỗi người đã suy giảm đáng kể, thay vào đó là sự tò mò cùng với mạch suy nghĩ bổ não liên tục.
Nghe Tam hoàng tử nói, mọi người đều gật đầu đồng ý, duy chỉ Ngự Cần Vi nghe tới “trưởng bối đều thuận” khuôn mặt có hơi cau vào một chút, thái dương hơi giật. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tiểu Lộc ngươi đừng hồ ngôn như vậy. Ta chưa hề động tay chân với ngươi, ngươi cũng không có chứng cứ. Ngươi cứ quay về Yên gia, nếu ai gây khó dễ, bản gia chủ đứng ra chủ trì giúp ngươi.”
Thu nhân tâm, đế vương thuật là thứ bắt buộc với mọi hoàng tử.
Mặc kệ, dù sao cũng tới rồi, hắn kinh bỉ nói với Tam hoàng tử: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngự Cần Vị thở phập phồng, bàn tay đã nắm chặt tới mức run lên, hắn đang cố nén hết tức giật vào để không xảy ra chuyện lỡ tay làm ra một chưởng đập c·h·ế·t tên thiếu niên huyênh hoang trước mặt này.
Thanh Minh nhẩm nói, vỗ vỗ đầu rời đi.
“Ta nghĩ không phải, các ngươi gần đây có nghe được tin tức ấy không?”
Kích thích? Yên Hưu Lộc tựa như đi trên dây treo ngang, tùy thời đều có thể sẩy chân, nhưng mà có thể hưởng thụ cảm giác chinh phục lớn lao mỗi khi bước một bước không bị trượt, đó là kích thích. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hừ, vẫn là ý do cũ hay sao. Được, các ngươi đã như vậy thì ta cũng không cần hạ thấp gì nữa. Ta nói, Ngự phủ các ngươi không xứng với Yên Hưu Lộc ta.”
Banh!
“Ta nhận ra hắn rồi, hắn đúng là một tên lưu manh lừa gạt, Tam hoàng tử xin đừng tha cho hắn. Người đâu, mau vây hắn lại.”
“Không biết là vị khách nhân nào của Ngự mỗ, nếu có can đảm nói vậy liệu có khí độ dám đứng ra? Nếu không ta cũng chỉ coi đây là lỡ lời, mọi việc lại tiếp tục diễn ra, không làm mất vui vẻ mọi người.”
“Còn hoàng tử c·h·ó má gì kia, hóa ra cũng chỉ là loại tiểu nhân giả dạng quân tử, ta khinh không để vào mắt.”
Yên Hưu Lộc nghe thanh âm nhìn sang, thấy vậy hắn cười.
Đến đây, Yên Hưu Lộc lúc này mới nhìn trung niên xích bào, hắn nói.
Ba từ thanh thúy dứt khoát vang lên, cho dù đã theo thời gian lặng đi nhưng dường như nó vẫn lảng vảng bên trong đầu của những khách nhân nơi này. Nương theo thanh âm ấy tắt đi, toàn trường lục tìm tứ phía, hòng muốn xác định xem là ai dũng cảm như vậy, nhưng rốt cục không vẫn không có bóng hình nào dám đứng ra. Vài người thất vọng, trên mặt hiện lên vài tia luyến tiếc, có lẽ là những người thích náo nhiệt, mong không loạn không được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có người hô, có người ứng, mỗi bàn đều mang suy nghĩ của mình thì thào bàn luận.
Yên Hưu Lộc lại không biết những lời này, chỉ là khi hắn nghe thấy Tam hoàng tử muốn bắt mình, Yên Hưu Lộc nhìn Ngự Cần Vi và vị Tam hoàng tử này rồi nở một nụ cười khinh bỉ.
Theo lời Ngự Hữu Trí, vệ binh bắt đầu co lại kết cấu ban đầu, ngay cả vệ binh ngoài cổng cũng bước vào trong để phòng ngừa Yên Hưu Lộc từ đại môn đào thoát.
Yên Hưu Lộc nói với vẻ mặt cợt nhả vô tư, nhưng lòng hắn đã nhảy chồm chồm lên. Trong tính toán, Yên Hưu Lộc tính nếu không được vẫn có thể rời đi an toàn, lúc trước mạnh mồm nói muốn dứt khoát tuy là thật nhưng nhặt được mạng sống vẫn là tốt hơn.
Chương 34: Vạn quân vây một tốt
Cái bàn gần nhất với Ngự Cần Vi bị hắn chấn cho nát vụn, khí trường bắn văng Yên Hưu Lộc đi vài bước, lúc này cũng là lúc Thanh Minh đi qua phía rìa ngoài để tới hậu viện, qua bàn của Tam công tử Ngự Hữu Trí, hắn có nhả vài lời.
Cười, tức làm tâm tình buông lỏng. Hóa ra Thanh Minh giúp hắn trấn tâm.
“Ngự thành chủ, chuyện nhân sĩ phủ ngươi đánh đập ta hay những khúc mắc lần trước, ta có thể bỏ qua. Đổi lại, thành chủ phải trả lời câu hỏi của ta. Ta hỏi, được hay không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Lại thấy Tam hoàng tử nói tiếp.
Cảm nhận được khác biệt nhỏ này nhưng nhiều người khó hiểu, nhất là mấy kẻ gia đinh đang vụng trộm đứng nhìn, trong lòng khó hiểu " Phải chăng bộ đồ gia đinh này là pháp bảo phong ấn nhan sắc? Bảo sao lão tử mãi vẫn chưa tán được tỳ nữ Thu nhi".
“Ban nãy vị Tam hoàng tử nói luôn tôn trọng đúng sai, mong rằng chức vị hoàng tử này sẽ uy tín hơn thành chủ. Người nói xem, hôn thư dành dành như vậy, phần đúng thuộc về phía ta là rõ, vậy tại sao phủ thành chủ không nói lời gì mà đánh đập ta gần c·h·ế·t, lại chẳng được mấy hôm đã bàn chuyện cưới gả với một người nam tử khác mà không phải ta?”
Thấy Tam hoàng tử đến, Yên Hưu Lộc loạng choạng đứng dậy, ánh mắt đảo xung quanh. Trước khi tới đây, hắn đã chuẩn bị tâm thái muốn kết thúc, lần này không thành ắt sẽ bị kẻ thù truy đuổi, mạng hắn không mất ở đây thì vài ngày nữa cũng mất. Nhưng mà nửa đường, ai ngờ lại có một biến cố xuất hiện, để Yên Hưu Lộc có thể gặp “biến cố” kia lần cuối, hắn phải rời đi nơi này, ít nhất là c·h·ế·t muộn một chút.
“Là thành chủ nhân từ rồi, quấy rối trong ngày trọng đại này nếu là ở nơi của ta thì có lẽ không sống được đến ngày mai.”
Yên Hưu Lộc đi vào trong, ngay lúc cảnh vệ muốn động thủ giữ lại thì Ngự Cần Vi giơ bàn tay lên, ý muốn chậm xem thế nào.
“Vẫn phải cám ơn ngươi rồi. Đến đây rồi mà vẫn phải nhờ ngươi rũ bỏ.” Yên Hưu Lộc lẩm bẩm trong lòng.
Nói xong, Thanh Minh lẩn vào mấy kẻ hạ nhân gần đó vô tung biệt tích. Đại đa số còn đương xem kịch hay, khó ai để ý được. Chỉ là Ngự Hữu Trí nghe thoảng như vậy nhưng trong đám đông không biết ai nói, hắn lại quay lại tiếp tục hóng chuyện.
Thanh Minh lên tiếng xin lỗi, hắn vừa mới làm đổ rượu ra bàn và chờm một chút lên tay áo của một bị nam tử mập mạp. Thanh Minh nhanh chóng lau dọn rồi lùi ra, hai người cũng không nảy sinh thêm gì cả, tất nhiên phải dành tâm cho việc thú vị hơn mới là chuẩn xác.
Thanh Minh đang rót rượu ở khu giữa sân, thấy màn này chỉ lắc đầu cười. Lắc đầu cưới chính là một thói quen của Thanh Minh, giống như mí mắt giật giật của sư phụ hắn, cả hai đều có thói quen khó bỏ.
“Thật giả không biết, nhưng mà có lửa mới có khói, chắc không sai đâu.”
“Tiểu tử này vẫn tới.”
Cởi bỏ bộ đồ ngoài, lòng hắn cũng như cởi bỏ được cái gì đó.
“Xin lỗi quan gia, là ta quá sợ rồi.”
Yên Hưu Lộc lên tiếng, vừa nói hắn vừa từ ngoài quảng trường bước tới.
Không để ý tiếp, Yên Hưu Lộc lại tiếp tục bước vào trong, đồng thời cùng với đó, hắn cởi bộ đồ gia đinh đang mặc.
“…Ngươi.” Thư sinh chỉ thẳng ngón tay vào hắn tức giận.
Dù cho ngươi đúng, dù cho đạo lý đứng về phía ngươi nhưng cách nói chuyện với trưởng bối, cách cư xử, ánh nhìn bất kính đấy đã là không thể tha thứ rồi. Cái tên Hưu Lộc này còn là chính Ngự Cần Vi đề nghị mới có, bảo hắn không tức không được.
“Vất vả lắm mới chạy được, quay về để c·h·ế·t sao. Mà hôm nay cũng không phải nói chuyện này, xin Ngự thành chủ cho ta một lời giải thích, coi như nếu có c·h·ế·t đi, ta còn có lời ăn nói với phụ mẫu đã quá khố, họ hình như từng là bằng hữu với ngài mà. Ngự Cần Vi, hôn sự này có thành hay không?”
“Ngươi làm gì đấy?” Một tiếng quát lớn vang lên.
Khách nhân đa phần đều bị những lời khí thế này lung chuyển, hình tượng Tam hoàng tử trong lòng nâng cao không ít. Nhìn vẻ mặt những người này, tâm tình Tam hoàng tử cũng nở rộ theo, nãy giờ, hắn cũng không để ý tới sắc mặt Ngự thành chủ lắm, dẫu cho dùng tiểu tiết tại địa bàn của vị thành chủ này.
Nam tử xích bào cười ha ha.
Lúc này trên chủ vị, Ngự Cần Vi đã nheo mày, thu hết thảy phát sinh vào mắt. Hắn là người tuy phóng khoáng như hay nổi nóng, dù vậy hôm nay là ngày đặc biệt, cho nên tâm trạng luôn được hắn giữ ở mức ổn định.
“Chẳng lẽ là bằng hữu khi kinh lịch giang hồ của Ngự Hoa Nhi?”
Một số bằng hữu của Ngự Hữu Trí cầm kiếm tham gia, một số thế hệ trẻ nhà khác cũng muốn chứng tỏ bản thân và lấy lòng Tam hoàng tử nên cũng nhập cuộc, tạo ra tình thế vạn quân vây một tốt.
Tam hoàng tử vẫn yên lặng nãy giờ, lúc này mới bỏ thế chắp tay sau lưng, bệ nghệ nói:
Phía phủ thành chủ, hai vị quản sự trị an đã gật đầu với nhau, riêng phần mình tách ra rồi đem theo người âm thầm hành động.
“Yên gia Yên Hưu Lộc, tuần trước đã tới nơi này để nói về chuyện hôn ước giữa ta và Ngự Hoa Nhi.” Yên Hưu Lộc vào đại điện, ánh mắt nhìn thẳng Ngự Cần Vi nói to, hắn không để ý tới Tam hoàng tử đang ở đấy.
Thanh Minh tựa lưng vào một góc tường phía xa quan sát biến động. Hắn hiểu Yên Hưu Lộc đang nghĩ gì, nhưng hắn không làm gì.
Nói tới đây, hắn cầm chén rượu đứng lên, hướng về phía bên ngoài, lớn tiếng hỏi:
“Vị huynh đệ này, ta thấy người dám đứng ở đây cũng là một thân cốt khí. Nhưng mà cốt khí cũng không thể kéo ngươi lên cùng độ cao với Ngũ tiểu thư. Hãy tự nhìn lại mình xem, ngươi có gì và người ta có gì, ngươi tài hoa tới đâu và người ta tài hoa tới đâu. Chỉ hai vấn đề này thôi cũng đủ để chỉ ra hôn sự này khó thành, chưa kể thêm Ngũ tiểu thư có chịu hay không.”
Ngự Hữu Trí hô to như phát hiện ra mộ báu, hắn bô bô lên như sợ người khác không biết tài trí của hắn ta vậy.
Dám quyết định, vậy thì phải có cam đảm chịu mọi kết quả. Ta và ngươi không có giao tình, giúp chi?
Hệt như lúc Yên Hưu Lộc bị những người bán bánh bao đánh đập lần đó, Thanh Minh lúc này chỉ lặng im nhìn hắn, không làm bất cứ điều gì hay nói một câu.
“Ngươi điên à, Sở gia làm việc thì cũng công khai thanh bạch, cần gì phải khúm rúm như vậy.”
“Kẻ này hôm trước ăn quỵt Đáo Sơn Lâu, hôm nay lại tới leo Phủ thành chủ, đúng là không có da mặt mà.”
Đúng vậy, Yên Hưu Lộc không buông được. Hắn chờ chính là câu nói đúng sai này của Tam hoàng tử, thời điểm xuất hiện cũng đã tới. Yên Hưu Lộc bước vào, theo cùng hắn, cả ngàn ánh mắt đổ lên người thiếu niên trẻ.
Ngự Cần Vi giấu đi bộ mặt khó coi, hắn đang muốn nói thì Yên Hưu Lộc đã từ trong ngực lấy ra hôn thư, cướp lời.
“Là ai vậy, chẳng có lẽ là Sở đại công tử Sở gia mến mộ ngũ tiểu thư đã lâu chăng?”
“Không biết việc bản Hoàng tử ta nên duyên với Ngũ tiểu thư là sai ở đâu mà có người bất mãn. Trưởng bối chúng ta hai bên đều thuận, quen biết cũng từ lâu, lại nói tới địa vị đều tương xứng, quả thực ngoài ta ra không ai hợp với Ngũ tiểu thư hơn.”
Ngự Cần Vi cố nén lửa giận. Xưa nay, ông ta là người tuy được lòng dân nhưng tính khí rất hay nổi nóng. Hôm nay lão chịu đựng như vậy đã là một điều thần kỳ. Ngự Cần Vi nói.
Mọi người đều bất chợt vô thức đứng lên, ánh mắt chuyên chú dõi theo bước chân Yên Hưu Lộc, xen lẫn với đó tiếng bàn luận ồn ào không ngừng. Tam hoàng tử vẫn đứng đấy, như chờ hắn tới.
Sực nhớ đến chuyện gì, vị công tử mập mạp hít vào một hơi đăm chiêu, nói.
“Chẳng lẻ chuyện đồn là thật, mấy hôm trước có kẻ tới đây cùng hôn thư với Ngũ tiểu thư?”
“Lưu manh loạn dân, không biết từ chỗ nào tới làm loạn ngày vui. Người đâu, mau bắt lấy hắn.”
“Nếu như đây là tất cả ngươi có, vậy còn non lắm.”
Lúc này khí thế hắn tăng vọt, khác hẳn vừa nãy. Tự tin hơn, hùng dũng hơn.
Tam hoàng tử lúc này mới lên tiếng, dường như hắn không bị ảnh hưởng bởi lời bàn tán quá nhiều.
Dáng đi hiên ngang ngạo nghễ, hắn bước tới với một thân chính khí, không gì lay chuyển. Các tiểu thư thiếu nữ nhìn hắn như vậy, nhất thời trong mắt hiện lên một vẻ si mê.
Thấy Ngự Cần Vi cau mặt đứng đó chưa lên tiếng, thư sinh đi cùng Tam hoàng tử đành cất lời.
“Sao nào, Ngự hành chủ thẹn quá hóa giận định một chưởng g·i·ế·t ta ư? Ngươi g·i·ế·t ta chỉ được nhất thời, nhưng không cản được chính nghĩa của quân tử thiên hạ. Thử hỏi xem, ta sai ở đâu?”
Thanh Minh nhìn Yên Hưu Lộc, thẩm nhủ quá ngây thơ, bèn quay đầu muốn rời đi vào phía trong, về nơi ở hạ nhân lấy thêm rượu.
Sợ hãi? Yên Hưu Lộc đang hứng chịu tình cảnh ngạt thở. Chỉ riêng vạn ánh mắt đổ vào người hắn thôi cũng khiến Yên Hưu Lộc cảm thấy như vạn mũi tên lao tới. Nhất là bên trên, Thái sơn chân chính vẫn sừng sững ở đó.
“Không ngờ gia chủ cũng ở đây. À không phải, ta bị ngươi phái người truy sát tứ xứ, vậy còn gọi ngươi một tiếng gia chủ gì chứ.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.