Mất ba ngày đường để ra khỏi Vạn San Vô Cương, hai mẹ con thuê một cái xe ngựa trờ về. Xe ngựa xóc lộc cộc chạy trên con đường gồ ghề, không ngừng lắc lư.
Thanh Minh nằm trên nóc xe, gió mát khẽ lay ngọn tóc. Tiểu tử này gác hai chân lên nhau, miệng ngân nga một giai điệu không lời. Lời này nghe như vè cổ, nhưng cũng rất tươi mới. Là mẹ hắn, Hoa Tranh cũng không rõ lời này, cũng không biết con nàng học từ đâu mà ca, chỉ đoán mò một hai, có lẽ là tùy tâm xướng lên một các vô thức.
“Lần này trở về quen đường, không lâu như lúc đi. Tiểu tử, về nhà rồi sẽ có thịt ăn.” Hoa Tranh khẽ vén rèm lên, lại tiếp tục căn dặn.
“Bao giờ hết mùi thì vào đây, ta đã nói không được ăn rồi, làm gì có loại quả nào như vậy ăn được chứ, ngốc hết thuốc chữa.”
“Nó gọi là Sầu Riêng, người thực sự không biết thưởng thức.” Có tiếng ngân lên từ ngoài xe vọng vào.
“Hừ, người cứ ở trên đó đi.”
Xe ngựa vẫn lộc cộc đi trong tiếng trọc ghẹo.
“Hai vị, đi tiếp sẽ không có chỗ dừng chân, mà lại sắp tới giữa trưa rồi.” Xe phu thông báo một tiếng.
Hiểu ý, Hoa Tranh gật đầu đồng ý với xe phu, ba người tìm một bóng huyết thụ nghỉ ngơi tạm chừng. Lặn lội trong vùng này đều là người dày rặn kinh nghiệm, vậy nên nơi đây cũng có vài nhóm người cùng ý tưởng, đều mệt nhọc chờ giờ ngọ qua đi.
Lão xa phu ngồi xuống, châm châm tẩu thuốc căn dặn:
“Nơi đây là địa phận Ngọc San Võ Quán, Kim Báo Bang, nên an phận chút. Tốt nhất nên tránh xung đột với những người qua đường kia.”
“Ta hiểu!” Hoa Tranh đáp.
Bọn họ ngồi xuống nghỉ, vừa vặn còn một chỗ tốt. Hai mẹ còn lấy lương khô ra ăn lót dạ, có mời qua lão đánh xe nhưng lão lắc lắc, tỏ vẻ không cần. Người ta đã từ chối như vậy, hai mẹ con Thanh Minh cũng không cố mời thêm nữa.
Không lâu sau, qua giờ ngọ, mặt trời chuyển đỏ, ánh nắng cũng bắt đầu biến sắc như nhuộm máu tươi. Dưới xích quang, một vài con chim nhỏ không kịp bay về rừng đã như than tàn, gió thổi bụi tro về với đất mẹ.
Rất nguy hiểm, đây là đặc dị sau ngày trăng tròn tại Vạn San Vô Cương.
Chính ngọ ngay hôm sau ngày trăng tròn, mặt trời chuyển đỏ kỳ lạ. Trong kiểu biến đổi cực đoan này, trừ thực vật tính riêng thì hầu hết sinh vật sống đều bị thiêu dụi. Bởi vậy, nhà cửa tại Vạn San Vô Cương hoàn toàn làm bằng gỗ, nếu muốn xây gạch phải cực dày, rất tốn kém. Đây là một bí ẩn nơi không thể giải thích được. dẫu đã qua rất nhiều thế hệ tìm tòi.
Vừa hay lúc này, chợt có ba võ nhân hớt hải chạy tới. Bọn hắn thở hồng hộc:
“Cũng may là vẫn kịp!”
Chống gối thở dốc, qua nhiều lần lấy hơi bọn chúng mới có sức để ý tới xung quanh. Ba người đảo mắt một vòng, không hẹn mà cũng một lượt khẽ nhăn mày.
Chỗ tốt đã không còn.
Gốc thụ này nói nhỏ thì quá nghiêm khắc, nhưng cũng không thể tính lớn là bao. Dưới tán cây lúc này đã có sáu bảy tốp ở lại nên hơi chen chúc, vậy nên cảm nhận không gian quả thực là có chút chật trội.
Cầm đầu nhóm ba người là một thiếu niên trừng hai lăm tuổi tên Phùng Xuân, hắn và đồng bạn mình đang trên đường làm ủy thác, lòng mang buồn bực vì nhiệm vụ thất bại. Bọn hắn mang y phục giống nhau, là của Ngọc San Võ Quán.
Ngọc San Võ Quán chiếm cứ một vùng nhỏ, tuy không lớn như mặt bằng chung các bang phái quanh đây nhưng cũng là nơi người địa phận phải e ngại.
Tâm trạng không tốt cùng với không gian chật chội, hai điều này quá lý tưởng để con người sinh khí. Ngồi cùng những tán nhân kia khiến Phùng Xuân vô cùng khó chịu, hắn không thích vẻ nhếch nhác tạm bỡ của những kẻ này. Hắn muốn đuổi vài người đi, nhưng nhìn qua thực lực có vẻ đều bước vào Luyện Tạng, cơ bắp rất săn chắc. Lại cộng thêm việc tán tu khi cần cũng rất đoàn kết nên hắn không làm ra biểu hiện gì, đành tạm thời nuốt xuống bực bội.
Nhêch miệng "hừ" nhẹ, lúc hắn mới nhìn về phía bên phải: một vị thiếu phụ, một xa phu và một thiếu niên.
Bỗng, một mùi nhè nhẹ thoảng qua mũi hắn.
Thối!
Tất nhiên không phải thối, nhưng rất đặc trưng.
Lòng đang khó chịu nhưng không thể làm được gì, giờ lại nhìn thấy quả hồng mềm, cớ sao không bóp?
Nhất là bên kia có tiểu hài tử, vừa hay phát tiết một chút cho thả lỏng người. Hắn không quá lo ngại, nhìn nhóm người này thuộc tốp yếu nhân tụ họp: trẻ con, phụ nữ, người già, vả lại có vẻ không phải võ giả tán nhân, vậy nên chỉ có thể xui xẻo để hắn lấn áp. Phùng Xuân làm chuyện này khá nhiều lần, đôi khi hắn còn cảm giác mình có kinh nghiệm về chuyện này đứng đầu Ngọc San Võ Quán.
Mùi kỳ lạ kia lại thoảng theo gió, khó chịu đến cực điểm, Phùng Xuân cảm giác muốn ói. Bao nhiều thứ dồn nén như vậy, đến người cả hòa nhã còn khó kiềm chế, huống chi kẻ cao ngạo như hắn.
“Tên ngốc tử kia, có tin ta đánh ngươi không. Ngươi mới từ hầm phân lên hả, mau cút khỏi đây, cút cho khuất tầm mắt lão tử!”
“Đúng là loại dân tiện, thật kinh tởm.” Hai tên tiểu đệ thấy vậy bèn phụ lời, hai tay bịt mũi.
Phùng Xuân cầm kiếm tới gần Thanh Minh. Hắn lấy vỏ kiếm vỗ bốp bốp vào má Thanh Minh với vẻ mặt khó chịu nhưng trong lòng đã nhấc lên rất nhiều đầy đắc ý. Khiêu khích kẻ yếu rồi thưởng thức cái bất lực từ bọn chúng là thú vui tao nhã của Phùng Xuân.
Thanh Minh cau mày, ánh mắt nhìn thoáng qua thanh kiếm, trong lòng rấy lên bất mãn. Mẹ hắn ghét hắn thì thôi, sao có thể quay sang phản bác được, nhưng nào có lý lại để người khác chỉ trỏ này kia. Hắn vốn rất ưa yên bình, nào ngờ lại có của nợ tới trọc.
Thanh Minh tiến lại gần, mở miệng tỏ vẻ cầu xin.
“Vị đại ca này thương xót, chỉ cần xích quang qua đi, ta sẽ rời đi ngay.”
Khi nói, hắn mở miệng thật to, cố ý hà hơi về phía đối diện. Thanh Minh không tin những người này dám g·iết hắn tại nơi đông người như vậy. Nên là... cảm nhận chút mùi sầu riêng đi.
“Ọe... Nó thối quá!” Cả ba người ôm bụng, ánh mắt trợn trắng lên như vừa cố nuốt gì xuống.
Phùng Xuân tút kiếm, một tay bịt mũi, nhìn có vẻ không phải đùa giỡn nữa rồi. Thấy vậy, Hoa Tranh kéo Thanh Minh ra sau, tỏ vẻ cầu khẩn.
“Là ta quản giáo không nghiêm, mạo phạm ngài rồi. Xin các vị đại lượng tha thứ không chấp nhặt.”
Phùng Xuân thực sự nổi giận, cộng với nhiệm vụ được ủy thác không thể hoàn thành gần đây khiến hắn càng sôi máu. Hắn căn bản không để mẹ con hai người vào mắt, đầu hắn giờ đây nóng phừng phừng như mặt trời trên cao. Những người khác thấy vậy chỉ lặng im quang sát, không tỏ bất cứ thái độ gì. Hai đệ tử Ngọc San võ quán đi cùng lại e ngại địa vị của Phùng Xuân, định lên khuyên bảo giữ chút chừng mực, chỉ giáo huấn chút là được rồi nhưng lại quá hiểu rõ cách làm người của Phùng Xuân.
Một kẻ tâm cao khí ngạo, há có thể chịu đựng được như vậy!
Bị cơn giận nuốt mất ý chí, Phùng Xuân trợn mắt dữ tợn.
“Ngươi nghĩ cứ vậy là xong? Mạo phạm ta đều là phế nhân rồi. Bảo tên nhóc này quỳ xuống liếm giày, ta sẽ để lại một tay cho nó.”
Tiếng kiếm tút khỏi vỏ, lạnh lẽo như băng. Mấy người khác quay mặt đi tỏ vẻ không thấy.
Hoa Tranh giấu đi một tia sát ý trong mắt, thở dài một hơi. Nàng biết đã không thể dùng lời để khuyên được rồi. Mạng người là quan trọng nhất, không thể đùa cược. Từ trong hành lý của mình, nàng lấy ra hơn nửa phần dược liệu đưa ra, đưa về phía ba võ nhân trẻ tuổi.
“May mắn có được vài gốc dược thảo, mong được lọt mắt xanh công tử.”
Phùng Xuân tức giận là thế, trong phút chốc nó bị đè nén bẹp xuống y như nhân cách của hắn vậy. Giờ đây, trong mắt hắn rực lên vui mừng khôn xiết.
Kia chẳng phải Đằng Linh Thảo nhiệm vụ lần này hắn thất bại ư? Lại còn cả Thanh Linh Hoa, Trực Giang Hoa,... tuy đã khô héo nhưng vẫn là chân quý. Không nói hai lời, hắn trực tiếp thu về thật nhanh rồi khoát tay với mẹ con Thanh Minh tỏ vẻ đừng nhiều lời gì nữa.
Nhiều người ồn ào, sự việc phức tạp.
Kì thật hắn còn muốn dò hỏi những thứ này từ đâu mà ra, nhưng e ngại đám tán tu đằng kia nên trực tiếp im lặng, trong khí ấy đôi mắt quỷ dị nhìn về phía hành lý Hoa Tranh, miệng nhếch lên cười cười sau đó quay về ngồi nhập định.
Thanh Minh thấy mẹ hắn làm vậy thầm nhủ không xong. Ngọc San Võ Quán làm việc cũng phải e ngại mạng người, nhất là dạo gần đây tới kì chiêu sinh, các võ quán cạnh tranh khốc liệt, g·iết người danh tiếng giảm nghiêm trọng, còn liên lụy tới các quan lão gia cũng không trừng. Cùng với cuối Xuân, Đoạn Sơn Thành cấm chỉ tác loạn, đang là thời gian khai mạch tìm kiếm tài năng cho các tông môn.
Thanh Minh khó hiểu, đáng lý nếu muốn ứng biến, hai mẹ con hắn chỉ cần chuyển chỗ ngồi ra xa mấy người này là được. Hoặc là di chuyển hẳn ngồi cùng mấy vị tán tu lạ mặt kia là xong, sự việc sẽ không nháo lên quá mức. Ai ngờ... vậy mà mẹ hắn lại làm như vậy.
Hoa Tranh quay về chỗ ngồi, miệng nhếch cười một cái, ánh mắt lóe lên quang mang sắc lạnh. Nhi tử của nàng đã khù khờ rồi, vợ chồng nàng vô cùng thương hắn, mắng nhiếc hắn cũng chỉ có thể hai người mắng mà thôi. Tuy có thể giải quyết theo hướng khác nhưng vừa rồi, sát ý từ Phùng Xuân quá nặng, làm lòng nàng lạnh lẽo định tội cho kẻ ngang ngược kia.
“Để lộ tài vật như vậy, nương quá là tùy tiện đi. Việc lớn rồi!”
“Việc nhỏ vậy cũng không đáng mạng người, hắn lại lộ sát khí muốn g·iết ngươi kia kìa. Nhi tử ngốc ngươi còn định dạy ta cách làm việc? Ngồi im một chỗ.”
Thời gian tiếp theo diễn ra trong im lặng.
Mặt trời đỏ thẫm bắt đầu dần nhạt. Nhuộn nắng trưa là một màu đỏ, màu đỏ này không giống màu đỏ của tà dương, màu đỏ này huyết khí bức người, nào giống hòn than dịu lửa sắp lặn buổi xế. Đến khi xích quang tan hết, từng người bắt đầu rời đi.
...
Trong xe ngựa, Thanh Minh vừa ngó đầu ra ngoài được một lúc, quay vào trong lên tiếng:
“Nương, chúng ta bị bám theo.”
“Hừ, mặc kệ chúng. Ngươi không thấy tên kia ban nãy định thật g·iết người sao. Lúc đầu hắn quát ngươi lập uy, người tùy tiện nhận sai cho hắn hả hê là được, ta cũng không nói gì. Nhưng ý của hắn lúc sau, thực là muốn g·iết người đấy, tiểu tử ngốc.”
“Người mặc kệ chúng như vậy, chắc đã thuê cao thủ bảo vệ chúng ta phải không. Không ngờ xe phu lại cao thủ bất lộ.” Thanh Minh tán dương mẹ hắn.
Xe phu nghe thấy câu này cười cười, cũng đáp lại:
“Nào có như vậy, vị phu nhân này thuê ta chỉ là vận chuyển người, không có nói bảo vệ. Vả lại nếu có, ta cũng không có đủ lực mà giúp các ngươi. Rắc rối tới, ta rời đi liền.”
Nghe vậy, Thanh Minh cố tỏ ra một tia lo lắng, nhìn mẹ hắn dò hỏi.
“Thế là chúng ta xong đời rồi à?”
Bốp! Thanh Minh ôm lấy cái ót, không khỏi kêu đau.
“Xong cái đầu ngươi, đầu ngươi chỉ để chưng à.”
“Nhưng nhi tử đâu có luyện Thiết Đầu Công, không thể g·iết địch bằng đầu rồi.” Thanh Minh lại nói vặn lại.
Hoa Tranh: “...”
Hết thuốc chữa!
Thanh Minh đành lặng xem mẹ hắn sẽ xử lý thế nào.
Hí!
Ngựa xe dừng lại. Đằng trước đã bị ba người chặn lại, dẫn đầu là Phùng Xuân. Phu xe đánh xe trực tiếp rời đi, bỏ lại hai mẹ con ở lại. Tất cả trong dự đoán, tình cảnh éo le thậm tệ.
Đoạn đường heo hút, cây cối um tùm, bóng người vắng vẻ, mỗi tội không phải nguyệt hắc phong cao thôi. Nhưng cũng đủ lý tưởng để g·iết người!
“Các vị, cớ sao lại chặn đường bọn ta?”
Ba người này cũng không đáp, tay đã đặt lên chuôi kiếm chuẩn bị động thủ. Bọn hắn định làm nhanh rời nhanh, không cần thiết dây dưa quá nhiều.
Bên này, hai mẹ con căng thẳng: “không nói lý nào trực tiếp động thủ, cái này có hơi ngoài dự tính à!”Nhưng không sao, đằng nào ý định của Hoa Tranh là muốn đưa nốt túi dược liệu kia cho bọn họ.
Nàng ngẩng nhìn trời, mặt trời giữa chiều vẫn chói chang.
Thời tiết tốt!
“Chư vị, dược liệu ở đây, chúng ta chỉ mong một con đường sống. Chỉ cần vậy, chuyện này nguyện giữ kín như bưng.”
Nói rồi nàng gỡ tay nải xuống, lấy ra một túi vải ném về phía bọn họ. Mấy người Phùng Xuân không đón lấy túi vải mà để nó rơi thõng xuống đất, khi này mới khẽ lấy mũi kiếm gảy gảy quan sát. Phùng Xuân hất cằm với một tên tiểu đệ đi cùng, hiểu ý, tên kia cầm túi vải tra xét bên ngoài bên trong một lượt, sau đó hắn ta gật đầu với Phùng Xuân.
“Các vị cứ trực tiếp kiểm tra, ta nào có gan dám l·ừa đ·ảo.”
Mấy người thu túi vải lại, tay vẫn đè lên chuôi kiếm, từ từ rút ra.
“Ngoài dự liệu rồi, không mở ra kiểm tra cẩn thận hơn sao?" Hoa Tranh lẩm bẩm nói nhỏ, trên trán đã đổ mồ hôi.
“Vậy là cha sắp phải ở một mình rồi.” Thanh Minh mặt mũi u sợ, nhìn mẹ hắn. Hắn rõ ràng một chuyện, mẹ hắn là người bình thường, không biết chút gì công phu hết. Thanh Minh đưa mắt nhìn mấy người đang tút kiếm kia, lại nhìn nét mặt mẹ hắn nhằm cố bắt lấy một chút ý đồ nhưng không nhìn ra được gì.
Chẳng lẽ chỉ đành chờ mẹ hắn xử lý? Nhưng mẹ hắn là người thường à, chung quy lúc này nam nhân đứng ra là hợp lý!
Thanh Minh tiến lên trước mẹ hắn, thở dài một hơi, xong lại bình tĩnh nhìn đám người.
“Các ngươi nếu đã không tha cho chúng ta, vậy ta cũng không cần diễn nữa!”
Đám người nhìn hắn khó hiểu, ngay cả mẹ hắn cũng vậy. Lẽ nào tên này là cao thủ giả heo ăn hổ?
Quả thực là... không phải vậy.
Thanh Minh lôi trong áo ra hai cây dược liệu, Băng Vụ Quả và Hỏa Vụ Quả đã chế biến khô, đưa lên tầm mắt mấy người. Quá động lòng, đây là hai thứ đệ tử mới nhập Tiên môn hay tìm, giá thành trên trời.
“Hai thứ này là quý giá nhất, số dược liệu kia của mấy người đều không bằng. Cá c·hết lưới rách, tiến thêm một bước ta nhai sống hai vật này.”
Thanh Minh cất tiếng đe dọa, nhưng chung quy tình hình vẫn chẳng khá hơn bao nhiêu, đơn giản chỉ làm đám người đối diện chần chờ giây lát, tác dụng không nhiều. Mẹ hắn lại kéo hắn lại phía sau, giật hai dược liệu này, chống nách nhìn mấy kẻ kia, nói:
“Dược liệu này mới là thật, các ngươi cầm là giả, số còn lại chúng ta đã đem đi giấu. Nếu g·iết chúng ta, các ngươi vĩnh viễn không thể có được.”
Mấy kẻ bên kia đưa mắt nhìn nhau, nhất là tên béo vừa tra xét túi dược liệu được ném tới ban nãy, mặt khó hiểu. Theo hắn kiểm tra thì lúc đầu hẳn là thật, nào phải là đồ giả gì?
“Nếu không tin, các ngươi có thể kiểm tra lại.” Hoa Tranh dõng dạc nói.
“Khá lắm hai tên dân đen này. Dám lừa ta! Nói mau, các ngươi giấu nó ở đâu rồi?”
“Ngươi nghĩ bọn ta ngu hay sao, nói ra rồi tuyệt phải c·hết.”
Đám người lại đưa mắt nhìn nhau tìm ý chung, Phùng Xuân thấy vậy cũng nán lại kiếm.
“Được, chỉ cần nói cho ta biết chỗ dược liệu kia, ta có thể thề sẽ cho các ngươi bình an rời khỏi.”
“Tốt, vậy trả túi dược giả kia cho ta, ta dẫn ngươi đi lấy chỗ dược liệu thật.” Hoa Tranh đáp lại.
Đám người Phùng Xuân cũng không phải kẻ ngu, cộng thêm vừa rồi bị hai mẹ con kia xoay một vòng, đâm ra cẩn thận.
“Được, nhưng ta cần kiểm tra lại.”
Hoa Tranh nghe vậy gật đầu, đưa mắt bĩnh tĩnh nhìn bọn họ thao tác. Tên cầm túi dược liệu đã mở ra, nhìn thoáng một hồi, lại cau mày. Rõ ràng hắn nhận định đây là đồ thật.
“Sư huynh, trong túi là dược thật, phẩm chất không tồi!”
Mí mắt Phùng Xuân giật một cái, nhìn về phía hai mẹ con.
“Đổ hết ra, kiểm kê một lượt. Không thể để chúng xoay vần mãi.”
Tên kia gật một cái, nhặt từng cành dược liệu ra. Từng loại một được hắn rỡ đi ra. Rất nhanh, đáy túi lộ ra một tấm bùa nhỏ.
“Sư huynh, một tấm phù. Nhìn có vẻ không hề tầm thường.”
Không cần hắn nói, ba người bọn hắn đều đang đánh giá tấm phù này. Quả thực bất phàm!
Trong một phút xúc động, tham lam đúng là có thể làm lu mờ lý trí con người.
Thời tiết đẹp, trời quang mây tạnh. Khi bọn hắn vừa lôi tấm phù ra trong vẻ mặt vui mừng được trân bảo, nắng chiều đã rọi lên, lan ra khắp mặt tấm phù. Văn tự trên đó sáng lên rồi lụi đi, chỉ còn lại vệt mực đen như than in trên tấm giấy vàng.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Hoa Tranh chạy thật nhanh tới ôm lấy Thanh Minh, nhảy về sau rồi không kịp thăng bằng, hai người lăn tới một gốc cây, ép sát thân thể xuống đất. Qua một hơi thở, nàng thấy không có gì biến động, thẩm nhủ xong đời rồi. Cái này… liệu có hết hạn sử dụng không?
Hai mẹ con ngồi dậy trong hoang mang, ngoảnh lại đã không thấy bóng ba người kia đâu. Một cái hố sâu tới vài trượng, xung quanh là tàn lửa và bụi than, chẳng còn gì khác, ba người kia đã vĩnh viễn tan biến, ngay cả quần áo cũng không còn. Sự việc diễn ra đột ngột trong vô thanh, không một tiếng động.
Hai mẹ con thở hắt ra một hơi.
Thanh Minh giờ mới hiểu, hóa ra mẹ hắn không hủy đi tấm phù kia lúc Bạch Y bỏ đi. Lúc ấy hắn còn cảm thấy Bạch Y khá lỗ mãng khi chỉ hạ lên người mẹ hắn, hóa ra uy năng đủ để giải quyết hai người rồi. Im hơi lặng tiếng mà sát người, phù này không tồi.
“Phù Triện, vốn không phải lĩnh vực ta hiểu.”
Hắn đỡ mẹ hắn dậy, phủ đi lớp bụi đất, nhìn đông nhìn tây xem có dấu vết gì hay có người quan sát không.
“Nương, đi thôi.”
Mẹ hắn khẽ ừm một tiếng, để ý phía bàn tay sau lưng hắn.
“Còn không cất cái đoản đao kia đi, để mua nó hộ mệnh ngươi mà cha người tốn biết bao tiền của.”
Thanh Minh khẽ bĩu môi.
“Thứ này vứt ra, chó của tu sĩ còn không thèm ngửi. Thiên Địa Huyền Hoàng, vừa vặn Hoàng cấp phế phẩm.”
“Theo con thấy, thà ném thanh Linh khí này tự bạo dùng đi còn hơn, tấm phù lục người dùng mới không tầm thường a.”
Hoa Tranh hừ một cái, vừa định nói nhi tử mình bại gia, giờ đây á khẩu không biết nói gì. Vốn dĩ tấm phù lục kia phẩm cấp e rằng các chưởng môn Tiên gia còn tranh nhau đỏ mắt, vậy mà tiêu phí lên ba tên lâu la. Nàng cảm thấy mình tính toán có chút nhầm, trong lòng lại hoài nghi nguyên nhân nhi tử ngu ngốc liệu có phải thực sự di truyền từ nàng?
Nhất định là không phải!
Hai mẹ con không chút thương tích gì, nhanh chóng dời đi. Thanh Minh nhìn mẹ hắn, nói:
“Nương, có phải lúc người lộ ra dược liệu thì đã tính kế bọn chúng không.”
“Hừ.”
Thanh Minh: “...”
Nữ nhân, đôi lúc không hiểu gì giỗi giận ngọn nguồn.
0