Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1: Sự quý giá của sinh mệnh

Chương 1: Sự quý giá của sinh mệnh


Sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giao bởi Hội Thám Hiểm, một Nhà Thám Hiểm trẻ tuổi vui vẻ quay trở về bàn giao cùng hi vọng về khoản thù lao kếch xù đã được hứa hẹn từ trước.

Đẩy cánh cửa tiến vào bên trong toà nhà cao lớn nguy nga được khắc tên Hội Thám Hiểm, chàng trai trẻ nhanh chóng bước đến trước quầy lễ tân, hứng khởi mang mảnh giấy nhiệm vụ đã được đóng dấu hoàn thành ra cho cô lễ tân kiểm tra: "Em đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đây!"

Cô lễ tân nheo mắt nhìn một lượt qua chàng trai nọ rồi thở dài, một tay chống nạnh lên mà mắng: "Chị đã nhắc nhở em bao nhiêu lần rồi Nisir? Em phải tắm ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ! Em có biết bây giờ em đang bốc mùi lắm hay không!?"

"Hả?"

Nisir gãi gãi đầu, một mặt xấu hổ: "Thật á? Sao em không ngửi thấy mùi gì cả?"

"Cái thằng này! Cá nóc không thể c·hết bởi chính nọc độc của nó, nhưng người khác thì có đấy! Em có hiểu không?! Hả!?"

"...Em hiểu"

"Thế thì mau mượn phòng tắm của Hội rồi tắm rửa cho sạch sẽ ngay cho chị!"

"Tuân lệnh!"

Nisir bị doạ sợ, lập tức để lại hành lí qua một góc rồi lủi thủi đi tìm nhà tắm.

"Trời ạ... Mùi mồ hôi, bùn đất và máu thịt trộn với nhau ủ mấy ngày trời mà nó cũng chịu được, không thể hiểu nổi"

Chị lễ tân khẽ than vài câu rồi bắt đầu xử lí mảnh giấy nhiệm vụ được Nisir để lại: "Vẫn là cái phong độ hủy diệt đó..."

Dường như nhận ra tâm tình phiền não của chị lễ tân nọ, người đồng nghiệp của cô liền quay sang nhiều chuyện: "Nhóc Nisir lại một mình làm tất à?"

"Ừm, một mình thằng nhóc ấy dọn cả ổ Orc, cả bầy đâu đó khoảng mười mấy con. Đấy là còn chưa tính đến chủng loại"

Chị lễ tân thở dài, tiếp tục nói: "Mà Orc xưa giờ có dễ tiêu diệt đâu, cậu biết chứ? Cái thứ to xác đó... Chỉ hai ba con bình thường thôi cũng đã đủ để san phẳng cả một ngôi làng nhot rồi. Thế mà Nisir vẫn tự mình xử lí được cả ổ... Tôi hoàn toàn khâm phục em ấy ở điểm này"

"Chỉ có điều..."

Người đồng nghiệp của chị lễ tân chống cằm, miệng cười toe toét: "Em ấy không biết cách chăm sóc bản thân. Nhưng quan trọng nhất vẫn là rất ngốc... Nhỉ?"

"Ừ, rất ngốc"

Chị lễ tân thở dài, nhìn một lượt qua các Nhà Thám Hiểm đang ăn uống tiệc tùng trong hội: "Người ta đến đây vì tiền bạc, danh vọng, thứ bậc... Nhưng trong đầu thằng nhóc đó lúc nào cũng là em gái. Thực sự không thể cứu nổi"

"Cho nên, bạn ghen rồi?"

Chị lễ tân thở dài, nhấc quyển sổ dày cộp lên với đôi mắt đầy sát khí: "Đưa cái đầu đây, nhất định sẽ không đau đâu"

"Tôi sai rồi!" Người chị em đồng nghiệp mau chóng nhận lỗi.

Một lúc sau, Nisir quay trở ra nhận phần thưởng.

"Ừm, sạch sẽ gọn gàng rồi đấy. Giờ thì chị chấp nhận thanh toán cho em"

Nisir gãi má cười khan.

"Nhiệm vụ yêu cầu em đánh đuổi bọn Orc, phần thưởng đặt cọc là ba đồng bạc. Tuy nhiên em đã g·iết luôn cả bọn và mang lỗ tai của bọn chúng về để xác thực, vì vậy em sẽ được nhận thêm phần thưởng vượt mức là bảy đồng bạc nữa, thế nên chị sẽ trả cho em mười đồng bạc"

"2 con 1 đồng?"

"2 con 1 đồng"

"...Kẹt xỉ" Nisir bĩu môi.

Bang!

Nisir bị chị lễ tân vạng quyển sách dày nặng trịch vào đầu, choáng váng suýt ngã đo đất: "Đừng có được voi đòi tiên, mười đồng bạc vốn dĩ đã không phải con số nhỏ đối với người bình thường rồi, còn dám càu nhàu nữa thì chị đuổi cưng"

"Em không dám"

Cách~ cách~ cách~

Nisir vừa ôm cục u, vừa nhận tiền từ chỗ chị lễ tân: "Lần này em đã làm rất tốt, nhưng nhớ phải nghỉ ngơi cho thật kĩ nhé. À phải rồi, con bé Nia thi thoảng có đến tìm em... Hình như có chuyện gì đó đấy"

Nisir nghe vậy, lập tức thay đổi sắc mặt: "Cảm ơn chị. Hiện tại em phải về gấp, hôm khác em lại tới tạ ơn chị sau!"

"Cẩn thận nhé"

Lặng nhìn Nisir vội vã trở về nhà, chị lễ tân lại thở dài.

"Xem ai đó đang ghen tị vì bị phân biệt đối xử kìa~"

Bang!

"Đau quá..."

...

...

Dường như trong lòng có dự cảm chẳng lành, Nisir trở về nhà với tốc độ nhanh nhất có thể.

Vội vàng mở cửa quán trọ, anh ta tiến thẳng đến bàn tiếp khách đứng đối diện với chủ trọ: "Chú! Em gái con sao rồi? Em ấy vẫn ổn chứ? Sao em ấy lại đột nhiên đến tìm con ở Hội?"

Ông chủ trọ liếc nhìn Nisir, bên trong ánh mắt thoáng ánh lên vẻ thương hại: "Bác sĩ nói nó chỉ còn nhiều nhất là vài ngày để sống... Thế nên nó mới vội vàng đi tìm nhóc đấy"

Bịch~

Nisir ngay lập tức chạy lên trên tầng, không còn tâm sức đâu mà để ý đến phép tắc nữa.

"Đứa nhóc mệnh khổ" Ông chủ trọ khẽ lắc đầu.

Trên tầng.

Ngay khi nhìn thấy căn phòng mà mình đã thuê, Nisir mạnh tay đập cửa, miệng hét lớn như thể đang sợ hãi điều gì đó: "Nia! Nia! Anh về rồi đây! Mau mau mở cửa cho anh! Nhanh lên!"

Phải mất một lúc lâu sau, cánh cửa lặng thinh kia mới được mở ra. Một cô bé sở hữu mái tóc đen nhánh trong một bộ váy trắng liếc nhìn Nisir, hai mắt ngấn lệ: "Em xin lỗi..."

Nisir ôm chầm lấy cô bé, cũng không kìm được nước mắt: "Không sao rồi, anh về rồi. Anh sẽ không để em phải cô đơn nữa, em nhất định sẽ không sao..."

Cô gái nhỏ gục đầu vào vai Nisir mà khóc, nhưng điều đó cũng không diễn ra quá lâu: "Không đâu, anh... Em đã chấp nhận sự thật rằng mình có thể sẽ c·hết ngay trong đêm nay hoặc ngày mai rồi... Thật may mắn vì em vẫn đợi được đến lúc anh trở về"

Dường như sự xúc động của cô bé đã mang đến hệ quả tiêu cực, máu mũi của cô bé cứ liên tục rơi xuống, phút chốc đã thấm đẫm cả bờ vai Nisir: "Ngược lại... Em mới là người cần phải xin lỗi..."

Ngửi thấy mùi máu tươi quen thuộc, Nisir buông Nia ra rồi run rẩy lau sạch v·ết m·áu cho cô bé: "Em... Không có lỗi, Nia. Đáng lí ra anh nên chăm sóc cho em tốt hơn nữa... Biết đâu được em sẽ khỏi bệnh..."

Nia lắc đầu: "Em có thể sống được bốn năm đã là kì tích rồi. Anh Nisir, cố chấp quá là không tốt đâu. Em hiểu nhất anh đã vất vả như thế nào chỉ vì cô em gái đầy bệnh tật như em mà"

Nia năm nay mười một tuổi, phát bệnh từ năm mới lên bảy.

Bệnh của Nia là một loại bệnh lạ, không một bác sĩ nào nhận diện ra được căn bệnh, càng không có cách nào để chữa trị. Bất kể Nisir có đi qua bao nhiêu hầm ngục để mang các loại thuốc hay dược liệu cổ đại về chữa trị, hiệu quả to lớn nhất mà chúng mang lại cuối cùng cũng chỉ là kéo dài thời gian sống cho Nia.

Cho đến ngày hôm nay, có vẻ như Nia đã dần đi tới giới hạn của sinh mệnh.

Nisir chỉ biết im lặng, không nói một lời nào. Nhưng là em gái của Nisir, Nia biết rõ thằng anh trai ngốc nhà mình đang tự trách.

"Em muốn món thịt hầm sữa dê"

"Hả?" Nisir hơi ngây ra.

"Cả khoai tây nướng, thịt cừu cay và bánh mì đen nữa"

"À, ừm. Anh sẽ chuẩn bị ngay" Nisir đột nhiên bật cười: "Vừa nãy anh mới kiếm được một mớ, dư sức chiều chuộng em cả tháng luôn đấy"

Thấy anh trai xoắn tay áo lên chuẩn bị vào bếp, Nia khẽ mỉm cười, mặc dù nụ cười của cô bé chứa đựng những cảm xúc vô cùng phức tạp.

"Nếu cứ để thế này... Em cũng không thể yên lòng"

Khục-

Nia cố gắng để hạ thấp tiếng ho của mình xuống hết mức có thể, nhưng hệ quả là một ngụm máu vẫn là chuyện không thể kiềm chế được: "Có lẽ mình sẽ c·hết sớm hơn cả mình dự tính nữa"

Nia thở dài, trong đầu tính toán cái gì đó mất một lúc mới chịu xuống lầu.

Đợi đến lúc thức ăn chuẩn bị xong cũng đã là buổi chiều. Nia ngồi vào bàn ăn với khoé miệng dính đầy nước bọt, trong khi Nisir thì vẫn chưa thể nào vui lên nổi dù em gái đã ra sức an ủi.

Chủ trọ ngửi thấy mùi thức ăn, đứng ngoài cửa cằn nhằn vài câu: "Hai đứa, tự nấu ăn như vậy thì khác nào đang đá chén cơm của lão khọm già này hả?"

"Tụi cháu xin lỗi..."

Ông chủ trọ nhìn qua cặp anh em, thở dài: "Thôi, hôm nay chắc là lần cuối rồi... Lão khọm này sẽ không tính toán với hai đứa nữa. Cố gắng tạo cho nhau những hồi ức tốt đẹp đi, đừng để cả hai phải hối hận là được"

Nisir trầm mặc, còn Nia thì bắt đầu ăn cơm với vẻ mặt vui vẻ.

Tuy nhiên, vì sức khoẻ không tốt nên Nia cũng không thể ăn được quá nhiều. Dù vậy, vẻ mặt Nia vẫn vô cùng hạnh phúc, trái ngược hẳn với biểu cảm trầm mặc của Nisir.

"Anh, có muốn đi dạo phố một lúc không?"

"Ừm"

"Tốt quá! Có vài chỗ mà em muốn đi lần cuối cùng, anh nhớ phải cõng em đó!"

Mặc dù Nia không để ý lắm nhưng Nisir vẫn n·hạy c·ảm nhận ra giọng nói của em gái đã bắt đầu có biểu hiện suy nhược. Điều này đồng nghĩa với việc em ấy thực sự không còn nhiều thời gian nữa.

Leo lên trên lưng Nisir, Nia đá đá hai chân, miệng cười khúc khích: "Nhớ hồi xưa anh cũng hay cõng em như thế này nhỉ? Chúng ta quay lại con hẻm đó thôi!"

Con hẻm đó chính là ngôi nhà đầu tiên của hai anh em.

Một con hẻm của những kẻ vô gia cư, nhếch nhác và h·ôi t·hối.

Năm xưa họ đã phải sống nhờ vào việc t·rộm c·ắp và móc túi, hôm nào trót lọt thì sẽ có ăn, hôm nào không thì nhịn đói, thậm chí là còn bị người ta đ·ánh đ·ập không chút thương tiếc.

Đứng trước con hẻm tối tăm, những kí ức đau đớn, tủi nhục ấy liên tục sống lại trong tâm trí của hai anh em. Tuy rằng họ đã từng rất cơ cực, phải nương tựa lẫn nhau mà sống... Thế nhưng ít nhất, sự nghèo khổ ấy đã mang lại cho họ một thứ tình cảm chân thực và sâu đậm đến mức xa xỉ trong thế giới này.

"Cũng nhờ có chú Nicole nên chúng ta mới có thể đổi đời nhỉ? Chúng ta nợ chú ấy quá nhiều... Nhưng còn chưa kịp trả thì chú ấy đã đi trước cả em"

Nicole là một Nhà Thám Hiểm dày dặn kinh nghiệm, cũng là người đã dạy Nisir võ thuật sau một lần trộm ví bất thành.

Chẳng ai biết người đàn ông đó đã nhìn thấy tiềm năng gì từ Nisir, nhưng nhờ có ông ấy dẫn dắt nên mới có một Nisir mang đầy triển vọng như hiện tại!

Chỉ có điều... Ân điển chưa báo thì chú Nicole đã hi sinh trong một lần đi làm nhiệm vụ, và được chôn cất tại nhà thờ thành phố.

"Em muốn được yên nghỉ bên cạnh chú ấy. Nên là... Nhờ anh đó"

Nisir hơi run lên. Lúc này anh ta đã không thể nào kìm được nước mắt nữa.

Nia biết rõ điều đó nhưng chỉ cười nhẹ rồi chọn điểm đến tiếp theo: "Hồ Pha Lê, đó là nơi cuối cùng mà em muốn đến. Dù gì thì em không mấy khi rời khỏi nhà nên cũng chẳng biết thêm nơi nào để sai vặt anh. Hì hì"

Nisir lại cất bước, tìm đường đến Crystal Lake vốn dĩ cách đây rất xa, phải rời khỏi thành phố mới có thể đến được.

Dù vậy, đến khi bầu trời đã tối mịt, Nisir vẫn thành công đưa em gái đến nơi mà họ cần đến, cũng là địa điểm cuối cùng mà Nia muốn ngắm nhìn.

Giữa đêm khuya, mặt nước Hồ Pha Lê cứ lung linh toả sáng đúng như cái tên của nó. Chẳng ai biết thứ ánh sáng kì diệu này đến từ đâu khi dưới đáy hồ toàn là đất bùn, nhưng sự thật là nó vẫn rất đẹp đẽ và thơ mộng, đủ sức làm bất cứ ai phải say mê vẻ đẹp của nó.

"Anh! Xung quanh chúng ta có nhiều đom đóm quá kìa!"

"Ừm..."

"..."

"Có phải trong một khoảnh khắc nào đó anh đã nghĩ đến chuyện c·hết cùng với em không?"

Nia đột nhiên hỏi một câu bất ngờ như vậy làm Nisir hơi giật mình quay mặt đi chỗ khác.

"Anh mà làm vậy, em sẽ giận anh vô cùng" Nia tỏ ra tức giận nói: "Chỉ khi tiến gần đến c·ái c·hết em mới nhận thức được rõ ràng sinh mạng là quan trọng đến thế nào. Vì vậy, em tuyệt đối không muốn anh c·hết chỉ vì cái lí do ngớ ngẩn này. Anh mà thực sự làm thế... Chẳng khác nào đang giẫm đạp lên mọi nỗ lực và khát vọng của em..."

Đến lúc này, Nia mới bật khóc: "Giống như cái cách anh lo lắng cho em từng chút một... Em cũng muốn anh được hạnh phúc. Xin anh đừng để em phải c·hết trong hối tiếc... Rằng em cuối cùng cũng chỉ là một vật nặng kéo anh về phía vực thẳm"

Nisir: "Không, anh không có..."

"Anh có!"

Nia như thể dùng chút sự sống còn lại mà ngắt lời Nisir, dù rằng hơi thở của cô bé đã rất yếu ớt: "Xin anh đừng để những kỉ niệm đẹp đẽ của chúng ta trở thành những hồi ức đau buồn! Em yêu anh hơn bất cứ ai... Thế nên xin anh đừng c·hết... Xin anh đừng dễ dàng vứt bỏ sinh mạng của chính mình"

"...Được, anh hứa"

"Thật chứ?"

Nia ngay lập tức ngẩng đầu lên, đưa ngón tay út của mình về phía Nisir: "Móc ngoéo đi, kẻ thất hứa là kẻ tồi tệ, đáng b·ị đ·ánh một trăm lần!"

Nisir do dự một lúc rồi cũng kết ngón tay út với Nia, lập ra lời hứa mà bản thân không được phép phá bỏ bằng bất kì giá nào.

Nóng quá.

Cơ thể em ấy thật nóng.

Rõ ràng là rất đau đớn... Nhưng tại sao em vẫn cười?

"Anh biết không? Sở dĩ anh muốn c·hết cùng em... Có lẽ là vì anh vẫn chưa tìm ra lẽ sống của mình sau khi em c·hết đi"

"Hả?"

"Em đã rất cố gắng chiến đấu với nó, tất cả chỉ vì em muốn được sống bên cạnh anh. Đó là lí do mà em muốn sống, là lí do mà em muốn tiếp tục tồn tại" Nia nói: "Kể cả anh cũng giống như vậy. Anh đã sống, đã cố gắng làm tất cả mọi thứ chỉ vì muốn cứu em. Đó là lí do vì sao anh cảm thấy lạc lối khi nghĩ đến việc mình sẽ làm gì, sống vì cái gì sau khi em q·ua đ·ời"

"Vì vậy, hãy hứa với em thêm một chút nữa"

Nia níu chặt ngón tay của Nisir, miệng khẽ nói: "Sau khi em c·hết, anh hãy rời khỏi quê hương chứa đầy kỉ niệm của chúng ta và đi tìm kiếm một lẽ sống mới cho chính mình. Có như thế, anh sẽ tìm được hạnh phúc mà chúng ta hằng mong mỏi, còn em thì cũng có thể mỉm cười dõi theo anh ở bên kia thế giới"

""Hãy trở về thăm em sau khi anh đã tìm được hạnh phúc". Đó là những điều cuối cùng mà em muốn anh hứa với em"

"Được không?"

Nisir run rẩy một lúc rồi nở một nụ cười đầy nước mắt: "...Anh... Hứa với em..."

"Tốt quá!"

Dường như đã trút hết được gánh nặng bấy lâu, Nia vô lực ngã vào lòng Nisir cùng một nụ rực rỡ như mặt trời: "Cuối cùng thì em cũng có thể yên tâm rồi"

Nóng quá.

Thật nóng.

Cả cơ thể em ấy như thể được đưa vào luyện ngục vậy... Tại sao em vẫn có thể cười?

"Hơi ấm này... Thật giống với lần đầu tiên chúng ta gặp nhau"

Nia ngã đầu nằm yên vị trên đùi Nisir, ánh mắt phảng phất ánh lên sự bình yên ngắn ngủi trước khi nó dần mất đi ánh sáng, trong khi trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười rực rỡ ấy.

"Đừng khóc..."

"Em chỉ chợp mắt một chút thôi..."

Chương 1: Sự quý giá của sinh mệnh