Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27. Càn Khôn Nhất Thái Đao
Dứt lời, cơ thể của Onimusha lập tức bộc phát thứ sát khí xung thiên, nhiều và đậm đặc đến mức khiến bầu không khí trở nên nặng nề gấp mấy lần.
Choang~
"Chẳng biết bao giờ thấy ánh dương"
Kharasik và Nisir nằm đo đất, thế nhưng họ vẫn không c·h·ế·t dưới Càn Khôn Nhất Thái Đao. Họ chỉ đơn giản là kiệt quệ đến cùng cực, từ thể xác đến tận sâu trong linh hồn.
Tuy vậy, dường như Nisir cũng bắt đầu bị cuốn theo cái guồng điên khùng của Kharasik... Vì lí do gì đó, anh đang cảm thấy mong chờ được chứng kiến diện mạo của nhát kiếm tối thượng.
[Helix Blade]
"Hmph..."
Choang~
Không lâu sau đó, dường như quá trình tụ lực đã hoàn thành. Onimusha thay đổi cách cầm vũ khí, hắn đứng thẳng người, một chân hơi đưa về phía sau, đôi tay nắm chặt chuôi đao rồi nâng nó lên cao, thực hiện thao tác trảm sát: "Dùng cả sinh mạng để đón nhận tất cả chiến ý của ta đi, kẻ thách thức" (đọc tại Qidian-VP.com)
Onimusha trầm mặc một lúc rồi nói: "Thế anh nghĩ ta có lí do thực sự đủ tốt để vung kiếm à? Ta biết rất rõ mình hiện tại chỉ là những dòng chữ trên một trang sách, một thực thể được cụ hiện hoá bởi những văn tự đầy hư cấu và giả dối, chẳng có lí do gì để ta phải liều mạng cả"
Kể cả khi tình thế đang là hai chọi một, Kharasik và Nisir vẫn không giành được một chút ưu thế nào trước Onimusha mặc dù hai bên đã giao chiến hơn năm phút... Thậm chí hai người họ còn đang bị Onimusha áp đảo theo thời gian.
Như nghe được lời thì thầm của chủ nhân, thanh kiếm cổ ngữ trong tay Nisir bắt đầu toả ra ánh sáng màu vàng lung linh và rực rỡ, lại vừa ôn nhu và ấm áp trái ngược hẳn với ngọn lửa mà Onimusha đang tạo ra.
[Càn Khôn Nhất Thái Đao]
Mất một lúc giằng co đầy căng thẳng, cuối cùng mọi thứ đã đến hồi kết thúc.
"Nhà Thám Hiểm trẻ tuổi đáng thương và lạc lối, anh có muốn nghe một câu thơ không? Đây là món quà nhỏ mà ta muốn dành cho ngươi"
Mắt thấy trên thân kiếm xuất hiện dấu hiệu của sự nứt nẻ, Nisir vô thức nở một nụ cười nhạt: "Thanh kiếm được ban phước không thể bị phá hủy là vì nó có linh hồn... Nhưng nếu như linh hồn của nó bị thanh kiếm khác áp đảo thì sao...?"
Cả cơ thể lẫn thanh đại thái đao của Onimusha như được hun đúc bởi ngọn lửa màu đỏ thẫm. Đó là ngọn lửa được đốt lên với nhiên liệu là sát khí đơn thuần, thứ được tạo nên không chỉ từ ý chí của hắn mà còn là từ sinh mạng và oán niệm của vô số Ác Quỷ mà hắn đã g·i·ế·t c·h·ế·t.
Nisir ngẩng đầu dậy, cười khổ: "Ngài định mỉa mai tôi sao? Onimusha..."
"Tch, không còn cách nào khác nữa sao?" Nisir tặc lưỡi: "Không thể thắng bằng cách thức thông thường à..."
Thanh đao mà Onimusha sử dụng quả thực sắc bén, mạnh mẽ đến mức không gì sánh được. Mỗi lần thanh kiếm máu tươi của Kharasik chạm vào thì nó lại một lần vỡ nát và hồi phục, khiến cho lượng máu bên trong cơ thể anh ta vốn đã không còn nhiều giờ lại còn không ngừng ít đi.
"Lữ khách đi đâu chẳng thấy đường"
Chương 27. Càn Khôn Nhất Thái Đao
Nói cách khác, Nisir vừa lãng phí thời gian còn lại để làm một việc hoàn toàn vô ích.
Đối diện với luồng sát khí khiến vạn vật khiếp sợ, Kharasik lại tự tin hỏi một câu như vậy làm Nisir há hốc mồm: "Lo mà gián đoạn chiêu thức của đối phương đi chứ, cái thằng đần này!"
"Vô dụng thôi, màn kịch này được dựng nên để các anh không thể thắng bằng cách thức thông thường"
Nisir, Kharasik cùng lúc giơ kiếm lên đón đỡ, cùng nhau gánh chịu sức nặng giống như đang gánh vác cả bầu trời đang sập xuống.
Ít nhất, lỡ có bị kết liễu, anh cũng sẽ không mang tiếng một kẻ bất lực chịu trận, làm dơ bẩn thanh thái đao trong tay Onimusha.
"Vì lẽ đó, nếu ngài hỏi tôi lí do vì sao đường kiếm của tôi trở nên vô hồn đến vậy... Có lẽ tôi chỉ có thể trả lời đơn giản rằng tôi vẫn đang lạc lối. Chỉ có vậy thôi"
Kharasik rên khẽ, lưỡi kiếm của anh ta vừa bị chặt đứt. Tuy nhiên, với ý chí chiến đấu phi thường, nó nhanh chóng tái tạo lại để rồi lại bị chặt đứt, tái tạo hết lần này đến lần khác.
"Vì vậy..."
"Người em gái đã khuất của tôi"
"Ha ha... Seppuku, đó là nghi lễ tự sát của các chiến binh ở quê hương ta. Đừng quá ngạc nhiên, ta chỉ là những dòng chữ hư cấu, vì vậy không cần thương tiếc cho sự biến mất của ta"
Choang~
Lưỡi đao hạ xuống, phút chốc xé toạc cả bầu trời và mặt đất. Không gian, thời gian xung quanh họ như thể vừa bị lưỡi đao sắc bén phân làm hai nửa, không gì có thể ngăn cản được thứ đao ý có khả năng chia cắt gần như tuyệt đối ấy.
Nisir chửi thề, đành phải tự mình lao lên với ý định chấm dứt quá trình tụ lực của đối phương trước khi quá muộn.
"Lữ khách chưa qua vườn suy tưởng"
Đón lấy lưỡi đao đầy uy lực của Onimusha, Nisir như dùng hết sức bình sinh để kháng cự lại thứ sức lực mãnh thú của đối phương: "Để đối thủ thông não mới tiếp tục đánh nhau được... Tôi quả thực là một kẻ dùng kiếm thất bại"
"...Mẹ kiếp"
"Trời ạ, lại bị nói trúng tim đen rồi..." Nisir thở dài: "Đúng vậy. Kể cả khi tôi đã được người khác khuyên nhủ... Cũng như đã từng tự thuyết phục bản thân rất nhiều... Tôi vẫn chưa thể trở nên yêu quý sinh mạng của mình ngay được. Lí trí của tôi luôn nói rằng "Hãy chiến đấu để tiếp tục sống!"... Trong khi tiềm thức của tôi lại luôn chi phối tôi làm điều ngược lại... Con người tôi quả thực rất khó chịu đúng không?"
Nisir thì đỡ hơn một chút, thanh kiếm của anh được ban rất nhiều phước lành nên sẽ không bị phá hủy một cách dễ dàng như vậy. Chỉ có điều hiện tại nó đã không thể tạo ra sự đột biến giống như lúc đánh nhau với Đế Quốc Thiên Không Ex-Machina được nữa.
"Nhưng còn anh... Ta không cảm nhận được sự nhiệt huyết của anh trong từng đường kiếm mà anh tạo ra" Onimusha quay sang hỏi Nisir: "Tình huống hiện tại là tình huống sống còn đấy, tại sao anh có thể thờ ơ với sinh mạng của mình đến vậy?"
Nisir thử hồi tưởng lại từng câu mắng mỏ của Nia trước lúc qua đời... Và kì diệu thay, nó thực sự có hiệu quả.
Choang~
Người tiếp theo phải chịu thiệt hại là Nisir. Chỉ không lâu sau khi tiếp nhận tuyệt kĩ tối thượng, ánh sáng của Helix Blade đã nhanh chóng tối lại... Lí do chỉ đơn giản là vì ý chí của nó đã bị đối phương áp đảo, chỉ đơn giản như thế mà thôi.
"..."
"Không, tôi muốn tận mắt chứng kiến tuyệt kĩ tối thượng này" Kharasik trả lời.
Chỉ có điều... Anh không thể gián đoạn được quá trình này, mặc dù Onimusha không hề có ý định phản kháng.
"Kiếm thuật của các người trông thật khó coi"
Trong suốt quá trình tụ lực, Onimusha thực sự đã tiến vào trạng thái bất tử. Bất kể Nisir có đâm, chém, quấy nhiễu như thế nào đi chăng nữa, Onimusha vẫn đứng yên ở đó như một phu tượng máu đang rực cháy trong luồng sát khí nặng nề, không thể bị gián đoạn, càng không thể cản phá.
Onimusha trước thời khắc hoàn toàn biến mất, dường như đã nở một nụ cười phía sau chiếc mặt nạ máu.
Nhưng kể cả khi nó chỉ là một nhát chém đơn giản trên lí thuyết, thực tế vẫn cho thấy uy lực của nó là khủng khiếp đến nhường nào.
"Tuyệt vời"
"Mây đen lồng lộng mắt mờ sương"
Vẻ mặt giận dỗi của bé Nia à... (đọc tại Qidian-VP.com)
Onimusha quét kiếm, một phát đẩy lui cả hai đối thủ của mình: "Cứ thế này thì mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả. Kiếm thuật của hai người quá mức kém cỏi, càng đánh càng làm ta cảm thấy khó chịu thêm. Tinh thần võ sĩ đạo không cho phép ta có những hành động như đang bắt nạt kẻ yếu"
Thanh kiếm nhuộm mình trong ánh sáng vàng, từ đó trở thành sự tồn tại hoàn toàn trái cực với thanh đại thái đao trong tay Onimusha. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi việc quấy nhiễu đã trở nên vô nghĩa, Nisir và Kharasik chỉ còn lựa chọn đó là chuẩn bị tinh thần và chờ đợi tuyệt kĩ tối thượng giáng xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thực tế cho thấy, ta với anh chàng dùng máu làm kiếm này là cùng một kiểu người. Sẽ là một vinh hạnh lớn khi trong số hai người bọn ta có kẻ g·i·ế·t và bị g·i·ế·t bởi đối phương"
Onimusha lặng lẽ lấy ra một thanh thái đao nhỏ hơn, cuối cùng là tự đâm thủng bụng mình, thực hiện nghi thức seppuku tàn khốc ngay trước mặt hai người.
Vị kiếm sĩ này chưa từng sử dụng ma lực trong suốt trận chiến... Thế nhưng những gì hắn ta thể hiện còn kinh khủng hơn cả những pháp sư quyền năng sở hữu ma pháp thượng thừa!
Đây không phải trận chiến của sức mạnh, mà là trận chiến của ý chí. Càn Khôn Nhất Thái Đao không mang bất kì lực lượng ngoại lai nào mà chỉ thuần túy là ý chí sát phạt của Onimusha.
"Còn bây giờ thì..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói đến đây, Onimusha lườm Nisir với ánh mắt tràn đầy thương cảm: "Ta không phủ nhận rằng ý kiến của ta rất chủ quan, tuy nhiên... Sẽ chẳng có nghĩa lí gì nếu ta g·i·ế·t một kẻ vốn đã chẳng muốn sống cả"
"...Lí do trước kia để anh vung kiếm là gì?"
Onimusha đối đầu với cả hai kẻ khiêu chiến trước mặt mình một cách thong thả, trông không có vẻ gì là chật vật: "Ta có thể cảm nhận được ý chí của anh chàng này. Không tệ chút nào"
...
Họ có căng thẳng không? Dĩ nhiên là có.
"Sau đây ta sẽ sử dụng tuyệt kĩ tối thượng"
"Nếu như tôi và thanh kiếm của mình tôi luyện đến cực hạn... Liệu tôi có thể mạnh mẽ như ngài không, Onimusha?"
Onimusha nhìn họ, tán thưởng rồi cắm thanh đại thái đao xuống đất: "Ý chí của các anh chẳng bằng được ta... Nhưng các anh vẫn sống sót. Điều đó chứng tỏ các anh đều có đủ tư cách để tiếp tục trò chơi này. Ta dám công nhận điều đó, công nhận tất thảy nỗ lực của các anh"
"Nghĩa là... Mình phải sống sót qua đòn tuyệt kĩ tối thượng này sao? Không gì đảm bảo được chuyện đó, nhưng mà vẫn phải làm thôi"
Bị nói trúng tim đen, Nisir thẳng thắn thừa nhận: "Không lâu trước đây, tôi đã đánh mất đi lí do duy nhất để bản thân tồn tại. Thế nên tôi mới bước đi trên một chuyến hành trình vô định, tìm kiếm cho mình một lí do khác để tiếp tục sống"
"Grahhhhhhhh!!!!"
Thế nhưng, khi suy nghĩ sâu hơn, ý nghĩa thực sự của Nisir khi đặt cho nó cái tên này... Đó chính là vì thanh kiếm này sẽ là người đồng đội duy nhất theo chân anh đến tận cùng của hi vọng và tuyệt vọng.
"Helix" chính là cái tên mà Nisir đã đặt cho thanh kiếm cổ ngữ. Nghĩa đen của nó có nghĩa là một xoắn ốc, thoạt nghe rất là vô vị...
"Thôi nào... Họ đã đặt niềm tin ở mày đấy..."
"Ah-"
"Helix, nếu mày không chê chủ nhân mày là một kẻ dùng kiếm thất bại nhất thì hãy..."
"Kể cả vậy, ta vẫn vung kiếm, ta yêu những thanh kiếm, ta thích cảm giác được đắm mình vào những cuộc chiến, cảm nhận mùi máu, bùn đất và và kim loại bằng từng tế bào của mình"
...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.