Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41. Cô bé bán diêm
"A-..."
Hai người cứ thế đi bộ đến tận chiều tối mới quyết định dựng lều nghỉ lại bên đường. Kharasik phụ trách đi săn thú, đồng thời tiêu diệt bớt quái vật nếu có thể. Còn Nisir thì ở lại khu vực nghỉ ngơi chế biến món ăn và học cách chế thuốc nếu có thời gian rảnh rỗi.
"Phải rồi, có một chuyện mà tôi quên hỏi anh. Lộ phí mà anh mang theo có nhiều không? Muốn vào một thành phố không phải cứ vào là vào được đâu nhé"
Mãi đến tối mịt, bếp lửa đã được nhóm lên, nhiệt lượng ấm áp bắt đầu lan toả, và hai người bạn đồng hành mạnh ai người nấy nướng ăn.
"Tôi không được cấp phép giống như anh nên là thôi đi, mất công làm thẻ rồi mà chỉ có thể đi làm đúng một chỗ. Nghe bảo thứ đó phải đạt cấp độ cao lắm mới xin được" Kharasik khẽ nhún vai: "Tôi sẽ cố gắng tìm việc bên ngoài vậy. Cứ quyết định vậy đi"
Kharasik nhíu mày: "Rốt cục là anh muốn nói cái gì vậy? Đừng có vòng vo nữa được không?"
Kể từ vài ngày trước, Kharasik và Nisir đã chính thức trở thành bạn đồng hành. Tuy rằng mục đích của cả hai là hoàn toàn khác nhau, thế nhưng họ lại giống nhau ở chỗ đều không biết bản thân nên đi đâu để tiếp tục cuộc hành trình của mình.
"Anh muốn làm việc như thế nào? Làm thuê bên ngoài hay là như tôi, tham gia vào Hội Thám Hiểm đi làm nhiệm vụ?"
Dứt lời, Nisir liền bắt tay vào làm thịt con lợn rừng, thuần thục loại bỏ sạch sẽ các bộ phận không cần thiết. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vậy sao? Tôi với anh em trong làng chiến binh mỗi lần săn được con gì là nướng lên ăn luôn, không câu nệ mùi vị cho lắm đâu"
"Mẹ đâu rồi...?"
Đoạn, cô bé quỳ xuống trước mặt Nisir, thậm chí cúi dập đầu xuống đất chỉ để thể hiện lòng biết ơn vô hạn của mình: "Cảm ơn anh, cảm ơn anh... Cảm ơn anh! Giá như... Giá như... Chúng ta gặp nhau sớm hơn..."
"Đi rồi"
"!"
"...Thế thì tôi nói ngắn gọn luôn nhé: Không muốn c·h·ế·t giữa đường thì cố gắng tìm việc làm ngay khi vừa vác mặt đến Cyrus đi. Tiền là thứ tối quan trọng nếu muốn tồn tại đấy, anh bạn"
"Xin đừng giẫm đạp diêm của em... Mẹ em đã vất vả làm ra nó... Người xấu... Người xấu... Người xấu..."
Trong khi đó, Kharasik rảnh rỗi chẳng biết làm gì đành phụ giúp Nisir nhóm lửa... Một công việc có thể nói là khá khó khăn dưới cái tiết trời khô lạnh của mùa đông sắp đến.
"Tất cả" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nisir, hồn ma đó đã đi hay chưa?"
...
"Quái vật tấn công? Cũng không đúng, nếu là quái vật thì chúng hành động mãnh liệt hơn thế này nhiều..."
"Lợn rừng à... Muốn nấu cái thứ này cũng cực phết đấy ông bạn"
"D- diêm... Em có bán diêm... Trời lạnh quá, anh có muốn mua một ít không...? Chỉ một ít thôi, một ít thôi... Một ít thôi, làm ơn đó... Một hộp nhỏ thôi cũng được" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nisir: "..."
"Mẹ ơi..."
"C- chào... Ngài"
"Thế thì đi thôi. Chắc là ở đó sẽ có đối thủ mạnh cho tôi cọ xát"
Nhận thấy cô gái nhỏ dần trở nên mất kiểm soát hành vi, Nisir đành phải mạnh tay dúi Kharasik quay trở lại căn lều, sau đó liều mình tiến về phía cô bé: "Đừng lo, anh sẽ mua diêm của em, anh không nói dối đâu"
"Thế quái nào anh lại hào hứng quá vậy?"
"Uwuaeh.... Gru..."
Không lâu sau đó, Kharasik vác về một con lợn rừng trong khá là dày thịt: "Bữa tối đây, khá là ngon lành đấy đúng không?"
"Anh muốn mua tất cả số diêm mà em có"
Họ đã đi bộ khoảng vài ngày rồi, tuy cũng không đến nỗi mệt mỏi gì mấy nhưng họ vẫn muốn có một điểm dừng chân càng sớm càng tốt.
Dưới áp lực của những cơn gió đông lạnh buốt thì lều trại của họ đang tỏ ra khá là mỏng manh và không được kín gió cho lắm. Thế nhưng họ cũng không còn lựa chọn nào khác, đây đã là hành trang tốt nhất mà họ có thể sắm sửa rồi.
"...Đúng như dự đoán. Tôi khá chắc là anh sẽ cháy túi ngay sau khi trả phí vào cổng" Nisir khẽ thở dài: "Không giống như tôi, tôi được Hội Thám Hiểm cấp phép thám hiểm lưu động nên sẽ được giảm phí... Đôi khi là miễn luôn nên không phải nghĩ nhiều về mấy chuyện này"
Thịt lợn rừng luôn tồn tại một mùi hôi trời sinh, muốn tẩy mùi hôi đó đi cần phải chế biến vô cùng tỉ mỉ và tinh tế. Mà Nisir thì không có rảnh rỗi tới vậy, anh là Nhà Thám Hiểm chứ không phải đầu bếp.
Vốn Nisir đang lo Kharasik sẽ thấy chán khi thành phố phép thuật có vẻ không hợp với anh ta... Cơ mà thực tế cho thấy rõ ràng là không phải vậy.
Nisir nhìn trên bản đồ, im lặng một chút rồi nói: "Cyrus à, đúng là nơi mình cần tìm. Kharasik, anh có hứng thú học phép thuật không?"
Cô bé nhận lấy túi tiền, cơ thể run rẩy làm vô số mảnh băng rơi xuống lộp bộp trên mặt đất.
Kharasik vừa nói, vừa bóp ngón tay rắc rắc với vẻ mặt tràn đầy sự mong chờ.
Lúc này, nghe thấy tiếng động lạ, Kharasik chui ra khỏi căn lều rồi "tình cờ" bắt gặp cảnh tượng đáng sợ này.
Hay nói đúng hơn thì... Cô bé đã từng là một con người.
Nửa đêm.
Kharasik ló đầu ra, nghĩ lại mà kinh: "Giờ thì tôi tin anh rất có duyên với mấy thứ không phải người rồi đấy"
"Lạnh... Lạnh..."
Nghe thấy âm thanh kì lạ vang lên bên tai, Nisir khẽ ngước đầu lên, lập tức liền nhận ra vấn đề: "Ah, xin chào"
"Tôi sẽ ghi nhớ!"
Nisir: "..."
Cô bé rụt rè kéo khăn quàng xuống che kín gương mặt nhỏ, đồng thời đưa giỏ diêm đóng băng ra trước mặt Nisir.
Phía trước, nhận thấy đối phương có sát khí, cô bé lập tức ôm chặt giỏ diêm vào lòng, cơ thể toả ra sương lạnh làm đóng băng cả mặt đất bên dưới: "Không... Không... Không..."
Nisir khẽ thở dài, cất bản đồ đi rồi cùng Kharasik tiếp tục lên đường.
Chính vì vậy, khi đứng trước hai ngã rẽ trái phải trước mặt, để cả hai không phải phân vân làm mất thời gian, họ đã cùng nhau thống nhất tung một nhánh cây quyết định con đường mình cần phải đi.
Cảm thấy tình huống có gì đó sai sai, Nisir đưa tay với lấy thanh kiếm được cất dưới góc lều rồi cẩn thận bò ra ngoài.
"Vậy sao? Nhưng tôi thì có đấy. Chắc hẳn anh vẫn còn nhớ những gì tôi đã từng nói bên trong hầm ngục nhỉ? Tôi khá là thích phép thuật, thế nên nếu có cơ hội thì tôi cũng không ngại học một chút nhằm mục đích phòng thân"
Nisir nhặt lấy giỏ diêm đáng ngờ, trong lòng bỗng chốc dâng lên một cỗ cảm xúc thống khổ đến tột cùng, khiến anh rơi lệ mà bản thân còn không hề nhận ra.
"Em cần gì ở anh?"
Cô bé quàng khăn trùm kín đầu, thấy đối phương chào mình một cách lịch sự liền không khỏi hơi giật mình. Cô bé lúng túng cúi đầu chào lại Nisir, làm một ít mảnh băng trên đỉnh đầu rơi xuống mặt đất.
"Không hứng thú lắm. Anh biết mà, tôi không phải kiểu người có thể thực hiện những thao tác phức tạp cần dùng đến não bộ đâu" Kharasik khẽ nhún vai.
Thấy cô gái nhỏ tội nghiệp tha thiết cầu xin mình mua diêm, Nisir dù đang túng thiếu không tả nổi cũng đành phải bấm bụng xả tiền.
Hai người đã thống nhất ý kiến về chuyện tiền nong cho cả hai. Sau khi ăn xong, họ liền dọn dẹp rồi đi ngủ để sáng mai tiếp tục lên đường sớm.
Trong vô thức, bản năng trỗi dậy khiến Kharasik rút kiếm định tấn công cô gái nhỏ... Nhưng rất may là Nisir đã kịp thời ngăn anh ta lại: "Dừng lại! Dù cô bé có là gì đi chăng nữa, anh cũng không được tấn công!"
"Quái lạ, biết là mùa đông sắp tới nhưng gió đêm cũng đâu có nhất thiết phải lạnh đến mức độ này chứ?"
"Từ đây đến đó nếu tiếp tục đi bộ thì sẽ mất thêm khoảng hai ngày. Hi vọng là chúng ta sẽ hoá giang được chuyến xe ngựa nào đó đi..."
"Thế cũng được"
"Chả là... Sau khi thám hiểm hầm ngục Vua Cổ Đại trở về, tôi cũng sạt nghiệp luôn rồi, chả còn bao nhiêu xu dính túi"
"Nisir, anh đang nói chuyện với ai vậy?"
"Lạnh quá..."
"Bên phải, thành phố pháp thuật Cyrus"
Giỏ diêm vẫn đóng băng, kể cả có ánh mặt trời chiếu xuống có lẽ cũng chẳng thể tan được. Diêm này có lẽ không dùng để sưởi ấm... Mà là phục vụ cho một mục đích nào đó khác.
"?"
"Eh?" Cô bé hơi ngây ra.
Nghe thấy Nisir an ủi, làn sương lạnh trên cơ thể cô bé bỗng chốc yên tĩnh đi rất nhiều: "T- thật ạ? A- anh muốn mua bao nhiêu diêm?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ah-... A..."
Nisir: "...Nếu lúc nãy tôi không cản anh kịp thì cả hai chúng ta liền xong đời rồi. Cô bé đó trông vậy thôi chứ mạnh khủng khiếp đấy. Tốt nhất là đừng bao giờ nghĩ đến chuyện thách đấu với một hồn ma giữ được lí trí, dốt lắm" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ha ha, ảo giác của anh mà thôi, chắc chắn là ảo giác đó!"
...
Trong lúc đang say giấc nồng thì một cơn gió lạnh bất thường thổi vào lều của Nisir, buộc anh phải tỉnh dậy giữa chừng vì quá lạnh.
Kharasik gãi gãi đầu: "Kiếm việc làm thì cũng được thôi... Chà, thật không ngờ là tôi phải cắm mặt đi kiếm tiền sớm đến như vậy"
...
Trước mặt Nisir là hình hài nhỏ nhắn của một cô bé vô cùng trẻ tuổi, thân mặc một bộ váy màu trắng toả ra sương lạnh nghi ngút, da thịt trắng muốt và bị đóng băng hoàn toàn... Rất rõ ràng cô bé này hoàn toàn không phải con người.
Đây không chỉ là vì lòng thương cảm... Mà còn là vì tính mạng của chính anh nữa.
Nói xong, cô bé biến mất hoàn toàn, phảng phất như chưa từng tồn tại, chỉ để lại đúng một giỏ diêm trên mặt đất.
Kharasik trả lời: "Tôi có mang theo một ít... Chỉ một ít mà thôi. Gia đình tôi muốn tôi hoàn toàn tự lập, tức là tự lo luôn mọi chi phí trên cuộc hành trình này"
Miễn là nơi nào có tồn tại "kẻ mạnh" nơi đó chắc chắn phù hợp với tên cuồng nhân này!
"...Anh dễ dãi trong chuyện ăn uống như vậy thì đỡ cho tôi quá. Thôi được rồi, nướng luôn đi, tính ra thì nướng là đỡ nặng mùi nhất rồi"
Nisir dúi túi tiền của mình vào tay cô bé như một minh chứng cho quyết tâm của mình: "Thế này thì em đã tin tưởng anh rồi chứ?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.