Chương 8. Đại Thánh Nữ Fiora
"Cô đến rồi nhỉ? Elise van Franklin"
Tựa như đã dự đoán được chính xác thời điểm Elise đặt chân đến Thánh Đường, một người phụ nữ thân mặc váy lụa, đầu đội vòng nguyệt quế, tay cầm thiền trượng đứng đợi sẵn ngay trong đại sảnh cùng một một vài vị nữ tu khác.
"Đại Thánh Nữ, chiếu theo những gì người đã dặn dò năm năm trước, hôm nay thần đã đến đây mà không trễ hẹn" Elise cung kính cúi quỳ trước Thánh Nữ, hoàn toàn không có lấy một chút sự bất mãn nào.
"Năm đó việc ta cứu lấy cô thực chất hoàn toàn không phải là chủ ý của ta. Cô biết đấy, Elise, là một Thánh Nữ, bất cứ khi nào ta rời khỏi Thánh Thành đều chỉ có một lí do duy nhất"
Chỉ thị của Thần Linh!
Elise khẽ gật đầu: "Thần hiểu rõ điều đó"
"Thông điệp đó nói rằng sự tồn tại của cô có ảnh hưởng rất lớn đến thế giới này... Nhưng chỉ khi cô vượt qua được thử thách sinh tử của số mệnh mà thôi. Tóm lại, việc cô có thể đến được đây chứng tỏ rằng cô đã giành chiến thắng trước thử thách khó khăn đó" Đại Thánh Nữ không nhanh không chậm mỉm cười nói tiếp.
"..."
Elise mím môi, tâm trạng bỗng chốc trở nên sa sút vô cùng: "Thần thật sự không dám lấy điều đó làm tự hào"
"Tại sao vậy?" Đại Thánh Nữ hỏi.
"Bởi vì sinh mạng này của thần được đánh đổi bởi sự hi sinh của rất nhiều người... Không chỉ là Hộ Vệ, mà còn có cả những người vốn không liên quan nhưng lại vô tình bị cuốn vào..."
Đại Thánh Nữ tiến lại gần Elise, nhẹ nhàng hỏi vài câu: "Thế cô có từng nghĩ vì sao họ nhất quyết không để cô m·ất m·ạng hay không? Tại sao họ lại vì sự an toàn của cô mà không tiếc bỏ ra sinh mạng quý giá của chính mình?"
"...Bởi... Bởi vì..."
"Vì cô quan trọng với họ, Elise. Không chỉ là vì trách nhiệm, mà là vì họ muốn bảo vệ cô" Đại Thánh Nữ nói: "Vì thế, thay vì cứ mãi tự trách bản thân thì cô hãy sống sao cho sự hi sinh của họ trở nên có ý nghĩa đi"
"...Những gì người đang nói thực sự giống hệt cái tên vô lại đó..." Elise bật cười đầy khó hiểu.
"Hửm? Vô lại? Cô đang nhắc đến ai vậy?"
"Là một Nhà Thám Hiểm cực kì xấu tính..." Elise thành thật trả lời câu hỏi của Đại Thánh Nữ: "Nhưng cũng nhờ có hắn nên thần mới có thể sống sót cho đến giờ. Đó là điều mà thần có thể khẳng định"
Đại Thánh Nữ hơi nâng khoé miệng lên, trông giống như đang cười. Nhưng sau cùng, cô ấy lại quay lưng đi vào bên trong Thánh Đường: "Mau theo ta, Kẻ Được Khai Sáng. Thần Linh sẽ ban cho cô món quà sau khi cô hoàn thành thử thách, cho dù lí do có là gì đi chăng nữa"
...
...
Tối hôm đó.
Khi đang một mình đi dạo trên phố, dường như chỉ khi màn đêm buông xuống, Nisir mới có thể cảm nhận được sâu sắc nhất vẻ đẹp của vùng đất thiêng.
Bằng một cách thần kì nào đó, đường phố Thánh Thành vẫn lung linh toả sáng mà không cần thắp lên bất kì ánh đèn nào, cứ như thể nơi đây luôn được thần linh ôm lấy, luôn được các linh hồn che chở vậy.
Nisir duỗi tay đón lấy những hạt sáng màu vàng không ngừng rơi xuống từ trên bầu trời tựa như cơn mưa tuyết, và chúng cũng nhanh chóng biến mất khỏi lòng bàn tay của anh một cách kì diệu.
Rất rõ ràng, những hạt sáng này không phải dạng tồn tại vật chất, mà là một điều kì diệu được tạo hoá ban cho chính vùng đất này.
Ban đầu, Nisir vốn có ý định tìm một quán rượu nào đó la cà giải khuây một chút. Tuy nhiên khi nhớ lại những gì Elise đã dặn dò, anh đành phải trở về nhà trọ uống tạm vài loại rượu không quá mạnh cho đỡ thèm.
Bù lại, các món ăn được bà chủ chuẩn bị thực sự khá là ngon nên Nisir cũng đang cảm thấy tương đối thoải mái.
Một lúc sau, cánh cửa chính được mở ra. Elise đã quay trở lại... Cùng một người phụ nữ trùm khăn choàng đen lạ mặt, xinh đẹp đến mức cho Nisir một cảm giác không chân thực.
"Về rồi đấy à? Cô đến Thánh Đường làm gì mà về trễ dữ vậy?"
"Chỉ đi làm vài nghi thức bắt buộc mà thôi"
Elise thở dài, mặt mũi trông có vẻ không được tự nhiên cho lắm: "Tiện đây giới thiệu cho anh. Đây là Đại Thánh Nữ của Giáo Hội Cristo, Fiora"
Nisir nghe xong, cả n·gười c·hết trân ra đó như trời trồng, nửa ngày trôi qua vẫn không thấy nhúc nhích.
"Sụyt, Elise, đừng để người ta nghe thấy Đại Thánh Nữ là cô gái hư hỏng thích trốn ra ngoài chơi vào ban đêm chứ?"
Elise lại thở dài: "Đúng thật, bản thân thần cũng không thể tưởng tượng nổi ngài sẽ đưa ra lời đề nghị kiểu đó"
Fiora cười khẽ rồi ngồi xuống đối diện với Nisir một cách rất tự nhiên: "Như quý cô Elise đã giới thiệu trước đó, tên tôi là Fiora, Đại Thánh Nữ đương nhiệm của Giáo Hội Cristo. Anh chắc là Nhà Thám Hiểm khó ưa mà Elise luôn miệng nhắc tới đó nhỉ?"
Nisir: "...Hân hạnh được gặp mặt Ngài, thưa Đại Thánh Nữ"
"Phản ứng của anh có vẻ yếu quá nhỉ?" Fiora tỏ ra ngạc nhiên.
"Bởi vì não của tôi đã quá tải để giúp tôi đưa ra cử chỉ chuẩn mực trong tình huống này" Nisir mặt đơ ra trả lời.
"Ha ha ha~"
Đại Thánh Nữ không nhịn được cười ra tiếng: "Không nghĩ tới nhân tố đã chi phối kết quả của lời tiên tri lại là một kẻ thú vị như anh đó, hi hi"
Trái ngược với hình tượng một Thánh Nữ thanh nhã, điềm đạm hay uy nghi và thần thánh trong truyền thuyết... Hoá ra ngoài đời thực cô ấy lại là một cô gái dễ gần dễ mến, lại còn rất thích cười như thế này ư?
"Thú vị?" Elise cau mày, khoé miệng giật một cái.
"Tạm gác mấy chuyện đó qua một bên, tại sao Đại Thánh Nữ lại đến đây? Ngài được Elise nhờ đến kiểm tra sức khoẻ cho Fried sao?"
Đại Thánh Nữ khẽ lắc đầu: "Không phải. Ừm... Trước tiên thì anh có thể xưng hô với tôi bằng tên có được không? Ở Thánh Thành này không có nhiều người biết tên tôi, nhưng nếu anh cứ gọi tôi là Thánh Nữ, lỡ có người nghe được thì tôi sẽ gặp rắc rối đó"
"Ờ... Ừm, F... Fiora"
Fiora cười tít mắt gật đầu hài lòng: "Anh thích nghi nhanh như vậy thì tốt quá. Vậy bây giờ tôi sẽ bắt đầu nói về lí do mà tôi muốn tìm anh"
Nisir hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng cho một yêu cầu khó nhằn nào đó được đích thân Đại Thánh Nữ đến đây đưa ra cho mình.
Tuy vậy, lại một lần nữa, Fiora tiếp tục làm ra những hành động nằm ngoài mọi tưởng tượng của Nisir.
Cô ấy đột nhiên đỏ hết cả mặt, hai ngón tay trỏ đụng đụng vào nhau, trông giống như đang rất xấu hổ: "Chẳng là lúc sáng nay khi tôi đi dạo... Tôi đã vô tình nhìn thấy một con chuột rất to chạy xuống đường cống ngầm của thành phố. Anh có cảm thấy kì quái không khi một nơi linh thiêng như Thánh Đường Ánh Sáng vậy mà lại xuất hiện một con chuột to đùng..."
Nisir: "...Vậy nên ngài muốn gì ở tôi?"
"Tôi... Tôi muốn anh bí mật giúp tôi xử lí lũ chuột khổng lồ đáng ghét đó! Yêu cầu của tôi chỉ có thế thôi!"
Elise: "Thật ra ngài ấy đang bịa chuyện bao che việc ngài ấy sợ chuột và không dám đích thân đòi lại công bằng cho những chiếc bánh ngọt của mình"
Fiora giật mình, nhìn về phía Elise bằng ánh mắt giận dỗi đến tột cùng: "Elise! Cô đã hứa sẽ giữ bí mật giúp tôi rồi mà!"
Elise quay mặt đi chỗ khác huýt sáo... Mặc dù cô ấy hoàn toàn không biết cách huýt sáo.
Còn Nisir sững sờ ra đó, từ nãy đến giờ vẫn chưa hết kinh ngạc.
Dù vậy, anh ta có thể đoán được giữa Đại Thánh Nữ và cô nàng quý tộc bướng bỉnh đã có một cuộc nói chuyện rất dài trong lúc anh vẫn còn lang thang trên phố. Thậm chí là họ còn tâm sự nhiều đến mức Elise biết được cả bí mật của vị Đại Thánh Nữ trông rất dễ bắt nạt này.
"Chẳng phải ở đây có rất nhiều Thánh Hiệp Sĩ sao? Còn có cả chi nhánh Hiệp Hội Thám Hiểm nữa... Sao ngài không nhờ họ giúp đỡ mà lại đến tìm tôi?"
"Thánh Hiệp Sĩ... Tôi không nghĩ việc tôi bắt họ đi diệt chuột là điều nên làm, bởi vì việc đó chẳng khác nào đang chà đạp lên lòng kiêu hãnh của họ cả. Ngoài ra, anh có cảm thấy một Đại Thánh Nữ như tôi đích thân tìm đến Hội Thám Hiểm yêu cầu họ diệt chuột là rất kì cục hay không? " Fiora mặt đỏ như gấc chín thấp giọng đáp lại.
C·hết tiệt, cái người đáng tuổi chị mình này cư xử sao mà đáng yêu đến c·hết đi được!
Đó là những gì Nisir đã nghĩ trong lúc lắng nghe những lời bộc bạch ngượng ngùng của Fiora.
Dù là Thánh Nữ nhưng cô ấy vẫn là con người, đã vậy còn là một người phụ nữ xinh đẹp vô cùng. Vì vậy, thực chất cũng không quá kì lạ khi cô ấy sợ chuột giống như bao người con gái khác ngoài kia.
Chỉ là cô ấy sở hữu thân phận quá đặc biệt. Và điều đó đã vô tình gây ra rất nhiều khó khăn cho cô ấy trong việc đi tìm ai đó giúp đỡ mình.
"Tốt thôi, vụ này tôi sẽ nhận, đằng nào thì tôi cũng đang rảnh"
Không mất quá lâu để Nisir đưa ra quyết định, vì đằng nào thì anh cũng là một người yêu cái đẹp: "Đổi lại, tôi muốn ngài giúp tôi một chuyện dưới thân phận là Đại Thánh Nữ"
Fiora dùng sức gật đầu: "Được, tôi đồng ý, anh muốn tôi làm gì cũng được, miễn là lũ dơ bẩn đó vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của tôi!"
"Còn Elise, tôi hi vọng cô mau chóng trả thù lao cho tôi đi. Là một quý tộc, kiếm cớ ăn quỵt người khác không phải là điều cô nên làm đâu" Nisir tranh thủ đá mắt sang chỗ Elise.
Fiora nghe vậy, quay đầu lại nhìn Elise: "Cô cũng xấu tính lắm đó, sao cô lại đi ăn quỵt một Nhà Thám Hiểm như thế này cơ chứ?"
Elise: "...Đơn giản là vì thần ghét hắn"
Một lúc sau.
Vì vẫn chơi chưa đã nên Fiora đã nán lại thêm một chút, chủ yếu là để ăn cho hết phần thức ăn mà Elise đã mời.
"Mấy món ăn ở đây lạ miệng thật đó, đầu bếp của Thánh Đường không bao giờ phục vụ tôi mấy món kiểu này đâu!" Fiora cười hì hì uống cạn cốc rượu mà Nisir vừa rót.
Elise tái mặt: "Sao mà họ dám phục vụ ngài mấy món bình dân như thế này được chứ?"
Bên cạnh, Nisir cũng đang tái mặt, im lặng nhìn chai rượu đã bị Fiora uống hết nhẵn. Tuy rằng đây không phải rượu mạnh, nhưng nó cũng không yếu đến mức một mình uống cả chai mà không thấy say.
Vị Thánh Nữ này thực sự "có chút" kì quặc...
"Thánh- ...Fiora, cô có thể uống rượu thật à? Sẽ không vi phạm điều răn nào chứ?" Elise bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Nếu như Fiora thực sự phá giới, vậy thì cả cô ấy lẫn Nisir đều không thể thoát tội!
"Thường thì bọn họ sẽ không cho tôi uống, nhưng sách vở không có luật nào ghi rằng Thánh Nữ không được phép uống rượu cả. Với lại hôm nay tôi chính là Fiora chứ không phải Thánh Nữ, nên là hai người đừng để tâm đến chuyện đó nữa"
Nisir, Elise bốn mắt nhìn nhau, đều không biết phải nói gì trong tình huống này: "..."
"Với lại, cái chức vị Đại Thánh Nữ nặng nề này tôi cũng muốn bỏ làm từ lâu lắm rồi. Giá như Elise kế vị tôi thì tốt quá..."
Nisir, Elise: "!!?"