Chương 9. Anh chàng chuột cống
Cuối cùng, vị Thánh Nữ ham chơi đã chấp nhận quay trở về Thánh Đường nghỉ ngơi sau bao nhiêu nỗ lực thuyết phục của cả Nisir và Elise.
Bước ra khỏi quán trọ, dường như cô ấy đã vô thức bước vào trạng thái Thánh Nữ, nhìn qua hai người rồi nhẹ nhàng nói ra: "Elise, cô đã nhận được phước lành theo giao ước, thế nên từ bây giờ cô không cần phải tiếp tục ở lại nơi này nữa... Tuy vậy, có vẻ như cô đã không còn khả năng trở về một cách an toàn nữa phải không?"
Elise gật đầu.
"Nếu cần thiết, cô có thể nhờ ta giúp đỡ. Miễn là có vài vị Thánh Hiệp Sĩ đi theo bảo vệ, dù đối phương có cường đại đến mấy cũng không dám giở trò á·m s·át cô dọc đường như trước nữa. Là người đã mời cô đến đây, ta nghĩ mình có trách nhiệm phải hộ tống cô trở về an toàn"
"Cảm ơn ngài, Thánh Nữ. Nhưng trước mắt thần vẫn phải đợi Hiệp Sĩ của thần tỉnh lại đã. Khi đó, thần nhất định sẽ đến tìm ngài"
Đại Thánh Nữ gật đầu rồi nhìn sang chỗ Nisir, ánh mắt thoáng tỏ ra vẻ gì đó rất máu lửa: "Nhớ phải làm đó! Mà làm xong cũng đừng có đến chỗ tôi đòi tiền, hôm khác tôi sẽ đích thân tìm anh!"
Vừa mới lấy lại hình tượng chưa được bao lâu thì Fiora lại tự mình đạp đổ nó. Điều này làm Nisir nhất thời không biết phải nói gì, đành phải gật đầu một cái cho qua chuyện.
Đến đây, Thánh Nữ mới thực sự rời đi.
Nisir và Elise quay trở vào nhà, đồng loạt ngồi bệch xuống ghế yên tĩnh thật lâu. Dường như bọn họ đều đang cần thời gian để ổn định tinh thần sau những chuyện đã xảy ra chỉ tính riêng trong ngày hôm nay.
Mở đầu ngày là cuộc á·m s·át bất ngờ khiến cho cả bọn suýt c·hết, rồi cuối ngày thì lại đến cuộc đột kích của Thánh Nữ kéo dài đến gần nửa đêm! Tất nhiên, đó là còn chưa nhắc tới mấy chuyện "lặt vặt" khác, ví dụ như...
Phước lành của Elise...
Yêu cầu diệt chuột cực kì đáng yêu...
Và cả lời đề nghị đáng sợ của Thành Nữ...
"Elise, cô ấy thật sự ngỏ ý muốn cô kế vị Thánh Nữ thật đấy à?"
Elise trầm mặc.
Và trầm mặc chính là một loại ngầm đồng ý.
Nisir biết rõ điều đó nên cũng không tiếp tục hỏi nhiều. Hẳn là Elise cũng đã vô cùng kinh hoàng khi nhận ra con người thật sự của Thánh Nữ.
Chẳng là...
Cái người này thật sự đáng để Thánh Nữ để lộ bí mật của mình sao? Vì lí do gì Fiora lại tin tưởng cái cô nàng bướng bỉnh này đến vậy cơ chứ? Anh ta thật sự không hiểu.
Nhưng thôi được rồi. Đại Thánh Nữ tự có lí do của riêng mình, anh có thắc mắc cũng vô dụng.
Hiện tại, anh chỉ cần làm cho thật tốt những gì mình được nhờ là xong, những chuyện khác thì không liên quan gì đến anh nữa, bận tâm nhiều làm chi cho mệt.
"Nisir, Fried trên phòng đã ăn gì chưa?" Elise đột nhiên mở lời.
"Chưa. Cô mang một ít cháo lên đút cho anh ấy ăn đi, nhớ là cháo phải nhuyễn, đồng thời thêm chút thịt hoặc trứng để bồi bổ"
"Ừm, cảm ơn"
Elise thở dài, sờ lên túi tiền của mình rồi lấy ra mười mấy đồng bạc: "Hiện tại tôi chỉ có thể trả cho anh bấy nhiêu đây mà thôi. Với những gì anh đã bỏ ra, có lẽ thù lao như thế này là không thoả đáng... Nhưng thật xin lỗi, tôi đã không còn nhiều tiền nữa"
À, vậy ra đó là lí do.
"Nhiêu đây là đủ rồi"
Nisir nhận lấy số tiền rồi đứng dậy, nhẹ nhàng đưa tay vỗ lên đầu cô gái bướng bỉnh đáng tuổi em mình một cái: "Có vẻ như cô đang gánh vác quá nhiều thứ. Đừng vội vàng, vì cô không hề một mình"
"Tên vô lại nhà anh còn biết mở mồm ra an ủi người khác nữa ư?"
Cạch~
Một đống đồ vật kì lạ được Nisir thả xuống trên bàn, làm Elise hoài nghi hỏi: "Đây là cái gì?"
"Di vật của những người đ·ã c·hết vì cô và tôi" Nisir phất phất tay, vừa nói vừa cất bước trở về phòng riêng: "Thẻ danh tính của các hộ vệ, và cả thẻ thám hiểm của những người khác nữa. Tôi đoán chúng sẽ giúp cô có thêm một chút động lực để trở về"
"Tôi... Hiểu rồi. Tôi sẽ mang di vật của họ trở về với gia đình... Đó là điều tốt nhất mà tôi có thể làm cho bọn họ đúng không?"
Nisir không trả lời, bởi vì anh ta đã lẻn đi mất rồi.
"Mình không hiểu được con người của anh ta là như thế nào nữa... Anh ta luôn hành động như một kẻ rác rưởi vô đạo, thế nên mình mới không thể hiểu được anh ta đã âm thầm thu thập di vật của bọn họ từ khi nào và vì lí do gì..."
"Mình không hiểu"
"Nisir, rốt cục thì anh là người tốt hay kẻ xấu?"
...
...
Sáng hôm sau.
Nisir dậy sớm chỉnh lại trang phục của mình, sau đó liền xuống lầu để chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ mà Thánh Nữ đã giao cho mình tối hôm qua.
"Cậu dậy sớm quá nhỉ? Hôm qua uống đến tận nửa đêm cơ mà, sao không cố nghỉ ngơi thêm một chút?"
Thấy Nisir xuất hiện, bà chủ trọ thuận miệng hỏi vài câu xã giao trong lúc bản thân bà ấy đang bận dọn dẹp nhà cửa để chuẩn bị đón khách.
"Tôi có vài chuyện cần phải giải quyết dưới đường cống ngầm" Nisir thở dài: "Đáng lí ra tôi phải làm việc này vào ban đêm cơ, chứ bây giờ thì chắc là chúng đã trở về tổ gần hết rồi"
"Chúng? Ý cậu là lũ chuột cống à? Ê, tức là cậu đã nhận nhiệm vụ diệt chuột đúng không?" Bà chủ nhướng mài, trông có vẻ khá kinh ngạc.
"Ừm, tôi vừa nhận được ủy thác từ một cá nhân mà không phải Hội Thám Hiểm. Làm như thế có kì lạ quá không?"
"Ôi trời, quan tâm tiểu tiết làm gì, miễn là có người xả thân diệt hết bọn chúng thì cư dân của cả thành phố này đều vui mừng đến phát khóc rồi! Cậu không biết chúng tôi đã chờ đợi điều này bao lâu rồi đâu!"
Nisir hơi khó hiểu hỏi: "Ở đây không có Nhà Thám Hiểm tân binh nào muốn nhận nhiệm vụ diệt chuột sao bà chủ?"
"Trời ạ, người ở đây đa số đều là công tử bột nên chẳng có ma nào thèm nhận thứ nhiệm vụ vừa hôi vừa bẩn, đã thế phần thưởng lại còn bèo bọt kia đâu. Lòng kiêu hãnh của bọn Nhà Thám Hiểm ở đây cao ngất, rõ khổ nhóc ạ"
Nisir cười khan: "Ít ra bà chủ cũng đừng nói như thế với cái người đang định hoàn thành nhiệm vụ vừa hôi vừa bẩn lại còn bèo bọt kia chứ..."
"Ha ha ha~"
Bà chỗ cười sảng khoái vài tiếng rồi nói: "Nếu cậu trở về an toàn thì tôi đây sẽ chuẩn bị cho cậu một bữa miễn phí coi như lời cảm ơn. Như thế đã có động lực hơn chưa?"
"Hứa rồi đấy nhé"
"Ờ, hứa. Tôi là chủ trọ, uy tín phải luôn được đặt lên hàng đầu!"
Sau khi vớ được thêm một kèo thơm phức, Nisir vui vẻ rời khỏi quán trọ để tìm đường vào cống ngầm nằm tại khu vực con sông chảy ngang qua thành phố.
Vì chỉ là nhiệm vụ diệt chuột nên Nisir không cần phải mặc áo giáp với thân thủ nhanh nhẹn của mình. Thứ cậu cần chỉ là một cây chùy gỗ, một cây đuốc và một túi hành trang được chuẩn bị đủ vật dụng nhằm đối phó với lũ chuột.
"Mẹ kiếp, thối khủng. Thối còn hơn đường cống quê mình - thành Alsace gấp nhiều lần! Hi vọng là mũi của mình sẽ thích nghi với cái mùi này sớm, không thì khỏi ăn uống gì được"
Thở dài, Nisir đốt ngọn đuốc lên rồi từ từ tiến vào bên trong đường cống ngầm.
Bịch~
Tuy rằng nước cống rất thối với đủ loại rác thải sinh hoạt liên tục được thải xuống, thế nhưng đường đi phía trên thì lại tương đối sạch sẽ, cùng lắm thì chỉ nhớp nháp đôi chút, đỡ hơn nhiều so với các đường cống mà anh đã từng đi.
Dù vậy, sự sạch sẽ đó không kéo dài quá lâu cho đến khi anh chính thức đặt chân vào lãnh địa của lũ chuột cống khổng lồ.
Chít-
Từ trong bóng tối, một con chuột to đùng với kích thước bằng khoảng một nửa chiếc xe ngựa lao ra t·ấn c·ông bất ngờ với ý định xé xác Nisir ngay trong đợt t·ấn c·ông đầu tiên.
Nisir theo bản năng phản ứng bằng cách hơ ngọn đuốc ra trước mặt khiến nó vô thức lùi lại, rồi tiếp theo anh ta lại vung chùy gỗ lên đập thẳng vào giữa trán nó ngay tức khắc.
Đây là phản xạ tự nhiên đã được trui rèn trong suốt nhiều năm làm Nhà Thám Hiểm của Nisir. Làm gì có chuyện anh sẽ bị phục kích bởi thứ sinh vật vớ vẩn này được?
Chít-
Bị Nisir đập giữa trán đến mức suýt vỡ sọ, chuột ta hoảng loạn định quay đầu bỏ chạy nhưng đã muộn. Nisir chủ động lao lên vung chùy đập tới tấp, mãi cho đến khi chuột ta không còn giãy giụa nữa mới chịu dừng tay.
"Phi- " Nisir phun nước bọt, sắc mặt trông tệ hại vô cùng: "Đã cố dứt điểm nó thật nhanh rồi mà vẫn cố giãy cho văng cả đống nước cống lên người. Giờ thì có nhảy xuống sông cũng không rửa trôi mùi nổi rồi"
"Đành vậy, ta đây khô máu với bọn bây luôn!"
...
...
Khoảng thời gian sau đó, bên dưới đường cống ngầm là một cuộc đại t·hảm s·át loài chuột được Nisir một mình tạo ra.
Dùng chùy đập c·hết, làm bẫy, thuốc độc, hun khói,... Nisir đã dùng mọi phương pháp tàn độc nhất mà mình có thể nghĩ ra để g·iết c·hết nhiều chuột nhất có thể. Tuy vậy, sau cùng anh vẫn là đã đánh giá thấp đường cống ngầm của Thánh Thành.
Chính vì sự làm ngơ bấy lâu nay của các Nhà Thám Hiểm và giai cấp thống trị nên bây giờ bên dưới này mới trở thành thiên đường của loài chuột và nhiều loài sinh vật có hại khác. Điều đó khiến Nisir dù đã mất cả ngày kì công nhưng vẫn không tài nào g·iết hết nổi bọn chúng. Mệt mỏi vô cùng.
Nhìn lên phía trên nắp cống, Nisir nhận ra hiện tại đã chiều tối đến nơi. Cả ngày nay lam lũ trong đường cống bẩn thỉu đã khiến anh không còn tâm trạng để ăn uống gì nữa, thành ra hiện tại anh cũng đang đói bụng muốn mờ hết cả mắt.
"Hôm sau làm tiếp vậy"
Nisir thở dài, nghĩ lại mà cảm thấy rùng mình: "Chẳng biết là đã được một nửa chặng đường hay chưa nữa... Kì này mình phải than thở với Thánh Nữ một phen mới được. Cô ấy sợ chuột như vậy, chắc là sẽ không bạc đãi mình"
Lòng thầm nghĩ như vậy, Nisir liền lấy khăn nhúng nước sạch lau đi lau lại khắp cả người, thay bộ đồ mới ngay tại chỗ rồi thẳng tay ném mớ quần áo đã bị hủy hoại xuống dòng nước cống đang chảy xiết.
"Giờ cũng chẳng biết đường để mà về. Thôi thì chui nắp cống lên hỏi đường luôn cho nhanh"
Hôi thì kệ hôi đi, dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu anh hôi hám đến vậy.
Cạch~
Nisir leo thang rồi đẩy nắp cống lên, thật dè dặt quan sát mọi thứ xung quanh mình: "Ừm, thoáng đãng sạch sẽ lại không có ai qua lại. Hoàn hảo"
Nói xong, Nisir liền từ từ chui trên khỏi cống trước sự kinh ngạc của những người đang đứng ngay phía sau lưng anh.
"Ni-... Nhà Thám Hiểm?"
"Hửm? Mình quên nhìn sau lưng à? Mà giọng ai nghe quen vậy?"
Quay đầu lại nhìn, Nisir ngẩn ra mất một lúc rồi trợn mắt há hốc mồm, da gà, lông tơ đều dựng đứng hết cả lên...
Vì sao lại như vậy ư? Vì trước mặt anh bây giờ chính là Thánh Đường Ánh Sáng trong truyền thuyết... Nơi những Thánh Hiệp Sĩ đã sẵn sàng chĩa mũi kiếm vào mặt anh, và cả biểu cảm thất thố của ngài Đại Thánh Nữ nữa.
"Tên kia, ngươi đang định làm gì trước Thánh Đường!? Thật báng bổ!"
"Đại Thánh Nữ, xin ngài hãy mau quay trở về. Anh em chúng tôi sẽ tự mình xử lí kẻ xâm nhập đáng kinh tởm này!"
Nisir: "..."
Đại Thánh Nữ phải mất một lúc mới bình tĩnh trở lại, vội vội vàng vàng lên tiếng ngăn cản những Thánh Hiệp Sĩ đứng bên cạnh mình: "Khoan đã! Có vẻ như anh ấy chỉ đang làm việc mình cần phải làm thôi, không được tính là báng bổ đức tin của chúng ta!"
"Nhưng trước cửa nhà thờ lại xuất hiện thứ mùi khó chịu này thì..."
"Nghe ta, mau bỏ kiếm xuống. G·i·ế·t c·hết một người vô tội trước cửa Thánh Đường mới là hành động báng bổ, anh hiểu chứ? Hãy để ta tự mình xử lí chuyện này"
"...Vâng"
Đại Thánh Nữ tay cầm thiền trượng, đầu đội nguyệt quế trông đầy uy nghi và đẹp đẽ. Cơ mà càng đến gần Nisir, dường như biểu cảm trên mặt cô ấy lại càng tách rời khỏi hình tượng điềm tĩnh thanh lịch vốn có ấy thì phải...
"Anh... Hi hi..."
Nisir: "..."
Đại Thánh Nữ gần như đã phải vận hết toàn bộ sức lực để nén cười trước bộ dạng của Nisir, nhưng sau cùng cô ấy vẫn là không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Trông anh bây giờ giống như một chú chuột chũi chăm chỉ vừa ló đầu ra khỏi hang sau cả ngày đào bới vậy. Đáng yêu quá, hì hì"
Nói rồi Thánh Nữ đưa tay về phía Nisir, làm các Thánh Hiệp Sĩ ở phía sau lẫn chính bản thân Nisir phải há hốc mồm.
Đợi một lúc vẫn thấy Nisir không nắm tay mình, Đại Thánh Nữ tỏ ra nghi hoặc: "Anh không thích nắm tay tôi à?"
"Tôi không dám. Hiện tại người ngợm của tôi có khác gì chuột cống đâu... Tôi không muốn mạo phạm đến sự tinh khiết của ngài, thưa Đại Thánh Nữ"
"Hi hi"
Đại Thánh Nữ lại bật cười, chủ động nắm lấy một bên tay Nisir rồi dùng sức kéo anh ra khỏi miệng cống: "Đừng tự so sánh bản thân mình với chúng... Nhé? Không chịu nghe là tôi sẽ giận anh đó"
Nisir: "...Vâng"
"Tốt lắm"
Đại Thánh Nữ cười tít hết cả mắt, đồng thời đặt tay lên ngực Nisir, môi đỏ mấp mái khẽ niệm chú: "Purify"
"Thánh Nữ! Người đang làm gì vậy? Sao người lại đích thân dùng phép thanh tẩy lên một kẻ tầm thường như hắn?" Một Thánh Hiệp Sĩ vội chạy tới với ý định ngăn cản.
"Vì anh ta là Nhà Thám Hiểm duy nhất chấp nhận làm điều mà ngay cả các anh cũng không muốn làm" Đại Thánh Nữ nhẹ nhàng đáp: "Đổi lại là các anh, các anh có chấp nhật vứt bỏ lòng kiêu hãnh để chui xuống cống, tiêu diệt từng mầm hoạ đã luôn quấy phá thành phố này bấy lâu nay hay không?"
"Là một Thánh Nữ, ta tôn trọng những gì anh ấy đã làm... Một người hùng thầm lặng chấp nhận hi sinh bản thân vì lợi ích của tất cả mọi người. Dù các anh có nghĩ như thế nào đi chăng nữa, ta vẫn muốn làm điều gì đó để cảm ơn anh chàng này"
Cả đội Thánh Hiệp Sĩ á khẩu, không biết phải trả lời như thế nào, càng không có lí do để ngăn cản Đại Thánh Nữ.
Cảm nhận thứ sức mạnh thần thánh đang thanh lọc mọi ngóc ngách trên cơ thể mình, Nisir bắt đầu hiểu ra lí do vì sao Fiora trở thành Đại Thánh Nữ được muôn người tôn thờ của Thánh Đường Ánh Sáng.
Có lẽ trên đời này chỉ có cô ấy mới đối xử với Nisir dịu dàng như thế... Trong chính cái bộ dạng hôi hám chẳng khác gì một đống rác như thế này.