Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 64: Sớm muộn gì ông đây cũng c·h·ế·t trong tay em

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64: Sớm muộn gì ông đây cũng c·h·ế·t trong tay em


Mạnh Tư Tư vừa chơi game vừa nói: “Ban công sắp thành lãnh địa tư nhân của cậu rồi đó, Tịnh Tịnh à.”

“Ôi nghiêm túc thế, dáng dấp xinh đẹp mà còn biết nỗ lực không ngừng, khó trách có thể vào làm ở đài truyền hình, không giống tôi, cái gì cũng không có, còn không biết nỗ lực.” Vưu Tịnh cảm thán.

“Tạm thời vẫn chưa.”

Một lát sau, ngoài cửa truyền tới thanh âm trầm khàn dễ nghe của anh: “Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

Gần tới tháng 11, trời đổ mấy trận mưa, Hong Kong dần dần có xu thế chuyển lạnh.

“Trì Hạ, cô đừng nghĩ nhiều.”

Không giống như lần trước, lần này cô phát hiện trong phòng khách có đặt một cái TV, sau khi tắm rửa xong, anh nắm tay cô đi vào trong một căn phòng ngủ.

Trì Hạ thật sự không nhịn cười được, bả vai gầy yếu cũng run lên theo, Bùi Sí cũng cong môi, xoa xoa đầu cô: “Khó coi thì khó coi đi, lần đầu tiên làm không có kinh nghiệm lắm, sau này sẽ trang trí đẹp hơn cho em.”

Một nữ sinh khác phản bác lại cô ta: “Chậc, là ai hai ngày trước còn vừa xem video người ta thi đấu vừa gọi chồng ơi thế nhở?”

Một khắc khi nhìn thấy căn phòng kia, Trì Hạ giật mình nói không nên lời, tên này thế mà lại trang trí cho cô một căn phòng công chúa… Hơn nữa chắc chắn là không phải mới chuẩn bị gần đây, đoán chừng là đã có từ lâu lắm rồi.

Nước mắt vẫn đảo quanh hốc mắt cô.

Trì Hạ nghiêng đầu nhìn anh, cười sắp chảy cả nước mắt: “Anh có muốn nghe đánh giá không? Về căn phòng này ấy.”

“Ơ nhưng mà, anh ta yêu đương với ai cũng là bọn họ nguyện ý còn gì? Không phải là tự nguyện ngủ hả.”

Một bên khác, truyền thông Hong Kong cũng đang đưa tin tức về vấn đề này.

Sau đó cô không nói chuyện, Bùi Sí mím chặt môi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lòng bàn tay anh nóng bỏng, mạch máu nhảy thình thịch. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trì Hạ nỗ lực nghẹn lại nước mắt, sau một lúc mới nói: “Bùi Sí, anh còn nhớ rõ lần đó ở Duyệt Vịnh, lời thật lòng em nói lúc đó là gì không?”

Vẻ mặt anh nghiêm túc nói: “Vốn dĩ muốn treo cho em một cái chuông gió, nhưng mà thứ đồ kia ồn quá, cho nên không treo nữa.”

Một tay Bùi Sí chống lên khung cửa.

Trì Hạ đóng cửa lại, tim đập thình thịch không ngừng.

Căn phòng thiên về kiểu châu Âu, tường nhà màu tím nhạt, cửa sổ sát đất treo một tấm rèm bằng sa màu hồng nhạt mỏng manh, trên mặt đất trải thảm mềm, còn có rất nhiều gấu bông xếp xung quanh. Y như căn phòng của mấy bé gái vậy.

Bài tập tập huấn lần này là lần kiểm tra quan trọng nhất của khóa học này, chú trọng vào năng lực thu thập thông tin chính và bồi dưỡng tư duy kết hợp tin tức, được chấm điểm theo từng nhóm nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trì Hạ do dự một hồi, cuối cùng gật gật đầu. Ở lại đây hình như cũng không giúp được gì, có lẽ sẽ còn ảnh hưởng tới việc thi đấu của anh cũng nên.

“Vậy cô vào chung nhóm với chúng tôi đi? Chúng tôi đã chọn được đề tài rồi.”

Cô cảm thấy thẩm mỹ của anh thật kỳ quái ha ha!

Bùi Sí chỉ chỉ dưới xương sườn: “Nơi này.”

Là thích anh, chứ không phải thích anh như thế nào.

Mặt nữ sinh kia đỏ lên: “Tôi cũng không biết là anh ta phạm tội d/âm loạn có được không!’

Lúc Trì Hạ với mấy đồng nghiệp nữ đi qua đó, bọn họ không phải đang xem tư liệu mà là đang nói chuyện phiếm.

Trì Hạ dọn dẹp đồ xong thì muốn ra ngoài.

Trì Hạ nắm chặt dây lưng cặp sách, đứng ở đó một lúc lâu, biểu tình nghiêm túc đi qua: “Đạo đức của người làm nghề nhà báo có một mục nói là, phải kiên trì chờ đợi thông tin chính thức đã được xác thực nhất, là người làm báo, các anh xác định đã kiểm tra đối chiếu những lời thảo luận trên mạng kia là sự thật chưa?”

“Cậu còn có đống quần áo kia thây, nhiều như vậy còn gì, có thể mở phường thời trang rồi đó.” Mạnh Tư Tư nháy mắt với cô ấy.

Cô còn lâu mới tin, có điều nếu cô cứ khóc thì anh sẽ càng khó chịu hơn.

“Bạn trai cô ấy là Bùi Sí đó, đáng tiếc cho một người ưu tú như vậy.

Nhưng mà hiện tại cô lại ôn nhu nói, cô thích anh.

Ngày hôm sau, Bùi Sí mua hai tấm vé máy bay đưa cô về Hong Kong.

Bùi Sí đương nhiên nhớ rõ, những chuyện khác anh không thể nhớ lắm, nhưng tất cả mọi chuyện của cô thì anh nhớ rất rõ ràng.

Trì Hạ nâng mắt, có chút khó hiểu.

Bùi Sí mím chặt môi, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, trong con ngươi xinh đẹp của cô vừa mới bị nước mắt cọ rửa qua, giống như viên châu pha lê trong suốt, ánh mắt kiên định lại nghiêm túc.

Buổi tối, Trì Hạ không về nhà, sợ bà ngoại biết chuyện mình đột nhiên chạy về sẽ lo lắng, cho nên cô theo Bùi Sí về nhà anh.

“Em thích lắm, rất đẹp đó.” Cô nghiêm túc nói.

Trì Hạ nói không cần, cô cũng không phải không biết mấy tin tức gần đây, cô muốn ở lại với anh.

“… Em có thể xem không?” Đôi mắt cô ấm áp.

Không lâu sau, Trì Hạ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, mở miệng hỏi: “Bùi Sí, viên đ·ạ·n kia bắn vào đâu thế?”

Ban đêm đầu đông, trong không khí phập phềnh sương mù loãng, trên mặt cô đầy nước mắt, trong ánh mắt ướt đẫm dầm dề.

Trì Hạ gật đầu, khẽ cười nói: “Đề tài huấn luyện gần đây của bọn tôi không mới lạ lắm, cho nên muốn đi tìm thêm tư liệu chuyên sâu để viết hay hơn chút.”

Anh cúi đầu dùng môi hôn lên tóc cô, ôn nhu nói với cô: “Còn nói thêm nữa anh sẽ điên mất.”

Vưu Tịnh hỏi: “Hạ Hạ lại tới thư viện sao?”

“Tôi thấy các cô chính là bị nhan sắc của anh ta làm cho mờ mắt rồi.” Trong đó có một nữ sinh khinh thường nói.

Nữ đồng nghiệp ôm Trì Hạ: “Hu hu hu hiện thực quá đi mất, tiền lương hơn mấy vạn mà lại chỉ có thể ở trong căn phòng nhỏ hẹp có 7 mét vuông thế này, có đánh c·h·ế·t tôi cũng không tới Hong Kong làm việc đâu!”

Bùi Sí hiểu rõ vì sao mà cô từ Hong Kong về đây.

Đệch, cô đúng là giỏi thật, chỉ một câu thôi cũng có thể khiến anh có phản ứng.

Chương 64: Sớm muộn gì ông đây cũng c·h·ế·t trong tay em

“Vậy anh đồng ý với em sẽ chú ý thi đấu an toàn nhé?”

Anh đã từng vì một câu “thích người ưu tú” của cô mà mặc đồng phục của Nhất Trung, đăng ký thi Tiếng Anh, trèo tường đi xem thành tích thi giữa kỳ của cô, học thuộc thơ cổ, từ đơn Tiếng Anh, tất cả những nỗ lực sau này của anh, đơn giản chỉ muốn trở thành người đàn ông ưu tú trong miệng cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bùi Sí duỗi tay ấn chốt mở.

Anh dụng tâm trang trí một căn phòng công chúa cho cô như vậy, Trì Hạ vô cùng cảm động, khi còn nhỏ, thật ra cô cũng từng khát khao có một căn phòng công chúa như thế này.

Thư viện đại học Hong Kong, phòng học nhóm, có mấy nam sinh trong nhóm đã tới rồi.

Anh rũ mắt, động tác mềm nhẹ thay cô lau sạch nước mắt, nhẹ giọng dỗ: “Ngoan, không khóc. Không vất vả chút nào.”

Những kẻ buôn m* t** lúc đó là nhằm vào cô, cho nên Trì Hạ rất dễ dàng đoán được Bùi Sí là vì cứu cô nên mới trúng đ·ạ·n và nhiễm m* t**.

Mấy nữ sinh vừa đi vừa nói chuyện.

Trong lòng cô cũng nóng tới mức giống như một cái máy sưởi nhỏ.

Bùi Sí xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô: “Không phải chuyện gì lớn, tìm được chứng cứ làm sáng tỏ là tốt rồi, không ảnh hưởng tới thi đấu đâu.”

Vưu Tịnh đi qua cào cô ấy.

Cô tự nhiên biết anh nói “sau này” là có ý tứ gì, mặt đỏ bừng lên.

“Được.”

Nhân dịp trời hửng chút nắng, Vưu Tịnh vui sướng đem quần áo mùa đông của mình ra giặt hết một thể, cuối cùng cũng có thể đổi quần áo mới rồi.

Trì Hạ nhẹ nhàng cong môi dưới: “Có, đáp án là anh, hơn nữa đáp án này mãi mãi hữu hiệu.”

Bùi Sí giật giật môi, lời nói cũng không thể nói ra, cô không biết bộ dáng khóc xong lại cười của mình nói ra mấy lời đó khiến anh rung động muốn c·h·ế·t, chỉ hận không thể đào tim ra cho cô tùy tiện chơi.

Các nam sinh đang thảo luận hăng say, lúc nâng mắt lên nhìn liền phát hiện ra đối tượng mà bọn họ đang nói tới.

Nhưng cho dù là thế, diễn đàn của đại học Hong Kong vẫn luôn rất náo nhiệt khi thảo luận về cô.

Cô khổ sở muốn c·h·ế·t, lông mi cũng run rẩy lên, duỗi tay nhẹ nhàng đụng nhẹ vào: “Vết sẹo thâm quá.”

“Thật sự không thể tưởng tượng được, điều kiện anh ta tốt như vậy thì cần gì phải đi d/âm loạn một bạn học nữ chứ? Thật sự là không nghĩ ra mà.”

Trì Hạ nhìn đồng nghiệp nữ bên cạnh, gật gật đầu: “Không sao.”

Nhưng mà khóe môi lại không nhịn được mà cong lên.

Bởi vì đề tài được chọn là về hiện trạng sinh hoạt của người dân Hong Kong, cho nên vào cuối tuần, đám người Trì Hạ liền đi tới mấy nơi để khảo sát, thu thập được rất nhiều tư liệu về tình hình đời sống của một số người Hong Kong, có rất nhiều nhà chỉ rộng có mấy mét vuông, chật chội ẩm ướt lại vô cùng bẩn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lời khen thì được, chê thì thôi đi.”

Một tay anh ôm người vào trong ngực, chỉ hận không thể khảm cô vào trong thân thể: “Hạ Hạ, những lời này nói một lần là đủ rồi.”

Trì Hạ lúc này mới ý thức được bản thân không chỉ nhìn bụng nhỏ của anh mà còn động thủ s* s**ng, nháy mắt mặt đỏ tim đập nhanh.

Nữ đồng nghiệp biết con người Bùi Sí thế nào, cảm thấy vị xa thủ trẻ tuổi kia cũng không có tồi tệ như trên mạng nói. Cô ấy sợ Trì Hạ nghe thấy mấy lời đó thì trong lòng sẽ khó chịu, cho nên liền tìm chuyện dời lực chú ý đi: “Bài tập tập huấn lần này cô đã tìm được nhóm cùng hợp tác chưa?”

Trì Hạ cất máy ảnh: “Về viết bản thảo đi?”

“Ừ ừ!” Nữ đồng nghiệp chỉ ước gì mình về ngay bây giờ, còn đi thêm mấy chỗ nữa thì cô ấy sẽ mất niềm tin vào cuộc sống này mất.

“Lúc ấy em không nghĩ tới chuyện này, cho nên chỉ tùy tiện trả lời.”

“Ừ, vậy bây giờ có đáp án rồi sao?”

“Ôi mẹ, sao cậu biết?? Bạn trai của cô ấy thật sự là Bùi Sí sao, đó chính là tên đã phạm tội h**p d·â·m kia hả, tôi đoán là ban tổ chức CSBK sắp tuyên bố cấm thi đấu với hắn ta tới nơi rồi.”

Không đợi anh nói chuyện, Trì Hạ liền vén áo ngủ của anh lên, lộ ra một đoạn cơ bụng rắn chắc có lực, dưới xương sườn có một vết sẹo hình tròn màu nâu, ở trên làn da trắng lạnh thì vô cùng chói mắt.

Cô sắp không chống đỡ nổi nữa, một tay che mắt lại, sau đó rút tay kia bị anh nắm lấy ra, đẩy anh ra bên ngoài: “Em muốn đi ngủ, Bùi Sí!”

Trì Hạ c*n m** d***, vùi mặt vào trong ngực anh, cô có thể cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông, trái tim anh đang kịch liệt nhảy lên.

Đám nam sinh xấu hổ muốn c·h·ế·t, bọn họ cũng cảm thấy Trì Hạ nói rất đúng, quả thực là muốn dán cái giấy niêm phong ở ngoài miệng quá.

Ánh mắt Bùi Sí lóe lóe, nhéo khóe môi đáng yêu của cô: “Đừng dỗ dành ông đây.”

Gần đây trên diễn đàn trường đại học Hong Kong đều đang nhiệt tình thảo luận về chuyện đó, các nam sinh thì thảo luận xem không biết Bùi Sí có bị cấm thi hay không, mà các nữ sinh chỉ quan tâm một chuyện khác ~ tội d/âm loạn.

Anh gật gật đầu: “Thích kiểu bạn trai nào.”

Hầu kết Bùi Sí giật giật, suy nghĩ bắt đầu trở nên đen tối.

m* t** kh*ng b* biết bao nhiêu, cô so với ai cũng đều rõ ràng nhất, ba cô là cảnh sát chống buôn lậu, cô biết được những người dính m* t** bị đưa đi cai nghiện phải nhận sự thống khổ nhiều tới bao nhiêu. S·ú·n·g đ·ạ·n bắn còn có thể khỏi trong một, hai tháng, nhưng mà cai nghiệm là cả một quá trình dài đằng đẵng, mỗi một lần lên cơn là cả thể xác và tinh thần đều bị tàn phá, cô căn bản không thể tưởng tượng được anh làm cách nào để vượt qua hết thảy.

Vưu Tịnh nói: “Tôi mới chỉ giặt được một nửa thôi đấy, cậu tin không?”

Mạnh Tư Tư cười không nhịn được: “Cậu tới học nghiên cứu sinh hay là tới bán quần áo thế.”

Thật sự không thể tưởng tượng được lúc ấy lấy viên đ·ạ·n ra anh đã đau đớn bao nhiêu.

“Được.” Anh hôn hôn khóe môi cô.

“Biết biết, cô ấy từng là nữ thần thư viện đại học thủ đô, còn nổi tiếng ở trên mạng một thời gian cơ, còn thoát vòng tới mức không ai không biết.”

Trì Hạ cong mắt cười.

Mấy nam sinh kia cũng thổn thức một đợt, Trì Hạ chính là người xinh đẹp nhất trong lớp tập huấn lần này, bởi vì quá đẹp cho nên còn được lọt vào trong đợt bình chọn hoa khôi của đại học Hong Kong, kết quả sau đó mới lộ ra không phải sinh viên trong trường nên mới từ bỏ.

“Trì Hạ nhóm chúng ta trước kia học ở đại học thủ đô đấy. Sau đó thì thi vào đài truyền hình Giang Thành, sau đó mới tới đây tập huấn.”

Tối hôm qua cô đã xem đĩa DV của Lưu Tuyết đưa cho, nhìn thấy năm 16 tuổi ấy, anh vì muốn thắng cho mình chiếc váy công chúa kia mà cả thân thể lẫn xe đều lao ra khỏi đường đua, máu tươi chảy xuống dưới lớp mũ bảo hiểm, bộ dáng khi ấy của anh khiến cô chui trong chăn khóc rất lâu, hiện tại nghĩ lại hình ảnh đó, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.

Anh nhíu mi: “Đệch, sớm muộn gì ông đây cũng c·h·ế·t trong tay em.” Mẹ nó trêu chọc anh xong liền mặc kệ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64: Sớm muộn gì ông đây cũng c·h·ế·t trong tay em