Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Chương 3

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Chương 3


Mười một con số, nét bút rõ ràng, bên dưới là một chữ ký đơn giản: “Kỳ.”

Cuối hành lang có một cây bạch quả, trên tán lá treo đầy những tấm thẻ cầu nguyện. Người xếp hàng rất đông, bên quầy bán vé dựng một tấm bảng lớn:

Hàng người xếp dọc theo lối đi bộ, dòng người qua lại tấp nập chật chội. Tô Kiến Thanh đã cố gắng nhích người vài lần nhưng vẫn suýt va phải một thiếu niên đang vội vã chạy qua. Ngay lúc ấy, một bàn tay đặt nhẹ lên vai cô, kéo Tô Kiến Thanh ra khỏi đường đi của người kia.

Giọng của cô rất nhạt, không hề mang ý trách móc.

Tô Kiến Thanh không ngờ Vương Doanh Kiều lại trông thấy hai người họ, đành phải thẳng thắn nói rõ: “Người đó tớ mới quen không lâu, tình cờ gặp nên đi chung thôi, cũng chẳng thân lắm.”

Chương 3: Chương 3

Cô không trả lời câu hỏi ấy và cũng không định quay đầu nhìn anh, mà chỉ nói: “Tôi tên Tô Kiến Thanh.” Coi như ngầm đồng ý để anh đi theo.

Vốn dĩ cô không phải kiểu người hay để tâm đến những vật vô tri vô giác, vậy mà lần này lại để thua bởi một người đàn ông.

“À đúng rồi! Kỳ Chính Hàn.”

Một nén hương bị cắm lệch, anh đưa tay chỉnh lại, nhưng không cẩn thận chạm vào một nén hương khác đã cháy được hai phần ba.

Tô Kiến Thanh hơi ngạc nhiên, sau đó nói thẳng: “Anh đúng là rất biết tận dụng cơ hội cho mình.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô đặt bút, nét chữ lướt nhẹ trên giấy:

Hai mươi tệ cho một tấm thẻ nguyện ước, quả là một cái “bẫy”. Từ trước đến giờ, Tô Kiến Thanh chưa từng mua mấy thứ này khi đến chùa Thanh Ẩn.

Đến khi thấy anh xoay người rời đi, cô mới khẽ khàng nhắm mắt lại.

Cô khẽ xoa đầu ngón tay còn vương tro hương, ánh mắt chậm rãi dừng trên người anh. Gương mặt cô lãnh đạm, trong đôi mắt như phủ một tầng sương mỏng.

Thử vai thành công – Tô Kiến Thanh.

Tô Kiến Thanh ngước lên, liếc nhìn gương chiếu hậu. Bóng hình anh ngày càng xa, thân ảnh cao lớn, nghiêm nghị phản chiếu trên lớp kính, mang theo sự ôn hòa nhạt nhòa, chậm rãi in sâu vào đôi mắt nâu của cô.

Âm thanh mang theo nét tao nhã vang lên sau lưng cô: “Nơi này có nhiều quy tắc tôi không rõ lắm, em có phiền nếu tôi đi cùng không?”

Đến ngã rẽ sắp chia tay, Tô Kiến Thanh không nhịn được hỏi: “Tôi thấy hiếu kỳ một chuyện, lúc nãy sao anh không treo thẻ câu nguyện lên cây?”

Dòng người qua lại vô tình ngăn cách hai người.

Tô Kiến Thanh nói: “Cha của tôi tu thiền học, ông từng giảng cho tôi về câu này.”

Vương Doanh Kiều nhún vai: “Chu Già Nam từng nói như thế với tớ, cả đám bọn họ đều rất sợ gã.”

“Tiếc là không. Ông chỉ dạy tôi cách thấu hiểu.” Tô Kiến Thanh lắc đầu.

Anh nổi bật giữa đám đông, gương mặt điển trai dễ dàng thu hút ánh nhìn của nhiều người.

Tô Kiến Thanh nhẹ nhàng trấn an: “Cảm ơn anh đã có lòng, ngài Kỳ.”

Đó là hương của người khác.

Một tấm thẻ cầu nguyện không thể treo lên, cũng chẳng thể vứt bừa, hình như làm gì với nó cũng đều không hợp lý. Tô Kiến Thanh không nghĩ sâu xa về việc này, chỉ đơn giản gật đầu nhận lấy.

Khi Tô Kiến Thanh bước về phía anh, có không ít ánh mắt hiếu kỳ cũng theo đó dừng trên người cô. Điều này mang lại cho cô một cảm giác thỏa mãn mơ hồ, như thể lòng hư vinh vừa được lấp đầy.

Kỳ Chính Hàn tỉ mỉ quan sát lọn tóc bị gió thổi bay của cô, không nói gì thêm.

Xem thân là bất tịnh, xem thọ là khổ, xem tâm là vô thường, xem pháp là vô ngã.

Giọng nói của anh ngay sát bên: “Nếu cô Tô có suy nghĩ khác, chúng ta có thể bàn lại.”

Tô Kiến Thanh gật đầu: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh. Giờ thì tạm biệt.”

“Chúc em mọi điều như ý.”

Tô Kiến Thanh dùng ngón tay b*n r* một đồng xu nhỏ, để nó rơi thẳng xuống nền đá. Cô tự đặt cho mình một quy ước: Mặt ngửa là – anh ấy không yêu mình.

Kỳ Chính Hàn khẽ cười: “Nếu em không nhắc tôi cũng quên mất. Một cây dù thôi mà, tôi không thể keo kiệt như vậy.”

Vương Doanh Kiều có hỏi cô về chuyện hôm đó, nhưng cô không muốn kể.

Tô Kiến Thanh khinh thường: “Vương Doanh Kiều, tớ thực muốn trợn trắng lòng mắt với cậu.”

Kỳ Chính Hàn dặn dò xong, nhận lấy nén hương từ vị tăng nhân. Trụ trì trong chùa đích thân đứng ra dâng hương cho anh, đủ thấy sự trọng vọng không hề tầm thường.

Và đây là lần thứ hai cô gặp Kỳ Chính Hàn.

Kỳ Chính Hàn không nói lời từ biệt với cô mà chỉ lặng lẽ nhìn theo chiếc taxi đưa cô rời đi.

Anh mặc một bộ âu phục phẳng phiu, vóc dáng cao gầy, dù gương mặt anh tuấn nhưng lại toát lên vẻ xa cách. Dòng người viếng chùa tấp nập, nhưng anh vẫn là người nổi bật nhất.

Đầu ngón tay hai người giao nhau trong khoảnh khắc, anh lập tức rụt tay lại.

Nhưng Tô Kiến Thanh vẫn mở dù ra, cẩn thận quan sát hồi lâu.

Cô ngửi thấy hương thơm hơi nhạt trên người anh.

Diện tích của ngôi chùa này không quá lớn, chẳng bao lâu đã đi hết một vòng. Dọc đường, Tô Kiến Thanh và Kỳ Chính Hàn luôn cẩn trọng giữ khoảng cách. Hai người sóng bước với nhau, một khoảng trống giữa đủ để người khác biết rằng quan hệ của họ không hề thân mật.

Dạo gần đây vì đang tập trung hồi phục sức khỏe nên cô ấy cũng ít chửi rủa Chu Già Nam hơn. Có thể, cô ấy đang ở giai đoạn đấu tranh nội tâm, “có nên cắt đứt với gã đàn ông kia hay không?”

Anh cười nhạt: “Nếu lòng tốt này chẳng thể đi đến đâu, vậy thì không cần cảm ơn.”

Tô Kiến Thanh nhìn cô, hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Khoảng cách giữa cô và anh còn chưa đầy nửa mét. Hôm nay, cô mặc chiếc áo gió dài màu kaki, vì không trang điểm nên khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm thanh nhã, nhưng đâu đó vẫn còn nhợt nhạt vài chỗ, tóc dài ngang vai được vấn lên bằng một sợi dây nhỏ, vài lọn lơi lả sau gáy.

Sau đó, cô đi treo thẻ cầu nguyện lên cây. Kỳ Chính Hàn không bước theo, anh viết xong thì đứng yên, im lặng dõi theo cô.

Kỳ Chính Hàn tỏ ra hứng thú với lời cô nói. Anh chống một tay lên lan can khắc hoa phía sau Tô Kiến Thanh, làm cô có một suy nghĩ thoáng qua. Từ xa nhìn lại, tư thế này giống như anh đang ôm cô vậy.

Kỳ Chính Hàn đã rời đi, Tô Kiến Thanh vẫn đứng yên ở đó, trở nên bần thần. Có đúng là, anh ấy… đã xuất hiện ở đây không?

“Kỳ Chính Hàn.” Giọng nói trầm ấm, khàn nhẹ đầy từ tính, song lại không hề lạnh lùng.

Vậy là họ chia tay nhau tại đây, không ai nói lời hẹn gặp lại, cũng không có sự lưu luyến nào quá rõ ràng. Gặp gỡ nhẹ nhàng, chia xa cũng nhạt nhòa.

Lần này, đơn giản là để tỏ ra mình không quá keo kiệt.

Vương Doanh Kiều từ xa đi tới, vỗ nhẹ lên vai Tô Kiến Thanh, nét mặt suy tư nhìn cô: “Vừa rồi, cậu đi cùng một người đàn ông phải không?”


Đôi mắt anh chuyên chú, mang theo đôi phần ngắm nhìn tỉ mỉ xen lẫn sự yêu thích, nhìn nhiều hơn cũng thấy không đủ.

Tô Kiến Thanh tinh ý nắm bắt từng câu chữ trong cuộc trò chuyện, song không đoán được “cô Liêu” kia có quan hệ thế nào với anh.

Kỳ Chính Hàn thấy cô không giận, nét phong lưu trên mặt lại thấp thoáng trở về. Anh đút tay vào túi quần, nghiền ngẫm đánh giá cô, cong lên khóe môi: “Vậy xem ra, chuyện tôi gặp em ở đây cũng là ý trời.”

Kết quả, cô lại cảm thấy trò chơi này thực ngốc nghếch. Tô Kiến Thanh bật cười tự giễu rồi cúi xuống nhặt đồng xu lên.

Anh gật đầu: “Ngài đã vất vả rồi.”

Một cây dù bình thường đã qua sử dụng, màu xanh đen, không có bất kỳ dấu ấn cá nhân nào của anh, cũng chẳng phải hàng hiệu đắt tiền.

Cuối cùng, Tô Kiến Thanh không dùng đến cây dù ấy. Mặt trời mọc đằng Đông, mưa rơi đằng Tây, quả nhiên là thực. Khi trở về chỗ ở của Vương Doanh Kiều, nơi này không có vết tích của một trận mưa.

Khi gấp dù lại, Tô Kiến Thanh cố gắng giữ nguyên cách gấp mà anh đã làm, mỗi một nếp gấp đều được chỉnh sửa ngay ngắn, cẩn thận tỉ mỉ. Sau khi xếp lại, nó trông chẳng khác gì một chiếc dù mới tinh vừa được lấy xuống từ giá hàng.

Cố ý lược bỏ mấy chữ “ngồi xe”, khiến câu nói này trở nên mập mờ đến lạ.

Chỉ không biết, quyết tâm của cô ấy có thể giữ được bao lâu.

Khoảng thời gian tiếp theo mọi chuyện trôi qua vẫn yên ả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hôm đó, Chu Già Nam đã nói sẽ đến tìm Vương Doanh Kiều, Tô Kiến Thanh luôn ghi nhớ lời này, kết quả vẫn đánh giá quá cao lòng trắc ẩn của đàn ông. Chu Già Nam chưa một lần xuất hiện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kỳ Chính Hàn lại hỏi: “Ông còn dạy em điều gì?”

“Đã sắp xếp thỏa đáng ạ. Hằng ngày, trong chùa sẽ có người tụng kinh cầu phúc cho cô Liêu, mong cô ấy sớm ngày khỏe lại.”

Kỳ Chính Hàn chăm chú nhìn vào đôi mắt dài như lá liễu của cô. Ánh mắt anh sâu hút tựa biển, vô cùng khó đoán, trên môi vẫn phảng phất nét cười nhạt.

Âm thanh người trầm thấp, câu chúc đơn giản nhưng khi nói ra lại êm tai lạ thường.

Tô Kiến Thanh là người mở lời trước: “Vậy… tôi trả dù cho anh bằng cách nào đây?”

Anh bước lên bậc cao, dừng lại dưới tán cây tùng xanh biếc. Bóng dáng cao lớn, sống lưng thẳng tắp, ngũ quan đoan chính. Khi không trò chuyện với ai, anh toát lên vẻ lạnh lùng khó gần. Rõ ràng người mang tâm sự mà đến, đôi mắt trầm tư, bờ môi mím chặt.

“Anh không nghĩ rằng, ở chốn chùa chiền này, mọi chuyện xảy ra… đều là ý trời sao?”

Tô Kiến Thanh đáp lại: “Cảm ơn.”

Cô ấy cẩn thận suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Kiến Thanh, tớ không gạt cậu đâu. Con người đó là một kẻ nguy hiểm, cậu nhất định phải tránh xa.”

Khi ấy, cô đang cúi đầu thắp hương trước điện, lần lượt cắm ba nén hương vào bát tro. Qua khóe mắt, cô thấy hai vị tăng nhân khoác cà sa vội vã bước ra từ chính điện, tà áo của họ phấp phới trong gió.

Bỗng một ngày, Vương Doanh Kiều nghe người ta nói sau khi phá thai nên đến chùa làm lễ cầu siêu cho vong linh đứa trẻ, nếu không sẽ bị ác linh quấy nhiễu, gặp nhiều chuyện xui xẻo.

Kỳ Chính Hàn nhìn cô rồi cười, chẳng hề né tránh sự mỉa mai ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Kiến Thanh đáp: “Xem như là anh tặng tôi vậy, cảm ơn.”

Vừa rồi, anh nhận ra trên người cô thoang thoảng mùi quýt chín.

Cô hỏi lại: “Mỗi một cô gái từng bị anh ta tổn thương, anh đều sẽ xin lỗi hết sao?”

Nghe vậy, Tô Kiến Thanh liền nhạt nhẽo tỏ thái độ: “Nếu thực sự có ác linh thì nó nên đi tìm cha của nó. Vì cớ gì mà mọi đau khổ đều phải do phụ nữ gánh chịu?”

Gót chân cô loạng choạng về phía sau, gần như đổ vào lồng ngực anh. Nhưng Kỳ Chính Hàn kiểm soát sức lực rất tốt, bàn tay anh vững vàng giữ lấy cô. Khi Tô Kiến Thanh sắp ngã vào lòng anh thì khoảng cách được khéo léo kéo ra.

Tô Kiến Thanh hỏi: “Anh có chuyện muốn nói sao?”

Tô Kiến Thanh tò mò nhìn theo, vừa quay đầu thì thấy một người đàn ông đang bước lên bậc thềm.

Lúc Vương Doanh Kiều đi đăng ký làm lễ cầu siêu, cô một mình lang thang trong chùa.

Hôm đó, Tô Kiến Thanh không nói với Vương Doanh Kiều cô đã từ bỏ chuyện đòi tiền. Cô lặng lẽ chuyển cho cô ấy một khoản. Vương Doanh Kiều hơi do dự, cô đoán có lẽ cô ấy đã nhận ra cách cô chuyển tiền không giống Chu Già Nam. Song, Vương Doanh Kiều lại chẳng hỏi gì thêm.

Rõ ràng là một dãy số điện thoại.

Câu trả lời mang ý từ chối, Kỳ Chính Hàn đương nhiên hiểu được. Anh trầm ngâm một lúc.

Tô Kiến Thanh nghĩ ngợi một chốc rồi đáp: “Mỗi ngày làm một việc thiện.”

Ngón tay Tô Kiến Thanh siết lấy cán dù, cô mím môi không nói lời nào.

Dáng vẻ dịu dàng, nhã nhặn, yếu mềm nhưng lại cuốn hút, hòa trong làn khói hương lờ mờ, khí chất của cô mang theo vài phần thoát tục.

Tô Kiến Thanh không đồng ý: “Thôi, mất hình tượng lắm.”

Anh tiếp tục: “Tôi không thể lừa dối lương tâm mà nói với em cậu ta không có ác ý. Song tôi thực lòng mong em đừng bận tâm quá nhiều.”

Vương Doanh Kiều cười hì hì: “Được thôi, tớ cũng muốn xem thử lúc cậu trợn mắt lên sẽ trông thế nào.”

Kỳ Chính Hàn cất lời, giọng hơi khàn: “Bài vị cầu phúc đã treo xong chưa?”

“Hương này là của tôi.” Cô hời hợt nói.

“Tớ cảm thấy cái tên Kỳ Chính Hàn này…” Vương Doanh Kiều cân nhắc rất kỹ trước khi nói. “Không phải người dễ chọc đâu.”

Anh nhìn xuống.

Trên tấm thẻ, từng nét chữ gọn gàng, ngay ngắn:

“Ngài Kỳ đến rồi.” Hai vị tăng nhân chắp tay, cúi đầu chào anh.

Hai người bước vào hành lang nhỏ vắng vẻ, phía trên treo đầy những tấm thẻ cầu nguyện đung đưa theo gió. Khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh dường như tan biến, chỉ còn lại tiếng bước chân nhẹ nhàng và tiếng chuông gió khẽ ngân vang.

“Không cần đâu.”

Vương Doanh Kiều nói: “Sao hẹp hòi thế.”

Theo phản xạ tự nhiên, Kỳ Chính Hàn đưa tay giữ lấy nén hương sắp đổ, nhưng vô tình chạm vào một ngón tay thon dài mảnh mai như ngọc.

“Xin lỗi.” Kỳ Chính Hàn nhìn cô, im lặng giây lát, cũng nhận ra đây là một điềm không mấy tốt lành, trên mặt thoáng chút áy náy. “Tôi sẽ đi thắp lại ba nén hương khác.”

Anh nhìn sâu vào mắt cô: “Em là người đầu tiên.”

Vì muốn tiện chăm sóc Vương Doanh Kiều, ngày hôm sau, Tô Kiến Thanh chuyển ra khỏi ký túc xá, thuê một phòng trọ gần đó. Phòng trọ của cô và Vương Doanh Kiều nằm ở hai tầng khác nhau, không quá xa nhưng cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư.

Hai người không ai nói gì nhưng lại ngầm hiểu mà cùng đi đến cuối hàng chờ.

Anh nói: “Tôi chẳng có nguyện vọng nào cả. Khi cầm bút lên, tâm trí tôi chỉ nghĩ đến một câu thiền ngữ đọc được trên tảng đá bên chùa. Câu này nghe có vẻ tiêu cực, nhưng với tôi nó như một tấm gương phản chiếu chính mình.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh hạ giọng: “Hôm nay đi cùng tôi chứ?”

Vậy nên, khi Yến Thành có một ngày trời quang nắng đẹp, Tô Kiến Thanh chọn một buổi chiều không có tiết học để cùng Vương Doanh Kiều đến chùa Thanh Ẩn gần đó.

“Kỳ Chính Hàn.”

Tô Kiến Thanh khẽ cười: “Đáng tiếc thực, hôm nay tôi đi cùng bạn.”

20 tệ một người.

Vẫn là chữ viết của anh, mạnh mẽ, cứng cáp.

“Được.”

Vương Doanh Kiều nhíu mày: “Người đó tớ biết. Tên gì nhỉ? Kỳ… Kỳ gì ấy?”

Nói xong, Kỳ Chính Hàn im lặng trong một chốc, sau đó nhìn cô: “Nếu Già Nam đã làm tổn thương em, tôi thay cậu ta xin lỗi.”

Kỳ Chính Hàn lấy tấm thẻ từ trong túi. Anh nhìn Tô Kiến Thanh, ánh mắt sâu thẳm như thể giữa họ đã là tri kỷ, có thể nói với nhau những lời trong lòng. Anh đưa thẻ cho Tô Kiến Thanh, cô nhận lấy rồi xem.

Xuống núi, Kỳ Chính Hàn lại có dáng vẻ ngập ngừng, dường như muốn nói điều gì đó với cô.

Anh châm lửa, cúi người vái ba lần, rồi cắm hương vào bát tro.

Bàn tay vươn ra của Tô Kiến Thanh vẫn đang chỉnh lại nén hương.

Nước mưa đọng trên mái chùa mấy ngày trước chậm rãi tí tách rơi xuống, thấm loang thành những vệt dài trên nền đá.

Anh hơi nghiêng người, hỏi: “Bác ấy có nói làm thế nào để hóa giải không?”

Nghe những lời này của Vương Doanh Kiều, Tô Kiến Thanh bỗng nhớ đến điều gì đó. Cô lấy tấm thẻ cầu nguyện Kỳ Chính Hàn để lại, một lần nữa mở ra. Mười sáu chữ thiền ngữ trên mặt thẻ vẫn như cũ, không có gì đặc biệt. Nhưng khi lật mặt sau…

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Chương 3