Trò Chơi Sáng Tạo Thế Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Đối chất
Chương 15: Đối chất
"Chúng ta đều đã già Allobatinae."
Temnospondyli phản bác:
"Hôm nay, ta gọi hai con đến đây, là để cả hai nêu quan điểm của mình về như thế nào để phát triển Itzan trong tương lai?"
"Phụ thân. Tại sao, "Tại sao là Lissamphibia, vì cái gì luôn luôn hắn. Ngài biết ta vẫn luôn đang chờ ngài nói cho ta biết, ta mới là ngài chọn trúng người thừa kế sao? A! Ta cha!"
Nhìn hai người con của mình, vua Saber lên tiếng nói:
Vua Saber im lặng, cuối cùng ngài vẫn gật đầu.
"Temnospondyl"
Hai phe bắt đầu tranh cãi nhau, rồi dần dần việc tranh cãi cũng đến tai vua Saber.
Nhìn vị tư tế cúi đầu rời đi, Temnospondyli thở dai một hơi, ánh mắt trở nên lăng lệ:"Phụ vương, ngài không nên trách ta, ta muốn tranh giờ chỉ còn có cơ hội này."
"Ta đầu tiên là vua của ngươi, sau đó mới là cha của ngươi. Đây là ngươi đối ta giọng điệu sao?"
Vua Saber lắc đầu: " Temnospondyli không làm gì sai cả, nó rất ưu tú, quá ưu tú là đằng khác, nó không có làm gì sai. Nó chẳng qua chỉ là thiếu, một chút may mắn mà thôi."
“Nếu không tránh đi, nó sẽ đem chúng ta đưa vào chỗ c·h·ế·t.”.”
Sau khi được tư tế Allobatinae hứa giúp sức, Đại hoàng tử được ông bày kế lợi dụng ưu thế về danh vọng của bản thân, đồng thời chính ông cũng sẽ vận dụng quan hệ của mình để giúp đại hoàng tử tạo ưu thế trong hàng ngũ tế tự.
--------------------------------------
" Ta vẫn còn nhớ như in như ngày hôm qua, vết sẹo đó của khanh là do cứu một người thợ đánh cá, ta vẫn còn nhớ, thuở đó, chúng chưa có của ăn của để như bây giờ, giờ nhìn lại mới nhận ra, thời gian đã qua rất lâu rồi a."
" Đã qua rất lâu rồi, rất lâu rồi, ta còn nhớ rất rõ, khi chúng ta vẫn chưa có ân huệ của thần linh, chúng ta đã chật vật như thế nào, vô số người c·h·ế·t đói, bị bỏ mạng tại biển sâu. Nhờ ơn thần linh, chúng ta mới không cần lo lắng về cái ăn, nhờ ơn ngài Itzan mới được xây dựng. Ân trạch của ngài, chúng ta hưởng a. "
Cuối cùng, tranh cãi nổ ra trong các Yansa, họ chia rẽ trong vấn đề ai là người thừa kế, một phe cho rằng Temnospondyli đã tham gia quản lý Itzan từ lâu, lại là con trai cả, theo lý nên kế thừa vua cha. Phe kia lại cho rằng Lissamphibia đã ở vào điện thờ từ nhỏ, lại được nhà vua sủng ái và tin dùng, hơn nữa người con trai út lại được vua cha đích thân chỉ dạy, nên là người thừa kế.
Nói rồi đức vua lại quay đầu nhìn vị tư tế già, nhìn những vết nhăn của một trong những người duy nhất còn sống sót từ thời đại ấy, ông thở dài.
Trong hoàng cung, vua Saber lúc này đang ngồi trên ngai vàng, bên trái ông là Lissamphibia tự tin đứng đấy với tâm lý rằng mình là người được chọn, bên phải ông là Temnospondyli với vẻ vui mừng vì cuối cùng cũng có cơ hội công bằng quyết đấu với em trai.
"Thưa thần linh, xin người hãy đưa con chỉ dẫn, hãy cho con biết con đường phía trước con nên đi như thế nào."
"Ngài vẫn sẽ ủng hộ ta sao."
Chương 15: Đối chất
Đại tư tế cúi đầu: " Quy củ không thể làm trái, vương." Thế rồi ngài lại hỏi "Thưa đức vua, ngài có chuyện gì phiền lòng sao. Là vấn đề về chuyện thừa kế đang xôn xao gần đây sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngươi chỉ có thấy được ngươi muốn thấy được . Thật tình không biết, ngươi tự phụ cực kỳ trí mạng! Em út của ta. Ta phải nói cho ngươi, ta so ngươi sớm hơn thấy được chân tướng! Chúng ta hoàn toàn không biết gì cả chân tướng! Ngươi cho rằng thế giới đóng kín không tốt sao? Một cái thế giới đóng kín, nó chú định có điểm kết thúc, chỉ cần thấy được điểm kết thúc, mọi người liền biết muốn đi hướng nào.Đúng vậy, ngươi nói không sai, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả... Chính là bởi vì chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, chúng ta mới cần một cái thế giới đóng kín!"
Cuối cùng Temnospondyli nói:" Vậy xin ngài hãy triệu gọi tất cả thợ săn của Itzan đến cung của ta giúp ta."
Vị tư tế cúi đầu sâu hơn, ông nói ra thắc mắc của ông: "Thế nhưng còn đại hoàng tử thì sao ạ?"
Nhìn trước mặt tượng thần, vua Saber bùi ngùi thở dài, ông đang rất mê mang, đã rất lâu rồi thần linh không hạ xuống thần dụ mới, ông không biết mình đã làm sai điều gì mà thần linh không trả lời ông. Thở dài ông thầm nói:
Lissamphibia nghe vậy trợn to hai mắt, cứ việc trước đây, y cúi đầu xuống, suy tư lên bác bỏ ngôn ngữ, chỉ là, lúc này vua Saber đã lên tiếng:
"Thôi dừng lại, hôm này dừng ở đây thôi."
Đức vua không trả lời, ông vẫn nhìn thần linh như vẫn đợi thần cho ông câu trả lời như trong quá khứ. Cuối cùng, đức vua thở dài, ông quay đầu nhìn người bạn cũ nhìn vết sẹo trên cánh tay trái của vị tư tế, ông nói:
"Đúng vậy,điện hạ"
"Không đúng, thần linh chưa chắc đã muốn chúng ta ra ngoài phát triển, biển cả tràn đầy không biết cùng nguy hiểm, vả lại chúng ta vẫn chưa khai phát hết hòn đảo này, bây giờ bàn về mở rộng chả phải là hơi sớm sao."
-----------------------------------------------------------------------------
"Phụ thân à! Ngài có biết là ngài thiên vị đứa út bao nhiêu không, ngài đem hết thảy đều cho Lissamphibia,từ trí thức,từ cơ hội,bây giờ ngài còn định truyền cả ngai vị cho nó mà không hỏi qua ý kiến của ta sao. "
“Vì cái gì không tách ra nguy hiểm? Chúng ta là người Amphibian, chúng ta được thần chọn là kẻ thống trị lục địa và hải dương.” (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi là đang chất vấn ta vẫn là đang chất vấn thần?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngài đã nghe hết tất cả rồi chứ?"
"Im ngay!"
“Đúng vậy, cho nên mới phải tránh.”
Vị tư tế già cúi đầu, nói:"Tất nhiên rồi điện hạ của ta."
Bước từng bước ra khỏi hoàng cung, Temnospondyli gặp lại đại tư tế.
Đại tư tế cúi đầu lắng nghe đức vua tâm sự, vua Saber tiếp tục nói:
Cuối cùng ông nói :" Nếu bệ hạ ngài đã băn khoăn như vậy. Chi bằng mời hai vị điện hạ vào hoàng cung cùng nhau đối chất xem."
Hắn gằn từng chữ nói:
Một lúc sau (đọc tại Qidian-VP.com)
Bỗng một tiếng nói vang lên
Lissamphibia hồi đáp: “Đúng là như vậy.”
Sau đó Temnospondyli lại nói :“Tại chúng ta hai anh em này ở giữa trọng yếu nhất khác biệt bên trên, chú cho rằng thần cùng thần là hết thảy quy luật cơ sở, là một cái điểm xuất phát. Có thể thấy được, bởi vì chú đối với cái này thế giới tràn ngập hiếu kỳ cùng không biết, bởi vậy chú không thích bảo thủ không chịu thay đổi, em chỉ là người ưa thích hoài nghi mọi thứ. Ta nói không sai chứ?”
“Ta muốn cùng chú nói, trên đời này có vô số hung hiểm,chú lúc nào cũng hoài nghi, há không biết tiền nhân đi qua lộ đã nghiệm minh là an toàn, ngươi hết lần này tới lần khác muốn đi đường khác, không tin kinh nghiệm của chúng ta, cuối cùng, liền muốn rơi xuống kết cục nguy hiểm.”
Đại tư tế tiếp tục nói.: " Nhưng thưa đức vua đã lâu rồi thần linh không hạ xuống thần dụ nữa ạ "
“Nhưng đây không có khả năng. Nguy hiểm không phải một đôi có thể thấy được tay, không phải ngươi muốn tránh đi liền có thể tránh đi, nó ngay tại trên con đường phải đi qua. Chúng ta không có khả năng tránh đi cả đời. Chúng ta muốn tìm tòi, muốn hoài nghi, không muốn lưu lại thế giới đóng kín. Chúng ta đối với thế giới này hoàn toàn không biết gì cả!”
" Ngài đang có điều gì lo lắng sao, thưa điện hạ của ta."
“Nhưng biển cả là nguy hiểm." Temnospondyli có chút nổi giận, đề cao âm sắc nói: "Ngươi đang hoài nghi trên đường có thể gặp vô số nguy hiểm, mang đến cho Itzan hủy diệt. Cái này cực kỳ trí mạng! Ta từng ra biển qua, người anh em của ta, chúng ta hiện giờ không có năng lực khám phá đại dương.”
Temnospondyli lắc đầu: "Ta không dám,vương." Không dám, chứ không phải là không nghĩ đến. Vua Saber nhìn đứa con trưởng của mình,đứa con đầu lòng của hắn,trong mắt toát ra vẻ thất vọng,nhưng vị vua già đã không nhận ra sự đau thương sâu trong con mắt người con của hắn:
Lời đại ca nói cũng không khiến Lissamphibia lùi bước. Y vừa vặn tương phản, kiêu ngạo mà ưỡn ngực, rõ ràng:
"Thưa phụ vương, con cho rằng Itzan hiện nay đã phát triển đến trạng thái bão hòa, khó mà tiến thêm, với dân số càng ngày càng tăng, con cho rằng chúng ta nên quyết đoán mở rộng thám hiểm ra ngoài biển, đó chắc hẳn cũng là ý muốn của thần linh. Con tin rằng việc trì trệ không tiến những năm gần đây là nguyên nhân chính khiến thần linh ngài không hạ xuống thần dụ nữa ạ."
Vua Saber uy nghiêm nhìn con trai cả của mình đang vội vàng xao động
Nhìn xem phụ thân, trong mắt tràn đầy không tín nhiệm. Nhưng Temnospondyli cuối cùng không nói gì nữa, chỉ là thất thần quay người rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đại ca, ngài cảm thấy chúng ta có thể tránh đi nguy hiểm sao?” Lissamphibia nhẹ giọng hỏi.
"Không có việc gì, bạn cũ của ta. Ngươi không cần khách khí như thế."
Temnospondyli nhìn chăm chú em trai mình, con mắt y tràn ngập tinh thần, nói:
"Ta không có thiên vị Lissamphibia, ta đã cho các ngươi cơ hội."
"Ta cũng là con của ngài, ngài trưởng tử a. Ta tự nhận quản lý itzan ngay ngắn rõ ràng, nhưng ngài vẫn không nhìn chăm chú ta một chút nào.Tại sao chứ, sao phụ thân luôn ưu ái đứa út chứ"
Temnospondyli nghe vậy hai mắt mở to nhìn về phía phụ vương của mình, rõ ràng cuộc biện luận này hắn đang thắng thế, sao phụ vương lại cho dừng giữa chừng như vậy chứ. Chẳng lẽ dù cho hắn đã chứng minh lý lẽ của mình như vậy, phụ vương vẫn nghiêng về phía đệ đệ như vậy sao.
Trong thần điện
Nhà vua quay đầu lại. thì ra là đại tư tế Allobatinae. Nhìn thấy người bạn cũ, nhà vua cười lắc đầu:
Vị đại tư tế nghe được đức vua trả lời ngẩng đầu lên nói:" Vậy lời đồn đó là thậ sự, hoàng tử út thật sự từng ngh được thần dụ.
Lissamphibia tuyên cáo nói: “Chúng ta vĩnh viễn không có khả năng tránh đi nguy hiểm!”
Lissamphibia lên tiếng trước:
"Đại ca, ta muốn phản bác ngươi, ta tin rằng hoài nghi so tin tưởng thái quá với bản thân càng gần gũi tại thần minh. Đồng dạng, hoài nghi cũng càng tiếp cận chân lý. Huynh trưởng ngài nói, người đi trước kinh nghiệm đã được chứng minh là an toàn, nhưng đó nhất định là đường đi tốt nhất sao? Có thể hay không chúng ta đi ở một con đường khác phải nhanh hơn xa hơn hiệu quả hơn? Ta tin rằng, chúng ta nhất định phải hoài nghi,phải tự hỏi về mọi thứ. Chỉ có hoài nghi chúng ta mới có thể suy xét, hoài nghi là bằng chứng cho trí tuệ. Rằng hoài nghi chứng minh được chúng ta là một bộ tộc có trí tuệ.”
Vua Saber im lặng một lúc lâu không trả lời. Nhìn đức vua của mình như vậy, đại tư tế cuối cùng cũng nhận ra: 'Vua à,có phải ngài đang sợ, rằng thần linh đã bỏ rơi ngài, bỏ rơi người Amphibian,bỏ rơi toàn bộ thành bang này' cuối cùng ông vị tư tế đã rõ, vị vua Saber vĩ đại của lão đã già thật rồi.Ngài không còn là đức vua đáng kính mà đầy tự tin nữa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.