Trò Chơi Sáng Tạo Thế Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Phản loạn
Cuối cùng, vị vua già quỳ gối xuống, bắt đầu tâm sự nỉ non với thần:
"Ra đi."
Ánh trăng chiếu dần dần qua thân thể của vị vua già rồi dần dần rút đi. Báo hiệu một thời đại cũ đang kết thúc, và một thời đại mới sắp bắt đầu.
Thấy thế người con trai lại hét lên:
Vị vua già bước vào điện thờ, nhìn vào trước mắt tượng thần, ông lại hồi tưởng từ trước đến nay hết thảy. Từ lúc tụ tập người Amphibian lại, n·ạn đ·ói nguy cơ, Itzan thành lập, đến bây giờ đã phát triển thành một thành bang rộng lớn, vị vua già lại lần nữa thở dài, thì ra thời gian đã qua đi lâu như vậy rồi ư.
Vị vua nỉ non tỏ rõ lòng mình. Ngập ngừng một lúc, vị vua lại nói:
.
"Ta cũng là con của ngài a."
"Hắn không thích ta, chỉ thiên vị hắn con út ."
“Người không bao giờ nhìn chăm chú vào ta một lần,trong mắt ngà chỉ là đứa út.Tại sao chứ phụ thân” Phiền lòng vì con trai,vua saber chỉ biết đi ngồi dậy đến thần điện trãi lòng mình với thần,dù đã rất lâu thần không còn trò chuyện với ông
Vị vua già quay đầu lại. Thì ra, Temnospondyli đang đi đến:
" Lissamphibia lại là Lissamphibia, phụ vương, thực sự có bao giờ có một lần, ngài thực sự để ý đến ta sao, để ý đến những người con khác của ngài a."
Vua Saber dừng bước.
Temnospondily cũng đứng lên, hắn ngắm nhìn phụ thân mình vẫn đang hấp hối lần cuối, rồi quay người bước đi ra khỏi điện thờ.
Hai mắt không dám tin nhìn con trai trưởng của mình. Tay nắm chặt tay người con trai trưởng Vua Saber dần dần ngã xuống.
"Cả Temnospondyli và Lissamphibia đều rất ưu tú, ưu tú đến mức thần đã thật sự phân vân nên chọn ai. Cả hai đều rất tốt, nhưng quan điểm sống của cả hai quá khác nhau. Ai cũng cho là mình phải, thần thực sự không biết chọn ai."
Nhìn bóng lưng đi xa của phụ hoàng mình. Temnospondyli tức giận hét lên:
"Là do ta không phải là tiên tri sao, là do ta không nghe được tiếng gọi của thần linh ngài sao phụ vương."
"Thưa thần linh của ta, xin ngài trả lời cho tín đồ của ngài.
"Từ bé, tất cả mọi người đều nói ta sẽ thừa kế Itzan. Ta cũng vì vậy trả giá rất nhiều, đổi lại tại sao ngay cả một cơ hội cạnh tranh công bằng ngài cũng không cho ta. Tại sao a thưa phụ vương."
Bỗng một tiếng nói vang lên: "Vậy là đến cuối cùng ngài cũng không chọn ta a, phụ vương." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn là sùng bái phụ vương hắn, bởi vì phụ vương hắn là sáng tạo cùng khai phát văn minh. Một tay ngài thành lập Itzan . Hắn vĩ đại, nhân từ, cơ trí.
Nhưng khoảng khắc ông quay người trong nháy mắt, một con dao đá đã hướng thẳng vào lồng ngực của ông, vua Saber đã quá già, ông không phản ứng kịp khi con dao đâm tới.Vua Saber không thể tin được, Temnospondyli thật sự dám g·iết mình.
"Báo cho Bufonidae, bảo tất cả mọi người hành động theo kế hoạch, bắt đầu từ khống chế hoàng cung và các phe phái khác. "
Temnospondyli ôm chặt cơ thể dần dần ngã đang hấp hối của cha mình trong khóe mắt hắn đột nhiên đẫm lệ.
"Chưa chắc rằng thần linh của ngài có thật hay không, tai sao....?
Nhìn mình phụ vương dần dần mất đi sinh cơ, Temnospondily đặt cơ thể đang hấp hối của phụ vương xuống sàn, nói với bóng người từ cây cột đằng sau.
Bước vào trước cổng điện thờ, ông lại nhớ đến thần linh, đã lâu rồi ông không nghe thấy thần dụ của thần, khiến cho đôi khi ông tự hỏi liệu thần linh có là ảo giác lúc trẻ của mình hay không. Ông nhớ thần, nếu thần còn tại, ngài có thể chỉ dẫn con đường đúng đắn cho ông.
Phụ thân của hắn, vĩ đại vua Saber thật sự phải c·hết. Nếu ngài không c·hết, hắn sẽ không bao giờ có cơ hội.
Ở trong mắt Temnospondily, vua Saber là chướng ngại vật mà bản thân không cách nào vượt qua.hắn không hiểu tại sao ông lại thiên vị, rõ ràng mới là hắn trưởng tử,hắn mới là người thừa kế chính đáng, vì cái gì không thể đem vương vị truyền cho hắn.
"Thần đã già, thưa thần linh, thần không biết bây giờ thần còn được bao nhiêu thời gian, khi thần càng già, lòng của thần càng day dứt về thế hệ mai sau, thần sợ, khi thần nằm xuống sẽ không ai tiếp tục gánh vác Itzan, gánh vác giấc mơ dựng quốc mà ngài đã giao cho thần."
"Thần sợ hãi, thần sợ, khi thần c·hết, khi người Amphibian không còn tiên tri, liệu ai sẽ còn có thể liên lạc, ai sẽ còn lắng nghe ngài dẫn dắt a, thần của ta."
"Temnospondyli rất tốt, nhưng nhưng." Vị vua ngẩng mặt lên nói ra: "Nhưng nó không phải là tiên tri, không phải ngài đưa cho người thừa kế cho thần."
Bước chân của vị vua già đi tập tễnh, vừa đi ông vừa nhớ lại cuộc tranh luận ban sáng của hai anh em, vừa đi ông vừa nghĩ, liệu ông đã sai lầm khi cắt đứt cuộc tranh luận của hai anh em. Vị vua thở dài, bước chân nặng trĩu đi đến thần điện.
Nhìn tượng thần không phát ra tiếng trả lời, vị vua già lại tiếp tục nỉ non tâm sự nỗi lòng của mình:
"Ngài không cho ta cơ hội,ngài ép ta phải đi con đường này,nếu hiện tại ta không tranh ta sẽ không còn bất cứ cơ hội nhỏ nhoi nào."
"Thần biết khi thần ngăn cản cuộc tranh luận tiếp tục thần đã chọn rồi."
"Nhưng là thời đại mới ta quyết không thể để cho Lisssamphibian."
"Tại sao không phải là ta. Ta tự nhận từ khi sinh ra đến giờ, ta vì Itzan, vì công sức của tất cả tiền bối đi trước không bị đổ bể, ta đã cố gắng rất nhiều a."
Temnospondily, bưng lấy mặt, tay vẫn ôm cơ thể đang hấp hối của vị vua già, quỳ trên mặt đất. Trong mắt chảy ra nước mắt đồng thời, cũng ở đây trong miệng không ngừng hô.
"Tuy nhiên thần chỉ muốn biết, liệu lựa chọn của thần, là đúng hay sai. Thần chỉ muốn ngài cho thần biết câu trả lời thôi."
Đêm đến, vua Saber không ngủ được, cứ mỗi khi ông nhắm mắt, trong đầu ông lại hiện lên hình ảnh đứa con trai cả của mình.. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bầu trời ban đêm lạnh giá,lại không có mảy may trăng sao, chỉ có một màn đen kịt trên trời cao, những cơn gió lạnh buốt thổi cắt qua da thịt của vị vua già. Nhìn đôi bàn tay già nua co rúm lại vì lạnh, vua Saber không thể không thừa nhận một sự thật cay đắng rằng: Ông thực sự đã già rồi.
"Có nhiều thứ, trông cậy vào người khác cho ngươi là không thể nào."
Một bóng người từ đằng sau cột điện thờ đi ra, y mặc tế tự áo bào, cánh tay trái có một vết sẹo, tay phải chống gậy, hóa ra đó là đại tư tế già Allobatinae. Chính ông đã báo cho đại hoàng tử biết rằng vua Saber có thói quen không ngủ mà hay đi lại thần điện vào ban đêm một mình. Nhìn ông bạn già của mình đang hấp hối một mắt, vị tư tế già sau đó quay người cúi đầu.
Ngập ngừng một chút, vị vua già lại nói:
"Phụ vương." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn từ nhỏ đã nghe mẹ hắn ca ngợi phụ vương hắn thế nào, mọi người kính trọng hắn ra sao.
Chương 16: Phản loạn
"Chỉ có chính mình tự mình cầm tới tay, mới là thuộc về mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Temnospondily lúc này nước mắt đã ngừng chảy, đôi mắt y trở nên lăng lệ, tay rút ra con dao đá, trên con dao v·ết m·áu vẫn chưa khô. Vuốt qua nước mắt vẫn còn trong khóe mắt, Vị hoàng tử cả ra lệnh: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Phụ thân ngài già rồi! Vĩ đại vua Sber vậy cuối cùng rồi sẽ mục nát, thời đại mới sẽ thay thế cũ thời đại."
Chương 16: Phản loạn
"Thực ra, thần biết thần đến đây để tìm kiếm an ủi thôi."
"Câm miệng." Vua Saber quát, không ngờ đứa con này dám bôi nhọ thần, Ánh mắt ông một nháy mắt trở nên lăng lệ vô cùng, thần linh trong lòng ông là chí cao, ông thật không thể tha thứ Temnospondyli dám mạo phạm thần linh.
"Nhưng không phải chỉ mình ta mà tất cả mọi người chưa từng nghe được thần a phụ vương. Tại sao ngài lại chọn đứa trẻ đó chứ thưa phụ thân."
Vị tế tự cúi đầu rồi đi truyền lệnh.
Có vẻ như cuộc cãi vã đã ảnh hưởng tới vị vua già nhiều hơn bề ngoài bình tĩnh của ông.
Vua Saber không muốn nghe con trai trưởng của mình nỉ non, ông quay đầu bước đí.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.