Chương 133: Thanh Xuân Ư? Nó Thật Ngắn Ngủi! Không Có Thời Gian Yêu Đương Đâu
" Chú! Chú! . . . Chú Nam mời chú ngồi!" Phạm Long nhìn cái bộ dáng kia thì chân đã run lên cầm cập rồi. ai bảo cái hung danh của người đàn ông này quá lớn làm chi.
Minh Phương thấy Phạm Long sắc mặt tái nhợt còn cho rằng Phạm Long b·ị t·hương quá nặng nàng càng tiến tới gần tay nắm chặt lấy tay Phạm Long giọng tràn ngập sự lo lắng
" Long! bạn bị làm sao vậy! bạn b·ị đ·au chỗ nào sao? Có cần mình gọi bác sĩ không?" Minh Phương càng trở nên nghẹn khuất, ánh mắt long lanh như muốn khóc.
ở phía sau lão Nam Trọc sắc mặt càng trở nên tối đen, lão cảm giác được một cái nguy cơ thật lớn rằng con gái mình yêu thương, chăm sóc bao nhiêu năm qua sắp bị một con heo ủi đi mất. với một ông bố luôn có thiên hướng bảo vệ con gái như lão thì làm sao có thể chịu nỗi.