Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 43: Tình yêu và lý trí
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm Phạm Long mới có thể cảm nhận được sự nóng bỏng, cuồng nhiệt của cô gái bằng sức nóng của một trái tim chân thành nhất.
Cảm giác này nó khác hẳn những lần Tường Khánh kích thích hắn, hay là những lần Lâm Cát Tiên cố gắng chơi khăm hắn. Khi đó dù rất là kích thích, rất là dụ người, nhưng những lần kia thật sâu trong nội tâm của hắn vẫn mang theo một chút đề phòng cuối cùng.
Nhưng đối với Tuyết lại khác, hắn có thể cảm nhận được sự chân thành của một thiếu nữ, sự dâng hiến của nàng không mang theo một chút toan tính nào bên trong cả.
Những động tác của Tuyết nhìn qua rất là vụn về, nhưng nó lại rất tự nhiên. Không mang theo một chút sự khiêu khích nào cả nhưng lại tràn ngập sự gợi cảm, sự gợi cảm thuần khiết khiến cho hắn không thể nào kháng cự được.
Ngực nàng áp chặt lên lồng ngực của hắn, mùi hương thoang thoảng của nàng hòa quyện nới một chút mùi chua của men say tạo nên một mùi hương khó tả, đầy kích thích cùng hoang dại.
Tay nàng khẽ đặt lên phía sau lưng hắn, còn cặp chân ngọc lại không ngừng ma sát lên đùi, nơi mềm mại bí ẩn kia cũng nương theo động tác của nàng mà ép hắn đến như muốn phát điên.
Phạm Long hắn đã chịu đựng quá đủ rồi, phần lý trí, phần con người cuối cùng trong cơ thể hắn đã biến mất, mà thay vào đó là sự thú tính, là bản năng của một thằng đàn ông.
Hắn ngay lập tức bế xốc Tuyết lên rồi mang nàng đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ của Tuyết khá là đơn sơ, bên trong chỉ đơn giản là một chiếc giường nhỏ, một chiếc tủ vải đựng quần áo, cùng một chiếc bàn nhỏ đựng một số thứ lặt vặt của con gái mà thôi.
Phạm Long đặt Tuyết xuống giường rồi chồm lên người của nàng, lúc này bốn mắt hai người nhìn nhau, không khí xung quanh im ắng đến lạ thường. nếu có âm thanh chắc hẳn chính là tiếng hít thở dồn dập, tiếng tim đập thình thịch của hai người mà thôi.
" Tuyết! chị có hội hận không?" Phạm Long giọng nói khàn khàn, mắt hắn đỏ ngầu giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống Tuyết vậy.
Dưới sự kích thích từ nãy đến giờ Tuyết đã có mấy phần tỉnh lại trong men say, hai mắt nàng chằm chằm nhìn Phạm Long, dù một giây, một phút cũng không rời, ánh mắt kia giống như là một dạng biểu cảm của sự nghi hoặc kết hợp với một chút khẩn trương, một chút lo lắng cùng sợ hãi.
" Chị đang sợ sao?" giọng Phạm Long khàn khàn.
Nàng không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Phạm Long, mà nàng đã dùng hành động trực tiếp của mình để trả lời câu hỏi đó của hắn.
Nàng khẻ vươn tay ôm lấy cổ hắn rồi khẻ kéo đầu hắn xuống sắt lồng ngực cửa mình, gò núi đôi của nàng khẽ chạm lên gò má của Phạm Long.
Nàng nhỏ giọng thì thào
" Em đến đây đi! Chị không sợ! đêm hôm nay! Chị là của em! Của em tất. . . . !"
Trong gian phòng tràn ngập không khí ám muội, mùi cơ thể, mùi của ái tình tràn ngập khắp cả căn phòng.
Sau một hồi kịch liệt, cuối cùng Phạm Long cũng rút ra khỏi thân thể của Tuyết rồi nằm xuống bên cạnh nàng, dang tay ôm nàng vào trong lòng.
Cả hai nhanh chóng th·iếp đi vì quá mệt mỏi, cũng phải rồi, sau một hồi hoạt động kịch liệt như thế thì làm sao có thể chịu nổi chứ, hắn không gục ngay trên người Tuyết là cũng tính mạnh mẽ lắm rồi.
Mà ở một góc nào đó, có một chiếc điện thoại, màn hình không ngừng chớp tắt, rung lên liên hồi. . .
. . .
Đến khoảng 4 giờ sáng Phạm Long chợt giật mình tỉnh dậy sau cơn ngủ say mê man. Vừa mở mắt ra hắn ngay lập tức cảm giác được toàn thân đau nhức, đặc biệt là thằng em có chút đau nhức, giống như vừa rồi thằng em của hắn bị một thứ gì đó siết chặt, bóp lấy. Cảm giác tối qua sung sướng, kích thích như thế nào, lúc này cảm giác đau nhức lại khó chịu bấy nhiêu lần.
Hắn nhìn Tuyết đang ngủ say trong lồng ngực mình, chỉ có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi thật sâu.
" Tuyết à! Tại sao chị lại làm như thế chứ! Chị đã sớm biết em không thể cho chị hạnh phúc của một người phụ nữ bình thường mà! Em không thể cùng chị kết hôn! Chị đi theo em! Thì cả đời chị sẽ mãi mãi không có một cái danh phận chính thức. chị mãi mãi là cái bóng phía sau lưng em mà thôi! Sao chị lại dại dột như thế chứ!"
Phạm Long chỉ biết thở dài. Nhưng tay hắn vẫn ôn nhu vuốt ve gò má của nàng, rồi hắn chậm rãi đặt lên đó một nụ hôn.
Tuyết vẫn ngủ say, trên khóe môi của nàng vẫn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, một nụ cười của sự hạnh phúc.
Vì sợ làm cho Tuyết thức giấc nên Phạm Long nhẹ nhàng, chậm rãi bước xuống giường. nhưng sau khi hắn vừa xoay lưng mang theo quần áo của mình ra bên ngoài thì Tuyết đang ngủ say lại chậm rãi mở mắt ra. Khóe mắt còn rơi xuống hai giọt lệ.
" Chị biết chứ! Nhưng chị không muốn cùng em như hai đường thẳng tiệm cận, mãi mãi gần nhau, nhưng không hề giao nhau!"
" Chỉ cần được bên em! Thì dù mang danh tiểu tam, người tình! Bị người ngoài phỉ nhộ chị cũng cam lòng tình nguyện! em yên tâm! Chị sẽ mãi mãi là người tình bé nhỏ của em! Là người giúp em xử lý sự nghiệp của mình! Chị sẽ mãi mãi đứng phía sau em! Làm người phụ nữ của em! Riêng một mình em mà thôi!"
Trong bóng tối Tuyết thì thào, thanh âm nhỏ đến mức chỉ có một mình nàng có thể nghe thấy mà thôi.
Chẳng mấy chốc bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe ô tô, rồi tiếng xe nhanh chóng vui đi trong ánh đèn đường lập lèo.
. . . .
Phạm Long đang muốn chạy? hắn định chơi xong rồi chạy! đương nhiên là không! Hắn là một người đàn ông có trách nhiệm. tuy hắn không thể cho Tuyết một cái danh phận chính thức, nhưng hắn vẫn có thể trao cho nàng tình yêu thật sự, trao cho nàng tình yêu chan chứa, sự quan tâm đùm bọc. và đương nhiên còn có sự bù đắp về mặt vật chất lẫn tinh thần.
Hắn vội rời đi như thế, không phải vì muốn trốn về nhà lúc này! Mà hắn chạy xe ra chợ mua một ít nguyên liệu nấu ăn, để tranh thủ nấu cho Tuyết một bữa sáng mang hương vị tình yêu.
Tối hôm qua hắn có thể cảm nhận được bản thân vừa xuyên phá cái gì, đó là lần đầu tiên của hắn đồng thời cũng là lần đầu tiên của Tuyết. hắn biết hành động điên của của hắn tối ngày hôm qua đã mang lại cho Tuyết cảm giác như thế nào.
Cho nên hắn muốn bù đắp, muốn dùng hành động của bản thân để chứng minh cho nàng thấy. hắn là một thằng đàn ông có trách nhiệm, biết quan tâm chăm sóc đến người khác.