Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 54: C54: Chương 54
Trong đám người, An Thi Nhã liếc mắt một cái đã thấy Lục Lẫm.
Lục Lẫm đỡ Khương Tự lên.
Lúc này, Lâm Nãi Văn gọi điện thoại cho Khương Tự: “Cô chủ Lục, hôm nay ở phía Tây có mở một trại nuôi ngựa mới, trong đó có một con ngựa cực phẩm.”
Kỳ Tầm nghe ra ý mừng thầm trong giọng nói của An Thi Nhã, anh ta hất thẳng tay cô ta ra, không chút lưu tình.
Tựa như một đóa mẫu đơn rực rỡ dưới nắng gắt nóng cháy.
“…”
Nhưng hiện tại Lục Lẫm không có tinh thần để chú ý tới thứ đó, anh nhanh chóng quét sạch thanh âm ra khỏi đầu, tăng tốc.
Khương Tự chuẩn bị xuống ngựa, cô vươn tay về phía Lục Lẫm.
Đối mặt với Khương Cẩm Nguyệt, giọng điệu của An Thi Nhã cũng hơi cao lên.
Không biết sao, Khương Tự tràn ngập sự tin tưởng với lời Lục Lẫm nói.
Khương Tự nhìn ra, Lục Lẫm không sợ gì cả.
Trong đầu Khương Tự chợt lóe lên, hỏi quản gia Trịnh: “Lục Lẫm biết cưỡi ngựa không?”
Thậm chí mạnh tới nỗi màng tai của cô hơi đau.
Trợ lý trả lời: “Lục tổng, Khương Cẩm Nguyệt là minh tinh đang hot, rất nhiều nhãn hàng muốn tìm cô ấy làm người đại diện.”
Hai người cùng ôm nhau ngã vào bụi cỏ.
Nghe Lục Lẫm muốn xóa của Khương Cẩm Nguyệt, buồn bực trong lòng Khương Tự đã sớm tan.
Khương Tự nghe thấy cuộc đối thoại giữa trợ lý và Lục Lẫm, cô liếc mắt nhìn anh một cái, hung dữ nói.
Đúng là Khương Tự cảm thấy hứng thú, đời trước, ngựa của cô cũng là một con ngựa thuần trắng.
Nói xong, Khương Tự đứng dậy, đi trước Lục Lẫm.
Nói xong, không chờ Khương Cẩm Nguyệt trả lời, An Thi Nhã đã cúp máy.
Đúng lúc này, có người bất cẩn trượt tay, poster bay từ không trung xuống, nằm trên mặt đất.
Không ngờ, Khương Tự lại ngồi trước, chỉ mải nói chuyện với người khác.
Khương Tự cưỡi lên ngựa, tùy ý chạy một vòng ở trại nuôi ngựa, cuối cùng, dừng cạnh Lục Lẫm.
Khương Cẩm Nguyệt bị Kỳ Tầm cắt hai đại diện thương hiệu, giờ lại tuyên bố làm đại diện cho thương hiệu quốc tế, vậy chẳng phải là đã xóa bỏ được tin xấu lúc trước sao?
Đối với anh, cái tên này cực kỳ xa lạ.
Càng khiến người ta khiếp sợ hơn chính là:
Một đen một đỏ, một lạnh một nóng.
“Trung tâm thương mại dưới trướng Tập đoàn Lục thị có tuyên truyền nào có mặt Khương Cẩm Nguyệt không?”
Khương Cẩm Nguyệt đắc tội Lục gia, các nhãn hiệu lớn đều biết thái độ của Lục gia.
Khương Tự bĩu môi, bất mãn nói: “Khương Cẩm Nguyệt thông báo trở thành người đại diện sườn xám, chọc tôi tức giận.”
Khương Tự chuẩn bị đến trung tâm thương mại một chuyến để nghiệm thu thành quả. Maybach vừa mới dừng trước cửa trung tâm thương mại, Khương Tự đã thấy có rất nhiều người tụ tập.
Sau khi ký hợp đồng, Khương Tự liền lưu số điện thoại của Lục Lẫm.
Chỉ riêng việc Lục tổng đặt cược tính mạng của mình để đi cứu người đã có thể chứng minh mọi thứ.
Người ở đây, không ai dám đảm bảo chồng mình có thể làm tới mức đó.
Nói cách khác, muốn cảm xúc của Lục Lẫm dao động mạnh thì chỉ cần làm tim của anh đập nhanh hơn là được?
Con ngựa trắng bắt đầu chạy như điên về hướng ngược lại như ruồi nhặng không đầu.
An Thi Nhã lập tức gọi điện thoại cho Khương Cẩm Nguyệt: “Cẩm Nguyệt, hôm nay tớ tới trại nuôi ngựa của bác Triệu.”
Cứ như sự lạnh giá của Lục Lẫm chỉ hóa thành dịu dàng vì Khương Tự.
Con ngựa trắng vừa nãy cô chủ Lục cưỡi đột nhiên phát cuồng khiến những người ở đây hết hồn, chưa thể bình tĩnh lại.
Giọng nữ kỳ quái lần trước lại một lần nữa chui vào đầu Lục Lẫm.
Giọng điệu của cô chứa vài phần sung sướng: “Khương Cẩm Nguyệt là một minh tinh…”
Quản gia Trịnh cật lực khen ngợi Lục Lẫm trước mặt Khương Tự: “Thuật cưỡi ngựa của ông chủ cực kỳ chuyên nghiệp, lúc mới học, huấn luyện viên cũng khen ông chủ là thiên tài.”
“1.”
Lúc này, lại có vài phần dịu dàng.
Khương Tự nhìn theo tầm mắt của bọn họ, hiện tại đang có mấy người đứng trên thang, họ đang gỡ poster của Khương Cẩm Nguyệt xuống.
Kỳ Tầm nhanh chóng quay đầu về.
Giọng nói của Lục Lẫm xưa nay lạnh lẽo bình tĩnh tựa như bọc băng.
Vừa nãy Kỳ Tầm chuẩn bị rời đi, nhưng anh ta chợt nghe thấy tiếng la hét kinh hãi ở phía sau, trong lòng lập tức có dự cảm bất ổn.
Hoàn toàn thay thế vị trí của Khương Cẩm Nguyệt.
Kiêu căng tùy hứng, lúc cầu người, cô vẫn mang dáng vẻ hợp tình hợp lý như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vì sao poster của Khương Cẩm Nguyệt lại bị gỡ? Chẳng lẽ cô ta đắc tội nhà họ Lục sao?”
Hiện tại, vì Khương Tự mà anh đồng ý tới một buổi gặp gỡ nhàm chán như vậy sao?
“Gần như vừa học là biết.”
Bọn họ đều ngửa đầu nhìn lên trên, vẻ mặt khó tin.
Màu đen của đôi mắt Lục Lẫm rất đậm, vốn đôi mắt đã sắc bén nay lại càng lạnh lùng.
Lời đồn Lục Lẫm sủng vợ một lần nữa lan truyền khắp giới hào môn.
Lúc này Khương Tự mới biết, thì ra các kiểu sườn xám cô mặc lâu nay đều là Phó Tế Thần thiết kế.
Nói cách khác, Khương Cẩm Nguyệt vừa nhận được một đại ngôn nhưng cô ta cũng mất vài đại ngôn.
Nhất định Khương Cẩm Nguyệt sẽ tức điên.
Tiếng vó ngựa, tiếng roi ngựa, tiếng gào theo tan vào trong gió.
Lục Lẫm nhanh chóng phán đoán tình huống hiện tại, có người làm ngựa hoảng sợ, chạy về phía Khương Tự, dẫn tới ngựa của Khương Tự cũng phát cuồng theo.
“Giám đốc Kỳ, như vậy quá nguy hiểm.”
Khoảnh khắc trước khi Khương Tự ngã xuống, Lục Lẫm vươn tay ra trước.
Lục Lẫm trẻ tuổi đầy hứa hẹn, cao ráo đẹp trai, không có bất cứ tin đồn tình ái nào, là người cực kỳ tuyệt vời để liên hôn.
“Cô không vui?”
Giây phút ấy, đầu Lục Lẫm trống rỗng, chỉ còn lại một ý nghĩ.
“Anh đi hỏi người khác đi, còn lâu tôi mới nói cho anh.”
Giây tiếp theo, Kỳ Tầm tận mắt nhìn thấy Khương Tự đặt tay mình vào tay Lục Lẫm.
Khương Tự nhận thấy ngựa của Lục Lẫm đang tới gần, cô nhìn thoáng qua bóng dáng Lục Lẫm, tinh thần hơi ổn định lại.
Thấy người đến là Kỳ Tầm, An Thi Nhã cũng không dám kêu đau: “Người làm ngựa hoảng là Khương Tự.”
Lục Lẫm nghe thấy cái tên này, đáy mắt không hề gợn sóng.
“Hình như tôi không còn sức.”
“Hiện tại poster thay bằng ảnh của đối thủ, Khương Cẩm Nguyệt cũng quá mất mặt rồi.”
Từng câu từng chữ rơi xuống đều thể hiện rất rõ thái độ của Lục Lẫm.
“Cô chủ còn yêu cầu gì không?”
“Đừng sợ, chờ tôi.”
Cả người cô toát lên khí chất cao quý, biểu cảm kiêu ngạo càng khiến ngũ quan của cô sinh động vô cùng, khiến người ta không dời mắt nổi.
Lục Lẫm là người lạnh tình lạnh tâm nhất, chỉ trầm mê vào công việc. Những buổi gặp gỡ vô nghĩa và không liên quan đến công việc thì anh chưa bao giờ tham gia.
Lục Lẫm không trả lời, nhìn lướt qua dáng vẻ kiệt sức của Khương Tự, khéo dời đề tài.
Anh nhìn quét toàn trường, vừa khéo nhìn thấy một nhân viên của trại nuôi ngựa đang dắt một con ngựa đi từ bên kia tới.
Khương Tự mặc trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, minh diễm bức người, đi vào cùng Lục Lẫm.
Khương Tự nhớ lại.
Lục Lẫm khẽ nhướng mày.
Từ nay về sau, liên quan đến Khương Cẩm Nguyệt đều bị cấm xuất hiện ở trung tâm thương mại của Lục gia.
Sau khi xảy ra sự cố, Lục Lẫm lập tức đuổi theo.
Lục tổng cứu cô chủ Lục là chuyện hiển nhiên, liên quan gì đến giám đốc Kỳ của bọn họ. Cô chủ Lục lại không phải vợ của giám đốc Kỳ.
“Nghe thấy cô chủ Lục nói chưa?”
Khương Tự một thân trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, ngồi trên lưng ngựa cao cao.
Lục Lẫm nhìn Khương Tự, anh lạnh nhạt nói.
An Thi Nhã cho rằng mình bị Khương Cẩm Nguyệt lừa, trái tim thiếu nữ vốn đã lạnh thấu nay lại lần nữa nát tan rơi đầy đất.
Mà Khương Tự đứng cạnh thì mặc trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, mỉm cười xinh đẹp.
Bài thông báo là ekip của Khương Cẩm Nguyệt đăng, trong bài nói Sườn xám Cẩm Sắt rất nổi tiếng ở nước ngoài, lời trong lời ngoài đều khen lần này Khương Cẩm Nguyệt phát triển rất thuận lợi ở nước ngoài.
Lục Lẫm nhắc một câu, Khương Tự lập tức hiểu.
Khắp mạng lan truyền một tin: [Khương Cẩm Nguyệt giành được quyền phát ngôn cho Sườn xám Cẩm Sắt, trở thành người đại diện trẻ tuổi nhất của nhãn hiệu này].
Cảm giác vừa rồi gọi là sợ hãi sao?
Lần này, Lục Lẫm nghe thấy một giọng nam khác.
Khương Cẩm Nguyệt tựa như một vai hề, uổng phí tâm cơ.
Cô tìm được con ngựa toàn thân trắng như tuyết kia rồi, xinh đẹp tới nỗi gần như chỉ từ cái nhìn đầu tiên, cô đã thích nó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh túm được một mảnh đỏ.
Ai nói cô chủ Lục không được coi trọng ở Lục gia? Ai nói cô chủ Lục chỉ là vật trang trí?
“Lục tổng, ngài còn dặn dò gì nữa không?”
Đồng thời còn mang theo đoàn cứu thương.
Tập đoàn Lục thị liên quan tới ngành địa ốc.
Độ ấm trên tay Lục lẫm biến mất, anh muốn dùng tay không để giữ chặt dây cương, đè con ngựa kinh sợ phát cuồng kia xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ không biết nên hâm mộ ai.
Nhìn thấy người tới, Lâm Nãi Văn ngây ra, Lục tổng sẽ tham dự mấy dịp như thế này sao?
Từ trước tới nay Lục Lẫm rất ít hỏi những việc này, cấp dưới cũng sẽ không báo cáo mọi chuyện cho anh.
Tối hôm qua trời vừa mưa, trên mặt đất còn hơi ẩm ướt.
Anh túm dây cương, cũng không thể vứt đồng hồ đo nhịp tim trên tay xuống, chỉ có thể để mặc cho nó kêu.
Poster vừa nằm trên mặt đất đã bị dính bùn, mặt của Khương Cẩm Nguyệt trong poster bị che kín một lớp bùn.
Khương Tự im lặng.
Khương Tự: “Hôm nay anh có rảnh không, có muốn đi cưỡi ngựa không?”
Lục Lẫm trầm mặc vài giây: “Được, tôi sẽ dành thời gian ra.”
Chủ trại nuôi ngựa xin lỗi rất nhiều lần, thậm chí còn muốn đưa hai người đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, lập tức bị Lục Lẫm từ chối.
Chẳng lẽ lúc Lục Lẫm cưỡi ngựa thì tim cũng không đập nhanh hơn sao?
Hình như người nói chuyện là anh?
Bởi vì có Kỳ Tầm tham gia nên người phụ trách của trại nuôi ngựa có người chỉ đạo, nhanh chóng tìm ra vị trí của Khương Tự và Lục Lẫm, sau đó lập tức chạy tới.
Nghe vậy, Lục Lẫm không trả lời.
Nhưng nếu nguy hiểm đã xuất hiện thì cũng chỉ có thể cố gắng giảm tổn thất tới mức thấp nhất.
“Nhường một chút, nguy hiểm!”
Khương Tự mặc kệ những người khác nói gì về quan hệ giữa cô với Lục Lẫm.
“Xem biểu hiện của anh.”
Không hề có ý muốn đợi Lục Lẫm.
Trong ánh nắng yên bình, anh hơi nâng cằm, đôi mắt trầm tĩnh nhìn Khương Tự.
Khương Tự híp mắt, bỗng nhiên tới gần đánh giá dáng vẻ Lục Lẫm.
Khương Tự bất giác dựng lỗ tai lên.
Thậm chí, bởi vậy mà người ngoài còn nghe đồn Khương Cẩm Nguyệt xuất ngoại vì Lục Lẫm.
“Lập tức xóa bỏ tất cả ảnh của Khương Cẩm Nguyệt tại các trung tâm thương mại dưới trướng Tập đoàn Lục thị.”
Ngay sau đó, con ngựa trắng mất không chế phóng thẳng, thân thể Khương Tự ngả mạnh về sau, cô túm lấy dây cương theo bản năng, tay cô bị bắt rút ra từ tay Lục Lẫm.
Ngữ điệu của anh cực kỳ kiên định.
Trái tim Lục Lẫm đột nhiên co rụt lại.
Khương Tự và Lục Lẫm ký hợp đồng, đương nhiên cô không phải loại người không giữ chữ tín.
Quản gia Trịnh lập tức sửa miệng: “Vậy nhất định ông chủ không bằng cô chủ, hai người có thể tranh tài với nhau.”
“Tạm thời cứ vậy trước đi.” Khương Tự kiêu ngạo nâng đầu: “Nếu sau này tôi nghĩ ra cái khác thì lại nói với anh.”
Vốn dĩ cô ta còn có chút vui sướng khi người gặp họa, nhưng không ngờ Lục Lẫm lại đuổi theo không do dự.
Khương Cẩm Nguyệt ngơ ngẩn: “Quan hệ của bọn họ không tốt mà.”
Lục Lẫm muốn dùng đồng hồ đo nhịp tim để cảm nhận cảm xúc của mình sao?
Trợ lý ghi nhớ lời Lục Lẫm nói, cuối cùng, anh ta hỏi một câu.
An Thi Nhã cho rằng mình sẽ nhìn thấy Khương Tự lấy lòng Lục Lẫm.
“Còn nữa, đội cứu thương của trại ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Đợi mấy người cô chủ Lục về phải được chữa trị trước tiên.”
“Khương đại tiểu thư yên tâm, anh nhất định sẽ đặt cược tính mạng để cứu em.”
Khương Tự khẽ hừ: “Gạt người.”
Hơi thở đan xen.
“2.”
Lục Lẫm nhếch môi rất nhẹ, anh nửa rũ mắt, nhàn nhạt nói.
Tuấn mã giơ hai chân trước, thân ngựa ngửa giữa không trung.
Trong các cửa hàng, hình Khương Cẩm Nguyệt đều bị dọn đi sạch.
Lục Lẫm mày kiếm mắt sáng, lạnh buốt sắc bén.
Như một vỏ kiếm đen tuyền, lạnh thấu xương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người đều có tâm tư riêng, cô chủ Lục bị đồn không lên được mặt bàn lại xinh đẹp như thế.
Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người đều biết, Lục gia hạ lệnh cấm với Khương Cẩm Nguyệt.
“Hơn nữa Lục tổng đã lên ngựa đuổi theo cô ta.”
Khương Tự ngẩn ra.
“Vậy cậu biết tớ đã thấy ai không?” An Thi Nhã vội nói: “Không ngờ Lục tổng lại tới, còn là tới cùng Khương Tự, không phải cậu nói quan hệ của bọn họ không tốt sao?”
Kỳ Tầm đến gần mới nghe rõ tiếng bàn tán của mọi người.
Vậy mà anh lại cùng người vợ mới cưới tới đây.
“Có người làm ngựa sợ!”
“Lục Thiếu soái, nếu sau này em gặp nguy hiểm, anh sẽ làm như thế nào?”
“Cũng được, miễn cưỡng cho anh qua cửa.”
Khương Tự chủ động gọi điện thoại cho Lục Lẫm.
Khương Tự hất hất cằm, nghiêng đầu cười nói: “Sau khi xóa poster lớn thì thay bằng ảnh chụp của đối thủ Khương Cẩm Nguyệt.”
Không ngờ lại bị Khương Tự chặn giữa chừng.
Ngay sau đó, chữ cuối tiêu tán trong tiếng gào thét hòa vào gió, cũng không biết Khương Tự có nghe thấy anh nói không.
Cô “phụt” cười.
“Nếu sau này tôi có chỗ nào làm chưa tốt thì cô chủ có thể đưa ra yêu cầu với tôi.”
Bọn họ vốn tưởng Lục tổng sẽ tìm nhân viên chuyên nghiệp để nghĩ cách cứu viện nhưng không ngờ Lục tổng lại không chút do dự tự mình đi cứu người.
Mọi người khiếp sợ đứng chôn chân tại chỗ, chỉ mải kinh ngạc và khiếp sợ.
Giọng Lục Lẫm vẫn bình tĩnh như cũ.
Tim của con người đập nhanh nhất khi nào?
Cô khó chịu, cô rất khó chịu.
Từ trước tới nay anh không sợ bất cứ thứ gì.
Sau khi Lục Lẫm cúp máy, con ngươi đen sẫm nhìn thẳng vào đáy mắt Khương Tự.
Không biết vì sao, Khương Tự bỗng cảm thấy hơi buồn cười.
“Không phải, rõ ràng Lục tổng rất cưng chiều Khương Tự.”
Còn chưa nói xong, Khương Tự ngẩn ngơ.
Khương Tự còn chưa xuống ngựa đã nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng gào thét.
Khương Tự không chịu, truy hỏi: “Vậy so với tôi thì sao? Lục Lẫm giỏi hơn tôi sao?”
Đứng trước con ngựa nổi điên đã rất nguy hiểm rồi, càng đừng nói là đi cứu người.
Sau đó, bọn họ thay bằng poster của đối thủ Khương Cẩm Nguyệt, Hứa Linh Linh.
Hành vi điên cuồng đó của Lục Lẫm đã cho mọi người cái nhìn rõ ràng.
Rất nhiều nhãn hiệu đồng loạt hủy hợp đồng với Khương Cẩm Nguyệt.
“Toàn thân trắng như tuyết, phẩm tướng rất rốt, tôi cảm thấy chắc chắn cô chủ Lục sẽ thích.”
Lại là có người làm ngựa phát cuồng.
Anh giữ được Khương Tự.
Rất mạnh, một chút lại một chút.
“Hiện tại, tôi đếm ba tiếng.”
Lục Lẫm không nghe thấy Khương Tự trả lời, nhưng anh biết Khương Tự hiểu ý của mình.
An Thi Nhã khiếp sợ liên tục lui về sau hai bước, không phải người ta nói trước giờ giám đốc Kỳ luôn thương hương tiếc ngọc sao?
Lục Lẫm bình tĩnh, không hề khó chịu: “Không đau.”
Sợ hãi? Hồi hộp?
Không thể không nói, Lục Lẫm vả mặt Khương Cẩm Nguyệt kiểu đó làm cô cực kỳ hài lòng.
Anh đột nhiên nhìn Khương Tự, hỏi.
Ở trên xe, Khương Tự đột nhiên nhận được một tin dữ.
Nhưng dây cương lắc quá mạnh, tuột ra khỏi tay anh.
Chương 54: C54: Chương 54
Rõ ràng trong lòng Khương Tự hài lòng không chịu được, nhưng cô lại bày ra tư thái cao ngạo lạnh lùng, thanh thúy nói.
Lục tổng làm vậy là vì muốn cô chủ Lục vui vẻ sao?
Vừa khéo người bị Kỳ Tầm giữ là An Thi Nhã, cánh tay cô ta đau nhức: “Buông tay, anh làm tôi đau đấy.”
Khi Kỳ Tầm hỏi có còn con ngựa nào khác không thì trợ lý đoán ra ngay mục đích của anh ta, một tay giữ chặt anh ta, ngăn hành động của anh ta.
Anh gật đầu với Lâm Nãi Văn: “Phu nhân Quý.”
Tất cả những ai nghe tin đều đến, muốn biết ngày thường Lục tổng và Khương Tự ở chung như thế nào.
Vừa dứt lời, chị thoáng nhìn thấy một bóng người tới gần.
Giọng của nhân viên công tác vang khắp trại nuôi ngựa.
Lục Lẫm đứng trước con ngựa, an tĩnh chờ.
“Rốt cuộc Khương Cẩm Nguyệt đã làm gì mà thái độ của Lục gia lại kiên quyết như thế?”
Khương Tự và Lục Lẫm ngồi vào xe, về nhà.
Lục Lẫm trầm mắt, chuyện này là sơ sẩy của anh.
“Muốn tôi cõng cô không?”
Bạn thân của Khương Cẩm Nguyệt là An Thi Nhã cũng tới.
Khương Tự bị Lục Lẫm ôm chặt, cô nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực Lục Lẫm.
Nghe thấy mấy lời này, Khương Tự nhếch môi. Cô đạp giày cao gót, cực kỳ khí thế đi vào trung tâm thương mại.
Nhưng không ngờ, Lục Lẫm còn chưa bao giờ nghe thấy cái tên “Khương Cẩm Nguyệt”.
Kỳ Tầm nhanh chóng nhìn lướt trại ngựa một lượt, phát hiện không nhìn thấy bóng dáng Khương Tự.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, tin tức Lục tổng và người vợ mới cưới cùng tới trại nuôi ngựa lập tức truyền khắp buổi gặp gỡ.
Anh mặc tây trang, đi giày da, vai rộng eo thon.
Không chờ người trả lời, anh đã cầm dây cương ngựa, thuần thục xoay người lên ngựa, giục ngựa chạy theo hướng Khương Tự rời đi, đuổi theo.
Lục Lẫm siết chặt cánh tay theo bản năng, nhận thấy sự mềm mại tồn tại trong lòng.
“Không biết hiện tại…” Anh nhìn Khương Tự chăm chú: “Cô chủ đã vừa lòng chưa?”
“Mọi người phải chú ý an toàn, tạm thời đừng cưỡi ngựa, mau đến nơi an toàn trốn đi.”
Trợ lý Triệu cực kỳ khiếp sợ.
Cô lập tức đồng ý.
Rất xa lạ, lại rất quen thuộc.
Nếu cẩn thận nghe ngẫm thì có thể nghe thấy sự run rẩy rất khẽ được giấu trong đó, cùng với áp lực và căng thẳng.
Khương Cẩm Nguyệt hơi khó hiểu, cười nói: “Tớ biết mà, chẳng phải hôm qua cậu đã nói rồi sao?”
Vì cô chủ Lục, Lục tổng sẵn sàng từ bỏ cả mạng sống sao?
Mà hình như Lục Lẫm cũng tập mãi thành quen, an tĩnh đứng cạnh.
Cảnh này lọt vào mắt Kỳ Tầm, anh ta nhớ tới lần trước mình cũng gặp Khương Tự ở trại nuôi ngựa, khi đó, Khương Tự lại thẳng thắn tránh tay anh ta.
Khương Tự: “Lưng anh không đau sao?”
Ngày hôm sau.
Màn hình Led có chứa hình ảnh Khương Cẩm Nguyệt đã tối đen.
Anh ta không ngờ mình chỉ nghe điện thoại của Lục tổng thôi mà đã bị nhét một miệng thức ăn cho c·h·ó.
Sau khi mọi chuyện đã ổn định, đồng hồ đo nhịp tim của Lục Lẫm khó khăn lắm mới dừng lại, bên tai chỉ có tiếng gió thổi qua.
Cô khống chế ngựa mấy lần rồi vẫn chưa thể khiến nó dừng lại.
Dưới trướng Lục gia có mấy ngàn trung tâm thương mại, điều này cũng có nghĩa là, trong trung tâm thương mại dưới trướng Lục thị chắc chắn sẽ có rất nhiều cửa hàng mặt tiền, có tuyên truyền có mặt Khương Cẩm Nguyệt.
Người đàn ông lạnh lẽo, bình tĩnh bằng lòng hứa hẹn.
Mọi người đều biết, sau khi làm người đại diện cho nhãn hiệu thì ảnh chụp của người đại diện đó sẽ trải rộng khắp chuỗi cửa hàng của nhãn hiệu đó.
Xem, Khương đại tiểu thư cho anh cơ hội đỡ người đấy.
Lục Lẫm là nhân vật có giá trị số mệnh cao nhất, vì tiếp cận anh, chắc chắn Khương Cẩm Nguyệt đã hao tâm tổn huyết.
Nhìn gương mặt tức giận của Khương Tự, ánh mắt Lục Lẫm khẽ động.
Khi Lục Lẫm nhận thấy Khương Tự chuẩn bị nhảy thì con ngựa dưới thân anh vừa khéo gần sát phía sau Khương Tự.
Cực kỳ trào phúng.
“Phía trước có bụi cỏ.”
Kỳ Tầm không muốn xem tiếp, anh ta nhanh chóng xoay người rời đi.
Cảm xúc dưới đáy mắt cô rất rõ ràng, định vạch trần quỷ kế của Lục Lẫm.
Anh đột nhiên nhíu mày, con ngựa của Khương Tự xuất hiện trạng thái đó cũng đúng là hiếm thấy.
Lục Lẫm ngẩn người vài giây, cảm giác tim đập dồn dập vừa nãy đã biến mất, nhưng cái loại cảm giác sợ hãi đó giống như vẫn còn âm ỉ.
Hôm nay Kỳ Tầm cũng có mặt, chủ trại nuôi ngựa là bạn anh ta.
Kỳ Tầm lập tức tìm được người phụ trách của trại nuôi ngựa: “Đi kiểm tra camera, tìm ra vị trí của cô chủ Lục.”
Cô nỗ lực duy trì giọng nói bình tĩnh, bình tĩnh phun ra một câu.
Mặt anh ta lập tức trầm xuống, tiện tay túm chặt một người, hỏi: “Các người nói có người làm ngựa phát cuồng, người đó là ai?”
Người xung quanh đều rất kinh ngạc, bọn họ khẽ xì xào.
“3.”
Trại nuôi ngựa vừa khai trương đã nổi lên phong ba, mọi người đều không muốn nhìn thấy trường hợp như vậy.
Lục Lẫm bước nhanh tới: “Cho tôi mượn dùng con ngựa này một lúc.”
Anh nâng mắt, tầm mắt dừng trên người Khương Tự, biểu cảm tự nhiên hỏi: “Khương Cẩm Nguyệt là ai?”
Hình như Lục Lẫm luôn đeo đồng hồ đo nhịp tim.
Tuy rằng Lục Lẫm mãi không nói cho cô biết cụ thể phải làm gì nhưng Khương Tự đã bắt đầu tỉ mỉ suy nghĩ.
Anh nhanh chóng đuổi kịp con ngựa Khương Tự đang cưỡi.
*** (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Lẫm thu hồi tầm mắt, giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên.
Cô nghĩ tới lời đồn bên ngoài, cố ý nghiêm mặt, ngạo kiều quay đầu đi.
“Còn nữa, xóa poster to của cô ta đi.”
Khương Tự không bị thương, Lục Lẫm cũng chỉ trầy da nhẹ.
Làm một cô chủ Lục tác oai tác quái, cảm giác cũng khá tốt.
Khương Tự cười mỉm mà nghĩ.
Tuấn nam mỹ nữ, cực kỳ đẹp đôi.
Vì không để mình ngã từ trên lưng ngựa xuống, Khương Tự dùng hết sức lực toàn thân để khống chế thân thể của mình, nhưng con ngựa này phát cuồng bất ngờ.
Khương Tự quét một vòng, ý cười trên môi càng rõ.
Khắp trung tâm thương mại không có bất cứ thứ gì liên quan đến Khương Cẩm Nguyệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngón tay thon dài của Lục Lẫm gọi tới số của trợ lý, anh suy tư vài giây, click mở loa.
Trước khi Khương Tự rời đi, Lục Lẫm chỉ để lại một câu.
An Thi Nhã có chút cảm tình với Lục Lẫm.
Khương Tự nhẹ nhàng hỏi: “Vừa nãy anh sợ sao?”
Tin tức nói rằng, người sáng lập của nhãn hiệu Sườn xám “Cẩm Sắt” là Phó Tế Thần.
Hai con ngựa một đen một trắng, một trước một sau, chỉ chốc lát sau đã biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
Một giây trước khi tới gần bụi cỏ, lúc này sức lực của cô đã hao hết, cô buông lỏng dây cương, khống chế thân thể, cô gắng để mình đừng ngã xuống chỗ khác.
Lưng Lục Lẫm cứng đờ nhưng trên mặt không biểu lộ ra.
Tim Lục Lẫm đập như trống, đồng hồ đo nhịp tim cũng điên cuồng tăng lên, âm thanh chói tai phân tán trong gió.
Khương Tự đang có ý này.
Hôm nay chủ trại nuôi ngựa mời không ít người tới chúc mừng khai trương trại nuôi ngựa, có thể coi như buổi gặp gỡ nho nhỏ.
Kỳ Tầm híp mắt cảnh cáo: “Vừa nãy cô đứng gần nhất, nói cho rõ ràng.”
Một người luôn công tư rõ ràng như Lục Lẫm, một người không có trái tim trong lời đồn lại vì giành được nụ cười của mỹ nhân mà lại mang cảm xúc cá nhân vào công việc.
Khương Tự bĩu môi, chọc chọc lưng Lục Lâm một chút.
Lục Lẫm dùng sức ôm lấy cô, cố gắng bao bọc toàn bộ thân thể Khương Tự.
Thấy Khương Tự tới, Lâm Nãi Văn lập tức cười chào đón: “Cô chủ Lục, lát nữa chúng ta đi cùng nhau nhé.”
“Đợi chút nữa chúng ta thi một lần, xem ai thắng.”
“Cô chủ Lục có cho tôi một cơ hội chuộc lỗi không?”
Khương Tự còn chưa kịp quay đầu để xem thì con ngựa trắng dưới thân đột nhiên bất an, nó bị ảnh hưởng, hí một tiếng, cất vó.
Khương Tự cảm thấy, hôm nay mình thật sự rất vui.
Lúc này, Kỳ Tầm đã mất lý trí: “Lục tổng cũng đi, chẳng lẽ anh ta không nguy hiểm sao?”
Trong khoảng thời gian ngắn, các quý phu nhân lại có chút hâm mộ Khương Tự.
“Được rồi, tới lượt anh.”
Sau này, có mặt Khương Cẩm Nguyệt bị cấm xuất hiện tại các trung tâm thương mại dưới trướng Lục gia.
Thật là mất nhiều hơn được.
“Khương Tự, gập thấp người xuống, nếu không bắt được dây cương thì nhớ ôm lấy ngựa.”
Đáy mắt của cô tràn đầy vẻ kiêu căng.
Dáng vẻ nôn nóng của Kỳ Tầm cực kỳ bất thường, nhưng hôm nay tất cả mọi người đều chú ý chuyện khác nên không phát hiện thái độ kỳ lạ của anh ta.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra chỉ trong thời gian vài phút.
Trợ lý không dám nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
