Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47: Ánh sáng trong giấc mộng, vẫn là ánh sáng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Ánh sáng trong giấc mộng, vẫn là ánh sáng


Không thể nhớ, nhưng vẫn cứ đợi, không biết là lâu hay dài, nhưng cảm giác đã không thể kịp đợi. . .

Nghĩ đến đây, Ariel liền sử dụng linh giới xuyên toa, một thoáng trôi qua, không có gì hiện hữu.

"Ariel? " Một giọng nói thanh thuý, nửa tỉnh nửa mê phát ra.

"Mục đích của ngươi là gì! Baldur!Không, ta phải hỏi ngươi- Thế Giới!"

" 'Chúng ta'? Chẳng lẽ nào. . . ngươi cũng không phải là Baldur? "

Nói ra suy đoán của mình, Ariel cũng cảm thấy rùng mình.

"Ngươi không tò mò sao Ariel? Tại sao ngươi được gọi là Học Giả Thần Bí? "

"Ermy!" Vội vã chạy đến, Ariel dùng hai tay đỡ lấy Ermy, Ermy chớp chớp hai mắt, giống như lấy lại thần trí, chợt trở nên có chút thanh tỉnh

"Ngài quá lời, quả thật ta đã sớm nghĩ đến cách dựa vào thế giới linh tử để giúp đi tới thần lộ cao hơn, nhưng phương pháp ta nghĩ ra chỉ nằm trên mặt lí thuyết, vả lại cũng chỉ có ngài mới có thể sử dụng được "

Ánh sáng đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Như có công tắc bật sáng trong đầu Ariel, hắn dừng lại, suy nghĩ nguội đi.

"Linh tử thế giới? " Maihuitla nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại "Linh tử? Ta có quen, vĩ đại thần hay tự xuất ngôn từ này, ý ngươi bảo thông tin trôi nổi khắp nơi này là của thế giới linh tử"

Maihuitla im lặng hồi lâu, dường như sắp xếp câu từ, rốt cuộc nó mới chậm rãi giải thích

Dần dần không gian từ lúc nào đã bình ổn, những gợn sóng thu về như tua ngược, cuối cùng tạo thành một cái thần điện trong kí ức của Ariel.

Ariel biết tầm nhìn linh tử là do thần ban, mà trước đây hẳn thần cũng có dự định sử dụng một mô bản nào đó để tạo ra sinh linh giải đọc thế giới linh tử.

Ariel bước lên, như trong trí nhớ của Ariel, ở bên trong tháp kim loại là một vùng đá cao được khắc phù điêu về một thế giới khác, ở dưới là một cái hồ pha lê.

Maihuitla gật đầu, ưỡn ngực rồng đầy tự hào

Ở giữa mặt hồ, nằm đó một thiếu nữ tóc vàng, khuôn mặt mơ hồ.

Baldur trước mặt thong thả, phẩy phẩy tay.

"Cái gì? " Ariel mở to mắt, lập tức sử dụng tầm nhìn linh tử.

"Thật? "

Mở mắt ra, khung cảnh trước mặt lại thay đổi.

Giống như trái tim đập rộn, trùng kích bắn xa những gợn sóng nhỏ, gợn sóng lan dưới bầu trời, tạo thành từng nếp gấp ngân hà bao bọc những rạng mây vàng.

Chương 47: Ánh sáng trong giấc mộng, vẫn là ánh sáng

Mà trong hầu hết kí ức, bọn chúng không thể nhớ rõ các khuôn mặt, nên trong giấc mơ các nhân vật đều là không rõ mặt, hoặc là khiếm khuyết hình ảnh "

Vẫn là không khí ấy, vẫn là nhiệt độ ấm áp ấy.

"Ra vậy, tuy linh tử tin tức đã bị lấy đi phần lớn, nhưng ngươi lựa chọn giữ lại vài thông tin quan trọng? "

Ba người ngẩng mặt lên, nhìn về phía trước, một cái ghế pha lê xuất hiện, ở trước mặt là một cái bàn pha lê, ở trên xếp đầy các quân cờ trắng đen.

"Thông thường, chủ thể giấc mơ sẽ ở nơi được khắc hoạ rõ nhất, nhưng nơi này đâu cũng trông rất thật. Ta đề nghị chúng ta nên tiến thẳng về nơi cao nhất ở đây"

"Điều đó vốn dĩ không thể, linh thể của Baldur nếu như đã bị đánh về bản nguyên, thì linh tử của hắn cũng sẽ biến thành thuần tuý thông tin, không thể nào trộn lẫn với linh tử từ linh hồn thế giới được. "

Ở phía trước, là một mảnh hỗn độn tinh không, một cái vùng bị cuốn sâu vào tâm bầu trời, không thể phân biệt xa gần trước sau, trông vô cùng trùng kích thị giác.

Maihuitla thông minh, cũng hiểu Ariel cố gắng nói tới điều gì

Thế là sau khi Baldur hi sinh bản nguyên, hắn dự định sẽ dựa vào linh tử nơi này, chiếm lấy xác Ermy phục sinh, chỉ đáng tiếc. . . hắn không hiểu cách ý thức thế giới hoạt động, một khi linh tử thế giới chiếm quá nhiều, linh tử của ngôi sao liền đảo chủ thành khách, không còn có thể truyền tải bản thể gốc được nữa"

"Hoàn toàn giống hệt trong ấn tượng của ta"

Dù là lần đầu gặp, nhưng hắn đã biết đó là ai.

Rực rỡ, vô quang, chi chít vĩ độ cùng thời độ, văn tự tạo thành các văn bản bắn phá thị giác, vô số hình ảnh ánh sáng lan toả mỗi một góc tinh thần.

Nhìn qua linh thể của Baldur trước mắt, Ariel liền nắm được vài thông tin chính xác.

"Ngươi sao đột nhiên chập mạch rồi? Ngươi nghĩ nếu một kí ức chưa được mơ, thì muốn tiếp cận nó thì phải mơ chứ sao? "

"Rất mỉa mai phải không? "

Ariel gật đầu, hắn đứng dậy, đi ra khỏi căn phòng.

"Ừ, ta biết rồi, ngài đừng lo lắng"

Ariel hơi hơi chớp mắt, dường như hiểu ra gì đó.

"Ánh sáng trong giấc mộng cũng là ánh sáng, và miễn là có ánh sáng thì dù là chúa tể mộng mơ cũng không thể thoát đi"

"Coi như ngươi khá thành thục"

"Là ta, Ermy, ngươi ở đó sao Ermy?" Ariel cố gắng chạy về phía trước, nhưng không quản Ariel có chạy bao nhiêu xa, dường như không bao giờ có thể chạm tới cái hình ảnh cuộn sâu ấy.

Ariel nhếch mép, giọng điệu mỉa mai đáp lại

Con rồng đen lúc này ở dưới cái bóng của Ariel, xua đuổi đi ánh sáng, mở ra một đôi đồng long dựng đứng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghĩ là làm, Ariel thuận theo liên hệ của Maihuitla, sử dụng ý thức lực lượng thôi động lấy kí ức của linh thể- linh tử, để nó giấc mơ hoá thành mộng lực.

Maihuitla khịt mũi coi thường, nó hoàn toàn là dân chuyên trong cõi mộng, hiển nhiên biết lỗ hỏng trong nhận định của Ariel

"Vùng mơ phía trước vẫn chưa được thành hình, vốn dĩ không được coi là vùng không gian có thể đạp chân lên, chúng ta bị vây ở trong tường bão ánh sáng này không thể trực tiếp tiếp xúc đến tâm hình ảnh bằng thể thông tin được "

Tiếp xúc với vĩ đại thần, Ariel biết rất rõ vĩ đại thần hay có thói quen thử nghiệm, chơi đùa với thế giới này. Ngài coi thiên đạo chỉ như một cái ván cờ, coi sinh linh vạn vật chỉ là những con cờ, mặc dù dường như mỗi nước đi đều có suy tính sâu xa mà hắn không thể hiểu, nhưng hắn biết vĩ đại thần vẫn luôn đem niềm vui thuần tuý làm bước tiến.

Dù ai trong số hai ngươi, đều không còn có thể coi là Baldur lúc ban đầu được nữa "

"Thật kì quái" Maihuitla núp trong cái bóng của Ariel, giọng đầy bối rối.

Nếu như một người mơ một giấc mộng tám trăm năm, một giấc mơ sáng suốt như vậy hẳn sẽ tồn tại ở trạng thái hỗn loạn thông tin, mà nếu Ermy dưới sự trợ giúp của thần ánh sáng để mà tự do thao túng hình ảnh trong mơ, hẳn là nàng đã vô thức tái tạo hoàn hảo lại kí ức của mình.

"Đồ ngu ngốc, học đồ của thần mà chẳng học được cái gì, ngươi ý thức đã nằm ở đây rồi, còn không mau mau vận dụng kí ức tạo ra một cái thần điện đàng hoàng đi"

"Ta quan sát ngươi rất lâu, Học Giả Thần Bí Ariel, dù ngươi có lẽ cũng không biết. Chỉ là, có vĩ đại thần tồn tại, tầm nhìn của ta rất hạn chế, ta vốn dĩ cũng không biết hoá ra trong thần điện của thần lại là cái dạng này "

Chỉ có điều, không có đến một bóng người.

Maihuitla lại càng tò mò, nó hướng cái đầu nhỏ tới, nghi ngờ nhìn Ariel

Im lặng.

"Đây không phải thế giới vật lí, chỉ là những thông tin được phục dựng bằng kí ức và mộng lực, ngươi trong ấn tượng của sinh vật này hẳn là không giống với hiện thực"

"Được rồi, các ngươi đừng như vậy nữa, làm ta như kẻ xấu vậy" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nói cách khác, dù hắn chuẩn bị ta như một phương án dự phòng, nhưng giờ mọi thứ đã đổ bể rồi, hắn không thể phục sinh trong cơ thể Ermy, bản nguyên hắn bây giờ lại chậm chạp tỉnh dậy tại chỗ Kukulkan, mà dù có tỉnh dậy, hắn cũng không còn là Baldur với 'ý thức thế giới' nữa"

Ariel nhìn đến kẻ trước mặt, khuôn mặt đó không khác gì phụ thân Adams của hắn, nhưng nó lại mang đến không khí hoàn toàn khác hẳn.

"Ta có suy đoán rất chính xác, nơi này ban đầu chính là giấc mơ không rõ ràng, nhưng vì cô ta, bạn đồng hành của ngươi, đã nằm mơ quá lâu, cộng thêm sự can thiệp từ Baldur, hẳn là đã tự mình xây dựng lại hình ảnh nơi này.

"Tuy vậy!" Ariel ngắt lời hắn, ánh mắt đầy dò xét "Ngươi vẫn chưa nói mục đích bản thân mình, tại sao ngươi lại ở đây chờ ta cùng Maihuitla, tại sao ngươi không phục sinh trong Ermy, tại sao ngươi lại để cô ấy xây nên giấc mộng này"

Có lẽ vì lí do gì đó mà nó không quá lí tưởng, nhưng cũng có thể vì tại Ariel xuất hiện, nên cuộc thử nghiệm này của vĩ đại thần mới bỏ ngõ.

"Đôi lúc, bọn chúng mơ về một công trình giữa sa mạc, đôi lúc lại là kim tự tháp dựng ngược, nói chung là thiên kì bách quái.

"Dù cho có là phần nhiều ý thức ngôi sao, hay ý thức thế giới, ta vẫn xem bản thân là Baldur"

Quả thật, khỉ cánh dơi có vòng đời ngắn ngủi, vài chục năm đã là một thế hệ, nhưng hàng trăm thế hệ như vậy mới đi tới một cái hấp huyết già tuổi.

"Được rồi, học đồ Ariel, ngươi đừng quên mục đích của mình " Maihuitla lên tiếng nhắc nhở hắn.

Baldur ánh mắt như xoáy sâu vào tâm can của kẻ trước mặt, đôi mắt ngũ sắc ấy dù xinh đẹp, nhưng lại ánh lên một vẻ lạnh lùng xa cách, như cầu vòng ở cuối chân trời hoàng hôn, dù xinh đẹp nhưng lại không gợi một tí tích cực nào (đọc tại Qidian-VP.com)

Mở cửa ra, một hành lang dài đầy ánh sáng vàng rực rỡ ở phía trước, hành lang dài heo hút, ở bên bức tường là những bức tượng được điêu khắc đủ loại hình dáng, mà ở đối diện lại chỉ có những cây cột, cùng quang cảnh nhìn xuống bộ tộc từ trên cao ở trăm năm trước.

"Ta quả thật là Baldur, nhưng ta là những miếng linh tử được tháo ra khỏi linh thể gốc, nên đã không chịu sự ảnh hưởng từ bản nguyên ngôi sao.

Nhớ lại những giấc mơ của mình, Ariel cũng cảm thấy đúng như vậy, các giấc mơ thường rất lộn xộn, có những khuôn mặt mờ ảo không thể nhớ rõ, nói như vậy thì giấc mơ này của Ermy quả thật rất kì lạ.

Ariel đứng dậy, che chắn cho Ermy ở phía sau.

Đang thích ứng với cơ thể này, bỗng từ cái bóng loan dài trên mặt đá, một cái đầu long đen kịt nhô ra, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Ariel.

"Lật đổ vĩ đại thần, chính là mục đích sau cùng của chúng ta "

"Là thật, thưa chúa tể cõi mộng "

"Thần điện tháp đá vôi" Ariel mở to mắt, đã hiểu ra rồng đen đang nói gì

Maihuitla liền lên tiếng nhắc nhở.

"Đây là? "

"Ạch, ta suýt quên mất " Ariel cười khổ "Nơi này chỉ là một thế giới thông tin, bản thân nó đã là linh giới, làm sao có thể xuyên toa đâu"

Phải, đây là mộng giới, mọi thứ cấu thành từ mộng lực, hắn có thể sử dụng tầm nhìn linh tử, vận dụng thần bí để dẫn dắt tạo ra giấc mơ về thần điện, như một mảnh ghép ghép nối với phần còn thiếu của Ermy.

Mặc dù rồng đen chỉ đùa, nhưng Ariel không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Hắn lập tức xua xua hai tay.

"Dù khác bước sóng ánh sáng, nhưng ánh sáng vẫn sẽ chiếu rọi hiện thực, đó là ý nghĩa của nó"

Nhìn qua con rồng đang dữ tợn nghiến răng giữa không trung, Baldur mỉm cười phất tay, lập tức Maihuitla bay về cái bóng của Ariel.

"Ra vậy, tầm nhìn linh tử của ngươi khác với ta, của ngươi. . . có vẻ nhìn được nhiều thứ hơn. " Baldur mỉm cười, không chút lo lắng.

"Tại sao vậy? Ta tưởng là Ermy, hoặc theo ta lí giải mà nói nên ở nơi nàng ta quen thuộc nhất mới đúng"

Baldur nghiêng đầu, đặt con cờ đang miết trên tay xuống bàn, hoàn toàn không hứng thú nữa.

"ý ngươi là việc ta bị coi là quân cờ? Chẳng sao cả, vĩ đại thần đã ban cho ta mọi thứ, dù ngài ấy xem ta là gì cũng được"

Nhìn đôi tay của mình, Ariel chớp chớp mắt, dường như đã quay về khung cảnh chín trăm năm về trước.

Giọt nước mắt lăn dài, Ariel vỗ lưng an ủi lấy cô.

Ariel nhìn quanh, căn phòng ở khu phức hợp đại điện bộ tộc khỉ cánh dơi trông giống hệt như tám trăm năm về trước, nó cũng không khác mấy so với căn phòng trong kí ức của Ariel.

Nếu có nơi nào Ermy chưa từng thấy, chắc chắn chính là thần điện.

"Ta có thể thấy"

"Ariel bề trên? " Cô kinh ngạc mở miệng, giống như không thể tin được "Đ-đã bao lâu rồi, ôi, em không nhớ được, em thực sự không nhớ được!"

Nâng lên một con cờ, Baldur miết miết ở đầu ngón tay, không biết là đang cảm thấy gì.

Baldur lúc này mới vung tay một cái, cưỡng ép lấy đi linh tử đã ô nhiễm Ariel, lúc này mới làm hắn trở nên ổn định lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ariel mở ra tầm nhìn linh tử, lập tức thế giới hiện ra thành những chuỗi văn tự cùng hình ảnh mà chỉ có hắn có thể giải đọc. Thậm chí ở trong miền kí ức này, những thông tin còn trở nên vô cùng rõ ràng mà dễ hiểu.

Maihuitla bay ở bên cạnh, cuối cùng lại đầu trên hai vai Ariel, cằm nó dựa sát vào đầu của hắn.

Ariel ngưng nghĩ, cảm thấy hơi bối rối

"Ừm, nói chung là nơi này rất kì lạ, ta không thấy một hình ảnh sinh vật nào, và mọi cảnh quang đều được tô vẽ rất chân thật "

Ariel ánh mắt tràn ngập khó hiểu, nhưng hắn nhạy cảm đầu óc liền bắt lấy vài từ khoá quan trọng.

Còn về tại sao không có người nào. . .

Chỉ thấy thân ảnh đó điềm nhiên, chỉ một cái tay, lập tức làm Mahuitla cố định giữa không trung.

"Con rồng nhỏ này nhất định không biết bản thân ta đó đã đến Đâm Chồi Kì, dù ta bản nguyên đã rơi vào ngủ say, nhưng quyền năng vẫn còn đó"

"Ngài. . . Maihuitla? "

Maihuitla ghét bỏ lườm một bên mắt, tỏ vẻ sắt không rèn thành thép

Nhưng sớm hắn đã hối hận.

Hắn vắt chân, thái độ điềm nhiên không nhanh không chậm nói chuyện với nhóm Ariel.

"Ermy hẳn là cảm thấy không cần thiết, nên đã xoá sổ hình ảnh kí ức về người khác ở trong mơ"

Dưới sự tấn công thông tin linh tử mạnh mẽ, ý thức của Ariel lập tức tiệm cận sụp đổ.

"Ra là vậy, Ariel, có phải con đường đi tới giai đoạn bốn thần lộ mấu chốt nằm ở đây phải không? Hahaha, thật thú vị, thật là thú vị, đừng bảo ngươi cấu kết với Baldur dụ ta vào tròng nhé? "

"Là ta. "

"Quả bọt mộng này bị bao bọc bởi một tường bão ánh sáng, ta không thể đưa chúng ta ra ngoài được, nhưng ở trong này ta có thể thoải mái lượn quanh "

"Ngài biết về thế giới linh tử sao? " Ariel dò hỏi (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngươi nói gì vậy" Maihuitla lại khịt mũi, bóng đêm chợt lan tràn, hốt hoảng một cái qua đi, Ariel liền thấy bản thân dừng ở một cái bậc thang cao chót vót.

Nhưng hắn biết rõ, hẳn là công trình tại bộ tộc- không, giờ đã là Thành Bang Thần Ban rồi, sớm đã có diện mạo khác xa. Thậm chí Ariel cũng không biết căn phòng cũ của hắn giờ đang dùng cho cái gì, có thể là cho thần duệ cháu hắn, hoặc cũng có thể trưng dụng làm nhà kho.

Có hơi hướng tăng cường lột xác kì.

"Phải không?" Baldur nheo mắt, làm Ariel hơi chột dạ.

Thở hổn hển trên mặt đất, Ermy lo lắng ôm lấy hắn từ phía sau.

"Vĩ đại thần thăm dò lấy thế giới này, không ngừng can thiệp từng chút một đến mọi thứ, chúng ta, ý thức thế giới mặc dù đã lấy đi rất nhiều thông tin từ phụ thần vĩ đại, nhưng chúng ta chưa từng cố gắng thay đổi ngài "

Tóc trắng, mắt ngũ sắc, cùng khoé miệng luôn giương lên nụ cười mỉm, Baldur, ánh sáng chi nguyên đang ngồi trên cái ghế mà ở hiện thực Ngô Gia vẫn hay ngồi.

"Ngươi. . . " Ariel mệt nhọc, cố gắng giữ tinh thần lại với nhau, hắn nhìn lên Baldur, nói ra nghi ngờ của mình

Dường như bị đột kích bởi chất vấn bất ngờ, Baldur nhất thời không biết nói gì, chỉ là khoé miệng hắn vẫn cười mỉm.

Ariel trầm ngâm, cố gánh chịu lấy thông tin vừa nghe này, nhưng hắn vẫn còn có câu hỏi không thể hiểu.

"Tại mộng giới, miền kí ức của các sinh vật thường không được miêu tả chính xác và đầy đủ, chỉ có những kẻ đạp trên thần lộ, hay các phi phàm vật hùng mạnh mới có thể tự khắc hoạ các cảnh vật trong kí ức một cách chuẩn xác "

Nhìn xung quanh, Baldur không khỏi có chút kinh ngạc, nhất là khi quan sát đến các bức phù điêu được chính Ngô Gia khắc.

"Nếu như Baldur là cái vỏ chứa của ý thức thế giới, tại sao lại có ngươi, không, nếu ngươi là hắn, tại sao lại có một kẻ ngủ say, ngươi lại tồn tại được tới bây giờ? "

Những công trình làm từ đá vôi và cây dương xỉ xếp san sát nhau, tạo thành các đường đi được quy hoạch cẩn thận, trông rất có mỹ quan, ở xa xa là khu phức hợp đại điện kéo dài, mà ở cuối tầm mắt có thể nhìn thấy một quảng trường lớn xếp vòng, quảng trường này là nơi tế tự, được đặt dưới cầu thang dẫn lên đỉnh kim tự tháp đá vôi, mà ở trên đỉnh đó đang ngự trị một toà thần điện xiên xỏ các thanh kim loại đen tạo thành tháp chọc trời.

Khi Ariel lấy lại nhận thức đầy đủ, hắn đã thấy bản thân ở trong một căn phòng lớn làm từ đá, thân nằm trên cái giường được lót bằng da thú xa hoa, bên cạnh còn có một cái gương lớn từ vỏ pha lê thằn lằn.

"Baldur! Ngươi làm gì ở đây. . . ngươi đã làm gì Ermy"

Trong giấc mộng chưa tỉnh này, mọi cảm xúc của cô đều bộc phát, tám trăm hiện thực trôi qua, nhưng tại nơi này không biết cô đã ở bao nhiêu năm, có thể là một khắc, có thể là vĩnh hằng, cô chỉ biết đã chờ đợi ai đó rất lâu. . .

"Giấc mơ là sự sắp xếp kí ức, quả đúng như ngươi nói nó sẽ gắn bó với nơi mà sinh vật quen thuộc nhất trong kí ức, nhưng ai bảo ngươi chủ thể giấc mơ sẽ ở cùng một chỗ đâu? "

"Ra đã lâu như vậy, tại sao ta không cảm nhận được gì? "

"Đó là tất nhiên " Nó khịt mũi "Mộng giới là do vĩ đại phụ thần ban cho ta, ngài ấy bảo ta có thể đem sinh linh mộng làm của riêng, thoải mái sử dụng lấy "

"Ta biết ý của ngươi, Baldur vốn là bản nguyên ngôi sao cùng với ý thức thế giới trộn lại mà thành, bây giờ nó đã bị xáo trộn, phần nhiều ý thức rời đi ở tại Ermy, còn phần nhiều bản nguyên đang ở tại đâu đó.

"Ngươi nói gì vậy? " Maihuitla nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hắn.

"Phụ thần đại nhân, mộng tưởng của ngài ấy về một văn minh nhân loại. . . thực sự rất đáng sợ"

"Kì quái như nào? " Ariel bình tĩnh hỏi, không vội bước lên trước.

Một loại túc mục, thanh tịnh cùng nguy hiểm.

Nghe Ariel tự vấn, Maihuitla chỉ khịt mũi coi thường

"Ta phải làm gì bây giờ?" Ariel chợt trở nên nóng vội, chân vẫn không ngừng chạy về phía trước

"Vốn dĩ Baldur đó bị ảnh hưởng bởi bản nguyên ngôi sao rất nhiều, nên ý thức thế giới cũng không quá dựa dẫm vào hắn. Baldur đó cũng biết rõ điều này, chừng nào hắn vẫn là Baldur 'Ngôi Sao Ánh Sáng' thì không thể nào tiếp nhận một trăm phần trăm nguồn lực từ thế giới phía dưới được. "

Ermy đã sống hơn ba trăm năm, mọi ngóc ngách của thành bang đều được nhớ rất rõ, chỉ có con người ở đây là Ermy khó có thể nhớ kĩ.

"!!?"

Maihuitla lại nói tiếp

Nói cách khác giấc mơ này đã được gia cố và sắp xếp lại vô số lần nên mới có hình dạng như hôm nay chúng ta thấy, điều đó có nghĩa là những nơi cô ta nhớ được đã hoàn hảo tái tạo, còn những nơi cô ta chưa từng thấy, nơi cao nhất. . . "

Đặng, Baldur lại nói tiếp

Ariel mắt mở to, không thể tin nổi những gì hắn vừa nghe: "Cái gì? "

"Chính xác là như vậy, nghe rất mỉa mai phải không, dù là ánh sáng cũng có thể khác bước sóng "

Ariel nuốt nước bọt, chỉ cười cười qua loa

Ariel mỉm cười, tính xoa cái đầu rồng nhỏ theo cảm tính, nhưng lại ngượng ngùng dừng tay lại.

"Thả ngài Maihuitla ra" Ariel điềm đạm nói.

Ariel trầm ngâm, cố gắng lí giải thông tin Maihuitla vừa đưa ra.

Ariel không hiểu câu cảm thán đó là gì, nhưng hắn biết rõ vấn đề của Ermy nằm ngay trước mắt, hắn cũng không nóng vội với Baldur, sợ làm việc đổ vỡ không cần thiết.

Maihuitla hãnh diện nói.

"Chỉ là không ngờ, bản thân ta đó thực sự giao hết bản nguyên cho Kukulkan, ta cũng bị mắc kẹt ở trong này "

Không biết sao, Ariel cảm thấy hấp huyết tộc sống lâu như vậy. . . vốn là một cái sai lầm.

Cuộc sống dài đằng đẵng như thế, nếu không có cảm quan trễ nại, làm sao có thể chịu được tuế nguyệt cọ rửa.

"Ừm, ta tạm tin ngươi, giờ thì mau mau làm việc của ngươi đi, rồi đền đáp ta"

"Chúng ta rất kính sợ, cũng rất khao khát ngài ấy "

Dưới thần trí mơ hồ, hẳn là Ermy sẽ mắc kẹt tại khung cảnh trên cao đó, tìm cách tái hiện một hình ảnh bản thân chưa bao giờ thấy.

Baldur cũng có chút ngạc nhiên, không, phải nói là đúng như hắn dự liệu một cách chính xác.

"Được rồi, cũng không phải câu hỏi gì khó, ta sẽ trả lời ngươi " Baldur lơ đễnh nhìn qua một hướng khác, miệng lại trả lời

Ermy bám lấy gấu áo của Ariel, khóc nức nở như một đứa trẻ.

"Ermy!" Ariel la lên, hắn liền thấy hình ảnh phía trước hơi rung động.

Đôi tay mảnh khảnh, thiếu sức sống, không, đúng là Ariel đã quay về như cũ.

"Ngươi nghĩ nhiều rồi, học giả"

"Quả nhiên " Ariel bật thốt "Mộng giới quá tiếp cận thế giới linh tử, vĩ đại thần quả nhiên từ ban đầu đã muốn sử dụng mộng giới làm trạm trung chuyển ngôn ngữ tin tức linh tử"

Baldur ra hiệu im lặng, hắn nói tiếp

Baldur phía trước liền vỗ tay tán thường.

Ta bây giờ vốn được duy trì bởi linh tử thế giới, nên ta cũng là Baldur, cũng là thế giới ý thức hiện thân tại đây "

Ariel bước tới, dựa sát vào lan can, tắm trong ánh nắng vàng rực rỡ mà nhìn xuống thành phố.

"Ta cũng là một trong số đó, vào lúc ấy khi ngươi được vĩ đại thần triệu kiến, ta đã nhân cơ hội ấy đưa lấy một mảnh linh thể cho Ermy, mảnh linh thể này đủ nhiều linh tử để thành lập liên hệ với ý thức thế giới.

Chỉ là ở đó, Ariel thông qua tầm nhìn linh tử, liền thấy một hình ảnh cái kén, bao bọc lấy vô số văn tự, văn tự này chi chít, nhưng lại xếp thành hình dạng của một thiếu nữ đang ôm lấy chân

Ariel không đáp lại, nhìn lên, nơi đó vốn dĩ sẽ có một toà thần điện quen thuộc, nhưng ở cái bậc thang này dường như đã là giới hạn trong tiềm thức của Ermy.

"Ngươi-" Maihuitla chợt nộ khí xung thiên, nó xuất hai cánh thịt đen bay về phía trước, muốn tông c·h·ế·t kẻ trước mặt.

Ariel giờ mới biết, hoá ra Maihuitla, mà có thể là cả Lucifero, các vị thần sứ này vốn được tạo ra để giải đọc thông tin linh tử ở trên Linh Giới.

Maihuitla chui ra khỏi cái bóng, biến thành con rồng đen nhỏ bay trước mặt Ariel, nó nhìn thẳng vào hắn la mắng

"Không có gì lớn, ta nghĩ là mộng lực thực sự thần kì, nếu ngài là chủ nhân của nó hẳn cũng sẽ biết được sự kì diệu của nó"

Clap! Clap!

"Ta không cố ý hại Ermy, chỉ là ta cảm giác sẽ có thể hy sinh, nên đành kí tạm linh tử của ta bên trong cô bé này "

"Tám trăm năm mà thôi, vĩ đại thần đã sớm nói, đối với đồng tộc của Adams ở thế giới này mà nói, tám trăm năm chỉ là vài cái chớp mắt "

Bằng quyền lực chúa tể cõi mộng, Maihuitla có khả năng dịch chuyển tức thời mọi nơi trong mộng giới, chỉ là không biết vì sao hiện tại không thể tái xuất khỏi giấc mộng của Ermy mà thôi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Ánh sáng trong giấc mộng, vẫn là ánh sáng